Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
-
Chương 58: Người Phụ Nữ Ở Mỹ
Tự nó nghêng ngang đi mất sao? Vân Khanh cảm thấy thế giới này đều là chó, tới lui tự nhiên, phất tay áo không để lại chút lông chó nào…
Lục Mặc Trầm cũng là một người không bình thường, sao lại huấn luyện được một con chó giống y như người vậy chứ?
…
Lúc này, ở cao ốc trụ sở chính tập đoàn Lục thị, trong văn phòng của Tổng giám đốc, Bát Ca được Vân Khanh khen ngợi hết lời được tài xế dẫn tới.
Nó nằm sấp trước bàn làm việc, ngẩng cái đầu lớn lên sủa gâu gâu, đoán rằng nội dung nó báo cáo chỉ có chủ của nó nghe hiểu.
Lục Mặc Trầm cởi áo vest xuống, tinh thần thoải mái ngồi xuống, kí vào văn kiện cần kí tên trước, sau đó liếc nhìn Bát Ca: “Ừ, trưa nay có thịt ăn.”
“Gâu gâu gâu!” Bát Ca trở nên vui vẻ.
Người đàn ông cầm điện thoại lên, xem lại tin nhắn trả lời trong Wechat, châm một điếu thuốc, dặn dò bên kia điện thoại: “Đi thông báo cho cô Vân, Bát Ca đi lạc rồi.”
Mặt thư kí Tống đầy mơ hồ: “Tổng giám đốc Lục… Không phải Bát Ca đang ở đây sao?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, mặt đầy nghiêm túc: “Tôi nói nó lạc thì là lạc, lần đầu tiên thấy ông chủ của cô ác bá như vậy sao?”
“…” Vẫn luôn rất ác bá, vô cùng xấu xa.
…
Lúc Vân Khanh nhận được điện thoại, cô đang chữa bệnh cho bệnh nhân, trên mặt cô muốn nổi đầy vạch đen.
Con chó Bát Ca này… Biểu hiện lúc sáng sớm cao như thế khiến cô cho muốn quỳ lạy luôn, nhưng lại là một con chó mù đường á?
Không biết đường còn tự mình chạy mất, chạy đến lạc luôn.
Còn bắt cô đi tìm nữa! Tìm được thì không sao, nhưng một con chó đẹp như thế, đừng để bị người ta bắt mất.
Vân Khanh xin nghỉ trước giờ tan ca, về chung cư tìm quanh một vòng, hỏi rất nhiều người, nhưng ai cũng nói chưa từng thấy con chó lớn màu đen nào. Cô thật sầu não, mất tích hơn hai tư giờ, đồn cảnh sát có thụ lý không?
Cô tiếp tục tìm dọc đường, đột nhiên lại nhận được điện thoại từ Dự Viên.
A thẩm mới nói được một câu, Túi Sữa nhỏ đã cướp điện thoại: “Tiểu Vân Vân, Bát Ca thật sự lạc mất rồi sao? Sao tối qua nó lại theo dì về nhà dì chứ?”
“Dì cũng không biết nữa.” Chuyện này Vân Khanh rất khó hiểu.
“Con hiểu Bát Ca, con giúp gì tìm nhé!”
Bé con nói địa chỉ, Vân Khanh lái xe tới, là quảng trường Lục thị ở trung tâm thành phố.
Vân Khanh cảm thấy rất lạ: “Mười Bốn, sao Bát Ca lại chạy tới đó? Nó chỉ là một con chó thôi mà.”
Hơn nữa chỗ đó còn cách chung cư Hoa Nhài rất xa.
Mười Bốn cười híp mắt, túm tay cô: “Dì xem thường Bát Ca sao? Dù là một con chó, Bát Ca cũng có cuộc sống phong phú của mình đó! Nó biết tự mình lên xe buýt đó, hơn nữa quán bar này, nó nhàm chán sẽ chạy tới, ai bảo lão Lục kia là một khối băng chứ, Bát Ca mới không thích đi theo bên cạnh ba cả ngày đâu.”
Vân Khanh không thể không cảm thán, một con chó cũng có cuộc sống xa hoa cao quý.
Nhất định do người đàn ông kia thường tới, nếu không sao chó lại biết đường tới quán bar chứ?
Hai người tìm xung quanh quán bar, những vẫn không tìm được, khuôn mặt nhỏ của Mười Bốn nhíu lại: “Thật là lạ. Nếu Bát Ca không ở đây thì đi đâu chứ? A! Con biết có một nơi có thể Bát Ca sẽ đến.”
Vừa nói vừa bảo cô lập tức lên xe.
Vân Khanh dựa theo địa chỉ cô bé nói, lái xe tới một trung tâm thú cưng.
Quả nhiên tìm được Bát Ca ở bên trong!
Tên nhóc kia đang nằm trong bồn tắm, tắm rửa vô cùng thoải mái… Bộ lông xù dính sát cơ thể, cả người ướt nhẹp, mà khoa trương nhất chính là xung quanh bồn tắm còn có bốn năm con chó con đang nằm…
Vân Khanh cảm thấy cổ họng mình như có quả mìn…
Mẹ nó, còn thiếu một điếu thuốc và một cặp kính đen nữa thì hoàn toàn giống với một đại ca xã hội đen phong lưu hào phóng đi dạo nhà chứa…
Đây là do Lục Mặc Trầm nuông chiều ra sao?
Cả nhà họ Lục, Vân Khanh vô cùng khâm phục.
Cuối cùng, lúc kéo tên nhóc này đi, mặt nó còn rất miễn cưỡng, nhìn mấy con chó co kia đầy lưu luyến.
Vân Khanh đen mặt ném nó lên xe!
5:30.
Cao ốc Lục thị, trong văn phòng, người đàn ông xoay cổ, đứng dậy cầm lấy âu phục, dặn dò: “Bảo tài xế đưa người tìm được chó tới quảng trường.”
Thư kí Tống mỉm cười, nói: “Tổng giám đốc Lục, sợ rằng lúc này cô Vân đã tìm được Bát Ca rồi.”
Lục Mặc Trầm nhíu mày, sao có thể chứ?
“Cô chủ nhỏ nghe nói Bát Ca đi lạc, đã nhanh chân đi tìm cô Vân, cô chủ biết mỗi tháng anh đều dẫn Bát Ca tới trung tâm thú cưng tán gái một lần, nên trực tiếp tới đó tìm Bát Ca, có lẽ bây giờ đã về nhà anh rồi.” Suy nghĩ trong đầu anh là muốn cùng cô Vân đi tìm chó, nhân tiện đi ăn một bữa cơm tối, lại làm chút chuyện tốt đẹp, nhưng những chuyện đó sẽ không xảy ra…
Người đàn ông đen mặt.
…
Dưới sự “uy hiếp”, “dụ dỗ” của một người một chó, Vân Khanh không biết làm sao, đành phải lái xe về chung cư Hoa Nhài.
Nhìn hai cái đuôi một trái một phải dính chặt lấy mình, cô truy hỏi lần nữa: “Con chắc chắn người giúp việc nhà con biết con đang ở đâu chứ?”
“Thật mà, người ta đã nói với a thẩm rổi mà.” Mười Bốn đeo balô Arale, chớp mắt nhìn cô.
Được rồi…
Cô dẫn theo hai cái đuôi nhỏ này, tới chợ mua chút đồ ăn trước.
Về nhà, vừa tới cửa, Mười Bốn tung tăng vui vẻ chạy vào, không hiểu tại sao lại có hứng thú lớn như vậy với nhà cô? Đôi chân ngắn chạy tới chạy lui tham quan.
Vân Khanh buồn cười rót cho cô bé một ly sữa bò: “Có đẹp không? Phòng khách nhà dì còn không rộng bằng phòng tắm nhà con nữa.”
Mười Bốn lém lỉnh cười: “Cũng không phải là con cảm thấy hứng thú với nhà của Tiểu Vân Vân đâu, nhưng mà chỗ Tiểu Vân Vân ở rất đẹp nha!”
Đúng là miệng có bôi mật! Vân Khanh ôm lấy cô bé: “Vừa rồi tới chợ làm bẩn quần áo rồi, dì tắm cái đã, lát nữa sẽ nấu cơm, được không?”
“Được ạ.”
Vân Khanh cởi cái váy lông của cô bé ra, bên trong là áo lót lông cừa, bọc lại y như cái bánh chưng, cởi ra rồi cô bé vui vẻ chạy khắp phòng.
Vân Khanh bật cười, trong đầu nghĩ, tại sao mẹ cô bé lại không ở cạnh cô bé chứ? Màu lông dê này nhìn qua cũng biết là màu của người già như a thẩm thích, nếu là người mẹ trẻ thì sẽ không chọn màu như vậy.
Cô mở ti vi ở phòng khách, đi vào phòng tắm.
Nhóc con chạy theo tới: “Tiểu Vân Vân, mật khẩu wifi nhà dì là gì?”
“…” Con nít bây giờ thật thời thượng, xem ra ti vi hoàn toàn không thể lấy lòng chúng nữa rồi. Vân Khanh hết cách, đành nhập mật khẩu cho cô bé.
Cô nhóc cầm điện thoại chạy tới phòng ngủ của cô, gian xảo đóng cửa lại, lập tức bật video lên.
Bên kia rất nhanh liền có người nhận, cô bé giơ điện thoại lên: “Này, đây là phòng ngủ của Tiểu Vân Vân mà anh vẫn luôn nhớ thương đấy, có thấy không? Đây là giường của dì ấy!”
“Wow! Thật trắng! Bạn gái thích sạch sẽ!”
“Đây là bàn trang điểm của dì ấy!”
“Wow! Thật đơn giản! Phù hợp với đức hạnh trời sinh của bạn gái anh!”
“Đây là khung cửa sổ của dì ấy, đều là sách!”
“Wow! Bạn gái anh học giỏi nha!”
“Anh, anh đừng có wow nữa, em kiểm tra ngoài cửa rồi, có dép đàn ông.”
Bên kia nháy mắt truyền đến tiếng quỷ khóc sói tru: “Hu hu hu… Mười Bốn! Em nói cho anh biết không phải sự thật đi, Tiểu Vân Vân không thể nào có bạn trai được!”
“Sao anh biết chứ? Nói không chừng Tiểu Vân Vân còn lập gia đình rồi đó!”
“Không! Chuyện này quá đau lòng, anh không chấp nhận!... Mười Ba, con gào gì đó?” Bên kia đang nói chuyện, đột nhiên có một giọng nữ dịu dàng chen vào.
Hai cái đầu nhỏ trong video cứng lại, sau đó màn hình hơi rung, người phụ nữ lộ mặt ra: “Mười Bốn, con đang nói gì với anh vậy? Con đang ở đâu?”
Camera đang hướng về phía bàn trang điểm, trên tường có ảnh của Tiểu Vân Vân!
Đôi mắt to của Mười Bốn co rút lại, vội vàng chuyển điện thoại đi, mặc dù camera chuyển đi rất nhanh, nhưng lại gần như quay hết cả phòng ngủ.
Giọng người phụ nữ bên kia hơi đổi: “Không phải ở nhà… Mười Bốn! Con nói cho mẹ biết, con đang ở nhà ai? Đây là phòng ngủ của phụ nữ, có phải ba con cũng ở đây không?”
“Lão Lục không có ở đây! Đây là, đây là nhà một người bạn của con thôi…” Nhóc con nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Người phụ nữ tiếp trục tra hỏi: “Sao con có người bạn lớn như vậy chứ? Mẹ đã dạy co thế nào? Không cần để ý những người đàn bà xấu xa qua lại với ba con! Sao con không nghe lời? Bọn họ đối tốt với con, con liền chơi với bọn họ sao? Con có biết bọn họ tới là để cướp ba con không? Sau đó hai đứa sẽ không có ba nữa, mẹ mới là người phụ nữ duy nhất của ba con, là vợ…”
Những lời này Mười Bốn đã nghe vô số lần, hơn nữa, vừa nghe lão Lục không có ở cạnh, mẹ sẽ lộ ra bộ mặt thật, giọng nói cũng thay đổi.
Cô bé không thích nghe những lời đó, cũng không hiểu quan hệ của cha mẹ, ba chưa từng nói mình đã kết hôn, hơn nữa cũng không có bạn gái.
Mà mẹ…
“Nhóc con, nói chuyện với ai thế?” Vân Khanh từ phòng tắm đi ra.
Mười Bốn bị doạ sợ nhanh chóng tắt video: “Không, không có ai.”
Ting ting – âm báo cuộc gọi vang lên.
Vân Khanh nhìn thấy đôi mắt to tròn của cô bé liếc qua liếc lại, đôi tay nhỏ che lại điện thoại, nhưng cô vẫn thấy được nửa cái đầu, giống như là phụ nữ, tóc nâu, nhưng không thấy mặt.
“Con không nhận sao? Ai thế?” Vân Khanh ngồi xổm xuống.
Mười Bốn giấu điện thoại ra sau lưng.
“Mẹ con sao?” Vân Khanh cảm thấy buồn cười: “Không sao, con nhận đi, dì sẽ nói giúp con, mẹ con sẽ không mắng con.”
“Là một người giúp việc nhà con, không phải Mummy của con, thật sự không sao cả! Tiểu Vân Vân, dì mau đi phơi áo đi, nước rớt khắp nhà rồi kìa!” Vân Khanh nghi ngờ, lại bị cô bé đẩy đi.
Cái miệng nhỏ nhắn của Mười Bốn nói liên tục, bản thân cũng không biết chối thế nào, đại khái là người mẹ nư vậy, cô bé không muốn để Tiểu Vân Vân biết!
Hơn nữa nếu Tiểu Vân Vân biết mẹ khó tính, tương lai sẽ không chịu gả cho anh trai nữa, chuyện mẹ chồng nàng dâu, nghe nói rất vi diệu!
….
Nước Mỹ, khu nhà giàu ở Boston, trong một khu biệt thự rộng rãi màu trắng.
Bảo mẫu vừa mới thay đồng phục đá bóng cho cậu chủ nhỏ xong, cửa phòng trẻ em liền bị đẩy ra.
Nhóc con ngẩng đầu liếc mắt, lại cúi đầu tiếp tục chơi với trái bóng.
“Mười Ba, mẹ rót cho con ly sữa này, uống xong rồi đi đá bóng với bạn.” Một giọng nữa mềm mại cùng với mùi nước hoa tiến lại gần.
Bảo mẫu cười: “Phu nhân, để tôi dỗ cậu chủ được rồi, không phải lát nữa cô phải dự tiệc sao? Cô đi chuẩn bị đi.”
Người phụ nữ cau mày lại, cười nhẹ nói: “Con trai ruột của tôi, đương nhiên tôi phải cố gắng tự mình chăm sóc rồi, cái gì cũng làm phiền bảo mẫu thì bảo mẫu quá vất vả rồi.”
Bảo mẫu nghe được ý trong lời nói, hơi cứng lại.
Nhóc con nhìn thấy cánh tay đang cài nút áo cho mình cứng lại, ánh mắt cậu bé liếc qua ly sữa: “Con không uống. Con đã nói con ghét thứ này, mẹ con ép con uống.”
“Cái đứa hư thân này, đây là ba con quy định.” Người phụ nữ đi tới, muốn sờ khuôn mặt mũm mĩm của cậu bé.
Nhóc con giận dỗi tránh đi.
Bàn tay trắng nõn của người phụ nữ dừng lại giữa không trung, quay lại cầm điện thoại trên giường: “Đúng lúc mẹ muốn hỏi con, gần đây con và em gái con đang bí mật âm mưu điều gì? Gọi video cũng giấu mẹ, có phải hai đứa quen biết người phụ nữ nào không? Quen ở đâu? Từ ba con đúng không?”
“Mẹ, sao mẹ nhìn trộm điện thoại của con chứ?” Mười Ba nổi giận, trông y như một con báo nhỏ mập mạp, nhanh chóng túm lấy điện thoại trong tay người phụ nữ, trong điện thoại có ảnh của Tiểu Vân Vân!”
Lục Mặc Trầm cũng là một người không bình thường, sao lại huấn luyện được một con chó giống y như người vậy chứ?
…
Lúc này, ở cao ốc trụ sở chính tập đoàn Lục thị, trong văn phòng của Tổng giám đốc, Bát Ca được Vân Khanh khen ngợi hết lời được tài xế dẫn tới.
Nó nằm sấp trước bàn làm việc, ngẩng cái đầu lớn lên sủa gâu gâu, đoán rằng nội dung nó báo cáo chỉ có chủ của nó nghe hiểu.
Lục Mặc Trầm cởi áo vest xuống, tinh thần thoải mái ngồi xuống, kí vào văn kiện cần kí tên trước, sau đó liếc nhìn Bát Ca: “Ừ, trưa nay có thịt ăn.”
“Gâu gâu gâu!” Bát Ca trở nên vui vẻ.
Người đàn ông cầm điện thoại lên, xem lại tin nhắn trả lời trong Wechat, châm một điếu thuốc, dặn dò bên kia điện thoại: “Đi thông báo cho cô Vân, Bát Ca đi lạc rồi.”
Mặt thư kí Tống đầy mơ hồ: “Tổng giám đốc Lục… Không phải Bát Ca đang ở đây sao?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, mặt đầy nghiêm túc: “Tôi nói nó lạc thì là lạc, lần đầu tiên thấy ông chủ của cô ác bá như vậy sao?”
“…” Vẫn luôn rất ác bá, vô cùng xấu xa.
…
Lúc Vân Khanh nhận được điện thoại, cô đang chữa bệnh cho bệnh nhân, trên mặt cô muốn nổi đầy vạch đen.
Con chó Bát Ca này… Biểu hiện lúc sáng sớm cao như thế khiến cô cho muốn quỳ lạy luôn, nhưng lại là một con chó mù đường á?
Không biết đường còn tự mình chạy mất, chạy đến lạc luôn.
Còn bắt cô đi tìm nữa! Tìm được thì không sao, nhưng một con chó đẹp như thế, đừng để bị người ta bắt mất.
Vân Khanh xin nghỉ trước giờ tan ca, về chung cư tìm quanh một vòng, hỏi rất nhiều người, nhưng ai cũng nói chưa từng thấy con chó lớn màu đen nào. Cô thật sầu não, mất tích hơn hai tư giờ, đồn cảnh sát có thụ lý không?
Cô tiếp tục tìm dọc đường, đột nhiên lại nhận được điện thoại từ Dự Viên.
A thẩm mới nói được một câu, Túi Sữa nhỏ đã cướp điện thoại: “Tiểu Vân Vân, Bát Ca thật sự lạc mất rồi sao? Sao tối qua nó lại theo dì về nhà dì chứ?”
“Dì cũng không biết nữa.” Chuyện này Vân Khanh rất khó hiểu.
“Con hiểu Bát Ca, con giúp gì tìm nhé!”
Bé con nói địa chỉ, Vân Khanh lái xe tới, là quảng trường Lục thị ở trung tâm thành phố.
Vân Khanh cảm thấy rất lạ: “Mười Bốn, sao Bát Ca lại chạy tới đó? Nó chỉ là một con chó thôi mà.”
Hơn nữa chỗ đó còn cách chung cư Hoa Nhài rất xa.
Mười Bốn cười híp mắt, túm tay cô: “Dì xem thường Bát Ca sao? Dù là một con chó, Bát Ca cũng có cuộc sống phong phú của mình đó! Nó biết tự mình lên xe buýt đó, hơn nữa quán bar này, nó nhàm chán sẽ chạy tới, ai bảo lão Lục kia là một khối băng chứ, Bát Ca mới không thích đi theo bên cạnh ba cả ngày đâu.”
Vân Khanh không thể không cảm thán, một con chó cũng có cuộc sống xa hoa cao quý.
Nhất định do người đàn ông kia thường tới, nếu không sao chó lại biết đường tới quán bar chứ?
Hai người tìm xung quanh quán bar, những vẫn không tìm được, khuôn mặt nhỏ của Mười Bốn nhíu lại: “Thật là lạ. Nếu Bát Ca không ở đây thì đi đâu chứ? A! Con biết có một nơi có thể Bát Ca sẽ đến.”
Vừa nói vừa bảo cô lập tức lên xe.
Vân Khanh dựa theo địa chỉ cô bé nói, lái xe tới một trung tâm thú cưng.
Quả nhiên tìm được Bát Ca ở bên trong!
Tên nhóc kia đang nằm trong bồn tắm, tắm rửa vô cùng thoải mái… Bộ lông xù dính sát cơ thể, cả người ướt nhẹp, mà khoa trương nhất chính là xung quanh bồn tắm còn có bốn năm con chó con đang nằm…
Vân Khanh cảm thấy cổ họng mình như có quả mìn…
Mẹ nó, còn thiếu một điếu thuốc và một cặp kính đen nữa thì hoàn toàn giống với một đại ca xã hội đen phong lưu hào phóng đi dạo nhà chứa…
Đây là do Lục Mặc Trầm nuông chiều ra sao?
Cả nhà họ Lục, Vân Khanh vô cùng khâm phục.
Cuối cùng, lúc kéo tên nhóc này đi, mặt nó còn rất miễn cưỡng, nhìn mấy con chó co kia đầy lưu luyến.
Vân Khanh đen mặt ném nó lên xe!
5:30.
Cao ốc Lục thị, trong văn phòng, người đàn ông xoay cổ, đứng dậy cầm lấy âu phục, dặn dò: “Bảo tài xế đưa người tìm được chó tới quảng trường.”
Thư kí Tống mỉm cười, nói: “Tổng giám đốc Lục, sợ rằng lúc này cô Vân đã tìm được Bát Ca rồi.”
Lục Mặc Trầm nhíu mày, sao có thể chứ?
“Cô chủ nhỏ nghe nói Bát Ca đi lạc, đã nhanh chân đi tìm cô Vân, cô chủ biết mỗi tháng anh đều dẫn Bát Ca tới trung tâm thú cưng tán gái một lần, nên trực tiếp tới đó tìm Bát Ca, có lẽ bây giờ đã về nhà anh rồi.” Suy nghĩ trong đầu anh là muốn cùng cô Vân đi tìm chó, nhân tiện đi ăn một bữa cơm tối, lại làm chút chuyện tốt đẹp, nhưng những chuyện đó sẽ không xảy ra…
Người đàn ông đen mặt.
…
Dưới sự “uy hiếp”, “dụ dỗ” của một người một chó, Vân Khanh không biết làm sao, đành phải lái xe về chung cư Hoa Nhài.
Nhìn hai cái đuôi một trái một phải dính chặt lấy mình, cô truy hỏi lần nữa: “Con chắc chắn người giúp việc nhà con biết con đang ở đâu chứ?”
“Thật mà, người ta đã nói với a thẩm rổi mà.” Mười Bốn đeo balô Arale, chớp mắt nhìn cô.
Được rồi…
Cô dẫn theo hai cái đuôi nhỏ này, tới chợ mua chút đồ ăn trước.
Về nhà, vừa tới cửa, Mười Bốn tung tăng vui vẻ chạy vào, không hiểu tại sao lại có hứng thú lớn như vậy với nhà cô? Đôi chân ngắn chạy tới chạy lui tham quan.
Vân Khanh buồn cười rót cho cô bé một ly sữa bò: “Có đẹp không? Phòng khách nhà dì còn không rộng bằng phòng tắm nhà con nữa.”
Mười Bốn lém lỉnh cười: “Cũng không phải là con cảm thấy hứng thú với nhà của Tiểu Vân Vân đâu, nhưng mà chỗ Tiểu Vân Vân ở rất đẹp nha!”
Đúng là miệng có bôi mật! Vân Khanh ôm lấy cô bé: “Vừa rồi tới chợ làm bẩn quần áo rồi, dì tắm cái đã, lát nữa sẽ nấu cơm, được không?”
“Được ạ.”
Vân Khanh cởi cái váy lông của cô bé ra, bên trong là áo lót lông cừa, bọc lại y như cái bánh chưng, cởi ra rồi cô bé vui vẻ chạy khắp phòng.
Vân Khanh bật cười, trong đầu nghĩ, tại sao mẹ cô bé lại không ở cạnh cô bé chứ? Màu lông dê này nhìn qua cũng biết là màu của người già như a thẩm thích, nếu là người mẹ trẻ thì sẽ không chọn màu như vậy.
Cô mở ti vi ở phòng khách, đi vào phòng tắm.
Nhóc con chạy theo tới: “Tiểu Vân Vân, mật khẩu wifi nhà dì là gì?”
“…” Con nít bây giờ thật thời thượng, xem ra ti vi hoàn toàn không thể lấy lòng chúng nữa rồi. Vân Khanh hết cách, đành nhập mật khẩu cho cô bé.
Cô nhóc cầm điện thoại chạy tới phòng ngủ của cô, gian xảo đóng cửa lại, lập tức bật video lên.
Bên kia rất nhanh liền có người nhận, cô bé giơ điện thoại lên: “Này, đây là phòng ngủ của Tiểu Vân Vân mà anh vẫn luôn nhớ thương đấy, có thấy không? Đây là giường của dì ấy!”
“Wow! Thật trắng! Bạn gái thích sạch sẽ!”
“Đây là bàn trang điểm của dì ấy!”
“Wow! Thật đơn giản! Phù hợp với đức hạnh trời sinh của bạn gái anh!”
“Đây là khung cửa sổ của dì ấy, đều là sách!”
“Wow! Bạn gái anh học giỏi nha!”
“Anh, anh đừng có wow nữa, em kiểm tra ngoài cửa rồi, có dép đàn ông.”
Bên kia nháy mắt truyền đến tiếng quỷ khóc sói tru: “Hu hu hu… Mười Bốn! Em nói cho anh biết không phải sự thật đi, Tiểu Vân Vân không thể nào có bạn trai được!”
“Sao anh biết chứ? Nói không chừng Tiểu Vân Vân còn lập gia đình rồi đó!”
“Không! Chuyện này quá đau lòng, anh không chấp nhận!... Mười Ba, con gào gì đó?” Bên kia đang nói chuyện, đột nhiên có một giọng nữ dịu dàng chen vào.
Hai cái đầu nhỏ trong video cứng lại, sau đó màn hình hơi rung, người phụ nữ lộ mặt ra: “Mười Bốn, con đang nói gì với anh vậy? Con đang ở đâu?”
Camera đang hướng về phía bàn trang điểm, trên tường có ảnh của Tiểu Vân Vân!
Đôi mắt to của Mười Bốn co rút lại, vội vàng chuyển điện thoại đi, mặc dù camera chuyển đi rất nhanh, nhưng lại gần như quay hết cả phòng ngủ.
Giọng người phụ nữ bên kia hơi đổi: “Không phải ở nhà… Mười Bốn! Con nói cho mẹ biết, con đang ở nhà ai? Đây là phòng ngủ của phụ nữ, có phải ba con cũng ở đây không?”
“Lão Lục không có ở đây! Đây là, đây là nhà một người bạn của con thôi…” Nhóc con nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Người phụ nữ tiếp trục tra hỏi: “Sao con có người bạn lớn như vậy chứ? Mẹ đã dạy co thế nào? Không cần để ý những người đàn bà xấu xa qua lại với ba con! Sao con không nghe lời? Bọn họ đối tốt với con, con liền chơi với bọn họ sao? Con có biết bọn họ tới là để cướp ba con không? Sau đó hai đứa sẽ không có ba nữa, mẹ mới là người phụ nữ duy nhất của ba con, là vợ…”
Những lời này Mười Bốn đã nghe vô số lần, hơn nữa, vừa nghe lão Lục không có ở cạnh, mẹ sẽ lộ ra bộ mặt thật, giọng nói cũng thay đổi.
Cô bé không thích nghe những lời đó, cũng không hiểu quan hệ của cha mẹ, ba chưa từng nói mình đã kết hôn, hơn nữa cũng không có bạn gái.
Mà mẹ…
“Nhóc con, nói chuyện với ai thế?” Vân Khanh từ phòng tắm đi ra.
Mười Bốn bị doạ sợ nhanh chóng tắt video: “Không, không có ai.”
Ting ting – âm báo cuộc gọi vang lên.
Vân Khanh nhìn thấy đôi mắt to tròn của cô bé liếc qua liếc lại, đôi tay nhỏ che lại điện thoại, nhưng cô vẫn thấy được nửa cái đầu, giống như là phụ nữ, tóc nâu, nhưng không thấy mặt.
“Con không nhận sao? Ai thế?” Vân Khanh ngồi xổm xuống.
Mười Bốn giấu điện thoại ra sau lưng.
“Mẹ con sao?” Vân Khanh cảm thấy buồn cười: “Không sao, con nhận đi, dì sẽ nói giúp con, mẹ con sẽ không mắng con.”
“Là một người giúp việc nhà con, không phải Mummy của con, thật sự không sao cả! Tiểu Vân Vân, dì mau đi phơi áo đi, nước rớt khắp nhà rồi kìa!” Vân Khanh nghi ngờ, lại bị cô bé đẩy đi.
Cái miệng nhỏ nhắn của Mười Bốn nói liên tục, bản thân cũng không biết chối thế nào, đại khái là người mẹ nư vậy, cô bé không muốn để Tiểu Vân Vân biết!
Hơn nữa nếu Tiểu Vân Vân biết mẹ khó tính, tương lai sẽ không chịu gả cho anh trai nữa, chuyện mẹ chồng nàng dâu, nghe nói rất vi diệu!
….
Nước Mỹ, khu nhà giàu ở Boston, trong một khu biệt thự rộng rãi màu trắng.
Bảo mẫu vừa mới thay đồng phục đá bóng cho cậu chủ nhỏ xong, cửa phòng trẻ em liền bị đẩy ra.
Nhóc con ngẩng đầu liếc mắt, lại cúi đầu tiếp tục chơi với trái bóng.
“Mười Ba, mẹ rót cho con ly sữa này, uống xong rồi đi đá bóng với bạn.” Một giọng nữa mềm mại cùng với mùi nước hoa tiến lại gần.
Bảo mẫu cười: “Phu nhân, để tôi dỗ cậu chủ được rồi, không phải lát nữa cô phải dự tiệc sao? Cô đi chuẩn bị đi.”
Người phụ nữ cau mày lại, cười nhẹ nói: “Con trai ruột của tôi, đương nhiên tôi phải cố gắng tự mình chăm sóc rồi, cái gì cũng làm phiền bảo mẫu thì bảo mẫu quá vất vả rồi.”
Bảo mẫu nghe được ý trong lời nói, hơi cứng lại.
Nhóc con nhìn thấy cánh tay đang cài nút áo cho mình cứng lại, ánh mắt cậu bé liếc qua ly sữa: “Con không uống. Con đã nói con ghét thứ này, mẹ con ép con uống.”
“Cái đứa hư thân này, đây là ba con quy định.” Người phụ nữ đi tới, muốn sờ khuôn mặt mũm mĩm của cậu bé.
Nhóc con giận dỗi tránh đi.
Bàn tay trắng nõn của người phụ nữ dừng lại giữa không trung, quay lại cầm điện thoại trên giường: “Đúng lúc mẹ muốn hỏi con, gần đây con và em gái con đang bí mật âm mưu điều gì? Gọi video cũng giấu mẹ, có phải hai đứa quen biết người phụ nữ nào không? Quen ở đâu? Từ ba con đúng không?”
“Mẹ, sao mẹ nhìn trộm điện thoại của con chứ?” Mười Ba nổi giận, trông y như một con báo nhỏ mập mạp, nhanh chóng túm lấy điện thoại trong tay người phụ nữ, trong điện thoại có ảnh của Tiểu Vân Vân!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook