Không được, Lâm Khinh Khinh lại đỏ mặt, cô ấy nói: “Có thể cho em thêm thời gian không?”

Tạ Mẫn Thận lắc đầu: “Anh đã cho em đủ thời gian, ba ngày đủ không?”

Hiếm khi Tạ Mẫn Thận tôn trọng ý kiến của Lâm Khinh Khinh.

Lâm Khinh Khinh nhắm mắt, gật đầu.

Ba ngày thì ba ngày.

“Ngoan.” Tạ Mẫn Thận lại hôn lên môi Lâm Khinh Khinh.

“Anh đợi em ba ngày.”

Lâm Khinh Khinh thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ trong thời gian ngắn, nhưng cô ấy chỉ còn ba ngày.

Đang nấu ăn lại lỡ đãng, cô ấy luôn nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng cuối cùng lại bị bỏ qua.

Nếu thật sự xảy ra quan hệ, thì phải làm sao?


Ngôi nhà gỗ nhỏ trên Tử Kinh Sơn.

Vân Thư thề sẽ không bao giờ cười nhạo con trai mình béo nữa, cô cảm ơn con trai đã cứu cô khỏi tay Tạ Mẫn Hành.

“Con yêu, hôm nay mẹ sẽ không rời xa con.”

Khuôn mặt non nót của thằng bé giàn giụa nước mắt, nhếch cái miệng nhỏ thật đáng thương.

Tạ Mẫn Hành nhìn cô gái nhỏ trồn anh: “Hôm nay trốn được, đêm nay vẫn muốn Trốn sao?”

Vân Thư cứng ngắc nói: “Có thể trốn một lúc thì tốt một lúc.”

Tạ Mẫn Hành buồn cười, ngồi vào bàn ăn: “Còn dám tới ăn cơm không?”

Vân Thư đói bụng muốn ăn, lại sợ bị Tạ Mẫn Hành ôm lên lầu.

“Chồng, em sai rồi, em thật sự sai rồi.” Vân Thư ôm con trai, nhích lại gần Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành cầm đũa lên, tự mình ăn trước.


Thằng bé đảo mắt một vòng, Vân Thư vội vàng đi tới bên cạnh Tạ Mẫn Hành, làm nũng: “Chồng, tay em đau, không bế được nữa.”

Tạ Mẫn Hành vẫn bắt động, tiếp tục ăn một cách nho nhã.

Vân Thư nhìn gần hơn: “Chồng, em yêu anh. Anh có còn yêu em không!”

Tạ Mẫn Hành nhớ tới cảnh tượng trong phòng ngủ vừa rồi, tức giận đến muốn đánh cô gái nhỏ này một trận.

Vân Thư tiếp tục làm nững: “Chồng, em yêu anh vô đồi, chồng, anh bề Tiểu Tài Thần đi.”

Tạ Mẫn Hành đặt đũa xuống, đứng dậy ôm lấy con trai.

Vân Thư sợ hãi lùi lại mấy bước: “Chồng, anh bề con, không phải em chứ?”

Tạ Mẫn Hành nói với Vân Thư bằng hành động bề con.

Trong lòng Vân Thư thiêu đi thằng bé, cô kéo ghê ngồi cách xa Tạ Mẫn Hành: “Chồng, có phải anh đã tha thứ cho em rồi không?”

Lúc nãy ở trong phòng, cô thật sự không cố ý va vào chỗ đó của Tạ Mẫn Hành, đó là phản ứng tự bảo vệ bình thường của con người.

Tạ Mẫn Hành hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thế nào?”

Vân Thư cúi đầu, suýt chút nữa vùi mặt vào trong bát.

Đêm khuya, Vân Thư bắt đầu chơi trò trốn tìm với Tạ Mẫn Hành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương