Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
-
Chương 307: Cô Xinh Đẹp Tuyệt Trần
Thấy cô luôn nhìn mình, người đàn ông nhướng mắt: “Sao vậy, nhìn tôi còn ngon hơn đồ ăn hả?”
“Ngoại hình của anh Lục là đẹp trai nhất trong ngàn người.” Vân Khanh không chịu thừa nhận, trước giờ chưa hề thừa nhận, cô nhếch miệng nói: “Từ lúc ngồi vào đến giờ là 10 phút, trong nhà hàng có khoảng 30 cô gái đã nhìn anh ít nhất 5 lần. Rõ ràng, bữa ăn không ngon còn anh thì hấp dẫn hơn.”
Anh dùng khăn ướt lau những ngón tay mảnh khảnh, chuyển động tạo cảm giác hăng say và tao nhã.
Vân Khanh cảm thấy anh lúc này không giống như lưu manh quân đội, anh là một vị hoàng tử gia tộc thật hấp dẫn người khác.
Vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông, không hề có chút xuôi theo lời khen ngợi của cô.
Chỉ là trong mắt anh có một tia sáng tối chảy xuống, anh cúi đầu ăn và nói: “Em cũng rất ngon hơn món ăn mà.”
Vân Khanh ngước mắt nhìn anh.
Anh có thái dương sâu và nước da rõ ràng. Anh nhìn sang hướng khác và nói: “Báu vật của đời, eo nhỏ chiếm hết rồi.”
“…...”
Mỗi lần nói như vậy, cô đều coi anh như con sâu, đồ lưu manh.
Nhưng lần này, giọng điệu khiến cô nghe xong thì hơi đỏ mặt. Bữa cơm này cô không cách nào ăn tiếp, cô cũng quay mặt đi lẩm bẩm nói: “Tôi biết rồi, không cần anh khen ……”
Lục Mặc Trầm liếc cô, đôi môi mỏng khẽ giương lên, trong lòng cũng ngứa ngáy: “Kiêu ngạo phải không?”
Cô biết ý của anh.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy người phụ nữ đi qua trên đường, nhưng ai biết trong đó có cái nào vốn không phải quần áo được chọn có mục đích, ưu điểm lộ ra.
Cô chưa bao giờ như vậy.
Cũng chưa từng biết những loại quần áo để mặc.
Khá đơn điệu nhưng là người phụ nữ luôn vô tình tỏ ra xu nịnh.
Anh lấy một miếng đu đủ và ném vào bát của cô.
Vân Khanh liếc nhìn miếng đu đủ, vừa muốn tức giận, anh đã ăn xong và đi tới khu vực hút thuốc, bóng lưng im lặng khiến cô thật sự vừa ghét vừa hận và ......
Vân Khanh cúi đầu ăn cơm cho xong.
Có một cửa hàng bán đồ nội thất ở trung tâm thành phố, Vân Khanh bày tỏ cô có thể tự đi mua giường là được.
Sau đó, cô nhìn một ai kia lựa chọn cẩn thận trong số những chiếc giường lớn ......
Rốt cuộc là cô mua hay anh muốn vậy?
Vân Khanh chỉ vào một chiếc 1m2: “Ông chủ, sau khi giảm giá là 999? Chính nó.”
“Không được.” Lục Mộ nghiêm nghị ngăn lại.
“Tại sao?”
“Quá hẹp, em sẽ không dễ dàng chuyển mình.”
Vân Khanh nghĩ cũng đúng, cô kiên nhẫn nói: “Chiếc 1m5, ông chủ giảm giá còn 1,100 phải không?”
“Vậy cung không ổn đâu.”
“Tại sao?”
Người đàn ông đi thẳng và gõ vào mảnh gỗ, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng thứ gì đó không ai có thể nhìn thấy, anh không nói ra nguyên nhân: “Chỉ là không được thôi.”
Vân Khanh vừa giận vừa mệt: “Vậy anh nói xem cái nào là thích hợp?”
Ông chủ đứng bên cạnh là một người đàn ông, anh ta liếc nhìn sếp lớn đẹp trai rồi cười ẩn ý trong lòng.
Anh ta chạy đến chỗ Vân Khanh, người đang sắp mất bình tĩnh và giới thiệu: “Tôi đoán là sếp thích chiếc đó. Nó được làm bằng gỗ đàn hương cao cấp, cao 1m8, nó rất chắc và có khả năng chống chịu.”
Vân Khanh không hiểu: “Tôi 90 kg, sao cần phải chắc làm gì?”
Lục Mặc Trầm một tay đút túi, ánh mắt thâm thúy không mở miệng.
Đôi mắt đen láy liếc nhìn người phụ nữ và đi thẳng quẹt thẻ thanh toán: “Chiếc 1m8 đó.”
“Nè, Lục Mặc Trầm, anh làm gì vậy ......” Vân Khanh có đuổi cũng không kịp.
Trên lầu của trung tâm mua sắm nội thất là khu nghỉ ngơi, lúc này một bóng người lãnh đạm đứng ở vị trí lan can, hai tay nắm lấy lan can, dần dần siết chặt.
Trong tầm mắt của Cố Trạm Vũ, Vân Khanh đuổi theo Lục Mặc Trầm và biến mất ở góc đường.
Đôi mắt anh ta đen láy và lạnh lùng.
Chẳng trách anh ta mấy ngày qua tới khu căn hộ Mạt Lỵ cũng không thấy cô.
Cô đã chuyển nhà?
Bây giờ còn mua giường, mua giường cùng Lục Mặc Trầm?
Cố Trạm Vũ không biết mình đã trải qua tuần này như thế nào, trong lòng rất trống trải.
Vì vậy nên muốn gặp cô.
Bây giờ thì đã thấy nhưng đó là một cảnh tượng thật trớ trêu.
Vân Khanh đích thân nói với anh ta cho dù ly hôn, cô cũng sẽ không ở bên cạnh Lục Mặc Trầm.
Tại sao, tại sao lại lừa dối anh, vẫn ở lại bên cạnh Lục Mặc Trầm?
Trái tim tê tái giống như bị dao cứa đứt lìa.
Cố Trạm Vũ hất trợ lý ra và lạnh lùng bước xuống thang cuốn.
Tại đây, Vân Khanh vẫn đang đối đầu với Lục Mặc Trầm, sau một hồi đánh nhau ở trung tâm thương mại, cô được biết nhân viên giao hàng đã về đến nhà và đang lắp đặt giường gỗ đàn hương.
“……”
“Ngoại hình của anh Lục là đẹp trai nhất trong ngàn người.” Vân Khanh không chịu thừa nhận, trước giờ chưa hề thừa nhận, cô nhếch miệng nói: “Từ lúc ngồi vào đến giờ là 10 phút, trong nhà hàng có khoảng 30 cô gái đã nhìn anh ít nhất 5 lần. Rõ ràng, bữa ăn không ngon còn anh thì hấp dẫn hơn.”
Anh dùng khăn ướt lau những ngón tay mảnh khảnh, chuyển động tạo cảm giác hăng say và tao nhã.
Vân Khanh cảm thấy anh lúc này không giống như lưu manh quân đội, anh là một vị hoàng tử gia tộc thật hấp dẫn người khác.
Vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông, không hề có chút xuôi theo lời khen ngợi của cô.
Chỉ là trong mắt anh có một tia sáng tối chảy xuống, anh cúi đầu ăn và nói: “Em cũng rất ngon hơn món ăn mà.”
Vân Khanh ngước mắt nhìn anh.
Anh có thái dương sâu và nước da rõ ràng. Anh nhìn sang hướng khác và nói: “Báu vật của đời, eo nhỏ chiếm hết rồi.”
“…...”
Mỗi lần nói như vậy, cô đều coi anh như con sâu, đồ lưu manh.
Nhưng lần này, giọng điệu khiến cô nghe xong thì hơi đỏ mặt. Bữa cơm này cô không cách nào ăn tiếp, cô cũng quay mặt đi lẩm bẩm nói: “Tôi biết rồi, không cần anh khen ……”
Lục Mặc Trầm liếc cô, đôi môi mỏng khẽ giương lên, trong lòng cũng ngứa ngáy: “Kiêu ngạo phải không?”
Cô biết ý của anh.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy người phụ nữ đi qua trên đường, nhưng ai biết trong đó có cái nào vốn không phải quần áo được chọn có mục đích, ưu điểm lộ ra.
Cô chưa bao giờ như vậy.
Cũng chưa từng biết những loại quần áo để mặc.
Khá đơn điệu nhưng là người phụ nữ luôn vô tình tỏ ra xu nịnh.
Anh lấy một miếng đu đủ và ném vào bát của cô.
Vân Khanh liếc nhìn miếng đu đủ, vừa muốn tức giận, anh đã ăn xong và đi tới khu vực hút thuốc, bóng lưng im lặng khiến cô thật sự vừa ghét vừa hận và ......
Vân Khanh cúi đầu ăn cơm cho xong.
Có một cửa hàng bán đồ nội thất ở trung tâm thành phố, Vân Khanh bày tỏ cô có thể tự đi mua giường là được.
Sau đó, cô nhìn một ai kia lựa chọn cẩn thận trong số những chiếc giường lớn ......
Rốt cuộc là cô mua hay anh muốn vậy?
Vân Khanh chỉ vào một chiếc 1m2: “Ông chủ, sau khi giảm giá là 999? Chính nó.”
“Không được.” Lục Mộ nghiêm nghị ngăn lại.
“Tại sao?”
“Quá hẹp, em sẽ không dễ dàng chuyển mình.”
Vân Khanh nghĩ cũng đúng, cô kiên nhẫn nói: “Chiếc 1m5, ông chủ giảm giá còn 1,100 phải không?”
“Vậy cung không ổn đâu.”
“Tại sao?”
Người đàn ông đi thẳng và gõ vào mảnh gỗ, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng thứ gì đó không ai có thể nhìn thấy, anh không nói ra nguyên nhân: “Chỉ là không được thôi.”
Vân Khanh vừa giận vừa mệt: “Vậy anh nói xem cái nào là thích hợp?”
Ông chủ đứng bên cạnh là một người đàn ông, anh ta liếc nhìn sếp lớn đẹp trai rồi cười ẩn ý trong lòng.
Anh ta chạy đến chỗ Vân Khanh, người đang sắp mất bình tĩnh và giới thiệu: “Tôi đoán là sếp thích chiếc đó. Nó được làm bằng gỗ đàn hương cao cấp, cao 1m8, nó rất chắc và có khả năng chống chịu.”
Vân Khanh không hiểu: “Tôi 90 kg, sao cần phải chắc làm gì?”
Lục Mặc Trầm một tay đút túi, ánh mắt thâm thúy không mở miệng.
Đôi mắt đen láy liếc nhìn người phụ nữ và đi thẳng quẹt thẻ thanh toán: “Chiếc 1m8 đó.”
“Nè, Lục Mặc Trầm, anh làm gì vậy ......” Vân Khanh có đuổi cũng không kịp.
Trên lầu của trung tâm mua sắm nội thất là khu nghỉ ngơi, lúc này một bóng người lãnh đạm đứng ở vị trí lan can, hai tay nắm lấy lan can, dần dần siết chặt.
Trong tầm mắt của Cố Trạm Vũ, Vân Khanh đuổi theo Lục Mặc Trầm và biến mất ở góc đường.
Đôi mắt anh ta đen láy và lạnh lùng.
Chẳng trách anh ta mấy ngày qua tới khu căn hộ Mạt Lỵ cũng không thấy cô.
Cô đã chuyển nhà?
Bây giờ còn mua giường, mua giường cùng Lục Mặc Trầm?
Cố Trạm Vũ không biết mình đã trải qua tuần này như thế nào, trong lòng rất trống trải.
Vì vậy nên muốn gặp cô.
Bây giờ thì đã thấy nhưng đó là một cảnh tượng thật trớ trêu.
Vân Khanh đích thân nói với anh ta cho dù ly hôn, cô cũng sẽ không ở bên cạnh Lục Mặc Trầm.
Tại sao, tại sao lại lừa dối anh, vẫn ở lại bên cạnh Lục Mặc Trầm?
Trái tim tê tái giống như bị dao cứa đứt lìa.
Cố Trạm Vũ hất trợ lý ra và lạnh lùng bước xuống thang cuốn.
Tại đây, Vân Khanh vẫn đang đối đầu với Lục Mặc Trầm, sau một hồi đánh nhau ở trung tâm thương mại, cô được biết nhân viên giao hàng đã về đến nhà và đang lắp đặt giường gỗ đàn hương.
“……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook