Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 254: Để Cô Ấy Ăn No Một Chút!

Vân Khanh hơi giật mình, cô xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh.

Khi tất cả suy nghĩ đều mất đi, có một người nói với cô những lời độc ác này, phê bình, đả kích,khinh bỉ, vô xỉ đến đâu di chăng nữa, đều có thể như một thanh kiếm, đâm vào tim cô.

Nhẹ mà đau, rất nhanh.

Cô biết anh có ý tốt, chỉ là dùng phương pháp dạy bảo hơi khác.

Có có chút bối rối, nhíu mày, từ từ bò đến bệnh cạnh đôi chân rắn chắc của anh, đầu dựa vào eo anh, cuộn tròn lại.

Cứ giống như một con côn trùng nhỏ bị thương.

Mềm mềm, màu sắc đẹp đẽ, khiến cho người ta thích thú.

Lục Mặc Trầm biết cô vẫn còn đang rất say, nếu không sẽ không nghe lời như vậy,giọng nói như ghẹn lại.

Sau đó anh đút cho cô uống hết trà gừng, đút đến khi môi cô ửng hồng, làn da đã có sức sống hơn, anh sờ trán của cô.

Vẫn tốt, không nóng.

Cái người phụ nữ tồi tệ dễ bị bệnh này.

Nhìn cô cứ ngọ ngậu, muốn ngủ nhưng không ngủ,anh liếm đôi môi mỏng, nắm lấy bàn tay gầy guộc, từ từ luồn vào trong áo choàng tắm, trầm giọng nói,” Đều đã để em như thế này rồi, cứ theo lễ mà làm, em lo mà phục vụ lão tử đi.”

“ Lục Mặc Trầm….Lục, khốn khiếp ư…..”

Lại bị hôn nữa,đối mặt với tình trạng thiếu oxy trầm trọng, cũng không có cách nào thoát khỏi sự rắn chắc của anh, là một con côn trùng nhỏ bé, hay là một con côn trùng nhỏ say rượu,chỉ có thể chịu sự bắt nạt của anh.

Phải làm một số ‘ công việc nhỏ’ sau khi thúc đẩy một nửa số công trình phiền phức.



……..

Cũng lúc đó, đêm khuya, Quân khu đại viện bị bao trùm bởi một trận lôi đình.

Ông cụ Lục ngồi trong phòng sách một hồi lâu, đôi lông mày trắng nhíu chặt giận giữa, đang nhìn thứ gì đó để trên bàn, rất lâu không nói gì.

Người phục vụ đứng ở cửa, nhìn cặp kính lão bị vỡ rơi dưới đấy, không dám đến nhặt lên.

Trời đang mưa tầm tã,bên ngoài Quân khu đại viện có tiếng xe chạy truyền đến.

Lão quản gia từ cửa lớn đi vào,vội vã đi lên lầu, đến bên ngoài phòng sách, giao tiếp bằng ánh mắt với người phục vụ, kìm hãm lại không khí, giọng khán khàn nói,” Tư lệnh, Nhu Hi tiểu thư đến rồi, cháu trai ngài cũng đã đến”

Ông cụ Lục nghiêng đầu,lần nay ông không nghĩ đến Lục Nhu Hi đi lại không tiện, “Để bọn họ lên đây.”

Lục Nhu Hi vừa bước vào trong nhà đã cảm thấy có tiếng gầm rú, chau mày, không kiêng dè nhìn đứa con trai hốc hác với ánh mắt lạnh lùng, “ Trạm Vũ, có phải con lại làm ra chuyện gì rồi không?”

“ Gần đây đâu có đâu,” Cố Trạm Vũ nghi hoặc suy nghĩ,anh cũng đã lọt vào danh sách cuối cùng của Tập đoàn Thịnh thế rồi mà.

Cầu thang rất lớn, có hai người phục vụ giúp khiêng xe lăn lên.

Cố Trạm Vũ đến cửa phòng sách trước, ngón tay thon dài gõ cửa, “ Ông ngoại.”

Bốp…..

Tiếng động vang đến, đó là cái ấm trà quý giá mà lần trước anh ta dâng lên, nếu như không có tấm thảm, chắc chắn ấm trà đã vỡ rồi.

Cố Trạm Vũ hơi giật mình lo lắng, cúi người nhặt lên, sắc mặt anh ta thay đổi, “ Ông ngoại, ông làm sao vậy?”

“ Ông làm sao ư?”Ông cụ Lục nhướn mày, giống như vừa có sấm sét đâm xuyên qua người, “ Con tự mình nói xem, con đã làm ra loại chuyện khốn nạn gì rồi?”

“ Cha.” Lục Nhu Hi giọng nhẹ nhàng.



Ông cụ Lục không hết tức được,hất tất cả đống tài liệu trên bàn xuống,” Trạm Vũ, con làm cho ông quá thất vọng rồi! hoang đường.”

Hai mẹ con nhặt đống tài liệu lên, cúi đầu xem xét.

Không đến 5 giây,vẻ mặt của Cố Trạm Vũ trở nên căng thẳng.

Đây là ảnh anh ta vào khoa nhi ở bệnh viện Bắc Nhân, có cả phòng bệnh của Tiểu Đào, ảnh của Tô Đào, Tô Gia Ngọc và anh ta đứng bên cạnh.

Các khớp tay như dính lại, run rẩy, là tờ gốc bản kiểm tra thể chất có phù hợp không của Tô Đào, Tô Gia Ngọc và anh ta.

Sau đó còn có cả ảnh Vân Khanh ban ngày ban mặt ở trên cầu đụng xe với anh ta.

Cố Trạm Vũ ánh mắt tối lại, lo lắng sợ hãi.

Lục Nhu Hi lúc đầu còn chưa hiểu,nhìn thấy phía sau còn có kết quả điều tra tỉ mỉ, gương mặt bà ta mới thay đổi, tối xầm hết lại, thì thầm nói,” Trạm Vũ, đây là…..”

“ Đừng có bao che cho nó!” Ông cụ Lục cau mày, “ Con nói xem, người phụ nữ này có phải là bạn thân nhất của Vân Khanh vợ con?”

“ Ông ngoại, đây là ai đưa cho ông vậy?”

“ Trả lời ông!”

Cố Trạm Vũ mím môi, nhíu hàng lông mày rậm, trong chốc lát ánh mắt thay đổi, anh ta nghĩ đến một khả năng.

Chỉ có thể là khả năng đó.

Anh ta đã mất cảnh giác, chuyện của Tô Đào làm anh ta phân tâm, không nghĩ đến đó là một sự thay đổi tình thế.

“ Ông ngoại, chuyện năm đó, con không có tình……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương