Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 70: Anh Lục Từ Từ Lên Kế Hoạch

“Mẹ nó mày là ai?!”

“Người này, ông cố Quý của anh, ở quân khu thành phố B, tôi đây, ông cố Thẩm của anh, người lớn mạnh nhất phố S.”

“Các....các người.....”

Quý Tư Thần vung chân đá một cái, “Còn không cút!”

Tô Triết mắt thấy tình thế không đúng, không chiếm được lợi thế, dẫn theo vệ sĩ và trợ lý, ảm đạm rút lui trước, lúc đi qua Hạ Thủy Thủy, nghiến răng nghiến lợi, “Cô không hổ là đã từng làm gái điếm, mẹ nó!”

“Tô Triết, anh nói bậy bạ gì đó!” Vân Khanh tức giận hét lên, muốn lấn qua tiếng của Tô Triết.

Hạ Thủy Thủy dựa vào tường, cúi đầu, nắm chặt tay không dám nhìn Quý Tư Thần ở cửa, đôi mắt Quý Tư Thần, không có biểu cảm gì, rõ ràng đứng ở đây sẽ khiến bầu không khí càng lúng túng hơn, kéo Thẩm Thanh Dự dự định về phòng bệnh bên kia, Thẩm Thanh Dự lại đi tới trước mặt Hạ Thủy Thủy, giơ ngón tay thon dài nâng mặt người phụ nữ lên, hỏi với cái nhìn kỳ lạ, “Cô đã từng làm gái điếm?”

“Luật sư Thẩm! Anh đừng phỉ báng người khác!” Tô Gia Ngọc có ấn tượng với người đàn ông này.

Thẩm Thanh Dự lại cố chấp, đáy mắt tối sầm lại, dường như rơi vào một loại tâm trạng tăm tối.

Quý Tư Thần ấn vai Hạ Thủy Thủy, “Đừng để ý, tên này lúc 18 tuổi đã chơi một cô gái điếm, nhất định là gợi lên ký ức phá thân.”

“Cút mẹ anh đi!” Thẩm Thanh Dự đột nhiên nổi giận.

Hạ Thủy Thủy mím môi, đưa mắt nhìn Quý Tư Thần, “Tôi không phải loại....gái điếm đó, tôi thật sự không phải, tôi.....”

Đôi môi đỏ mọng của cô ấy run rẩy dữ dội, cũng không nói ra gì nữa, nước mắt cứ thế tuôn trào liên tục, chợt xoay người xông vào phòng bệnh, Vân Khanh vội vã đuổi theo.

Tô Gia Ngọc nhíu mày, “Cậu Quý, Thủy Thủy đối với anh có tín ngưỡng, xin anh nhân từ một chút, cảm tình của cậu ấy cũng là cảm tình, không phải là thứ gì có thể chế nhạo.”

“Tôi không phải ý đó.” Quý Tư Thần nhíu mày nhìn về phía phòng bệnh đóng chặt, như có điều suy nghĩ.

Thẩm Thanh Dự vò tóc, đá vào tường với vẻ mặt bực tức, “Cho nên, mẹ nó tôi ghét yêu tinh nữ nhất, ghét nhất!”

......

Vân Khanh ở với Hạ Thủy Thủy cả buổi chiều, mãi cho đến khi cô ấy ngủ thiếp đi vì khóc mệt, mới chào tạm biệt Tô Gia Ngọc ở cửa phòng bệnh.

Mỗi người đều có nỗi đau không thể nói ra, sau khi cô về nước, Hạ Thủy Thủy và Tô Gia Ngọc đã là bạn tốt rồi, nghe Gia Ngọc nói, Thủy Thụy ở viện nửa năm, bị đả thương.

Những chuyện khác cô cũng không hỏi nhiều.

Đi tới phòng bệnh của cha ngồi một lát, Vân Khanh thu dọn quần áo cần giặt vào một túi, trở về chung cư Molly.

Vừa mới giặt tay quần áo của cha xong, tiếng gõ cửa vang lên, Vân Khanh nói ‘tới đây’ một tiếng liền đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa chính là trợ lý của Lục Mặc Trầm.

Vân Khanh sửng sốt, duy trì nụ cười mỉm, “Xin chào, anh tới có chuyện gì sao?”

Trợ lý cũng nở nụ cười mỉm chuyên nghiệp, đưa cho cô một túi giấy nhỏ, “Anh Lục phân phó, nhất định phải đưa qua cho cô Vân.”

Vừa nghe tên người kia, Vân Khanh cũng có sắc mặt tốt gì, buổi sáng ngồi máy bay trực thăng của anh đám người Hạ Thủy Thủy tới bệnh viện, Vân Khanh chưa từng liếc mắt nhìn anh, sau đó anh rời đi khi nào, Vân Khanh cũng không chú ý.

Đưa bàn tay ướt nhẹp ra, cầm lấy túi giấy, rất nhanh đã in ra một vòng vết nước, đèn hành lang không quá sáng, Vân Khanh lấy đồ bên trong ra, là một chai thuốc mỡ.

Cô cúi đầu đưa mắt nhìn kỹ, liền nhìn thấy vài dòng chữ màu đen rõ ràng trên đó: Thuốc cao bảo dưỡng vú.

“......”

Ngón tay Vân Khanh run lên, suýt nữa móc hư lòng bàn tay, nghiến răng, ngẩng đầu nhìn trợ lý, trợ lý rất hiểu cấm kỵ, cũng không vì thế mà đặc biệt tò mò xem đó là thuốc cao gì.

Nhưng Vân Khanh xấu hổ đến nổ tung ngay tại chỗ.



Mẹ nó....đưa thứ này cho cô, muốn chết hả!!! Còn giống với chai thuốc cô mua ở bệnh viện, quả thực là giống hệt nhau!!!

Vân Khanh nắm chặt chai thuốc kia, im lặng rất lâu, sau đó cô cúi người đặt chai thuốc cao lên sàn nhà.

Ngay khi trợ lý nhướng mày, không đoán được vị tiểu thư lạnh lùng ở trước mặt này đang muốn làm gì, tiếng dậm chân mạnh mẽ trên sàn nhà gần như xé toạc lỗ tai trợ lý!

Mãi cho đến sau mấy chục lần dậm chân đều đều, Vân Khanh ngửa cổ phun ra một hơi khí bẩn chậm rãi mà kéo dài, nhặt thuốc cao ‘hình dạng mảnh giấy’ kia lên với nụ cười trên môi, còn nguyên không thay đổi trả lại cho trợ lý, trong ánh mắt mang theo ý cười hiện lên sát khí, “Tạm biệt.”

Rầm ----!

Cánh cửa nặng nề đóng ‘rầm’ cửa lại.

Vẻ mặt trợ lý mơ màng, cúi đầu muốn nhìn rõ xem rốt cuộc là thuốc cao gì khiến cô Vân tức giận ngút trời như thế, tiếc là....chữ đã bị chà đạp đến hoàn toàn thay đổi.

Anh ấy cấp tốc chạy về Dự Viên phục mệnh.

Bên ngoài bãi cỏ biệt thự Dự Viên chạng vạng tối, có chút náo nhiệt hiếm có, Mười Bốn chạy đuổi Bát ca trên bãi cỏ xanh mềm, ra lệnh Bát ca nhặt bóng, hai vật nhỏ chạy nhảy vui vẻ.

Người đàn ông hút thuốc bước xuống bậc thang, mặc một chiếc áo len cổ lọ giản dị, làm tôn lên đường nét trong hơi lạnh mùa đông, càng toát lên sự đơn thuần và sâu sắc, thiếu đi sự trưởng thành và lạnh lùng hà khắc lúc mặc đồ vest giày da, động tác nheo mắt kẹp điếu thiếu, vô lý giải phóng sự nam tính mãnh liệt.

Anh hút một hơi, thỉnh thoảng dạy Mười Bốn, bóng nên ném thế nào, nhìn thấy thùng rác, lại dạy con gái cách phân loại rác tái chế và không tái chế thế nào.

Trợ lý cảm thấy buồn cười, tiểu thư nhỏ mới chỉ năm tuổi, sự nghiêm túc của chủ tịch Lục đều không phân biệt đối tượng, bảo bối nhỏ biết cái gì gọi là tái chế và không tái chế chứ?

Người đàn ông đưa tay cầm lấy chai thuốc cao kia, đảo mắt ném tàn thuốc trong tay.

Trợ lý báo cáo đúng sự thật, “Mặc dù cô Vân không nói gì, nhưng đặc biệt tức giận.”

Ừm, đạp thành thế này, quả thực là đã chọc tức trái tim nhỏ của cô.

Lục Mặc Trầm vân vê nghĩ đến chai thuốc cao bị ngược đãi quá độ kia, có chỗ thủng còn tràn ra ngoài, người đàn ông bất giác nhớ tới tình hình đêm hôm đó, nắm ngực cô gặm cắn.

Mềm mại căng tròn, một tay khó nắm, nắm mạnh cũng sẽ tràn ra một chút, anh ăn kịch liệt, ăn đến mức cô đau đớn, lúc xoay tròn tới lui cô lại thoải mái thấp giọng ậm ừ.

Phải nói anh hoàn toàn là vì cấp cứu, không tồn tại chút tâm tư sờ như thế hôn như thế, bản thân anh cũng cảm thấy mặt dày áy náy.

Đàn ông sao, trong xương cốt chính là khó kiềm chế phóng túng, động cô thì cũng động rồi, không tồn tại ý tứ hối hận.

Vẻ mặt anh kiên nghị, hầu kết thầm trượt xuống, ngoắc tay gọi tiểu tử kia tới.

“Lão lục, cha có chuyện gì thế?” Đầu tóc Mười Bốn rối bời, đôi chân mũm mĩm đỏ hồng vì nóng.

Bị cha xách lên, bế về biệt thự, “Cầm điện thoại nhỏ của con qua đây.”

“Làm gì chứ?”

“Có số điện thoại dì kia của con không?”

“Của Tiểu Vân Vân.”

“Ừm.”

“Rốt cuộc cha muốn làm gì chứ?” Mười Bốn lầm bầm, vẫn là lấy điện thoại nhỏ ra.

Thấy lão già này ngắm nghía loay hoay với chiếc điện thoại một lúc, lại nhíu mày nhét lên lại cái bụng nhỏ ưỡn ra của cô bé, “Gửi tin nhắn cho dì ấy.”

......

Vân Khanh chuẩn bị gọi điện thoại hỏi sư huynh tình huống gì, điện thoại lại nhận được tin nhắn wechat trước.

Cái đầu đáng yêu của Mười Bốn, khóe miệng vô ý nở nụ cười, cô bấm mở, là giọng nói của tiểu tử kia: Tiểu Vân Vân, trên người dì bị thương sao?

Vân Khanh: Vẫn tốt, tiểu bảo bối, dì không có chuyện gì.



Mười Bốn: Con đoán trên người chắc chắn bị thương rồi, phải nhớ dùng thuốc mỡ bôi nha, bằng không làn da dì, trắng như thế đẹp như thế, sẽ để lại vết thâm đấy.

Vân Khanh: Dì thật sự không bị thương, cảm ơn Mười Bốn quan tâm.

Mười Bốn: Tiểu Vân Vân, dì đừng chịu đựng.....ừm....dùng vải thưa bọc đá, chườm một chút, vết sưng đau sẽ biến mất nhanh hơn một chút....ừm.....còn phải đi khám bác sĩ nha! Nhớ là khám bác sĩ nữ!

Vân Khanh: ......

Cầm điện thoại xa chút, dường như có đăm chiêu, đưa gần lại sát tai, phát lại, lúc này nghe thấy giọng nam trầm thấp mơ hồ, khuôn mặt liền đen thành đáy nồi.

Thật là không muốn mặt dày, Mười Bốn hiểu cái gì, đều không hiểu gì, anh lại có thể lợi dụng!

Vân Khanh sờ khuôn mặt đỏ bừng, bây giờ giả mù sa mưa, lúc đó....lại tàn nhẫn như thế.....

Ngay cả ngón chân cô cũng xấu hổ mà rụt lên, ôm mình thu vào sofa, một chút cũng không dám nhớ lại cơn đau đớn cùng với sự xâm lược điên cuồng của anh, ám muội khiến cô sợ hãi lại mơ màng.

Hai lần vượt quá giới hạn với anh, mặc dù đều là tình huống ép buộc, nhưng quả thực là đã vượt quá giới hạn.

Anh như là từ từ lên kế hoạch, nhất định phải nuốt cô vào bụng, như là thú dữ chờ thời cơ mà hành động, đối với thức ăn, rất có kiên nhẫn, mỗi lần thưởng thử, anh có thể kiềm chế, từ môi cô bắt đầu chiếm lấy, xương quai xanh, đến ngực....tiếp theo lại sẽ là cái gì....

Vân Khanh không dám tưởng tượng ra......

Cô không biết rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể giữ khoảng cách với anh, cũng không biết rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể bảo vệ phòng tuyến cuối cùng cho mình.

Trong lòng bất an, nhưng lại có một chút xao động khó có thể nói nên lời, người đàn ông như Lục Mặc Trầm này, tựa như cây thuốc phiện bờ đối diện, cánh cửa tỏ rõ sự sa đọa và dục vọng thầm kín.

Cả người anh đều có sức quyến rũ khiến phụ nữ sa đọa, bao gồm thứ lớn có thể cho phụ nữ những trải nghiệm không cách nào hình dung được kia.

Đây là phân tích bản chất nhất của Vân Khanh với tư cách bác sĩ khoa nam, chính là bởi vì biết ‘lợi hại’ của anh, mới có chút xao động nhỏ nhoi kia.

Cô vẫn luôn kìm nén, không thể bởi vì chưa từng trải qua với Cố Trạm Vũ, cô liền tò mò, đây là giới hạn cuối của cô.

......

Sáng sớm hôm sau, Vân Khanh nhận được tin nhắn về lịch trình của sư huynh, hai ngày sau về nước.

Cô gần như nhảy cẫng lên vì vui mừng, vậy thì phẫu thuật của cha, nhiều nhất đợi thêm bốn ngày là được rồi!

Tần Luật gửi tin nhắn xong, nhìn đêm khuya bên ngoài cửa sổ sát sàn của nước Mỹ, tháo kính không gọng xuống, nhéo mi tâm, khóe miệng nở nụ cười đầy ẩn ý.

Anh ta lướt điện thoại, nhảy đến một dãy số, nhướng mày nhấn gọi qua.

Đầu bên kia bắt máy lại là thư ký, Tần Luật uống một ngụm nước ấm, “Thư ký Tống, quyền hạn của cô càng ngày càng lớn hử? Nói với ông chủ cô, lát nữa không tự mình gọi qua cho tôi, thì cậu ấy mời cao minh khác đi....họp? Tôi mặc kệ tiểu tử cậu ấy có phải họp không....ừm, gửi địa chỉ phẫu thuật, thông tin cơ bản của người bệnh cho tôi.”

Toàn thân người đàn ông tao nhã thanh lịch, đặt điện thoại xuống, gõ mặt bàn, phân phó trợ lý thu dọn hành lý, lúc này, chuông cửa biệt thự vang lên.

Tần Luật xua tay, “Tôi đi thôi.”

Lúc anh ta mở cửa, vẻ mặt lại là hơi sửng sốt, cảm thấy bất ngờ, nhìn chằm chằm người tới.

.......

Buổi chiều hai ngày sau, Vân Khanh đang làm việc ở phòng khám, nhận được điện thoại của bác sĩ chủ nhiệm, “Tiểu Vân, một chuyên gia khoa ngoại tim mạch người Mỹ tới bệnh viện, có phải người trước đây cô vẫn luôn liên lạc không? Vừa tới liền nói tên cha cô, bảo chúng tôi năm giờ dọn phòng, chuẩn bị phẫu thuật trong đêm.”

“Cái gì?” Vân Khanh đứng dậy đi ra ngoài, “Sư huynh tôi mời còn phải qua hai ngày nữa mà, đã hẹn xong thời gian, chủ nhiệm, ông kiểm soát cục diện trước, tôi lập tức trở về.”

Xảy ra chuyện gì? Vẻ mặt Vân Khanh nghi ngờ, lập tức lái xe trở về, bên ngoài tầng lầu phẫu thuật của bệnh viện, cô vừa móc điện thoại ra gọi điện cho sư huynh vừa đi tới phòng bệnh của cha.

Chẳng qua là khi tới ngoài cửa, các bác sĩ chen lấn nhau trong phòng bệnh cùng với tiếng nói chuyện, khiến Vân Khanh chậm rãi dừng lại bước chân, mà người đàn ông cao nhất ở giữa bên trọng, mặc áo blouse chậm rãi ngẩng đầu.

Vân Khanh trợn lớn mắt đang muốn gọi, bỗng dưng phía sau bất ngờ bị người khác kéo, cô quay đầu ----

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương