“Không, bọn em đi dạo tới nhà anh tiện vào thăm. Cháu trai em đâu?”

“Tiểu Thư đang dỗ thằng bé ngủ, nhưng hình như không thành công.”

Vì đã muộn, Vân Thư đã thay đồ ngủ nên không tiện xuống lầu.

Lâm Khinh Khinh quan tâm nói: “Anh và Tiểu Thư nghỉ đi, em và Mẫn Thận sẽ đến nhà cũ.”

“Ừm.”

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Vân Thư ôm đứa con trai còn chưa ngủ đi xuống lầu: “Con trai của anh dỗ không chịu ngủ?”

Tạ Mẫn Hành cắt túi hoa vào bép.

Anh đỡ lấy thằng bé mập mạp, cười nói: “Buôi tôi con đúng là vui.”

“Còn hơn thế nữa, ban ngày nó cũng vui.


“Lên lầu đi, anh dỗ nó ngủ.” Hai tay, Tạ Mẫn Hành ôm eo Vân Thư trở về phòng ngủ.

Lâm Phổ nghe theo lời khuyên của Lưu Thị, hồm sau lập tức lái xe đến nhà ông nội Lâm để đón ông ấy.

Nhưng thật tình cò, ông nội Lâm đang thu dọn quần áo, chuẩn bị đi làm ở trường trung học Thương Kiều, kết quả gặp phải Lâm Phổ và Lưu Thị âm hồn bắt tán đang lảng vảng.

“Ba, ba, ba đi đâu vậy?” Lâm Phố tiến lên một bước, dáng vẻ là một đứa con hiệu thảo: “Ba, ba xuất viện lâu như vậy, cũng không đi khám sức khỏe, con dẫn ba đi, chúng ta đi khám.”

Ông nội Lâm: “Yo, Khinh Khinh không giối Mẫn Thận, cũng không thây mày dẫn tao đi khám sức khỏe.”

Cho dù lý do của Lâm Phổ có miễn cưỡng như thế nào ông ta cũng nói được: “Là vì lúc trước không có cơ hội, ba xem Khinh Khinh quản lý nghiêm như vậy, con tới lần nào bị măng lần đấy, hôm nay con dẫn ba đi.”

“Cút.” Ông nội Lâm khó chịu.

Thực sự không biết làm thế nào lại sinh ra đứa con trai này.

“Ba, con là con của ba, con muốn nuôi ba lúc già. Khinh Khinh đã lập gia đình, một mình ở đây với một tên ngồc, ba sông sao đây? Mau về, một ngày ba bữa có người hàu, thiếu gì mua đó, vợ con đã sắp xếp cả rôi, Khinh Khinh cũng không cân phải lo lắng cho ba.”


Ông nội Lâm: Mày chắn đường đi làm của tao rồi.

“Ba, ba tuổi này rồi đừng bướng bỉnh nữa.”

“Nếu không tránh ra, tao sẽ gọi điện thoại cho Mẫn Thận, bảo nó tới.” Nói xong, ông nội Lâm đầy Lâm Phổ ra, một mình đi về phía đường cái.

Ông nội Lâm hiếm khi đi taxi: “Tới trường trung học Thương Kiêu.”

Lưu Thị từ phía sau xe đi tới chỗ Lâm Phổ, nhẹ: giọng an ủi: “Chồng à, thất bại một lần cũng là chuyện bình thường, đừng nản lòng, cùng lắm thì chúng ta có thê đến đầy thêm vài lần nữa.

Lậm Phỏ: “Lão già này thật cứng đầu.”

Bọn họ sẽ không bỏ cuộc đâu như vậy, sau khi lên xe Lâm Phổ nói: “Từ nay vê sau đừng đi cùng anh nữa, anh tự tới.”

Lưu Thị đồng ý nhẹ nhàng.

Dường như trong mắt, cô ta chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé tuân theo mệnh lệnh của chồng.

Buổi tối, Lâm Phổ lại xuất hiện.

Ông nội Lâm chỉ vào camera giám sát ỏ cửa: “Khinh Khinh, Mẫn Thận còn có thằng bé nhà họ Giang đều thấy, Lâm Phổ, còn không mau cút?”

“Ba, ba ở một mình như vậy con thật sự không yên tâm, ba đi với con đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương