Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
-
Chương 322: Tới Chỗ Tôi Mỗi Tối
Vân Khanh nhìn đám người chặn ở cửa, cuối cùng tất cả đều bị ném ra ngoài sân không chút khách sáo.
Mấy người chú bác cao tuổi nhà họ Vân, cũng được ‘Mời’ ra ngoài.
Khoảnh sân nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Sau khi Vân Khanh chắc chắn không còn ai, mới di chuyển cái bàn lớn ra, tháo cái chốt cửa đã hỏng xuống để mở cửa.
Cổng chính mở toang, có sau chiếc xe cảnh sát làm nhiệm vụ đậu ở bên ngoài.
Cảnh sát làm nhiệm vụ với súng thật đạn thật, mặc đồng phục màu đen, khí thế lạnh lẽo đứng đó.
Dân thường nhìn cảnh tượng này thì vô cùng sợ hãi, khi bị bắt ra ngoài thì đương nhiên chim muông tan tác.
Mấy thân thích nhà họ Vân cũng đang trốn ở đằng xa, có một cảnh sát nam đội mũ cảnh sát đi theo bọn họ nói chuyện.
Không biết Bạch Vũ Linh chạy đâu.
Vân Khanh liếc nhìn con phố từ đầu đến cuối, không thấy chiếc xe Bentley hay Mercedes-Benz của Lục Mặc Trầm.
Cô gửi tin nhắn, "Anh đang ở đâu?"
Đối phương trả lời: Tôi có thể xuất hiện à?
Cô mím môi nhắn lại: Không thể, cảm ơn anh đã suy xét chu đáo.
Nắm chặt điện thoại, nhiệt độ ấm áp truyền vào lòng bàn tay, cô không hề nghi ngờ hiệu suất làm việc của anh, tình huống hiện tại cũng không cần cô phải lo lắng xử lý nữa.
Vân Khanh lập tức xoay người vào trong nhà, hô hấp của Vân Thừa Thư không được tốt lắm, dì Mi đang vỗ lưng cho ông, ý thức hơi mê man, lắm lấy tay cô hỏi, "Bên ngoài giải tán rồi à?"
Vân Khanh vâng một tiếng, đỡ ông dậy, "Cha, chúng ta phải nhanh chóng quay về nội thành, ngài phải đến bệnh viện một chuyến."
"Mấy người chú bác đâu rồi?"
Vân Thừa Thư vừa đi ra ngoài vừa hỏi, nhưng nhìn bên ngoài chỉ có cảnh sát và xe cảnh sát, không thấy ai ngoài đường, ông thấy hơi kỳ lạ, "Mọi người đâu hết rồi?"
"Con không biết, ngài cũng không cần quan tâm đâu." Vân Khanh mở cửa xe của mình, để ông chậm rãi ngồi vào.
Cô khóa cổng sân, cảnh sát đều không quen, cũng không chào hỏi, đóng cửa xe rồi rời đi.
Khi chạy xe ra đường, chuẩn bị rẽ thì xẹt qua hai chiếu xe màu đen.
Giảm tốc độ để rẽ, Vân Khanh liếc mắt nhìn lướt qua hai chiếc xe đang yên lặng đậu trên đường, siết chặt tay lái.
Sau khi đi qua, từ kính chiếu hậu, Vân Khanh thấy cha vẫn còn quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe kia, trong lòng cô hơi giật mình, đạp chân ga tăng tốc.
Vân Thừa Thư ôm ngực quay lại, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư, cau mày nói, "Là một chiếc xe rất cao cấp, nhìn có vẻ không phải người ở đây, con gái, ban đầu mấy cảnh sát kia..."
Ông ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Vân Khanh.
Vân Khanh mím chặt môi dưới, không đáp lời cha.
Nhất thời trong xe trở nên ngột ngạt, dì Mi thấy thế nhảy ra ngắt lời, "Ông Vân đừng suy nghĩ nhiều, gây ra ồn ào lớn như vậy cảnh sát còn có thể không đến sao? Tiểu Khanh cũng đã sứt đầu mẻ trán lắm rồi, ông cứ nghỉ ngơi trước đi, chuẩn bị đến bệnh viện ngay thôi."
Buổi tối, Vân Khanh lo liệu phòng bệnh cho cha.
Nhờ Bạch Vũ Linh ban tặng, cha cô bị kích thích, bệnh tình lại trở nặng.
Vân Khanh ở cùng ông đến tám giờ, mới gọi lại mấy cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, cô bước ra ngoài, mặt không biểu cảm, "Bạch Vũ Linh ở đâu?"
"Đồn cảnh sát."
"Tội của bà ta có thể bị tạm giam không?"
Lục Mặc Trầm đổi sang chân khác gác chân lên, nhìn ánh trăng, "Em muốn tạm giam bà ta mấy ngày?"
Vân Khanh đang giận giữ, nói, "Tạm giam bà ta hai mươi tư tiếng trước, tôi biết tội danh cũng không nghiêm trọng, bà ta là kẻ ti tiện bỉ ổi, gây chuyện đều là đám ô hợp, bà ta sẽ không để lại nhược điểm. Nhưng tôi cũng muốn bà ta nếm thử chút đau khổ, nên đành mượn chút quyền lợi của anh."
"Hai mươi tư tiếng sao mà đủ được, tạm giam năm ngày trước đi. Ai nói không có tội? Em lấy một bản báo cáo sức khỏe không được tốt của cha em ra, bà ta lại còn cố ý đưa cha em vè quê, điều này là đủ rồi."
Vân Khanh ngẩn ra, "Làm lớn có được không?"
Mấy người chú bác cao tuổi nhà họ Vân, cũng được ‘Mời’ ra ngoài.
Khoảnh sân nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Sau khi Vân Khanh chắc chắn không còn ai, mới di chuyển cái bàn lớn ra, tháo cái chốt cửa đã hỏng xuống để mở cửa.
Cổng chính mở toang, có sau chiếc xe cảnh sát làm nhiệm vụ đậu ở bên ngoài.
Cảnh sát làm nhiệm vụ với súng thật đạn thật, mặc đồng phục màu đen, khí thế lạnh lẽo đứng đó.
Dân thường nhìn cảnh tượng này thì vô cùng sợ hãi, khi bị bắt ra ngoài thì đương nhiên chim muông tan tác.
Mấy thân thích nhà họ Vân cũng đang trốn ở đằng xa, có một cảnh sát nam đội mũ cảnh sát đi theo bọn họ nói chuyện.
Không biết Bạch Vũ Linh chạy đâu.
Vân Khanh liếc nhìn con phố từ đầu đến cuối, không thấy chiếc xe Bentley hay Mercedes-Benz của Lục Mặc Trầm.
Cô gửi tin nhắn, "Anh đang ở đâu?"
Đối phương trả lời: Tôi có thể xuất hiện à?
Cô mím môi nhắn lại: Không thể, cảm ơn anh đã suy xét chu đáo.
Nắm chặt điện thoại, nhiệt độ ấm áp truyền vào lòng bàn tay, cô không hề nghi ngờ hiệu suất làm việc của anh, tình huống hiện tại cũng không cần cô phải lo lắng xử lý nữa.
Vân Khanh lập tức xoay người vào trong nhà, hô hấp của Vân Thừa Thư không được tốt lắm, dì Mi đang vỗ lưng cho ông, ý thức hơi mê man, lắm lấy tay cô hỏi, "Bên ngoài giải tán rồi à?"
Vân Khanh vâng một tiếng, đỡ ông dậy, "Cha, chúng ta phải nhanh chóng quay về nội thành, ngài phải đến bệnh viện một chuyến."
"Mấy người chú bác đâu rồi?"
Vân Thừa Thư vừa đi ra ngoài vừa hỏi, nhưng nhìn bên ngoài chỉ có cảnh sát và xe cảnh sát, không thấy ai ngoài đường, ông thấy hơi kỳ lạ, "Mọi người đâu hết rồi?"
"Con không biết, ngài cũng không cần quan tâm đâu." Vân Khanh mở cửa xe của mình, để ông chậm rãi ngồi vào.
Cô khóa cổng sân, cảnh sát đều không quen, cũng không chào hỏi, đóng cửa xe rồi rời đi.
Khi chạy xe ra đường, chuẩn bị rẽ thì xẹt qua hai chiếu xe màu đen.
Giảm tốc độ để rẽ, Vân Khanh liếc mắt nhìn lướt qua hai chiếc xe đang yên lặng đậu trên đường, siết chặt tay lái.
Sau khi đi qua, từ kính chiếu hậu, Vân Khanh thấy cha vẫn còn quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe kia, trong lòng cô hơi giật mình, đạp chân ga tăng tốc.
Vân Thừa Thư ôm ngực quay lại, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư, cau mày nói, "Là một chiếc xe rất cao cấp, nhìn có vẻ không phải người ở đây, con gái, ban đầu mấy cảnh sát kia..."
Ông ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Vân Khanh.
Vân Khanh mím chặt môi dưới, không đáp lời cha.
Nhất thời trong xe trở nên ngột ngạt, dì Mi thấy thế nhảy ra ngắt lời, "Ông Vân đừng suy nghĩ nhiều, gây ra ồn ào lớn như vậy cảnh sát còn có thể không đến sao? Tiểu Khanh cũng đã sứt đầu mẻ trán lắm rồi, ông cứ nghỉ ngơi trước đi, chuẩn bị đến bệnh viện ngay thôi."
Buổi tối, Vân Khanh lo liệu phòng bệnh cho cha.
Nhờ Bạch Vũ Linh ban tặng, cha cô bị kích thích, bệnh tình lại trở nặng.
Vân Khanh ở cùng ông đến tám giờ, mới gọi lại mấy cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, cô bước ra ngoài, mặt không biểu cảm, "Bạch Vũ Linh ở đâu?"
"Đồn cảnh sát."
"Tội của bà ta có thể bị tạm giam không?"
Lục Mặc Trầm đổi sang chân khác gác chân lên, nhìn ánh trăng, "Em muốn tạm giam bà ta mấy ngày?"
Vân Khanh đang giận giữ, nói, "Tạm giam bà ta hai mươi tư tiếng trước, tôi biết tội danh cũng không nghiêm trọng, bà ta là kẻ ti tiện bỉ ổi, gây chuyện đều là đám ô hợp, bà ta sẽ không để lại nhược điểm. Nhưng tôi cũng muốn bà ta nếm thử chút đau khổ, nên đành mượn chút quyền lợi của anh."
"Hai mươi tư tiếng sao mà đủ được, tạm giam năm ngày trước đi. Ai nói không có tội? Em lấy một bản báo cáo sức khỏe không được tốt của cha em ra, bà ta lại còn cố ý đưa cha em vè quê, điều này là đủ rồi."
Vân Khanh ngẩn ra, "Làm lớn có được không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook