Lâm Phổ không khỏi than khóc, phàn nàn về chuyện của công ty ở trước mặt Tạ Mẫn Thận.

Tạ Mẫn Thận chế nhạo: “Phu nhân của chủ tịch Lâm chi mấy chục nghìn tệ mua quần áo, túi xách cho một người nồi tiếng. Tập đoàn Lâm thị có lẽ không thiếu tiền tới mức đó, chỉ bằng ngày mai tắt máy hết, người trong đoàn kiểm tra cũng có thể nhanh chóng điều tra xong.”

“Đừng đừng đừng, con không biết sự việc bên trong, Mẫn Thận.” Lâm Phổ nói xong nháy mắt với Lưu Thị.

Lưu Thị luôn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác: “Mẫn Thận, mẹ cũng hết cách.

Công ty mới hoạt động một phần ba, vòng quay vốn không kịp, mẹ mới dẫn Thiền Thiến đi tìm Vương San. Dù sao cũng là cổ đông bất động sản Hạo Tường, còn là nữ, chúng ta dễ nói chuyện, hy vọng cô ấy có thể giúp chúng ta giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại của công ty. Ba của con biết, con tại chức, vì nghiêm minh chính trực, điều tra nghiêm ngặt công ty, ông ấy cũng hiểu là mẹ và Thiền Thiền nghĩ quá thiển cận, nhất thời nghĩ không thông nên mới lấy lòng Vương San.”

Lâm Khinh Khinh và Tạ Mẫn Thận biết chuyện gì đang xảy ra, cả hai đều không nói gì.

Lâm Phỏ lại nói: “Mẫn Thận, ba ủng hộ con điều tra, nhưng có thể nhanh chút không?

Công ty không thể tiếp tục như vậy, nhà hết tiền, ba chuẩn bị đưa Tiểu Dực ra nước ngoài khám bệnh.”


Tạ Mẫn Thận: “Vậy thì mai bật thêm một số máy.”

“Được, được.” Lúc này Lâm Phổ mới thở phào nhẹ nhõm.

Mở nhiều mở ít, cứ thế này mãi cũng có ngày máy được mở hết.

Tạ Mẫn Thận ôm Lâm Khinh Khinh rời khỏi nhà họ Lâm, bọn họ định đến cửa hàng nhỏ của bà Tạ đề xem tình hình trang trí, thuận tiện đón mẹ về nhà.

Trong xe, Lâm Khinh Khinh hỏi: “Sao anh có thể dễ dàng đồng ý khởi động lại máy?

Anh không thể dễ dàng đồng ý với bọn họ chỉ vì một vài lời nói được.”

Tạ Mẫn Thận thả một tay ra, búng vào trán Lâm Khinh Khinh, bây giờ Lâm Khinh Khinh đã thích ứng với sức búng, lúc đầu khá đau, hiện giờ trong lòng chỉ có một cảm giác, lại ập đến.

Tạ Mẫn Thận nói: “Khinh Khinh, em im hơi lặng tiếng như vậy, không ngờ khá thông minh.”


Im hơi lặng tiếng có nghĩa là gì? Lâm Khinh Khinh uống một chút rượu, vỗ vai Tạ Mẫn Thận: “Nói hẳn hoi.”

“Được, anh nói hẳn hoi. m, cũng nói chồng em không phải người chỉ nói hai ba câu sẽ thay đổi thái độ, huống hồ trước đây bọn họ bắt nạt em, anh lại càng không thẻ.

Để anh nói cho em biết, Khinh Khinh, tập đoàn Lâm thị không phải làm chế biến thực phẩm sao, nếu là thực phẩm chắc chắn phải được bộ thương mại và công nghiệp thực phẩm kiểm tra trước khi đưa ra thị trường. Anh có thể khống chế cho ông ta sản xuất, cũng có thể không chế thực phẩm được sản xuất không lưu thông được trong thị trường, như thế đánh một đòn mạnh hơn cả chuyện không cho ông ta khai công. Tiền cũng mắt, máy móc cũng mở, nhưng không thể kiếm ra tiền.”

Tạ Mẫn Thận đã làm một việc vô đạo đức, lại muốn đòi công trước mặt Lâm Khinh khinh.

“Thế nào?” Tạ Mẫn Thận hỏi ngược lại.

Lâm Khinh Khinh cảm thấy không thể khiêu khích phụ nữ, không thể khiêu khích đàn ông, quá nham hiểm.

“Em lo ông ta chó cùng rứt giậu, bắt nạt ông và Tiểu Dực.” .

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Tạ Mẫn Thận hoàn toàn không quan tâm đến: “Yên tâm, ông và Tiểu Dực có người bảo vệ.

Lần này Lâm Khinh Khinh đã cảm thấy nhẹ nhõm.

Đến nhà hàng của bà Tạ, Lâm Khinh Khinh sững sò nhìn: “Mẫn Thận, ở đây định mở nhà hàng thật sao? Đây không phải là tiên cảnh à?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương