Cô Vợ Sinh Viên Của Anh Nông Dân Thô Kệch
-
6: 4 Đêm Tân Hôn
Lâm Thanh Thanh được dẫn đến ngồi chờ trong phòng cưới.
Hôn lễ cũng không có quá nhiều người, nói cho cùng thì nhân duyên của Triệu Tranh ở trong thôn cũng không được tốt lắm.Hầu hết những người trong thôn đến đây đều là vì nể mặt nhà họ Lâm cả.Chờ đến khi tiệc rượu sắp kết thúc, Lâm Thanh Thanh bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào nhốn nháo ở bên ngoài, như thể có rất nhiều người đến.Trong lòng cô trở nên lo lắng, thầm nghĩ xưa nay Triệu Tranh vốn độc lai độc vãng, sao có thể đột nhiên có nhiều người tới chúc mừng như vậy được.
Cô sợ là có chuyện gì phiền toái tìm tới cửa, nên không thèm để ý lễ tiết mà từ trong phòng vọt ra luôn.Thế nhưng cô lại thấy Triệu Tranh được một đám đàn ông vây quanh, vừa nói vừa cười.Ngay lúc cô còn đang sững sờ thì những người đàn ông đó đã nhìn thấy cô.“Chà, Triệu Tranh, ông giấu giỏi nhỉ.
Gửi thư cho bọn tôi cũng chả thèm nói là cô dâu lại xinh đẹp như thế này.” Một người trong đó lên tiếng trêu ghẹo.Lâm Thanh Thanh lập tức xấu hổ cúi đầu, mặt cô hơi đỏ lên.
Theo phong tục ở đây, ngoại trừ lúc mời rượu thì cô dâu đều phải ngồi chờ trong phòng.Lâm Thanh Thanh vừa định về phòng thì đã bị gọi lại: “Chị dâu đừng để ý, bọn tôi đều là anh em vào sinh ra tử với nhau trên chiến trường cả, đùa thành quen ấy mà.
Bây giờ đều là ai đi đường nấy, khó có dịp hội ngộ như hôm nay, thế nên hơi có chút kích động.”Lâm Thanh Thanh vô thố lắc đầu, đối mặt với một đám người như vậy, cô vẫn có hơi chút khiếp đảm: “Không sao, tôi không ngại.”“Không ngờ chị dâu lại rộng lượng như vậy, cái thằng này, có phúc dữ.” Người đàn ông đứng bên cạnh Triệu Tranh muốn bá vai anh nhưng không tới, phải nhón chân lên, nom có chút buồn cười.Triệu Tranh mím môi cười cười, nhìn qua Lâm Thanh Thanh: “Em vào trong trước đi, chút nữa tôi vào sau.” Anh nhìn ra là Lâm Thanh Thanh hơi bối rối nên giúp cô giải vây.Lâm Thanh Thanh gật đầu rồi xoay người trở về phòng chờ anh.Người nọ thúc vào ngực Triệu Tranh một phát: “Còn che chở vợ ghê ha? Mà cũng phải, có được cô vợ nhỏ xinh đẹp như thế kia, ai mà không thương chứ.”Triệu Tranh cười hai tiếng: “Đâu chỉ vậy, ông đây nhòm ngó bao nhiêu năm, cô ấy nhất định phải là của tôi!”Đám anh em hai mắt nhìn nhau, bỗng nhiên nhớ tới lúc Triệu Tranh thương tích đầy mình vì bị bom tạc trên chiến trường, ngay cả quân y cũng nói anh có thể sẽ không qua khỏi, nhưng cuối cùng anh vẫn sống sót nhờ nghị lực ngoan cường của mình.Sau đó, đám chiến hữu có hỏi là vì sao anh lại có khát vọng cầu sinh mạnh mẽ được như vậy, anh mới nói: Vợ tôi còn đang đợi tôi ở nhà kia kìa.Lúc đó, đám chiến hữu đều biết anh còn độc thân, đều cho rằng anh nói chuyện mê sảng nữa chứ.Bây giờ, bọn họ dường như đã hiểu được phần nào rồi.Tình đồng chí là sâu đậm nhất, huống chi còn là anh em cùng nhau vào sinh ra tử như bọn họ.
Sau khi từ giã chiến trường, về cơ bản bọn họ đều có những thành tựu của riêng mình.
Có người thăng quan, có người phát tài, chỉ có Triệu Tranh là lựa chọn xuất ngũ để về quê trồng trọt thôi.Sau khi đường ai nấy đi, mọi người khó có dịp được tề tựu đông đủ như hôm nay, thế là anh một chén tôi một chén mà bắt đầu nâng ly, uống tới uống lui một hồi đã đến tận khuya..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook