Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 69: Xem Ra Còn Rất Kịch Liệt

Hạ Thủy Thủy bên này lấy lời khai xong, Vân Khanh và Tô Gia Ngọc hầu hạ dẫn cô ấy đi ăn cơm.

Người này ngoại trừ chú ý đàn ông, còn có một đặc điểm, ăn là lớn nhất.

Cô ấy gai mắt căn tin bệnh viện, Vân Khanh lo lắng cô ấy chấn động não, đừng chạy lung tung, gấp rút đi tới quán Ngọc Hiên đối diện bệnh viện gọi mấy món ăn đắt tiền nhất, đóng về.

Ba người phụ nữ ngồi ở phòng nghỉ bệnh viện, ăn uống no say.

“Cậu lại nuông chiều cậu ấy, người bệnh thì sao, mặn chay không chừa.” Tô Gia Ngọc góp ý Vân Khanh.

Vân Khanh liền kéo đĩa thịt chiên giòn nhỏ tới trước mặt Hạ Thủy Thủy, “Được rồi, đã ăn ba miếng rồi, dáng ăn động lòng người, tớ tò mò vóc dáng này của cậu giữ gìn thế nào?”

“Tớ 98, cậu 92, Tô Gia Ngọc lùn 88, tớ nặng nhất đúng không?”

Tô Gia Ngọc trợn trắng mắt, “Cậu không nói cậu cao 170!”

“Đó là hơn 158 của cậu rất nhiều rồi! Nghe nói Tiểu Đào Tử sinh ra nặng 8 cân, cái bụng nhỏ này của cậu phải lớn đến mức nào, tớ tò mò người đàn ông khiến cậu có thai, có bao nhiêu dũng mãnh đấy!”

Vân Khanh thấp giọng giễu cợt, “Đứa bé bao lớn có quan hệ gì với cha đứa bé? Anh ta nhiều lắm là cho giới tính, y học bình phổ thông này cậu cũng không hiểu, nữ hoàng ánh sáng lưu manh rồi!”

“Cậu đừng không tin, tớ đã từng quan sát, cha đứa trẻ gầy yếu cục cưng cũng gầy, cha đứa trẻ mập cục cưng sẽ mập, cho nên Gia Ngọc, cha Đào Tử rốt cuộc là mập hay gầy thế?”

Vân Khanh biết người này lại lục ra chút tâm tư bát quát kia, chỉ có điều, cô cũng bát quái, hai người đồng thời nhìn qua.

Tô Gia Ngọc cúi đầu ăn cơm, không nhìn vào mắt hai người, cuối cùng nói, “Đừng đào hố, Tô Đào là tớ sinh với một người phụ nữ khác, được không?”

“Cắt! Bó tay.” Hạ Thủy Thủy hết cách, “Mỗi lần nói suông đều không mắc lừa, cậu là tính che giấu đến khi Tiểu Đào Tử lấy chồng? Rốt cuộc là tên khốn nạn nào ngủ với cậu rồi? Thấy cậu chết cũng che giấu, phần lớn là người quen gây án, nếu không thì chính là bị cưỡng ép rồi, nói! Người nào....”

“Phụt ----” Tô Gia Ngọc sặc canh dữ dội, nhíu chặt mày, sắc mặt đã ho tới tái nhợt, Vân Khanh vội vàng đưa nước qua, nháy mắt với Hạ Thủy Thủy.

Người kia liền hạ thấp giọng, đưa mắt liếc nhìn xung quanh, “Chắc sẽ không là đồng nghiệp chứ? Tớ thấy Bắc Nhân có rất nhiều soái ca, Gia Ngọc, cậu nói xem mấy năm này cậu làm hòa thượng làm gì chứ? Quả thực còn có thể ngược đãi mình hơn Khanh Khanh, Khanh Khanh tốt xấu gì cũng có một người chồng trên danh nghĩa, cậu một mình nuôi nấng Tiểu Đào Tử, diễn khổ tình à? Hay là học Vương phi Diana nhẫn nhịn nhiều năm cuối cùng đánh một đòn tiến vào nhà giàu có! Nếu đều không phải, vậy cậu tìm một cái đi!”

Tô Gia Ngọc bỗng nhiên uống cạn chai nước, trên khuôn mặt trắng nõn phủ một màu tuyết trắng.

Hạ Thủy Thủy nằm bò trên bàn, “Hay là nói, cậu giấu nghề nhất, thực ra sinh hoạt cá nhân là phong phú nhất trong mấy người chúng ta....”

“Cả đời này tớ cũng sẽ không tìm, chính là như thế.” Tô Gia Ngọc lau vệt nước nơi khóe miệng, nắm chặt chai nước, đưa mắt liếc nhìn Vân Khanh, môi mấp máy cuối cùng không nói lời nào.

Vân Khanh đá Hạ Thủy Thủy dưới bàn, nói lời khuyên nhủ Tô Gia Ngọc, “Gia Ngọc, tớ luôn cảm thấy lưng cậu gánh quá nhiều thứ rồi, không thể nói với chúng tớ, sau này chúng tớ không hỏi nữa, đừng sống quá vất vả.”

“Cậu còn mặt mũi khuyên cậu ấy? Không phải cậu cũng tự ngược giống như thế?” Hạ Thủy Thủy trách mắng, “Đời người tồn tại mấy chục năm? Thanh xuân phụ nữ mấy năm? Có thể xuất thân của tớ không giống các cậu đi, nhân sinh quan của tớ, tận hưởng vui vẻ trước mắt, không vì tội ác của người khác mà trừng phạt bản thân, đàn ông có thể chán ghét tớ, tớ sẽ chán ghét họ lại!”

“Cậu đây là chủ nghĩa nữ quyền cực đoan.” Tô Gia Ngọc cười.

Vân Khanh thở dài nói, “Nói đến cùng, Thủy Thủy, cậu không yêu Tô Triết, cho nên cậu tùy tiện.”

“Cũng có chút tình cảm, lúc trước lúc anh ta kéo tớ ra khỏi lồng sắt bán đấu giá, khoảnh khắc đó anh ta rất đẹp trai.” Hạ Thủy Thủy có chút ngơ ngẩn, ngược lại mỉm cười, “Điểm khác biệt giữa anh ta và Cố Trạm Vũ, chính là bản thân anh ta thích phụ nữ, lưu luyến da thịt, nhưng tớ cảm thấy Cố Trạm Vũ, anh ta không thích phụ nữ, anh ta chỉ là phát tiết tìm kiếm kích thích.”

Đề tài này Vân Khanh không muốn nói, đứng dậy, “Tớ đi mua chút thuốc.”



Cơm ăn gần xong, Tô Gia Ngọc đỡ Hạ Thủy Thủy đứng dậy, Vân Khanh cũng đi trở về, trong tay xách theo túi thu dọn hộp cơm.

Tô Gia Ngọc vô ý nhìn thấy thuốc mỡ kia, nghi ngờ, “Kem dưỡng....vú? Khanh Khanh, cậu mua nhầm thuốc sao.”

“Vú?” Hạ Thủy Thủy kinh ngạc kêu lên.

Lòng bàn tay Vân Khanh run lên, suýt nữa làm rơi cái túi xuống đất, cô không ngờ tới thị lực Tô Gia Ngọc tốt như vậy, trong nháy mắt gần như là hoảng hốt lo sợ!

Tim đập thình thịch vì nhục nhã và tội lỗi, không dám nhìn thẳng vào bốn con mắt sáng ngời phía đối diện, giống như những chuyện bí mật xấu hổ khi nói ra kia lập tức bị hai người họ nhìn thấu.

Cô che khuôn mặt đỏ bừng, “Vú gì....ôi, tớ, tớ, mua nhầm rồi, mua nhầm rồi....”

Gần như là nhanh chóng xoay người chạy về phía cửa sổ nhà thuốc.

Hạ Thủy Thủy kéo cô, “Cậu cà lắm cái gì thế chị gái nhỏ!”

“Không phải.....thứ tớ muốn rõ ràng là thuốc mỡ Erythromycin....”

“Erythromycin là điều trị ngoại thương, trầy da, vết cắn phải không?” Hạ Thủy Thủy - một kiểu mẫu Thám tử lừng danh Conan.

Vân Khanh nắm chặt tay.

Tô Gia Ngọc liếc nhìn cô, đẩy Hạ Thủy Thủy, “Chỉ có cậu là đục khoét góc xó người ta, thực ra dưỡng vú cũng không có gì, không phải tớ cũng nên bắt đầu bước vào hình thức bảo dưỡng sao!”

“Hehe, ngực cậu ấy đẹp nhất căng nhất được không?” Hạ Thủy Thủy híp mắt cười dâm đãng.

Mặt Vân Khanh đỏ bừng, cắn môi, không biết phải làm sao....bỗng dưng xoay người ném thuốc, cất bước bỏ đi.

“Cậu nhìn cậu đi.” Tô Gia Ngọc nhíu mày.

Hạ Thủy Thủy cười đầy ẩn ý, nhìn bóng lưng hoảng loạn chạy trốn kia, “Cậu ấy chính là quá chuẩn mực đạo đực rồi, lòng xấu hổ quá nặng, Cố Trạm Vũ cặn bã thành như thế, có người đàn ông khiến cậu ấy vui vẻ không phải rất tốt sao? Nhìn bộ dạng này hẳn là còn rất kịch liệt, đã cắn bị thương rồi, có lẽ cũng không phải cậu ấy tự nguyện, ôi.”

“Cái gì?”

Hạ Thủy Thủy quay đầu với vẻ mặt khinh thường, “Đàn ông, cắn, ngực cậu ấy, còn không hiểu?”

Mặt Tô Gia Ngọc đỏ lên, vẻ mặt lại che giấu rất kín đáo, như có điều suy nghĩ hỏi, “Người đàn ông đó là ai?”

Hạ Thủy Thủy đảo con ngươi, cười xảo quyệt, “Tớ chỉ là suy đoán, nhưng cậu cũng đừng nói cho Cố Trạm Vũ biết.”

“Tớ có bệnh à! Tớ cũng không gặp mặt anh ta mấy lần.” Tô Gia Ngọc bỗng dưng nhấn mạnh.

Hạ Thủy Thủy không coi ra gì, xì một tiếng, “Lại chưa nói cậu và Cố Trạm Vũ thế nào, cậu còn nổi giận, được được được, nói cho cậu biết cũng được....”

Hai người vừa nói vừa đi về phía phòng bệnh, lúc này, Vân Khanh đã đi tới cửa phòng bệnh, nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng bệnh bên cạnh, xoay người muốn nháy mắt với Tô Gia Ngọc.

Nhưng Tô Gia Ngọc không nhìn thấy.

Mà giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ của hai người đàn ông nói chuyện phía sau đã truyền tới.



Hạ Thủy Thủy cảm giác được có gì đó không đúng, sắc mặt hơi thay đổi, vẫy tay với Vân Khanh.

Vân Khanh đành phải dịch chuyển bước chân ra, những người đàn ông ở cửa phòng bệnh bên cạnh phía sau cô, cũng lộ ra toàn bộ bóng dáng.

“Thiếu gia Quý....” Hạ Thủy Thủy lẩm bẩm tên người đàn ông, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng lại về vẻ mặt lãnh đạm, lại vô cùng tủi thân.

Quý Tư Thần cao lớn chân dài nghiêng người dựa vào cửa phòng bệnh Thẩm Thanh Dự, quân phục trên người người đàn ông cố định, khi khuôn mặt lạnh lùng kia quay lại, ánh mắt sửng sốt, vẫn là mím môi cười, “Cô Hạ.”

Thẩm Thanh Dự quét mắt, xì một tiếng.

Lúc Quý Tư Thần đi tới, Hạ Thủy Thủy lùi về phía sau.

Quý Tư Thần nhíu mày, lại là vẻ mặt mang ý cười, quơ quơ cành hoa hồng trắng trong tay, “Xem ra tôi nói gì cũng đều đáng chết?”

Hạ Thủy Thủy nhìn cành hồng kia, trong lòng sửng sốt, trên mặt lại là sự lạnh lùng, “Thiếu gia Quý không có gì sai, cô Hàn đáng thương, lay động trái tim đàn ông thôi!”

“Cô ấy không thông minh như cô, không đối phó được những kẻ bắt cóc kia, đánh giá khách quan.” Giọng Quý Tư Thần trầm và dày.

Vẻ mặt Hạ Thủy Thủy không chắc, nhìn khuôn mặt tuấn tú cương nghị của Quý Tư Thần, đang muốn nói gì đó, chợt truyền tới tiếng vỗ tay bốp bốp từ hành lang, tiếp theo là tiếng cười khẩy vang lên, “Hạ Thủy Thủy, cô thật đúng là dụ dỗ đàn ông bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, yo, hai người này trông không tệ nha! Mạnh mẽ hơn tên bartender lần trước đấy, trợ lý Tề, chụp hình! Đây đều là bằng chứng ly hôn khiến cô ấy mình không cút xéo!”

Tô Triết?

Vân Khanh và Tô Gia Ngọc chợt quay mạnh đầu lại.

Hạ Thủy Thủy cũng sửng sốt, nhìn về phía Quý Tư Thần theo bản năng, Quý Tư Thần không có phản ứng gì, Thẩm Thanh Dự phía sau lại nhướng mày, dường như đang cười mỉm, “Nha đầu cô kết hôn rồi?”

Hạ Thủy Thủy không để ý tới Thẩm Thanh Dự, nắm chặt tay xoay người.

Tô Triết đã đi tới trước mặt, so sánh Quý Tư Thần và Thẩm Thanh Dự, anh ta thấp hơn vài tấc, nhìn chằm chằm hai người đàn ông một cách đầy ẩn ý một lát, “Khẩu vị thật lớn, mây năm nay bỏ đói hư cô rồi sao?”

“Tô Triết! Anh đừng nói bậy! Tôi xảy ra chuyện anh ở nhà nhân tình, tôi rất tốt cũng không cần anh tới ghê tởm!”

“Còn chưa ly hôn, cô cũng không chịu nổi? Trước đây cô không lớn lối như thế, thế nào, vô cùng thích thế này? Nhìn hình thể không tệ, cô liền hận không thể được loại đàn ông này làm đúng không?”

“Đúng vậy, bởi vì tôi ‘sốc tiêm’!” Hạ Thủy Thủy cãi lên, nói không suy nghĩ.

Tô Triết lại giống như bị chọc chân đau, nhất là còn có người ngoài, chợt bước tới túm lấy tóc Hạ Thủy Thủy, ánh mắt dữ tợn, “Cô có tư cách gì ghét bỏ tôi! Một con điếm như cô, không phải năm đó lão tử cho mẹ cô 20 vạn, mang cô ra khỏi lồng, mẹ nó cô có ngày hôm nay....ưm ưm!”

Vân Khanh và Tô Gia Ngọc nhanh chóng bước tới chặn miệng Tô Triết, thấy sắc mặt Hạ Thủy Thủy trắng bệnh, ánh mắt thê lương, họ đều hiểu, Quý Tư Thần ở đây, cho dù không còn hy vọng ở trước mặt người đàn ông ngưỡng mộ trong lòng, vẫn muốn đúng mực, nhưng phần tự ti và khủng hoảng cực độ nhiều năm không thấy kia, lại đột nhiên xuất hiện.

Tô Triết đẩy mạnh hai người phụ nữ ra, giơ tay muốn kéo Hạ Thủy Thủy, đột nhiên bên cạnh có một lực đạo nặng, anh ta quay đầu, là chân dài lực lưỡng, Quý Tư Thần vung chân chặt vai Tô Triết một cái, chặt mãi cho đến khi quỳ một chân xuống, ánh mắt dữ tợn, “Thứ hèn nhát.”

“Mẹ nó mày dám động đến tao thử xem, là gì chứ? Lính du côn à?” Tô Triết vẫy tay gọi hai vệ sĩ phía sau.

Quý Tư Thần cười xấu xa, “Đúng vậy, lão tử lính du côn.”

Tiếp đó chính là một trận đánh nhau tay chân không thấy rõ, bác sĩ y tá nghe thấy tin chạy tới, Quý Tư Thần ném thẳng ba người đàn ông vào phòng bệnh.

Thẩm Thanh Dự đút tay vào túi quần đi vào, thân hình cao gầy tỏ ra nho nhã trước mặt Quý Tư Thần, móc điện thoại ra ném cho Tô Triết đang chửi thề còn muốn phản kháng, “Nhà giàu mới phất, ly hôn sợ nhất không học thức, vừa rồi anh đánh vợ anh, vu khống, mắng nhiếc trước mặt mọi người, những điều này cũng có thể khiến anh mình không ra khỏi nhà. Ngược lại, cô ấy và chúng tôi có gian tình, những lời như vậy, không có bằng chứng, tiểu gia không vui sẽ kiện anh tội phỉ báng, kiện đến nỗi anh không cứng nổi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương