Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
-
Chương 229:
Lục Mặc Trầm nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói: "Sau này em sẽ biết."
Hành trình hai ngày đều là đi trượt tuyết.
Vân Khanh là một con ngốc về mảng vận động, chơi không nổi cái loại lạc thú này.
Ngược lại hai Bánh bao nhỏ đều dũng mãnh thiện chiến, như thể trong cơ thể chúng được thừa hưởng gen mạnh mẽ của Lục Mặc Trầm, vô cùng vui vẻ.
Hai ngày sau, một người hầu đến căn nhà gỗ nhỏ.
Lục Mặc Trầm giao hai đứa nhóc cho người hầu, bên ngoài biệt thự có sáu tên vệ sĩ bí mật ở gần đó canh giữ.
Sau bữa trưa, anh gọi cô ra ngoài và bảo cô mặc áo khoác, còn mang theo một bộ đồ bó.
Vân Khanh có chút đề phòng, đứng ở bên ngoài Lincoln không chịu đi lên. "Anh Lục, chúng ta đi đâu vậy, còn muốn qua đêm ở bên ngoài sao?"
"Đại học Harvard, sau đó đến New York, nếu kịp thì tối nay về."
Được thôi.
Vân Khanh lên xe, "Tại sao lại muốn đi New York?"
Lục Mặc Trầm nhìn cô một cái thật sâu, nhưng không trả lời.
Xe đang chạy trên con đường tuyết trắng phủ dày, ngang qua sông Charles, công viên Boston, thỉnh thoảng anh lại đáp lại cô, có vẻ như đang trò chuyện, nhưng thực ra là hỏi han.
Ví dụ, phân tuyến đường sắt ở Boston là gì?
Gọi ở Boston thì phải hẹn trước hay là gọi lúc nào cũng được?
Thích nhà hàng Trung Quốc nào nhất ở Chinatown?
Vân Khanh không đoán được ý đồ của anh, nhưng dần dần cũng kết luận ra đó là vấn đề của lẽ thường.
Chỉ có những người đã sống ở đây cũng lang thang khắp thành phố mới có thể trả lời một cách quen thuộc như vậy.
Vân Khanh trả lời sia hau câu, các chuyến tàu ở Boston được phân chia theo màu sắc, cô sai rồi.
Taxi ở Boston phải được đặt trước qua điện thoại, cô cũng sai rồi.
Bản thân cô cũng cảm thấy hỗn loạn, chẳng lẽ hồi đó cô thực sự không bước ra khỏi cổng trường luôn sao?
Đáy mắt Lục Mặc Trầm ảm đạm thâm trầm.
Lincoln đỗ xe bên ngoài học viện y trường Harvard, anh đưa cô vào cổng trường với vẻ mặt thản nhiên, "Dù sao thì tôi cũng không có việc gì, đưa tôi đi nhìn phòng học hoặc ký túc xá của em đi, nói không chừng có thể gặp những người bạn cùng lớp bây giờ đã trở thành trợ giảng đó."
Lần nhập viện cuối cùng, chỉ trong ba ngày, Vân Khanh còn không có thời gian đi dạo quanh trường.
Cô dẫn anh qua dãy nhà học để đến thư viện, như thể có cái gì chỉ dẫn cô đến cửa sổ hẻo lánh nhất trên tầng ba.
“Ở đây?” Đôi mắt đen của Lục Mặc Trầm biến đổi sắc bén, nhìn chằm chằm vào góc có rèm cửa phất qua, “Sao lại ở đây?
“Có ấn tượng sâu sắc nhất.” Vân Khanh nhíu mày nói, “Hình như tôi thường tới đây đọc sách. Mỗi buổi chiều mặt trời lặn, tôi chỉ ngồi ở đây đọc sách xong thì mới đi ăn cơm tối.”
Cô men theo rồi ngồi xuống chỗ ngồi ban đầu, trong mắt có ý cười, cầm lấy cuốn sách nhớ lại dáng vẻ hồi đó.
Nhưng Lục Mặc Trầm đứng sang một bên với một tay đút túi, một cơn bão bùng nổi lên dưới mắt anh.
Anh quan sát vẻ mặt của cô, vẻ mặt ôn hòa, dường như cô có một kí ức đẹp đẽ.
Nhưng trên thực tế, anh cũng nhớ nơi này.
Nó xuất hiện trong giấc mơ, mơ hồ trong tầm mắt, là góc của thư viện này.
Nhưng ký ức hoàn toàn khác với cô.
Điều anh ta mơ thấy là anh đã làm tình với một cô gái ở đây.
Ở một góc hẻo lánh, thiêng liêng và trang nghiêm của thư viện, được che khuất bởi những tấm rèm, họ đã bí mật quấn quýt mãnh liệt với nhau ở đây.
Mồ hôi túa ra trên mép cửa sổ làm ướt rèm cửa, cô không dám rên lên thì anh càng xấu xa bức ép cô.
Nếu đã cùng một địa điểm, tại sao ký ức của hai người lại hoàn toàn khác nhau?
Cô là đọc sách.
Còn anh thì là chuyện kịch liệt giữa nam nữ.
Hành trình hai ngày đều là đi trượt tuyết.
Vân Khanh là một con ngốc về mảng vận động, chơi không nổi cái loại lạc thú này.
Ngược lại hai Bánh bao nhỏ đều dũng mãnh thiện chiến, như thể trong cơ thể chúng được thừa hưởng gen mạnh mẽ của Lục Mặc Trầm, vô cùng vui vẻ.
Hai ngày sau, một người hầu đến căn nhà gỗ nhỏ.
Lục Mặc Trầm giao hai đứa nhóc cho người hầu, bên ngoài biệt thự có sáu tên vệ sĩ bí mật ở gần đó canh giữ.
Sau bữa trưa, anh gọi cô ra ngoài và bảo cô mặc áo khoác, còn mang theo một bộ đồ bó.
Vân Khanh có chút đề phòng, đứng ở bên ngoài Lincoln không chịu đi lên. "Anh Lục, chúng ta đi đâu vậy, còn muốn qua đêm ở bên ngoài sao?"
"Đại học Harvard, sau đó đến New York, nếu kịp thì tối nay về."
Được thôi.
Vân Khanh lên xe, "Tại sao lại muốn đi New York?"
Lục Mặc Trầm nhìn cô một cái thật sâu, nhưng không trả lời.
Xe đang chạy trên con đường tuyết trắng phủ dày, ngang qua sông Charles, công viên Boston, thỉnh thoảng anh lại đáp lại cô, có vẻ như đang trò chuyện, nhưng thực ra là hỏi han.
Ví dụ, phân tuyến đường sắt ở Boston là gì?
Gọi ở Boston thì phải hẹn trước hay là gọi lúc nào cũng được?
Thích nhà hàng Trung Quốc nào nhất ở Chinatown?
Vân Khanh không đoán được ý đồ của anh, nhưng dần dần cũng kết luận ra đó là vấn đề của lẽ thường.
Chỉ có những người đã sống ở đây cũng lang thang khắp thành phố mới có thể trả lời một cách quen thuộc như vậy.
Vân Khanh trả lời sia hau câu, các chuyến tàu ở Boston được phân chia theo màu sắc, cô sai rồi.
Taxi ở Boston phải được đặt trước qua điện thoại, cô cũng sai rồi.
Bản thân cô cũng cảm thấy hỗn loạn, chẳng lẽ hồi đó cô thực sự không bước ra khỏi cổng trường luôn sao?
Đáy mắt Lục Mặc Trầm ảm đạm thâm trầm.
Lincoln đỗ xe bên ngoài học viện y trường Harvard, anh đưa cô vào cổng trường với vẻ mặt thản nhiên, "Dù sao thì tôi cũng không có việc gì, đưa tôi đi nhìn phòng học hoặc ký túc xá của em đi, nói không chừng có thể gặp những người bạn cùng lớp bây giờ đã trở thành trợ giảng đó."
Lần nhập viện cuối cùng, chỉ trong ba ngày, Vân Khanh còn không có thời gian đi dạo quanh trường.
Cô dẫn anh qua dãy nhà học để đến thư viện, như thể có cái gì chỉ dẫn cô đến cửa sổ hẻo lánh nhất trên tầng ba.
“Ở đây?” Đôi mắt đen của Lục Mặc Trầm biến đổi sắc bén, nhìn chằm chằm vào góc có rèm cửa phất qua, “Sao lại ở đây?
“Có ấn tượng sâu sắc nhất.” Vân Khanh nhíu mày nói, “Hình như tôi thường tới đây đọc sách. Mỗi buổi chiều mặt trời lặn, tôi chỉ ngồi ở đây đọc sách xong thì mới đi ăn cơm tối.”
Cô men theo rồi ngồi xuống chỗ ngồi ban đầu, trong mắt có ý cười, cầm lấy cuốn sách nhớ lại dáng vẻ hồi đó.
Nhưng Lục Mặc Trầm đứng sang một bên với một tay đút túi, một cơn bão bùng nổi lên dưới mắt anh.
Anh quan sát vẻ mặt của cô, vẻ mặt ôn hòa, dường như cô có một kí ức đẹp đẽ.
Nhưng trên thực tế, anh cũng nhớ nơi này.
Nó xuất hiện trong giấc mơ, mơ hồ trong tầm mắt, là góc của thư viện này.
Nhưng ký ức hoàn toàn khác với cô.
Điều anh ta mơ thấy là anh đã làm tình với một cô gái ở đây.
Ở một góc hẻo lánh, thiêng liêng và trang nghiêm của thư viện, được che khuất bởi những tấm rèm, họ đã bí mật quấn quýt mãnh liệt với nhau ở đây.
Mồ hôi túa ra trên mép cửa sổ làm ướt rèm cửa, cô không dám rên lên thì anh càng xấu xa bức ép cô.
Nếu đã cùng một địa điểm, tại sao ký ức của hai người lại hoàn toàn khác nhau?
Cô là đọc sách.
Còn anh thì là chuyện kịch liệt giữa nam nữ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook