Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
-
Chương 63: Bệnh Sao Rồi, Có Thể Lên Giường Được Không?
“Nếu là sự thật, nếu con thật sự có con gái riêng bên ngoài, cha sẽ đau lòng, sự kiêu ngạo cả đời này của cha đã bị huỷ mất!”
“Con không có, cha ……. Con không có qua lại với bất cứ ai hết, con thật sự không có …..”
“Ba muốn nghe sự thật!” Vân Thừa Thư nghiến răng, một ngụm máu đọng trong cổ họng.
Vân Dật đuổi đám ngườI ồn ào của nhị thẩm ra ngoài.
Phòng bệnh trở lại yên tĩnh như cũ, chỉ có tiếng hơi thở hổn hển của Vân Thừa Thư. Vân Khanh nghe thấy mà lòng đao như dao cắt, nhìn dì Mi không ngừng lau khoé miệng đầy máu của ông ấy.
Vân Khanh nước mắt lưng tròng quỳ xuống: “Cha, con gái của cha là người như thế nào cha không biết sao? Con sẽ không làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy. Cố Trạm Vũ có lỗi với con. Mấy năm nay anh ta rượu chè be bét, con cũng hận và phiền não. Có lúc con muốn chơi bời cho qua. Ở quán bar cũng từng nghĩ khi con say khướt thì tuỳ tiện lên xe của một người đàn ông, nhưng trong lòng con coi thường chính mình như vậy. Con không cho phép mình làm vậy. Từ đầu đến cuối con giữ thân mình, không phải vì anh ta, vì bản thân con, anh ta ngày càng dơ bẩn, con càng không thể để mình dơ bẩn, không thể để mái ấm hoàn hảo mà con mơ ước từ đầu bị huỷ hoại trong phút chốc. Làm sao con có thể đi tìm nhân tình, sao có thể có con được cha à?”
Vân Thừa Thư không ngừng ho khan, khuôn mặt già nua nghiêm túc nhìn cô: “Nhị thẩm của con nói đứa trẻ đó khoảng 4 - 5 tuổi. 5 năm này công việc con ổn định. Mỗi tháng về nhà, có mang thai cũng không thể. Cha đều nhìn thấy. Khả năng duy nhất chính là 6 năm trước con ở Mỹ. Con nói thật cho cha nghe đi, có phải con đã cùng người đàn ông khác ở đó ……”
“Con ……” Đoạn ký ức đó khá là mơ hồ. Ký ức cần nhớ thì lại không cách nào nhớ ra. Vân Khanh lắc đầu, sự do dự lúc này đã khiến ánh mắt của Vân Thừa Thư thay đổi: “Con có phải đã hồ đồ rồi không? Hơn 1 năm là có thể sinh con rồi …..”
“Con không có! Con lo học ở Havard!” Vân Khanh lập tức lên tiếng phủ nhận. Tuy cô không nhớ gì về công viên Boston, trong đầu lúc này rất hỗn loạn.
“Cô hông giở trò mèo mới lạ đó!” Ngoài cửa đột nhiên có giọng lạnh lùng của một người đàn ông vang lên.
Vân Dật quay đầu, nhất thời thấy sự nguy hiểm: “Cố Trạm Vũ! Anh đến là để câu giờ ư! Bản thân anh thối nát lắm rồi, đừng làm tổn thương chị tôi nữa!”
Cố Trạm Vũ thì ngó lơ Vân Dật, dáng người cao thẳng đi vào, đáy mắt lạn như băng, tự ý cúi đầu nhìn Vân Khanh: “Chuyện này tôi nén trong lòng. 5 năm không có nhắc tới với cha vợ. Bây giờ chuyện đã mở, tôi cũng không cách nào che giấu. Vân Khanh, một năm đó cô kiên quyết sang Mỹ du học. Tôi khuyên cô kết hôn trước thì cô không chịu nghe. Tôi cảm thấy có mưu đồ gì ở đây. Quả nhiên, sau khi cô đi thì rất ít liên lạc với tôi. Cô cứ nói là mình bận. 1 năm học xong tất cả các học phần, tôi thì ngây ngô chờ đợi, còn cô thì sao? Từ đầu đến cuối không cho tôi một lời giải thích! Sau hơn 1 năm thì cô quay về, trở thành bộ dạng này, tôi còn bằng lòng tin cô, cùng cô đăng ký kết hôn. Nhưng cơ thể cô sớm đã không còn …… sạch sẽ rồi!”
“Khanh Khanh!” Vân Thừa Thư kinh ngạc vô cùng.
Lúc họ yêu nhau, cô gái nhỏ lén nếm trái cấm thì cũng chỉ là hôn hít và ôm ấp. Vân Thừa Thư coi chừng chặt chẽ, vợ không có dạy con gái mấy chuyện này, đều do ông ấy nhắc nhở. Vân Khanh cũng rất ngoan, biết là phải giữ cái ngàn vàng đến đêm tân hôn.
Tính cách của Cố Trạm Vũ 5 năm qua rất kỳ lạ. Tuy là cặn bã, nhưng không tới nỗi vu khống con gái mình như vậy, trừ phi ….. Chuyện đó là thật!
“Cố Trạm Vũ!” Sắc mặt của Vân Khanh tái nhợt, cô nén nước mắt rồi đứng hét lên: “Anh lại muốn giở trò này có phải không? Anh không tin. Tôi bây giờ đập chết anh cũng không tin tôi! Nhưng anh đừng có ở trước mặt người nhà tôi mà nói xấu tôi như vậy. Tôi là người thế nào tôi rất rõ. Bao nhiêu năm qua anh không chạm vào tôi thì tôi có nói gì không? Nếu một năm đó ở Havard tôi bận đi dan díu với người đàn ông khác mà phản bội anh. Vậy làm sao tôi hoàn thành tín chỉ học phần của mình? Các khoá học không phải cà lơ phất phơ trốn học mà đạt được đâu! Tới bây giờ tôi còn bạn bè để liên lạc. Anh đi hỏi bọn họ tôi có ở trường học hay không! Anh ngậm máu phu người. Tôi từng nói không biết bao lần. Báo cáo trinh tiết và phẫu thuật tá tràng đều có ở đây, mắt anh cũng đâu có bị mù. Anh chỉ muốn lộn xộn với phụ nữ bên ngoài, đừng có lấy tôi làm cái cớ, tôi không thanh toán đâu!”
Vân Thừa Thư cũng không chịu đựng được nữa: “Hai đứa kết hôn nhiều năm qua lại càn quấy như vậy sao? Chưa có động phòng? Trạm Vũ, Khanh Khanh, hai đứa đúng là khiến cha tức chết mà ……. Muốn làm cha tức chết mà!”
“Cha!”
“Cha!”
Vân Khanh và Vân Dật đồng thời hét toáng lên. Cánh tay của dì Mi mềm nhũn đỡ lấy. Vân Thừa Thư đã ngất, máu trong miệng tràn ra ngoài.
Vân Khanh lập tức bấm chuông cầu cứu, bác sĩ vội vã chạy đến, cô đứng ngây người bên cạnh, nhìn họ mở ống truyền trên người của cha, bắt đầu cấp cứu.
Bên ngoài phòng bệnh.
Cố Trạm Vũ mặt ủ mày chau đi tới hành lang, châm điếu thuốc hút. Vân nhị thẩm vẫn chưa đi, bà ta háo hức đi tới: “Con rể, con đi công tác về rồi à. Sa Sa bệnh rất nặng, bị Vân Khanh hại ra nông nỗi này. Con bé không thèm nói chuyện, người thì ốm yếu, ngày nào cũng khóc, con đi thăm con bé được không?”
Cố Trạm Vũ hít một hơi thuốc, lướt mắt qua nhìn: “Đã chụp được ảnh gì rồi, đưa tôi xem nào!”
Vân nhị thẩm lập tức đưa tấm ảnh mờ mờ kia cho anh ta. Lòng ngực của Cố Trạm Vũ trĩu nặng, nắm tay xém chút là đập bể tàn thuốc. Mắt nhìn chằm chằm vào tấm ảnh mờ mờ kia, nhìn có vẻ là một người đàn ông, rất cao, đứng bên ngoài nhà của cô, cũng không đứng gần cô cho lắm, mọi thứ khác đều rất mờ ảo.
Anh ta quét mắt qua: “Thím tốt nhất là đừng có bịa đặt này nọ. Nếu để tôi biết thím vu khống cho cô ấy, thím đoán xem cả nhà thím sẽ chết như thế nào?”
Vân nhị thẩm bị doạ đến mức tim đập loạn, vốn tưởng Sa Sa ổm được cây đại thụ này, nhưng cũng biết tính khí của con rể mấy năm qua càng trở nên ngang ngược như vậy.
Cố Trạm Vũ ném điếu thuốc đi, đôi mắt lanh lợi nhìn sang bà ta: “Bà nói bà thấy trong phòng cô ấy có đứa trẻ, là trai hay gái?”
“Con gái! Xem ra chắc khoảng 4 tuổi!” Vân nhị thẩm lập tức báo tin.
Cố Trạm Vũ nhíu chặt đôi mày kiếm, thân hình cao to đột nhiên dựa tường, nhắm chặt đôi mắt, cũng không biết anh đang thở phào nhẹ nhõm hay là gì.
Anh ta nhớ lại người đàn ông nhỏ con năm đó anh gặp ở nước ngoài, là một cậu bé. Đó chỉ là nhìn thoáng qua, cậu ấy ngồi trên xe, nhưng anh ta vừa nhìn thì khẳng định đôi mày điêu khắc kia rất giống Vân Khanh, có lẽ đứa trẻ lúc đó đội nón đỏ, Vân Khanh cũng đội nón đỏ. Ban đầu nhìn qua thì phía sau chiếc nón lộ ra một khuôn mặt nhỏ.
Nhiều năm qua anh ta thỉnh thoảng mơ thấy đứa bé nước ngoài đó. Bao nhiêu lần anh ta tự hỏi chính mình có phải không bình thường hay không.
Hơn nữa chuyện đó cũng không phải nhìn thấy ở Mỹ.
Cố Trạm Vũ bóp mạnh bức ảnh, ánh mắt lạnh lùng, nhìn người phụ nữ đang khóc không thành tiếng trong phòng bệnh.
Cô đã phủ nhận trước mặt của Vân Thừa Thư rồi, có phải lẽ nào cô ấy thật sự không có ……
Nhưng cô ấy không phải làm vậy, bản báo cáo đó là Tô Gia Ngọc làm giả! Nếu không cô ấy làm sao mơ cảnh xuân trong giấc mộng của mình, cầu người đàn ông kia nhanh một chút, hoặc là chậm một chút, hoặc là đau quá, vậy thì trở lại thực tế …… đi tới cao trào. Đáy mắt của Cố Trạm Vũ phủ đầy một tầng băng lạnh, trong lòng đao như bị dao cứa vào.
Anh ta quay đầu, giống như máy móc lạnh lùng vô tình, cười lạnh rồi hỏi Vân nhị thẩm: “Vân Sa bị bệnh thế nào? Có thể lên giường được không?
Vân nhị thẩm kinh ngạc. Tuy khiếp sợ tính khí xấu xa của người đàn ông này, nhưng bà ta vẫn cắn răng: “Con rể, Sa Sa đã bệnh như vậy rồi, con bé không thể chăm sóc …… sao lại nói ra lời này? Sa Sa nhà thím cũng đâu phải đồ hưởng lạc của cậu ……”
“Vậy bà cho rằng cô ta là gì?” Người đàn ông nói nhẹ tênh, gương mặt anh tuấn, nụ cười lạnh lùng.
Lục Tây Tây lúc nãy nóng lòng đứng ở cửa, nhìn thấy Vân Dật đẹp trai cool ngầu đứng cãi nhau bên trong. Cô ấy cũng không dám xông vào gây khó dễ.
Nghe cả nửa ngày rồi cũng hiểu ra, chị Vân bị vu oan quá mức, còn bị nói là có con gái riêng!
Lục Tây Tây chợt nhớ ra hai ngày trước, Thập tứ khoe với cô, nói là tới nhà của Tiểu Vân Vân tham quan! Nói không chừng con gái riêng mà chị Vân bị vu oan chính là Thập tứ!
Đây không phải là vu oan giá hoạ hay sao?
Thập tứ có mẹ mà!
Lục Tây Tây vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng không manh động, trực tiếp gọi điện cho cậu hai. Dù gì vị diêm vương kia, không muốn chết nhanh thì tốt nhất đừng gọi cho anh.
Nghĩ một hồi, thì cô ấy gọi cho Thập tứ, Lục Tây Tây nhìn vào phòng bệnh, đôi tay nhỏ che miệng: “Thập tứ ơi Thập tứ, hình như cậu bị xem là con gái riêng của Tiểu Vân Vân rồi kìa! Mọi người đều nói xấu chị ấy, tìm người đàn ông lạ. Bây giờ Tiểu Vân Vân của cậu bị vu oan giá hoạ, thiệt thòi muốn chết đây. Tôi báo cậu nghe, cậu nói xem phải làm thế nào đây?”
“Ở đâu vậy?” Thập tứ kích động lên tiếng.
“Ở bệnh viện. Ba của chị Vân bị bệnh. Nhưng bây giờ không sao rồi, người xấu bị người đàn ông của tôi đuổi ra ngoài rồi.
“Tiểu Vân Vân không sao thì tốt rồi …..” Thập tứ cuộn thân người quay lại ghế sofa.
“Vậy cậu có cần nói với cậu hai không. Nhờ cậu ấy tới giúp ra mặt cho Tiểu Vân Vân?” Lục Tây Tây còn chê chuyện chưa náo nhiệt, nói bóng nói gió.
Túi sữa nhỏ lại vô cùng tỉnh táo, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển: “Vậy không tốt đâu. Tiểu Vân Vân bị vu oan. Nếu lão Lục xuất hiện, cậu ấy đẹp trai khôi ngô như vậy, chắc chắn sẽ bị đám người kia coi là nhân tình của Tiểu Vân Vân, không thể gây thêm phiền phức cho Tiểu Vân Vân …… Tôi cũng thật là xúi quẩy, còn chưa xuất hiện đã bị gán tội danh người đàn ông lạ! Không biết với IQ của cậu ấy có thể sống được mấy tập?”
“……” Lục Tây Tây coi thường nhìn lòng tham cực khủng của Thập tam, kém 20 tuổi đúng là dũng cảm thật!
Cô ấy cảm thấy vẫn là cô ấy theo Vân Dật thì đáng tin cậy hơn.
Điện thoại bên đây vừa cúp, nhạc chuông lại vang lên, Lục Tây Tây nhìn thì biết là từ Mỹ gọi đến. Cô ấy nhướng mày và thấy bất ngờ: “Mợ hả?”
Liên quan chuyện mẹ ruột của Thập tam Thập tứ được cậu hai nuôi ở Mỹ, Lục Tây Tây sang Mỹ du lịch thỉnh thoảng có gặp, là cô gái rất đẹp.
Người mợ này rất hiểu chuyện, thỉnh thoảng gửi thư cho những chiếc túi hàng hiệu sang trọng để chiều lòng cô gái nhỏ.
Lục Tây Tây không hề suy nghĩ, mợ hỏi cái gì cũng trả lời hết: “Hả? Cậu hai dạo này qua lại với người phụ nữ nào hả? Ừm, mợ hỏi Thập tứ dạo này có chơi với bạn gái nào của cậu hai không phải không?”
Tầm mắt của cô ấy vô tình nhìn sang Vân Khanh đang đứng trầm tư trong phòng bệnh. Sau đó trả lời chuyện của cậu hai.
Điện thoại vang lên tiếng gác máy, Lục Tây Tây thình lình bị một bàn tay tóm lấy, loạng choạng quay người lại, người ngã vào lòng ai kia!
“Con không có, cha ……. Con không có qua lại với bất cứ ai hết, con thật sự không có …..”
“Ba muốn nghe sự thật!” Vân Thừa Thư nghiến răng, một ngụm máu đọng trong cổ họng.
Vân Dật đuổi đám ngườI ồn ào của nhị thẩm ra ngoài.
Phòng bệnh trở lại yên tĩnh như cũ, chỉ có tiếng hơi thở hổn hển của Vân Thừa Thư. Vân Khanh nghe thấy mà lòng đao như dao cắt, nhìn dì Mi không ngừng lau khoé miệng đầy máu của ông ấy.
Vân Khanh nước mắt lưng tròng quỳ xuống: “Cha, con gái của cha là người như thế nào cha không biết sao? Con sẽ không làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy. Cố Trạm Vũ có lỗi với con. Mấy năm nay anh ta rượu chè be bét, con cũng hận và phiền não. Có lúc con muốn chơi bời cho qua. Ở quán bar cũng từng nghĩ khi con say khướt thì tuỳ tiện lên xe của một người đàn ông, nhưng trong lòng con coi thường chính mình như vậy. Con không cho phép mình làm vậy. Từ đầu đến cuối con giữ thân mình, không phải vì anh ta, vì bản thân con, anh ta ngày càng dơ bẩn, con càng không thể để mình dơ bẩn, không thể để mái ấm hoàn hảo mà con mơ ước từ đầu bị huỷ hoại trong phút chốc. Làm sao con có thể đi tìm nhân tình, sao có thể có con được cha à?”
Vân Thừa Thư không ngừng ho khan, khuôn mặt già nua nghiêm túc nhìn cô: “Nhị thẩm của con nói đứa trẻ đó khoảng 4 - 5 tuổi. 5 năm này công việc con ổn định. Mỗi tháng về nhà, có mang thai cũng không thể. Cha đều nhìn thấy. Khả năng duy nhất chính là 6 năm trước con ở Mỹ. Con nói thật cho cha nghe đi, có phải con đã cùng người đàn ông khác ở đó ……”
“Con ……” Đoạn ký ức đó khá là mơ hồ. Ký ức cần nhớ thì lại không cách nào nhớ ra. Vân Khanh lắc đầu, sự do dự lúc này đã khiến ánh mắt của Vân Thừa Thư thay đổi: “Con có phải đã hồ đồ rồi không? Hơn 1 năm là có thể sinh con rồi …..”
“Con không có! Con lo học ở Havard!” Vân Khanh lập tức lên tiếng phủ nhận. Tuy cô không nhớ gì về công viên Boston, trong đầu lúc này rất hỗn loạn.
“Cô hông giở trò mèo mới lạ đó!” Ngoài cửa đột nhiên có giọng lạnh lùng của một người đàn ông vang lên.
Vân Dật quay đầu, nhất thời thấy sự nguy hiểm: “Cố Trạm Vũ! Anh đến là để câu giờ ư! Bản thân anh thối nát lắm rồi, đừng làm tổn thương chị tôi nữa!”
Cố Trạm Vũ thì ngó lơ Vân Dật, dáng người cao thẳng đi vào, đáy mắt lạn như băng, tự ý cúi đầu nhìn Vân Khanh: “Chuyện này tôi nén trong lòng. 5 năm không có nhắc tới với cha vợ. Bây giờ chuyện đã mở, tôi cũng không cách nào che giấu. Vân Khanh, một năm đó cô kiên quyết sang Mỹ du học. Tôi khuyên cô kết hôn trước thì cô không chịu nghe. Tôi cảm thấy có mưu đồ gì ở đây. Quả nhiên, sau khi cô đi thì rất ít liên lạc với tôi. Cô cứ nói là mình bận. 1 năm học xong tất cả các học phần, tôi thì ngây ngô chờ đợi, còn cô thì sao? Từ đầu đến cuối không cho tôi một lời giải thích! Sau hơn 1 năm thì cô quay về, trở thành bộ dạng này, tôi còn bằng lòng tin cô, cùng cô đăng ký kết hôn. Nhưng cơ thể cô sớm đã không còn …… sạch sẽ rồi!”
“Khanh Khanh!” Vân Thừa Thư kinh ngạc vô cùng.
Lúc họ yêu nhau, cô gái nhỏ lén nếm trái cấm thì cũng chỉ là hôn hít và ôm ấp. Vân Thừa Thư coi chừng chặt chẽ, vợ không có dạy con gái mấy chuyện này, đều do ông ấy nhắc nhở. Vân Khanh cũng rất ngoan, biết là phải giữ cái ngàn vàng đến đêm tân hôn.
Tính cách của Cố Trạm Vũ 5 năm qua rất kỳ lạ. Tuy là cặn bã, nhưng không tới nỗi vu khống con gái mình như vậy, trừ phi ….. Chuyện đó là thật!
“Cố Trạm Vũ!” Sắc mặt của Vân Khanh tái nhợt, cô nén nước mắt rồi đứng hét lên: “Anh lại muốn giở trò này có phải không? Anh không tin. Tôi bây giờ đập chết anh cũng không tin tôi! Nhưng anh đừng có ở trước mặt người nhà tôi mà nói xấu tôi như vậy. Tôi là người thế nào tôi rất rõ. Bao nhiêu năm qua anh không chạm vào tôi thì tôi có nói gì không? Nếu một năm đó ở Havard tôi bận đi dan díu với người đàn ông khác mà phản bội anh. Vậy làm sao tôi hoàn thành tín chỉ học phần của mình? Các khoá học không phải cà lơ phất phơ trốn học mà đạt được đâu! Tới bây giờ tôi còn bạn bè để liên lạc. Anh đi hỏi bọn họ tôi có ở trường học hay không! Anh ngậm máu phu người. Tôi từng nói không biết bao lần. Báo cáo trinh tiết và phẫu thuật tá tràng đều có ở đây, mắt anh cũng đâu có bị mù. Anh chỉ muốn lộn xộn với phụ nữ bên ngoài, đừng có lấy tôi làm cái cớ, tôi không thanh toán đâu!”
Vân Thừa Thư cũng không chịu đựng được nữa: “Hai đứa kết hôn nhiều năm qua lại càn quấy như vậy sao? Chưa có động phòng? Trạm Vũ, Khanh Khanh, hai đứa đúng là khiến cha tức chết mà ……. Muốn làm cha tức chết mà!”
“Cha!”
“Cha!”
Vân Khanh và Vân Dật đồng thời hét toáng lên. Cánh tay của dì Mi mềm nhũn đỡ lấy. Vân Thừa Thư đã ngất, máu trong miệng tràn ra ngoài.
Vân Khanh lập tức bấm chuông cầu cứu, bác sĩ vội vã chạy đến, cô đứng ngây người bên cạnh, nhìn họ mở ống truyền trên người của cha, bắt đầu cấp cứu.
Bên ngoài phòng bệnh.
Cố Trạm Vũ mặt ủ mày chau đi tới hành lang, châm điếu thuốc hút. Vân nhị thẩm vẫn chưa đi, bà ta háo hức đi tới: “Con rể, con đi công tác về rồi à. Sa Sa bệnh rất nặng, bị Vân Khanh hại ra nông nỗi này. Con bé không thèm nói chuyện, người thì ốm yếu, ngày nào cũng khóc, con đi thăm con bé được không?”
Cố Trạm Vũ hít một hơi thuốc, lướt mắt qua nhìn: “Đã chụp được ảnh gì rồi, đưa tôi xem nào!”
Vân nhị thẩm lập tức đưa tấm ảnh mờ mờ kia cho anh ta. Lòng ngực của Cố Trạm Vũ trĩu nặng, nắm tay xém chút là đập bể tàn thuốc. Mắt nhìn chằm chằm vào tấm ảnh mờ mờ kia, nhìn có vẻ là một người đàn ông, rất cao, đứng bên ngoài nhà của cô, cũng không đứng gần cô cho lắm, mọi thứ khác đều rất mờ ảo.
Anh ta quét mắt qua: “Thím tốt nhất là đừng có bịa đặt này nọ. Nếu để tôi biết thím vu khống cho cô ấy, thím đoán xem cả nhà thím sẽ chết như thế nào?”
Vân nhị thẩm bị doạ đến mức tim đập loạn, vốn tưởng Sa Sa ổm được cây đại thụ này, nhưng cũng biết tính khí của con rể mấy năm qua càng trở nên ngang ngược như vậy.
Cố Trạm Vũ ném điếu thuốc đi, đôi mắt lanh lợi nhìn sang bà ta: “Bà nói bà thấy trong phòng cô ấy có đứa trẻ, là trai hay gái?”
“Con gái! Xem ra chắc khoảng 4 tuổi!” Vân nhị thẩm lập tức báo tin.
Cố Trạm Vũ nhíu chặt đôi mày kiếm, thân hình cao to đột nhiên dựa tường, nhắm chặt đôi mắt, cũng không biết anh đang thở phào nhẹ nhõm hay là gì.
Anh ta nhớ lại người đàn ông nhỏ con năm đó anh gặp ở nước ngoài, là một cậu bé. Đó chỉ là nhìn thoáng qua, cậu ấy ngồi trên xe, nhưng anh ta vừa nhìn thì khẳng định đôi mày điêu khắc kia rất giống Vân Khanh, có lẽ đứa trẻ lúc đó đội nón đỏ, Vân Khanh cũng đội nón đỏ. Ban đầu nhìn qua thì phía sau chiếc nón lộ ra một khuôn mặt nhỏ.
Nhiều năm qua anh ta thỉnh thoảng mơ thấy đứa bé nước ngoài đó. Bao nhiêu lần anh ta tự hỏi chính mình có phải không bình thường hay không.
Hơn nữa chuyện đó cũng không phải nhìn thấy ở Mỹ.
Cố Trạm Vũ bóp mạnh bức ảnh, ánh mắt lạnh lùng, nhìn người phụ nữ đang khóc không thành tiếng trong phòng bệnh.
Cô đã phủ nhận trước mặt của Vân Thừa Thư rồi, có phải lẽ nào cô ấy thật sự không có ……
Nhưng cô ấy không phải làm vậy, bản báo cáo đó là Tô Gia Ngọc làm giả! Nếu không cô ấy làm sao mơ cảnh xuân trong giấc mộng của mình, cầu người đàn ông kia nhanh một chút, hoặc là chậm một chút, hoặc là đau quá, vậy thì trở lại thực tế …… đi tới cao trào. Đáy mắt của Cố Trạm Vũ phủ đầy một tầng băng lạnh, trong lòng đao như bị dao cứa vào.
Anh ta quay đầu, giống như máy móc lạnh lùng vô tình, cười lạnh rồi hỏi Vân nhị thẩm: “Vân Sa bị bệnh thế nào? Có thể lên giường được không?
Vân nhị thẩm kinh ngạc. Tuy khiếp sợ tính khí xấu xa của người đàn ông này, nhưng bà ta vẫn cắn răng: “Con rể, Sa Sa đã bệnh như vậy rồi, con bé không thể chăm sóc …… sao lại nói ra lời này? Sa Sa nhà thím cũng đâu phải đồ hưởng lạc của cậu ……”
“Vậy bà cho rằng cô ta là gì?” Người đàn ông nói nhẹ tênh, gương mặt anh tuấn, nụ cười lạnh lùng.
Lục Tây Tây lúc nãy nóng lòng đứng ở cửa, nhìn thấy Vân Dật đẹp trai cool ngầu đứng cãi nhau bên trong. Cô ấy cũng không dám xông vào gây khó dễ.
Nghe cả nửa ngày rồi cũng hiểu ra, chị Vân bị vu oan quá mức, còn bị nói là có con gái riêng!
Lục Tây Tây chợt nhớ ra hai ngày trước, Thập tứ khoe với cô, nói là tới nhà của Tiểu Vân Vân tham quan! Nói không chừng con gái riêng mà chị Vân bị vu oan chính là Thập tứ!
Đây không phải là vu oan giá hoạ hay sao?
Thập tứ có mẹ mà!
Lục Tây Tây vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng không manh động, trực tiếp gọi điện cho cậu hai. Dù gì vị diêm vương kia, không muốn chết nhanh thì tốt nhất đừng gọi cho anh.
Nghĩ một hồi, thì cô ấy gọi cho Thập tứ, Lục Tây Tây nhìn vào phòng bệnh, đôi tay nhỏ che miệng: “Thập tứ ơi Thập tứ, hình như cậu bị xem là con gái riêng của Tiểu Vân Vân rồi kìa! Mọi người đều nói xấu chị ấy, tìm người đàn ông lạ. Bây giờ Tiểu Vân Vân của cậu bị vu oan giá hoạ, thiệt thòi muốn chết đây. Tôi báo cậu nghe, cậu nói xem phải làm thế nào đây?”
“Ở đâu vậy?” Thập tứ kích động lên tiếng.
“Ở bệnh viện. Ba của chị Vân bị bệnh. Nhưng bây giờ không sao rồi, người xấu bị người đàn ông của tôi đuổi ra ngoài rồi.
“Tiểu Vân Vân không sao thì tốt rồi …..” Thập tứ cuộn thân người quay lại ghế sofa.
“Vậy cậu có cần nói với cậu hai không. Nhờ cậu ấy tới giúp ra mặt cho Tiểu Vân Vân?” Lục Tây Tây còn chê chuyện chưa náo nhiệt, nói bóng nói gió.
Túi sữa nhỏ lại vô cùng tỉnh táo, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển: “Vậy không tốt đâu. Tiểu Vân Vân bị vu oan. Nếu lão Lục xuất hiện, cậu ấy đẹp trai khôi ngô như vậy, chắc chắn sẽ bị đám người kia coi là nhân tình của Tiểu Vân Vân, không thể gây thêm phiền phức cho Tiểu Vân Vân …… Tôi cũng thật là xúi quẩy, còn chưa xuất hiện đã bị gán tội danh người đàn ông lạ! Không biết với IQ của cậu ấy có thể sống được mấy tập?”
“……” Lục Tây Tây coi thường nhìn lòng tham cực khủng của Thập tam, kém 20 tuổi đúng là dũng cảm thật!
Cô ấy cảm thấy vẫn là cô ấy theo Vân Dật thì đáng tin cậy hơn.
Điện thoại bên đây vừa cúp, nhạc chuông lại vang lên, Lục Tây Tây nhìn thì biết là từ Mỹ gọi đến. Cô ấy nhướng mày và thấy bất ngờ: “Mợ hả?”
Liên quan chuyện mẹ ruột của Thập tam Thập tứ được cậu hai nuôi ở Mỹ, Lục Tây Tây sang Mỹ du lịch thỉnh thoảng có gặp, là cô gái rất đẹp.
Người mợ này rất hiểu chuyện, thỉnh thoảng gửi thư cho những chiếc túi hàng hiệu sang trọng để chiều lòng cô gái nhỏ.
Lục Tây Tây không hề suy nghĩ, mợ hỏi cái gì cũng trả lời hết: “Hả? Cậu hai dạo này qua lại với người phụ nữ nào hả? Ừm, mợ hỏi Thập tứ dạo này có chơi với bạn gái nào của cậu hai không phải không?”
Tầm mắt của cô ấy vô tình nhìn sang Vân Khanh đang đứng trầm tư trong phòng bệnh. Sau đó trả lời chuyện của cậu hai.
Điện thoại vang lên tiếng gác máy, Lục Tây Tây thình lình bị một bàn tay tóm lấy, loạng choạng quay người lại, người ngã vào lòng ai kia!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook