Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
-
Chương 52: Lúc Tôi Hôn Và Mút Lấy Lưỡi Cô Ta Thì Cậu Vãn Đang Chơi Bi Thôi.
“ Cố Trạm Vũ, anh muốn nghe tôi nói cái gì thì trong lòng anh mới dễ chịu? Khóc lóc nói với anh tôi không bán thân sao? Nhưng nếu như anh thật sự hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng, tôi đã không cần đi cầu xin người khác! Anh đạp tôi dưới chân anh mà vẫn không dồng ý cho tôi đi cầu xin người khác, đặc biệt xem vẻ khổ sở bất lực của tôi đúng không? Sự tự tôn của anh thì được thỏa mãn, bởi vì nhu cầu sinh lý của anh tôi không thể thảo mãn được, cho nên anh mới ra ngoài! Vậy thì tôi nói cho anh biết, trừ khi anh giết tôi đi, còn không anh không bao giờ ngăn được tôi đi ăn vụng với người khác!”
“ Cô muốn chết!” Cố Trạm Vũ áp sát vào ngực cô lấy tay bóp chặt cổ cô.
“ Cố Trạm Vũ anh muốn làm gì chị ấy?!” Sau lưng truyền đến một giọng nói đầy tức giận phẫn nộ.
Một cơn gió vút qua, Cố Trạm Vũ bỏ tay ra khỏi cổ Vân Khanh, lấy tay chặn lại cái nồi điện bay qua chỗ anh ta, nghe cái choang xuống nền đất.
“ Vân Dật!” Vân Khanh hét lớn, nhìn thấy Vân Dật lao đến chỗ anh ta, Vân Khanh giật mình vội vã chạy đến, “ Vân Dật đừng làm gì cả! chị không sao cả! Nghe thấy không? Em vừa mới ra ngoài, tiên nhóc này nghe lời đi!”
Cô gấp gáp vội vã, sự kích động của tuổi trẻ, sợ là Vân Dật lại gây ra chuyện, trong hỗn loạn ôm chặt lấy eo Vân Dật đẩy ra sau.
Vân Dật chỉ tay vào mặt Cố Trạm Vũ nói: “ Đừng có cho rằng tôi không đánh được anh, cái loại cặn bã như anh, tránh xa chị ấy ra! cút!”
Cố Trạm Vũ lau vết máu ở khóe miệng,liếc mắt nhoẻn miệng cười, “ Cậu là cái thá gì chứ, lông còn chưa mọc hết mà đòi bảo vệ cô ta? Lúc trung học tôi hôn cô và mút lấy lưỡi cô ta thì cậu vẫn đang chơi bi thôi! Đừng có nghĩ tôi không biết tâm sự của cậu, cậu bị bệnh đơn phương chị gái mình! Anh rể lẽ nào không biết!”
“ Cố Trạm Vũ anh có bệnh à?” Vân Khanh chịu không nổi mấy lời khó nghe của anh ta, nhìn thấy Vân Dật đổ mồ hôi lạnh khắp mặt xông lên, vội vàng kéo Van Dật lại, “ Nghiêm túc với anh ta là em thua rồi, cha đã dạy em thế nào?”
“ Tránh xa thứ rác rưởi! “ Vân Dật hét lớn, mắt đỏ cả lên, đẩy cô vào trong rồi đưa cô đi.
Cố Trạm Vũ đứng đó, hầm hầm nhìn hai chị em họ rời đi, cái nồi điện ở bên cạnh chân, anh ta liền giơ chân đá bay đi.
Đập một phát lớn vào tường Vân Khanh khựng lại ở cửa, thoáng thấy chiếc lamborghini chạy ra ngoài.
Cô rốt cuộc cũng thở phào một cái,sợ Cố Trạm Vũ thù hằn Vân Dật không buông.
Trong đầu không thể không nghĩ đến mấy lời mỉa mai của Cố Trạm Vũ, có một vấn đề ở đây.
Liên quan đến vấn đề Vân Dật đột nhiên được thả ra, cô đã không suy nghĩ kỹ chuyện này.
Đúng là có điểm nghi vấn, tại sao lại còn một thanh sắt khác? Đột nhiên lại có người tự thú?
Mà 3 hôm trước Phó cục trưởng cũng nói với cô thái độ Nhà học Trình đã thay đổi, Vân Khanh cũng dần dần cảm thấy nghi ngờ.
Rốt cuộc…. có liên quan gì đến Lục Mặc Trầm hay không?
Đây cũng là lý do mà hôm nay cô đến Dư Viên một cách miễn cưỡng, cô không muốn gặp phải anh, nếu như không phải cô nghi ngờ chuyện Vân Dật được thả có liên quan đến anh, vậy thì cô cũng không sợ đối mặt với anh như thế này.
Cho nên……trong lòng cô rất hoài nghi.
Nhưng theo lý mà nói cũng không thể, anh mỉa mai cô, chế giễu cô, tức giận cô đến mức không nhắc chuyện của cô với Trình Đại Thiếu.
Vậy sự thay đổi của Nhà họ Trình, rốt cuộc là vì cái gì? Lẽ nào do hôm đó Trình Đại Thiếu hại cô không thành, lại sợ cô lan truyền ra ngoài nên nhượng bộ để bịt miệng cô lại?
“ Chị? Vân Khanh!”
“ À….” Vân Khanh hoàn hồn, thang máy đến nơi, cô ấn vân tay, đặt đồ vào trong nhà.
Quay đầu, Vân Dật đứng ngoài cửa,mặt bầm xanh một chỗ, mắt nhìn cô một cách mơ hồ.Vân Khanh cho rằng cậu ta vẫn đang để ý đến mấy lời nói của Cố Trạm Vũ, liền kéo tay cậu vào, “ Đừng để ý đên mấy lời nói của tên khốn nạn đó, hắn ta thấy bất cứ người đàn ông nào cũng nghĩ họ có ý đồ với chị, còn cho rằng chị ra ngoài câu dẫn đàn ông…. Em làm bữa tối nha?”
Vân Dật dạ một tiếng, cúi đầu đi vào nhà bếp, cưởi bỏ chiếc áo thun tay ngắn, cậu ta cởi trần nấu ăn, bờ vai cậu ta đã rộng như thế kia rồi.
Vân Khanh rất vui vì sự bảo vệ của cậu lúc này, liền đổi chủ đề, đúng rồi, lúc chiều chị đưa Lục Tây Tây về thì có nói chuyện rồi hiểu một chút về tính cách con bé, thật dã man, không thể đảm bảo được con bé có đến bám lấy em nữa không, em nhanh chóng tìm một người bạn gái đi, ở trường có nhiều cô gái thích em như vậy, tùy ý chọn một cô đi.”
Vân Dật dừng động tác thái rau lại “ Không tìm”
“ Tại sao không tìm? Em phải có bạn gái rồi chứ, lẽ nào trước giờ chưa từng có?”
Cậu quay đầu lại, “ Đúng vậy.”
“ Thật.” Vân Khanh nhịn không được mà ngạc nhiên, “ Tên nhóc này, em thật sự trong sáng sao, chị không biết đây! Thật lãng phí khuôn mặt đẹp trai kia.”
Lúc nói cô đột nhiên liếc nhìn người cậu, “ Vân Dật, vậy thì, em có vấn đề gì nhất định phải nói với chị đây,chị là bác sỹ nam khoa, em hiểu mà.”
“……..”
Vân Dật quay đầu tức giận nhìn cô, gương mặt đẹp trai dần dần đỏ lên, “Chị muốn em phạm tội lần 2 à? Chị đang nói cái gì vậy, em đâu có nói em chưa từng làm qua đâu cơ chứ?”
Vân Khanh ho một tiếng, chị em mà nói chuyện này có vẻ hơi kỳ…. cô không cẩn thận lại phát bệnh nghề nghiệp rồi.
“ Khụ khụ. Khỏe mạnh là tốt! Vậy tại sao em không yêu đương đi? Cũng không còn nhỏ nữa rồi.”
Cậu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đen tối, “ Thật ra Cố Trạm Vũ nói cũng không sai, em bị bệnh yêu chị gái mình.”
“ Ặc….” Vân Khanh sặc nước,vội vàng lấy một miếng dưa ăn, “ Yêu cái đầu em,đã 20 tuổi đầu rồi còn thế.”
Cậu ta cũng cắn một miếng dưa, thấp giọng cười, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nói, “ Tại sao lại không có có sự tin tin vào bản thân mình thế? Có biết bao nhiêu người đàn ông thích chị chị không biết sao?”
“……..”
“ Chỉ cần chị từ bỏ cái cây mục rữa Cố Trạm Vũ, thì phía sau là cả một rừng cây luôn đấy.”
Vân Khanh cúi mắt nhìn xuống, lạnh hết cả người, trải qua chuyện của Vân Dật, sự thất vọng trong lòng cô càng sâu đậm hơn.
Nhất định sẽ ly hôn rồi, còn về hạnh phúc của cô, sớm đã không còn hi vọng gì.
…….
Tuần sau đó, Vân Khanh cũng coi như có thời gian để quay lại làm việc, vừa có một chuyên gia từ Đài Loan đến, có một ca bệnh đặc biệt cần hội chẩn.
Nói ra thì rất kỳ lạ, không biết từ lúc nào, mà phòng bệnh của cô toàn đón tiếp nữ bệnh nhân, hình như không có bệnh nhân nam đến khám bệnh.
Vân Khanh không quản được mấy chuyện này, có tiền là được.
Nhưng có một điểm duy nhất bất tiện, có những ca bệnh cần xem thẻ bác sỹ của cô, nhưng không có cách nào.
Bởi vì túi của cô vẫn đang ở nhà của Lục Mặc Trầm.
Trong điện thoại có số của anh, nhưng cô nhất định sẽ không gọi điện thoại cho anh .
Điện thoại cố định của căn hộ cô lại không biết.
Đón chuyên gia từ sân bay quay về, Vân Khanh muốn gọi điện đến cục cảnh sát hỏi xem làm sao lấy lại được giấy tờ.
Số vừa bấm được một nửa, thì điện thoại liên tục reo chuông báo có tin nhắn đến, hại cô bấm sai cả số điện thoại.
Vân Khanh chau mày, mở tin nhắn xem rốt cuộc là ai lại rảnh như vậy,nhưng lúc cô nhìn thấy số điện thoại lạ, mặt liền nghiêm nghị lại.
Số điện thoại của Vân Sa cô có hỏi cha,nên cô vẫn nhớ.
Vân Khanh dừng xe bên đường, đôi mắt lạnh như băng nhìn tin nhắn, trực giác bảo cô đừng xem.
Nhưng tay không khống chế được mà mở tin nhắn ra…..
Có 3 bức ảnh đầu tiên chụp cái ghế sofa trắng, Cố Trạm Vũ nằm đè lên người Vân Sa, mặt đỏ ứng hôn cô ta…..
Sau đó là tấm ảnh trong phòng ngủ, mọi góc độ đều khiến cho Vân Khanh cảm thấy quen thuộc….
Bởi vì đó chính là ở Sơn Trang Danh Uyển….. phòng tân hôn của cô và Cố Trạm Vũ!
Tin nhắn thứ 4, là tin nhắn của Vân Sa.” Chị à, anh rể uống say lại đến chỗ của em, đúng rồi, ảnh chị đã xem chưa? Em và anh rể không có chỗ nào để ở lại, anh ấy liền đưa em đến đây, em không biết đó là phòng tân hôn của anh chị, xin lỗi nha. Nhưng em thấy hình như không có người phụ nữ nào ở hết, em là người đầu tiên anh rể đưa đến đây…. Cũng không giống như những gì chị nói, amh rể ở ngoài rất lợi hại với phụ nữa, hay là anh ấy đối với em không giống như người khác nhỉ! Không nói lời dư thừa nữa, em muốn hỏi chị, phòng tân hôn chị không ở vậy thì đồ đạc trên giường em sẽ dùng, phòng này ánh sáng tốt, em muốn sống ở đây, có được không nè?”
Vân Khanh không cử động tay, các ngón tay cong cứng lại, gương mặt cô lạnh lùng như chìm vào đáy biển sâu lạnh giá.
Bóng tối, ngột ngạt quá, cô sợ hãi, cô run rẩy, sợ phải chịu đựng sự bi thương to lớn này một mình.
Không một lần nào, cô có thể bình an vô sự qua đi, không thể luyện được khả năng bất khả xâm phạm thật sự.
Cứ coi như lại tê liệt đi, hay là đau đớn nhỉ….
Nhưng nghĩ lại cũng chả có gì, Cố Trạm Vũ không phải dã sớm đưa phụ nữ lên giường tân hôn rồi hay sao?
Chỉ có điều, sao anh ta lại để Vân Sa vào đó?Mỗi một lần, đều không ngừng kích động giới hạn chịu đựng của cô.
Cô hiểu rồi,đây là sự báo thù cho chuyện tối hôm đó, hai người bọn họ cứ như vậy suốt năm năm qua không ngừng.Cô hình như đã nhìn thấy cuối màn hình, gương mặt của Vân Sa gian xảo cười cợt, cư như một bóng ma, bóp chặt cổ họng cô.
Càng khó thở cô lại càng muốn bản thân bình tĩnh lại, bàn tay lạnh ngắt trả lời tin nhắn: “ Em thật sự rất thích nhặt tiền rơi vào phân nhỉ! Cái giường đó em phải cẩn thận một chút, lần trước anh ta đưa phụ nữ đến đã để lại đấy dấu tích ở khắp mọi nơi rồi, không nói cho em biết sao? Vậy em thật sự giống như người dọn dẹp, chúc em ở lại vui vẻ, hoặc là…. Em có thể sẽ bị lây bệnh đó”
Gửi xong tin nhắn, cô lại gửi một tin nhắn cho cha của Cao Kiện,cô không ngu ngốc đến mức trúng kế của Cạo Trạm Vũ, kẻ ác sẽ gặp quả báo.
Cười nhếc mép lạnh lùng, dùng lực nắm chặt vô lăng xe,ngưng lại sự run rẩy của bản thân.
Tinh tinh….
Cô lập tức nghe máy, là giọng của Hạ Thủy Thủy, nói cái gì cô cũng không biết, chỉ gật đầu, “ Tôi đi.”
…….
Uống một mạch ba chai bia den, Vân Khanh mới biết được bản thân của cô đang ở đâu.
Đây là một hộp đêm của một câu lạc bộ.Xem ra ở đây cũng không rẻ.
Vân Khanh đầu nóng rực đứng dậy, “ Thủy Thủy, chúng ta đến đây làm gì? “
Cửa hộp dêm đột ngột mở ra, Hạ Thủy Thủy thích thú bước vào, giữ lấy cô, “ Hỏi xem bọn họ đang ở đâu, Khanh Khanh, mau đi theo tôi qua đây!”
“ Ơ?Gia Ngọc vẫn chưa đến mà, đi đâu?”
Hạ Thủy Thủy nâng khuôn mặt đỏ ửng của cô lên, “ Gia Ngọc không đến đâu, rượu tớ cũng mời cậu uống rồi, bây giờ cậu phải chơi hết mình với tớ!”
“ Cái gì?”
Vân Khanh xoa lông mày, bị cô ta dẫn đi dọc theo một hành lang trải thảm đến tận bên trong….. đến một căn phòng VIP.
Hạ Thủy Thủy nói với cô gái cái gì đó,cô gái đó mở cửa ra, cười rồi đi vào trong, “ Các vị công tử, thiếu phụ nữ thì bây giờ có thể chọn, tôi có hai cô ở đây!”
Vân khanh bị kéo vào trong, nhìn thấy trong phòng, hai cái bàn đánh bài, đều là mấy người đàn ông mặc toàn đồ hiệu ngồi đó, bên cạnh ai cũng có một người phụ nữ ngồi bên.
Phòng ốc sang trọng sạch sẽ, tuy có khói nhưng không phải khói thuốc.
Cô nhìn lướt qua tất cả các khuôn mặt, giống như phản ứng tự động, cô đến ngồi vào một cái bàn.
Bên cạnh Hạ Thủy Thủy cười ngọt ngào, “ Nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nha, ông chủ Lục! …. Ai da.Quý Đại thiếu cũng ở đây sao?”
Vân khanh: “…….”
“ Cô muốn chết!” Cố Trạm Vũ áp sát vào ngực cô lấy tay bóp chặt cổ cô.
“ Cố Trạm Vũ anh muốn làm gì chị ấy?!” Sau lưng truyền đến một giọng nói đầy tức giận phẫn nộ.
Một cơn gió vút qua, Cố Trạm Vũ bỏ tay ra khỏi cổ Vân Khanh, lấy tay chặn lại cái nồi điện bay qua chỗ anh ta, nghe cái choang xuống nền đất.
“ Vân Dật!” Vân Khanh hét lớn, nhìn thấy Vân Dật lao đến chỗ anh ta, Vân Khanh giật mình vội vã chạy đến, “ Vân Dật đừng làm gì cả! chị không sao cả! Nghe thấy không? Em vừa mới ra ngoài, tiên nhóc này nghe lời đi!”
Cô gấp gáp vội vã, sự kích động của tuổi trẻ, sợ là Vân Dật lại gây ra chuyện, trong hỗn loạn ôm chặt lấy eo Vân Dật đẩy ra sau.
Vân Dật chỉ tay vào mặt Cố Trạm Vũ nói: “ Đừng có cho rằng tôi không đánh được anh, cái loại cặn bã như anh, tránh xa chị ấy ra! cút!”
Cố Trạm Vũ lau vết máu ở khóe miệng,liếc mắt nhoẻn miệng cười, “ Cậu là cái thá gì chứ, lông còn chưa mọc hết mà đòi bảo vệ cô ta? Lúc trung học tôi hôn cô và mút lấy lưỡi cô ta thì cậu vẫn đang chơi bi thôi! Đừng có nghĩ tôi không biết tâm sự của cậu, cậu bị bệnh đơn phương chị gái mình! Anh rể lẽ nào không biết!”
“ Cố Trạm Vũ anh có bệnh à?” Vân Khanh chịu không nổi mấy lời khó nghe của anh ta, nhìn thấy Vân Dật đổ mồ hôi lạnh khắp mặt xông lên, vội vàng kéo Van Dật lại, “ Nghiêm túc với anh ta là em thua rồi, cha đã dạy em thế nào?”
“ Tránh xa thứ rác rưởi! “ Vân Dật hét lớn, mắt đỏ cả lên, đẩy cô vào trong rồi đưa cô đi.
Cố Trạm Vũ đứng đó, hầm hầm nhìn hai chị em họ rời đi, cái nồi điện ở bên cạnh chân, anh ta liền giơ chân đá bay đi.
Đập một phát lớn vào tường Vân Khanh khựng lại ở cửa, thoáng thấy chiếc lamborghini chạy ra ngoài.
Cô rốt cuộc cũng thở phào một cái,sợ Cố Trạm Vũ thù hằn Vân Dật không buông.
Trong đầu không thể không nghĩ đến mấy lời mỉa mai của Cố Trạm Vũ, có một vấn đề ở đây.
Liên quan đến vấn đề Vân Dật đột nhiên được thả ra, cô đã không suy nghĩ kỹ chuyện này.
Đúng là có điểm nghi vấn, tại sao lại còn một thanh sắt khác? Đột nhiên lại có người tự thú?
Mà 3 hôm trước Phó cục trưởng cũng nói với cô thái độ Nhà học Trình đã thay đổi, Vân Khanh cũng dần dần cảm thấy nghi ngờ.
Rốt cuộc…. có liên quan gì đến Lục Mặc Trầm hay không?
Đây cũng là lý do mà hôm nay cô đến Dư Viên một cách miễn cưỡng, cô không muốn gặp phải anh, nếu như không phải cô nghi ngờ chuyện Vân Dật được thả có liên quan đến anh, vậy thì cô cũng không sợ đối mặt với anh như thế này.
Cho nên……trong lòng cô rất hoài nghi.
Nhưng theo lý mà nói cũng không thể, anh mỉa mai cô, chế giễu cô, tức giận cô đến mức không nhắc chuyện của cô với Trình Đại Thiếu.
Vậy sự thay đổi của Nhà họ Trình, rốt cuộc là vì cái gì? Lẽ nào do hôm đó Trình Đại Thiếu hại cô không thành, lại sợ cô lan truyền ra ngoài nên nhượng bộ để bịt miệng cô lại?
“ Chị? Vân Khanh!”
“ À….” Vân Khanh hoàn hồn, thang máy đến nơi, cô ấn vân tay, đặt đồ vào trong nhà.
Quay đầu, Vân Dật đứng ngoài cửa,mặt bầm xanh một chỗ, mắt nhìn cô một cách mơ hồ.Vân Khanh cho rằng cậu ta vẫn đang để ý đến mấy lời nói của Cố Trạm Vũ, liền kéo tay cậu vào, “ Đừng để ý đên mấy lời nói của tên khốn nạn đó, hắn ta thấy bất cứ người đàn ông nào cũng nghĩ họ có ý đồ với chị, còn cho rằng chị ra ngoài câu dẫn đàn ông…. Em làm bữa tối nha?”
Vân Dật dạ một tiếng, cúi đầu đi vào nhà bếp, cưởi bỏ chiếc áo thun tay ngắn, cậu ta cởi trần nấu ăn, bờ vai cậu ta đã rộng như thế kia rồi.
Vân Khanh rất vui vì sự bảo vệ của cậu lúc này, liền đổi chủ đề, đúng rồi, lúc chiều chị đưa Lục Tây Tây về thì có nói chuyện rồi hiểu một chút về tính cách con bé, thật dã man, không thể đảm bảo được con bé có đến bám lấy em nữa không, em nhanh chóng tìm một người bạn gái đi, ở trường có nhiều cô gái thích em như vậy, tùy ý chọn một cô đi.”
Vân Dật dừng động tác thái rau lại “ Không tìm”
“ Tại sao không tìm? Em phải có bạn gái rồi chứ, lẽ nào trước giờ chưa từng có?”
Cậu quay đầu lại, “ Đúng vậy.”
“ Thật.” Vân Khanh nhịn không được mà ngạc nhiên, “ Tên nhóc này, em thật sự trong sáng sao, chị không biết đây! Thật lãng phí khuôn mặt đẹp trai kia.”
Lúc nói cô đột nhiên liếc nhìn người cậu, “ Vân Dật, vậy thì, em có vấn đề gì nhất định phải nói với chị đây,chị là bác sỹ nam khoa, em hiểu mà.”
“……..”
Vân Dật quay đầu tức giận nhìn cô, gương mặt đẹp trai dần dần đỏ lên, “Chị muốn em phạm tội lần 2 à? Chị đang nói cái gì vậy, em đâu có nói em chưa từng làm qua đâu cơ chứ?”
Vân Khanh ho một tiếng, chị em mà nói chuyện này có vẻ hơi kỳ…. cô không cẩn thận lại phát bệnh nghề nghiệp rồi.
“ Khụ khụ. Khỏe mạnh là tốt! Vậy tại sao em không yêu đương đi? Cũng không còn nhỏ nữa rồi.”
Cậu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đen tối, “ Thật ra Cố Trạm Vũ nói cũng không sai, em bị bệnh yêu chị gái mình.”
“ Ặc….” Vân Khanh sặc nước,vội vàng lấy một miếng dưa ăn, “ Yêu cái đầu em,đã 20 tuổi đầu rồi còn thế.”
Cậu ta cũng cắn một miếng dưa, thấp giọng cười, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nói, “ Tại sao lại không có có sự tin tin vào bản thân mình thế? Có biết bao nhiêu người đàn ông thích chị chị không biết sao?”
“……..”
“ Chỉ cần chị từ bỏ cái cây mục rữa Cố Trạm Vũ, thì phía sau là cả một rừng cây luôn đấy.”
Vân Khanh cúi mắt nhìn xuống, lạnh hết cả người, trải qua chuyện của Vân Dật, sự thất vọng trong lòng cô càng sâu đậm hơn.
Nhất định sẽ ly hôn rồi, còn về hạnh phúc của cô, sớm đã không còn hi vọng gì.
…….
Tuần sau đó, Vân Khanh cũng coi như có thời gian để quay lại làm việc, vừa có một chuyên gia từ Đài Loan đến, có một ca bệnh đặc biệt cần hội chẩn.
Nói ra thì rất kỳ lạ, không biết từ lúc nào, mà phòng bệnh của cô toàn đón tiếp nữ bệnh nhân, hình như không có bệnh nhân nam đến khám bệnh.
Vân Khanh không quản được mấy chuyện này, có tiền là được.
Nhưng có một điểm duy nhất bất tiện, có những ca bệnh cần xem thẻ bác sỹ của cô, nhưng không có cách nào.
Bởi vì túi của cô vẫn đang ở nhà của Lục Mặc Trầm.
Trong điện thoại có số của anh, nhưng cô nhất định sẽ không gọi điện thoại cho anh .
Điện thoại cố định của căn hộ cô lại không biết.
Đón chuyên gia từ sân bay quay về, Vân Khanh muốn gọi điện đến cục cảnh sát hỏi xem làm sao lấy lại được giấy tờ.
Số vừa bấm được một nửa, thì điện thoại liên tục reo chuông báo có tin nhắn đến, hại cô bấm sai cả số điện thoại.
Vân Khanh chau mày, mở tin nhắn xem rốt cuộc là ai lại rảnh như vậy,nhưng lúc cô nhìn thấy số điện thoại lạ, mặt liền nghiêm nghị lại.
Số điện thoại của Vân Sa cô có hỏi cha,nên cô vẫn nhớ.
Vân Khanh dừng xe bên đường, đôi mắt lạnh như băng nhìn tin nhắn, trực giác bảo cô đừng xem.
Nhưng tay không khống chế được mà mở tin nhắn ra…..
Có 3 bức ảnh đầu tiên chụp cái ghế sofa trắng, Cố Trạm Vũ nằm đè lên người Vân Sa, mặt đỏ ứng hôn cô ta…..
Sau đó là tấm ảnh trong phòng ngủ, mọi góc độ đều khiến cho Vân Khanh cảm thấy quen thuộc….
Bởi vì đó chính là ở Sơn Trang Danh Uyển….. phòng tân hôn của cô và Cố Trạm Vũ!
Tin nhắn thứ 4, là tin nhắn của Vân Sa.” Chị à, anh rể uống say lại đến chỗ của em, đúng rồi, ảnh chị đã xem chưa? Em và anh rể không có chỗ nào để ở lại, anh ấy liền đưa em đến đây, em không biết đó là phòng tân hôn của anh chị, xin lỗi nha. Nhưng em thấy hình như không có người phụ nữ nào ở hết, em là người đầu tiên anh rể đưa đến đây…. Cũng không giống như những gì chị nói, amh rể ở ngoài rất lợi hại với phụ nữa, hay là anh ấy đối với em không giống như người khác nhỉ! Không nói lời dư thừa nữa, em muốn hỏi chị, phòng tân hôn chị không ở vậy thì đồ đạc trên giường em sẽ dùng, phòng này ánh sáng tốt, em muốn sống ở đây, có được không nè?”
Vân Khanh không cử động tay, các ngón tay cong cứng lại, gương mặt cô lạnh lùng như chìm vào đáy biển sâu lạnh giá.
Bóng tối, ngột ngạt quá, cô sợ hãi, cô run rẩy, sợ phải chịu đựng sự bi thương to lớn này một mình.
Không một lần nào, cô có thể bình an vô sự qua đi, không thể luyện được khả năng bất khả xâm phạm thật sự.
Cứ coi như lại tê liệt đi, hay là đau đớn nhỉ….
Nhưng nghĩ lại cũng chả có gì, Cố Trạm Vũ không phải dã sớm đưa phụ nữ lên giường tân hôn rồi hay sao?
Chỉ có điều, sao anh ta lại để Vân Sa vào đó?Mỗi một lần, đều không ngừng kích động giới hạn chịu đựng của cô.
Cô hiểu rồi,đây là sự báo thù cho chuyện tối hôm đó, hai người bọn họ cứ như vậy suốt năm năm qua không ngừng.Cô hình như đã nhìn thấy cuối màn hình, gương mặt của Vân Sa gian xảo cười cợt, cư như một bóng ma, bóp chặt cổ họng cô.
Càng khó thở cô lại càng muốn bản thân bình tĩnh lại, bàn tay lạnh ngắt trả lời tin nhắn: “ Em thật sự rất thích nhặt tiền rơi vào phân nhỉ! Cái giường đó em phải cẩn thận một chút, lần trước anh ta đưa phụ nữ đến đã để lại đấy dấu tích ở khắp mọi nơi rồi, không nói cho em biết sao? Vậy em thật sự giống như người dọn dẹp, chúc em ở lại vui vẻ, hoặc là…. Em có thể sẽ bị lây bệnh đó”
Gửi xong tin nhắn, cô lại gửi một tin nhắn cho cha của Cao Kiện,cô không ngu ngốc đến mức trúng kế của Cạo Trạm Vũ, kẻ ác sẽ gặp quả báo.
Cười nhếc mép lạnh lùng, dùng lực nắm chặt vô lăng xe,ngưng lại sự run rẩy của bản thân.
Tinh tinh….
Cô lập tức nghe máy, là giọng của Hạ Thủy Thủy, nói cái gì cô cũng không biết, chỉ gật đầu, “ Tôi đi.”
…….
Uống một mạch ba chai bia den, Vân Khanh mới biết được bản thân của cô đang ở đâu.
Đây là một hộp đêm của một câu lạc bộ.Xem ra ở đây cũng không rẻ.
Vân Khanh đầu nóng rực đứng dậy, “ Thủy Thủy, chúng ta đến đây làm gì? “
Cửa hộp dêm đột ngột mở ra, Hạ Thủy Thủy thích thú bước vào, giữ lấy cô, “ Hỏi xem bọn họ đang ở đâu, Khanh Khanh, mau đi theo tôi qua đây!”
“ Ơ?Gia Ngọc vẫn chưa đến mà, đi đâu?”
Hạ Thủy Thủy nâng khuôn mặt đỏ ửng của cô lên, “ Gia Ngọc không đến đâu, rượu tớ cũng mời cậu uống rồi, bây giờ cậu phải chơi hết mình với tớ!”
“ Cái gì?”
Vân Khanh xoa lông mày, bị cô ta dẫn đi dọc theo một hành lang trải thảm đến tận bên trong….. đến một căn phòng VIP.
Hạ Thủy Thủy nói với cô gái cái gì đó,cô gái đó mở cửa ra, cười rồi đi vào trong, “ Các vị công tử, thiếu phụ nữ thì bây giờ có thể chọn, tôi có hai cô ở đây!”
Vân khanh bị kéo vào trong, nhìn thấy trong phòng, hai cái bàn đánh bài, đều là mấy người đàn ông mặc toàn đồ hiệu ngồi đó, bên cạnh ai cũng có một người phụ nữ ngồi bên.
Phòng ốc sang trọng sạch sẽ, tuy có khói nhưng không phải khói thuốc.
Cô nhìn lướt qua tất cả các khuôn mặt, giống như phản ứng tự động, cô đến ngồi vào một cái bàn.
Bên cạnh Hạ Thủy Thủy cười ngọt ngào, “ Nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nha, ông chủ Lục! …. Ai da.Quý Đại thiếu cũng ở đây sao?”
Vân khanh: “…….”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook