"Tiểu Khanh." Vân Thừa Thư ngăn cản.

Vân Khanh không quan tâm, níu cổ áo Bạch Vũ Linh, kéo thẳng ra ngoài.

Vân Thừa Thư nhíu màu, giọng cao hơn, "Tiểu Khanh! Bà ấy là mẹ con, sao lại ra tay như vậy hả?"

Vân Thừa Thư đã nghe Bạch Vũ Linh nói một trận, vào lúc này, thấy thái độ phòng bị của Tiểu Khanh, làm ông cảm thấy trong lòng phát lạnh.

Dưới cái nhìn của ông, con gái thù địch với Bạch Vũ Linh đột nhiên tới nhà, là đang sợ cái gì?

"Con ngồi xuống đây, mẹ con vừa nói với cha một vài chuyện." Vân Thừa Thư lạnh nhạt nói.

Vân Khanh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ung dung của Bạch Vũ Linh, đáy mắt cô thoáng biến sắc, lại càng thêm phòng bị và có dự cảm xấu, cô xoay người nói, "Cha, bất kể bà ta tới để châm ngòi ly gián cái gì, cha cũng đừng tin! Người phụ nữ này muốn hại chết cha, làm cho nhà họ Vân chúng ta không được yên ổn."

"Khanh Khanh, sao con có thể đổ oan cho mẹ như vậy." Bạch Vũ Linh buồn bã nói, trong mắt hiện lên một tia ấm ức.

Vân Thừa Thư liếc nhìn Bạch Vũ Linh, nhắm mắt lại, trên gương mặt nghiêm túc là vẻ tức giận, "Con gái, con nói thật cho cha, đừng gạt cha, có phải con có quan hệ bất chính với chồng của Vân Sương, một người đàn ông họ Lục không? Mẹ con nói Vân Sương đau khổ đến mức muốn tự tử, đến tận bây giờ cha cũng không tin con có thể làm ra chuyện như vậy."

Vẻ mặt Vân Khanh cứng đờ, cơ thể thẳng tắp như bị vật gì đó đập vào, cố định ở đó, hơi ngơ ngác.

Vân Thừa Thư sắc bén nhìn cô.

Cô gần như tránh ánh mắt ông theo bản năng.

Vân Thừa Thư bấu chặt đầu gối, hơi thở nặng nề, lồng ngực đột nhiên phập phồng kịch liệt.

"Ông Vân!" Ở cửa, dì Mi lập tức định chạy tới.



Bên này, Bạch Vũ Linh đứng dậy nhanh hơn, đi đến bên cạnh Vân Thừa Thư, đẩy dì Mi ra, dịu dàng nói nhỏ, "Bệnh tình nghiêm trọng như vậy à?"

Mùi hương nhẹ nhàng tao nhã của phụ nữ lướt qua hơi thở Vân Thừa Thư, ông ngẩn ngơ, sau đó xua tay tránh khỏi sự đụng chạm của Bạch Vũ Linh, ngẩng đầu để dì Mi lấy thuốc.

Trái tim Vân Khanh nhảy dựng, vừa cất bước thì bị Vân Thừa Thư ngăn lại, "Con đứng yên đấy, trả lời, chính miệng nói!"

Mặt Vân Khanh dần dần không còn chút máu, ở trước mặt cha, cô có rất ít kinh nghiệm nói dối.

Chuyện như vậy, cô không có cách nào làm như không có chuyện gì xảy ra.

Cô hơi luống cuống, thừa nhận hay không đây?

Cô không có cách nào thừa nhận, cái điểm mấu chốt này cô không thể thừa nhận được.

Ai biết mục đích của Bạch Vũ Linh là gì?

Cô mím chặt môi, không nói gì.

Vân Thừa Thư lại nổi giận, "Mi Quyên, bà đi lấy cái roi lại đây!"

Vân Khanh thấy cha thật sự định ra tay, vẫn không nhúc nhích.

Bạch Vũ Linh đứng bên cạnh, thấy độ lửa cũng đã xấp xỉ, giả vờ giả vịt nói, "Thừa Thư, ông đừng như vậy, tôi tới cũng không phải để ông đánh con bé một trận. Đứa nhỏ làm ra chuyện sai trái, cũng là sơ sót của tôi. Sau khi ly hôn với ông, tôi ở nước ngoài không thể phân thân được..."

Vân Thừa Thư nghe đến đó thì không khỏi châm chọc, "Bà không cần phải tự trách, năm đó nhẫn tâm ly hôn rồi dẫn theo Vân Sương rời đi, Vân Khanh là con gái của tôi, hạnh phúc hay tai họa thì tôi đều phải có trách nhiệm! Không dạy dỗ cho tốt là lỗi của tôi, nhưng nếu bà đổ oan cho nó, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bà."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương