Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 264: Cô Gái Này Tức Giận Cái Gì

“Vậy ngược lại không có.” Lục Mặc Trầm híp mắt, như cười như không, “Con ở Mỹ cũng trà trộn buổi chiếu tối chợ đen, chuyện xấu gì cũng đã làm qua.”

Nhắc tới nước Mỹ, trước giờ luôn là vấn đề ông cụ Lục né tránh.

Giống như một cây gai nhỏ, Lục Mặc Trầm thỉnh thoảng nói một chút, ông cụ Lục không thể nào phản bác, đành phải chấp nhận.

Thu lại vẻ mặt, ông cụ Lục thở dài, “Chuyện đấy, nó đã phạm phải rồi, lần này cha cũng là thất vọng cực độ, cảnh cáo nghiêm trọng. Mặc Trầm, sau này vẫn cần con giúp đỡ dẫn dắt nó nhiều, từ nhỏ đã quen quần là áo lượt, phải thu liễm lại!”

“Trạm Vũ, con nghe cho kỹ.” Lục Nhu Hi siết chặt tay bên người, trên mặt vẫn là nụ cười, “Em hai, thật sự còn phải nhờ em nhiều.”

Vẻ mặt Lục Mặc Trầm hờ hững quét mắt nhìn ba người trong phòng, ánh sáng không chiếu tới đôi mắt đen láy của anh.

Anh mỉm cười, nhìn về phía Cố Trạm Vũ, “Chỗ thật sự cần phải dạy bảo, con nhất định dốc túi đưa người.”

Những lời này, có lẽ ông cụ Lục và Lục Nhu Hi tạm thời vẫn không hiểu.

Nhưng Cố Trạm Vũ, lại là nghe rất rõ, đây là làm trò trước mặt ông ngoại và mẹ, rõ ràng anh đang thầm mỉa mai!

Dốc túi đưa cho anh ta một cái tát?

Từng sợi gân xanh trên trán Cố Trạm Vũ lộ ra, trong lòng biết mình thua ở phương diện trầm ổn, ngược lại dần dần ngăn chặn ngọn lửa giận ngút trời kia, bình tĩnh lại, cắn răng cười, “Vậy phải cảm ơn cậu hai rồi.”

Sắc mặt ông cụ Lục cuối cùng cũng dịu đi một chút, cân nhắc thấy sắp đến thời cơ, ông ta cúi đầu cho sợi thuốc lá vào tẩu thuốc lá, nói: “Mặc Trầm, tâm tư con rộng lượng, cha thì sao, cũng là muốn cả đại gia đình hòa thuận cùng tiến, cũng không muốn bỏ ai ở phía sau, như thế nhà họ Lục chúng ta mới có thể tạo dựng một tương lai huy hoàng. Việc suýt nữa xuống dốc trước đây cũng không nhắc lại nữa, bây giờ có con, có Trạm Vũ, trong lòng cha vui mừng yên tâm. Trạm Vũ phạm phải hồ đồ, chúng ta giúp uốn nắn lại, nhưng đừng để đám lão già hội đồng quản trị Lục thị chê cười, lấy việc này làm nhược điểm, chuyện này vẫn phải có chút tư lợi với Mặc Trầm con, tháng sau tiểu tử này phải vào Lục thị đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc rồi, không nhậm chức danh tiếng cá nhân sẽ không tốt, vậy sao được? Cho nên Mặc Trầm, con với tư cách là chủ tịch mới nhậm chức của Lục thị, giúp tiểu tử này đè đám hội đồng quản trị bên kia một chút, dù sao thì, chuyện hồ đồ của vợ nó và bạn thân, cũng không liên quan tới con, trong lòng con không tồn tại để ý gì chứ?

Đoạn văn này, Lục Mặc Trầm nghe rất kỹ càng.

Khớp xương ngón tay của anh có lực, gõ nhẹ vào đầu gối, đôi mắt híp càng ngày càng sâu.

Cuối cùng, nghe hiểu.



Vài tầng ý nghĩa trong đoạn văn này.

Hoặc là nói gừng càng già càng cay.

Một cây kim đã có thể rơi xuống trong thư phòng yên tĩnh.

Ông cụ vuốt ve hoa văn khắc đầu rồng của cây gậy, dần dần siết chặt.

Lục Nhu Hi nhìn chằm chằm gò má Lục Mặc Trầm.

Một lúc sao, đôi lông mày dài của Lục Mặc Trầm hơi nhướng lên, nhìn này nhìn kia, khóe môi cong lên một nụ cười, “Sao mọi người đều rất căng thẳng? Cha, dĩ nhiên, đây là nên làm.”

Ông cụ Lục chậm rãi cười một tiếng, “Có những lời này của con là được rồi.”

“Không còn chuyện khác?” Lục Mặc Trầm bình tĩnh đứng lên.

Ông cụ nói, “Con hàng ngày phải xử lý rất nhiều công việc, còn bảo con đi một chuyến, cũng coi như phí tâm rồi.”

Lục Mặc Trầm cười nhẹ, gật đầu với ông cụ, liếc nhìn Lục Nhu Hi và Cố Trạm Vũ, chậm rãi đi ra khỏi thư phòng.

Trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân nặng nề, ông cụ Lục đặt chén trà xuống, Lục Nhu Hi di chuyển xe lăn qua, “Cha, em ấy là thật sự đồng ý sao?”

“Đúng vậy?” Ông cụ Lục cau mày, “Chỉ cần Mặc Trần không chống lại, Trạm Vũ vào Lục thị sẽ không có vấn đề, con trai con đây là tự hủy tương lai!”

“Nhưng thực ra chuyện này cũng không thoát khỏi liên quan với em hai, cha, nghe nói nhị công tử Thẩm có quan hệ cá nhân với em hai....” Lục Nhu Hi không cam lòng không muốn, còn đang lẩm bẩm.

Ông cụ khoát tay, “Được rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương