Đôi mắt Vân Khanh đỏ bừng, không nhịn được cười thành tiếng, cười đến lạnh lẽo: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh."

Sau đó cô đứng lên một cách máy móc.

Đối phương khép tài liệu lại: "Quý quân trưởng đích thân đốc thúc chúng tôi điều tra manh mối. Bởi vì phương pháp điều tra hơi đặc biệt nên vụ án này không thể được tiết lộ công khai. Chúng tôi báo cho cô biết cũng là bởi vì nó có ý nghĩa to lớn."

Vân Khanh gật đầu, có người muốn cô chết, cô cũng phải biết điều này để không bị chết vô ích!

Nói vụ án này do Quý Tư Thần điều tra thì không bằng nói là Lục Mặc Trầm trực tiếp ủy nhiệm.

Quý Tư Thần không có quan hệ gì với Vân Khanh, không có lý do để điều động một lực lượng lớn như vậy.

Chỉ có khả năng là do Lục Mặc Trầm.

Nói cách khác, Lục Mặc Trầm đã sớm đoán được những việc Bạch Vũ Linh và Quý Chỉ Nhã đã làm.

Đưa phần tài liệu và tiến triển vụ án chỉ để cho cô nhìn, cho cô một sự công bằng, đồng thời để cô tin rằng chính mẹ cô là người muốn hại chết con gái!

Vân Khanh chết lặng bước ra khỏi cục công an, bầu trời lúc sáng vẫn còn nắng đẹp như thế, vậy mà bây giờ đã âm u đen tối.

Có lẽ là tâm trạng của cô đang như thế nên nhìn đâu cũng thấy ảm đạm và trống rỗng.

Cô nhớ tới buổi sáng Quý Chỉ Nhã đứng trước mặt chế nhạo cô, cô còn nghĩ cô ta là một kẻ không có đầu óc, nhưng thực ra không phải vậy.

Quý Chỉ Nhã làm ra được chuyện này chứng tỏ suy nghĩ của cô ta không đơn giản.



Tất nhiên Vân Khanh biết người có đầu óc nhất là Bạch Vũ Linh, từ nhỏ đã sống chung với nhau, Vân Khinh hiểu rất rõ thủ đoạn của Bạch Vũ Linh.

Lúc đó Bạch Vũ Linh vẫn vô cùng khôn khéo chạy xung quanh đám đàn ông thượng lưu.

Còn bây giờ thì xem như đã tiến bộ, biến thành một kẻ giết người không dao rồi.

Làm tổn thương cô? Muốn hại chết cô?

Một người mẹ muốn giết chết con gái mình.

Vậy người con gái còn khách khí làm gì nữa?

Vân Khanh luôn phục tùng quy củ, người hại ta một tấc, ta trả lại một thước.

Cũng không tính là quá phận.

Trong lòng cô bị kích thích, càng cọ càng đau, càng đau càng thanh tỉnh.

Gọt tim róc xương.

Lục Mặc Trầm đã sử dụng phương pháp này, trực tiếp mà triệt để nhất.

Tốt xấu gì thì anh cũng đang giúp đỡ cô, dạy bảo cô rất nhiều, dùng cách lạnh lùng nhất để khiến cô trở nên mạnh mẽ.

Nếu không thì tại sao lại chọn hôm nay để Quý Tư Thần nói cho cô biết sự thật?

Hôm nay cô ly hôn, thất vọng, cuộc sống cũng đang ở điểm thấp nhất, vậy mà còn biết được rằng người thân của cô chính là người muốn đẩy cô vào chỗ chết.



Chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một chút thì cô có thể hiểu ra.

Người đàn ông bày ra mưu kế kia, không nhanh không chậm. Hôm nay cô ly hôn, anh không xuất hiện, nhưng vẫn có người theo dõi cô.

Vân Khanh ngẩng đầu nhìn bầu trời một lúc lâu, lúc cúi đầu thì đáy mắt mờ mịt sương mù, lôi điện thoại bấm số của anh.

Cô tự nhủ rằng mình muốn hỏi anh mọi chuyện.

Nhưng âm báo vang lên hơn hai mươi giây mà đối phương vẫn không nghe.

Cô mím môi, lại gọi cho A Quan.

A Quan nhanh chóng bắt máy.

Vân Khanh hỏi: "A Quan tiên sinh, mấy hôm trước có tin nhắn gửi cho tôi về chuyện bạn tôi Tô Gia Ngọc ở bệnh viện, Lục tiên sinh có bảo anh điều tra không? Đã tìm được nguồn gốc số điện thoại đó chưa?"

A Quan nghĩ một chút: "Đúng vậy Vân tiểu thư, chủ tịch bảo tôi điều tra số điện thoại đó, tín hiệu được gửi ở gần biệt thự Tây Uyển, đó là biệt thự của Bạch Vũ Linh, lúc đó Quý Chỉ Nhã cũng đang ở đó."

"Vậy có nghĩa là Quý Chỉ Nhã đã tiết lộ chuyện của bạn tôi và chồng cũ của tôi?"

"Đúng vậy." A Quan trả lời: "Vân tiểu thư, sao cô lại hỏi chuyện này?"

Vân Khanh cười nhẹ: "Không có gì, tôi chỉ muốn biết bọn họ đã làm bao nhiêu "chuyện tốt" khiến tôi sống không bằng chết. Cứ lưu hết lại, sau này sẽ trả hết."

Giọng nói hờ hững, sự mãnh liệt đó làm A Quan khẽ mỉm cười, Vân tiểu thư... Muốn nổi dậy sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương