“Hành trình hôm nay là đến biệt thự. Anh ấy phải xuất phát từ sáng sớm. Thời gian còn lại chỉ có thể tự mình nghỉ ngơi.”

“Nhưng thư ký của anh Lục nói, anh mà cà lơ phất phơ thì sẽ trừ vào chi tiêu của anh.”

“Con mắt nào của anh thấy tôi cà lơ phất phơ vậy, tôi móc ra cho anh ấy xem.”

“……”

Vân Khanh phát cáu, cô là bác sĩ chứ không phải người giúp việc 24 / 24, ở cạnh anh như bóng đèn khổng lồ sao? Bạn nói về một cô bạn gái mới không biết lau súng, chuyên nhìn chằm chằm vào bà già ư!

Cô nhìn căn biệt thự gần trong gang tấc, chỉ đơn giản là quay ra hồ ngắm trăng.

Mãi cho đến khi bụng kêu ột ột, cô mới từ từ quay vào.

Trong biệt thự hiển nhiên sau khi ăn cơm uống trà xong, mọi người ngồi trên giường tại phòng khách chơi trò chơi.

Lục Mặc Trầm cũng ở đó, bác sĩ Lý ra sức gán ghép anh và Hàn Tuyết Lợi, bầu không khí sôi động, lại tăng thêm tình cảm giữa họ.

“Bác sĩ Vân về rồi ư? Mau đến chơi nào!”

Vân Khanh nhìn lướt qua người đàn ông nào đó đang ngồi uể oải, cảm giác hôm nay anh không bình thường.

Tóc mai ngắn bình thường xoã xuống, dịu dàng và đường nét khắc sâu, áo len trắng, quần tây đen, đơn giản nhưng rất phong độ, tản ra hơi thở quý tộc, và trẻ trung.

Vân Khanh giơ tay nhìn đồng hồ: “8 giờ tan làm, tôi phải ăn cơm, không ở cùng bệnh nhân nha.”

Câu nói dĩ nhiên là nhắm vào ai kia.

Nhưng lúc cô nhìn một vòng trong nhà bếp, thức ăn còn lại cực kỳ ít. Mà điều khiến cô tức giận chính là lạp xưởng cô dự trữ trong tủ lạnh thì không còn một cái nào.

Đó là lạp xưởng hương vị Tứ Xuyên do chính tay dì Mi làm và đem từ nhà cha của cô về.

Đừng thấy tính của cô lạnh lùng nhưng cô là một cao thủ ăn cay.

Mùa thu hằng năm cô đợi dì Mi mang đến phúc lợi này.

Tuy món ăn cô ấy làm thì không thể ăn nhưng tay nghề của bác sĩ Lý là tuyệt vời. Cô phải ở đây vài ngày trước khi chuyển đồ đạc đi.

Đi đâu vậy?

Vân Khanh không kiềm được tính nóng nảy mà gọi trợ lý đến.

Cô trợ lý vội nhìn qua tủ lạnh rồi hắng giọng nom nóp lo sợ: “Chị Vân, còn món ngon khác nữa. Chị nhìn xem, củ cải đỏ, củ cải trắng, cà rốt, khoai tây ……”

Vân Khanh mỉm cười nhìn cô.

Cô trợ lý cúi đầu: “Đều là rau ……. Em cũng không biết sao lại không thấy miếng thịt nào.”

“Tôi muốn hỏi lạp xưởng của tôi kìa.”

“Lạp xưởng? Cô Hàn ăn cảm thấy ngon, anh Lục thấy cô ấy vui nên kêu bác sĩ Lý nhường phần của chị cho cô ấy rồi.”

“……” Lấy 100 ngàn của cô đi dỗ bạn gái thì không nói đi, ngay cả lạp xưởng của cô cũng đem tỏ lòng hiếu khách.



Ai khiến con bê này thành đại kim chủ rồi.

Vân Khanh nén giận, tức đến nỗi không muốn ăn cơm, mở tủ gỗ pha ly sữa uống cho bỏ tức.

Hơi thở của người đàn ông đến gần.

Vân Khanh ngẩng đầu thì thấy gương mặt mà cô muốn đá ra xa.

Người đàn ông đứng lặng bên cái kệ nhỏ, một tay đưa vào túi, một tay kia để qua một bên, cô trợ lý hỏi anh có muốn thêm nước không.

Anh gật đầu, buổi tối đôi mắt anh đen hơn màn đêm nhìn chằm chằm Hàn Vân Khanh: “Muốn ăn lạp xưởng không?”

“Nếu muốn ăn thì đến phòng tôi, tôi đưa cho cô.”

Tay đang khuấy cốc của Vân Khanh khựng lại, giọng trần ấm của người đàn ông vang lên, cô ngẩng đầu, chạm thẳng ánh mắt của anh.

Không ai nói gì thêm, không khí sôi động trong phòng khách hình như cũng yên tĩnh hơn.

Đèn cũng không sáng lắm, làm đường nét khuôn mặt hoàn mỹ của anh hơi u ám, nhưng không có khuyết điểm, ánh mắt sâu xa khó dò vô cùng tao nhã, nhìn thế nào cũng không bì được với những người hèn hạ.

Nhưng Vân Khanh nhạy cảm với ngôn từ là đúng, đi vào phòng anh, ăn …… lạp xưởng?

Lời anh nói, bảo sao một người phụ nữ trưởng thành có thể hiểu đây?

Mặt của cô từ từ đỏ lên, đôi môi hồng mím chặt nhìn anh chằm chằm.

Cô trợ lý thấy bầu không khí có gì đó không ổn, cô ấy khó hiểu: “Chị Vân, sao chị không nói gì hết vậy? Như vầy, không phải chị đem theo 5 cây lạp xưởng sao? Anh lục thấy cô Hàn thích nên nhờ em gói mấy cái còn lại, để trong phòng anh ấy, anh ấy trả tiền xong sẽ đem đi.”

“……” Hả?

Vân Khanh đơ người vài giây, cô không còn lựa chọn khác, vội đưa tay vén tóc, cúi đầu nhìn trái nhìn phải ……

Người đàn ông nhìn cô, đôi môi mỏng muốn cười: “Ý của tôi là muốn ăn thì đi lấy, không biết bác sĩ Vân hiểu thành ý gì vậy?”

Vân Khanh mím môi, chiếc cổ trắng như tuyết chuyển sang đỏ ửng …….

Đúng là cô nghĩ không đứng đắn? Nhưng tính xấu xa từ trong xương của người đàn ông này khiến cô khó tin câu nói vừa rồi. Anh không cố tình khiến cô hiểu sai sao?

Bên tai có một hơi thở quen thuộc của người đàn ông tiến đến gần: “Em lấy sai rồi.”

Hửm?

Vân Khanh bị nóng nên lấy đôi tay chạm vào dái tai rồi ngẩng đầu.

Thân hình cao lớn của người đàn ông hơi nghiêng về phía cô, cánh tay vòng qua tấm lưng mảnh mai của cô rồi chỉ vào chiếc cốc, giọng nói ấm áp: “Ly em uống là của anh.”

Phụt!

Vân Khanh che miệng phu nước ra mới thấy vị đắng của cà phê, cô cúi đầu nhìn cái ly sứ trắng tinh.

Chỗ mà cô vừa uống đúng lúc là nơi có dấu môi xinh đẹp của người đàn ông.



Tuy cô không mắc bệnh sạch sẽ nhưng đây rõ ràng là hôn gián tiếp rồi.

Cô vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt anh như hút vào một vòng xoáy, anh ở quá gần cô, chỉ cần cúi đầu xuống thì sẽ hôn cô ......

Vân Khanh đột nhiên lùi lại, nội tiết tố nam trưởng thành khiến nàng quẫn bách.

Khoé miệng khô khốc, đầu lưỡi vô thức liếm liếm môi dưới, cà phê có mùi bạc hà của người đàn ông. Sau đó cô chợt nhớ tới có lẽ có nước miếng của anh …... Cô còn liếm nữa chứ?

Vân Khanh lập tức che miệng, cô bối rối muốn quay lưng đi khỏi.

Phía sau truyền đến sự kinh ngạc của cô trợ lý: “Anh Lục, tôi đổi cốc cho anh nhé?”

Người đàn ông cúi xuống uống nước, thản nhiên đi ngang qua Vân Khanh.

Cô nhìn thấy vị trí đôi môi mỏng của anh cũng đúng với vị trí cô vừa mới uống.

Muốn xỉu mất thôi …….

Nụ hôn gián tiếp vẫn chưa xong ư?

Cô đưa tay lên, cũng không cản anh lại, chỉ cảm thấy hai má đỏ bừng, người đàn ông này có ý gì đây?

Cô nhanh chóng quay lưng lên lầu, lúc đang đi, nhiệt độ cao dâng lên trong người khiến cô urn rẩy. Hình như có dòng điện ấm áp chạy khắp cơ thể, cuối cùng tập trung phía dưới.

Vân Khanh đóng cửa, sau đó dựa vào cửa, cô hít thở sâu, ngón tay đan vào mái tóc mềm mại.

Trước giờ chưa từng có cảm giác mập mờ với người khác giới, cho nên ……. lúc nãy mới có cảm giác như vậy.

Cái quái gì vậy? Quả nhiên là đến tuổi này thì về mặt đó bắt đầu trống không rồi chứ?

Đêm nay, Vân Khanh không hề ra khỏi phòng nửa bước.

Cô cho rằng, chính vì khuôn mặt quyến rũ của Lục Mặc Trầm đi thu hút nhiều người!

Hơn nữa tối nay, bỏ đi sự kiểm soát, khó tránh hoang tưởng.

Cô học qua điều này, còn có thể không hiểu sao?

Cho nên cô hoàn toàn không có suy nghĩ đối với Lục Mặc Trầm, đổi lại bất kỳ người đàn ông dáng người cao thì cô cũng sẽ thèm thuồng.

Tự mình chữa trị tâm lý thì được, Vân Khanh thoải mái đi tắm.

Trước khi chuẩn bị đi ngủ thì nhận được cuộc gọi bất ngờ.

Em họ của cô, Cao Kiện gọi đến.

Vân Khanh lúc nhỏ đi theo mẹ cô, người tái hôn với Vân Thừa Thư, cha cô coi cô như con gái ruột, đưa cô đi thăm họ hàng trong những ngày lễ.

Cô chỉ có một cô em họ, Vân Sa, lúc nhỏ tình cảm cũng ổn.

2 năm trước Vân Sa kết hôn, sau đó hai người ít khi liên lạc với nhau.

“Cao Kiện, em tìm chị có chuyện gì không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương