Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
-
Chương 21: Thiếu Thu Thập
Tô Triết nhìn cô đầy ẩn ý, “Vân Khanh, cô không biết hôm nay chồng mình cũng đến đây thuê phòng à?”
Vân Khanh đứng ở đó có cảm giác dưới bàn chân lạnh ngắt, cơn lạnh ngấm vào người làm cô đứng không vững.
Tô Triết nhìn thấy sắc mặt cô trở nên trắng bệnh ngay lập tức liền cười, “Không lừa cô đâu, chắc là cũng ở tầng 1 này thôi, lúc vào thang máy liền gặp phải, càng thú vị hơn là cô có biết người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai không?”
……
Ào ào ——
Vân Khanh lại vốc một ít nước lạnh xối lên mặt một lần nữa, dùng sức xoa mặt.
Cô ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ trong gương, không có biểu biểu cảm nào khác cũng không có nước mắt.
Cuối cùng cô cũng không hỏi Tô Triết bất cứ điều gì, nhìn ánh mắt thương hại của anh ta dành cho mình giống như con dao đâm thẳng vào người cô.
Bắt gian bao nhiêu năm cũng đủ khiến cô mệt mỏi, tự chui đầu vào phòng kín, không tò mò thì tất nhiên sẽ không bị thương tổn?
Phải đứng dựa vào tường thật lâu thì dường như cô mới có lại sức lực để nhấc chân xuống dưới.
Khi sang thang máy ở tầng thứ 2 thì có đồ vật chặn trước cửa.
Vân Khanh đành phải đi dọc hành lang để tìm thang máy xuống tầng 1.
Tầng 2 là nhà ăn kiểu Pháp cao cấp cho nên sắp xếp vô cùng xa hoa, tường thủy tinh to lớn, ở giữa đặt một chiếc đàn violon, có một cô gái xinh xắn mặc váy trắng đang ngồi đàn ở đó.
Lời cầu nguyện của thiếu nữ, tiếng đàn nhẹ nhàng, không khỏi làm tâm trạng của con người trở nên bình tĩnh hơn.
Vân Khanh dừng lại hỏi thăm nhân viên phục vụ xem thang máy ở đâu?
Nhân viên phục vụ mỉm cười chỉ vào bên trong nhà ăn.
Vân Khanh đi vào trong, tiếng giày cao gót rất nhẹ, cô nhận ra cô gái đàn violon lúc nãy đã không ở đấy nữa.
Ánh mắt cô di chuyển khắp mọi nơi và nhìn thấy có một bóng màu trắng ngồi trên ghế trong phòng riêng cạnh chỗ cô đang đứng.
Cô gái ngồi nhìn thẳng về hướng Vân Khanh, cô ta bĩu môi với người đàn ông ngồi ghế đối diện mình, “Em đánh một bản nhạc mới được 100 nhân dân tệ, cho dù anh có nhiều tiền cũng không cần tiêu xài hoang phí như thế chứ, 100 nghìn nhân dân tệ cho một bữa tiệc lớn, em sợ em ăn nghẹn chết mất.”
Người đàn ông lại đổi sang ngồi bắt chéo hai chân, “Cứ yên tâm đi, 100 nghìn nhân dân tệ là tiền người khác bồi thường cho tôi.”
“Ai xui xẻo mà gặp phải anh vậy?”
Vân Khanh: “……”
Cô chỉ là tình cờ đi qua nhưng lúc này đôi mắt lạnh lẽo từ từ di chuyển để nhìn bóng dáng người đàn ông.
Quần áo comple giày da bóng loáng, ẩn giấu khí chất quyến rũ của người thành đạt, lưng thẳng, dáng người hoàn hảo.
Lục Mặc Trầm……!
Vân Khanh lại nhìn sang cô gái ngồi đối diện, cả người mịn màng véo ra nước, mặc dù chưa thể gọi là đại mỹ nhân, nhưng gương mặt thanh thoát, tỏa ra mùi vị ngây ngô của sinh viên.
Ồ, nhanh như vậy lại đi lừa được một người rồi à?
Cầm tiền mồ hôi nước mắt của cô để giả vờ thành người lịch sự dỗ dành bạn gái mới ăn cơm?!
Đồ đĩ già, anh giỏi lắm, tôi nhận thua.
Tạm thời Vân Khanh không thể miêu tả được cơn giận trong lòng mình, hôn nhân thất bại, mà sự nghiệp thì bởi vì người đàn ông này mà chưa gượng dậy nổi, cô chỉ cảm thấy mồi lửa này có thể nổ mạnh cả chỗ này trong vòng một giây!
Cô hít một hơi thật sâu rồi xoay người quay lại đó, cô giơ tay đẩy cửa vào và khẽ cười, “Cô gái à, đây là bạn trai của cô à?”
Hàn Tuyết Lỵ đột nhiên sững người, đôi mắt tròn tròn trợn to.
Vân Khanh lười biếng kéo ghế ra ngồi, tay cầm chiếc túi nhỏ chỉ thẳng vào mặt người đàn ông, đôi mắt nhìn cô gái chằm chằm, “Tìm đàn ông ấy mà, cần phải đánh bóng cho đôi mắt. Có tiền thôi còn chưa đủ. Tôi biết xem bói để tôi nhìn cho cô, nhìn gương mặt của người đàn ông này có tướng khắc vợ đấy! Môi mỏng vô tình, quan trọng nhất là đàn ông đẹp trai không chắc có thể dùng được. Thành phố S không ai không biết anh Lục dịu dàng nhiều tiền chỉ có thể cho phụ nữ yêu đương bằng tinh thần chứ?”
Dứt lời cô liền vén tóc, rồi chớp mắt, “Đừng hỏi tôi vì sao biết, tự mình thử qua rồi.”
Ánh mắt người đàn ông từ từ nhìn sang, dừng trên gương mặt trắng nõn của cô, hình như hơi cười, “Tự mình thử qua?”
Hàn Tuyết Lỵ không biết nên nói gì, trong mắt đầy cảnh giác, khẽ hỏi anh, “Anh Mặc Trầm, chị gái này là ai thế?”
Người đàn ông múc ra một ít mù tạt một cách nhàn nhã, “Một tên lang băm ý mà, đừng để ý làm gì.”
Vân Khanh: “……”
Mẹ nó chứ, lang băm?
Bây giờ mỗ dây thần kinh trong đầu cô đều bị đứt vì tức.
Ăn muối nhiều năm như vậy còn chưa bao giờ gặp phải loại người như thế này, khôn ngoan mà độc miệng thế nữa!
Trong lòng thì như đang bị dao đâm chảy máy, trên mặt càng cười thoải mái, Vân Khanh ngồi xuống cầm lấy lọ mù tạt, “Làm nghề y nhiều năm còn chưa có ai nhục nhã tôi như vậy đâu. Anh Lục cảm thấy tôi không mời nổi luật sư à? Một cây gậy dài mục nát lại còn oán hận thợ mộc làm gì? Mù tạc đúng là tốt đấy, kích thích dưỡng sinh, tăng cường năng lực, tuy nhiên thứ đồ của anh Lục héo úa ủ rũ như vậy có khả năng phải ăn 1 tấn rồi lại tiếp tục thêm 1 tấn nữa đấy.”
Nói xong , cô liền đổ hết lọ mù tạt vào lát cá sống mà người đàn ông đang ăn.
Bữa tiệc lớn 100 nghìn dân dân tệ nhé, bà đây cho anh ăn đủ no thì thôi.
Lục Mặc Trầm bỏ dao nĩa xuống, ánh mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm.
Hôm nay cô không dùng son môi màu hồng nhạt mà là màu đỏ rượu đô, làm cho gương mặt trái xoan trở nên quyến rũ và cao ngạo.
Thực sự phù hợp với cô.
Mái tóc đen nhánh, làn da trắng như tuyết, đôi mắt có sức sống vô cùng đẹp, hơi nhỏ dài, có cảm giác hơi mất lịch sự.
Người phụ nữ này hơi láo đấy.
Dùng một câu mà đám đàn ông hay nói đó chính là thiếu thu thập!
Cánh tay có lực của người đàn ông nâng lên bóp cằm của Vân Khanh, kéo khuôn mặt nhỏ của cô lại gần mình, rồi từ từ mở miệng, “Kỳ sinh lý đến hay là giống như tôi không có sinh hoạt X vậy? Cơn tức cũng lớn quá nhỉ, hửm?”
“Tôi hàng đêm luôn nhá.” Vân Khanh quay đầu rời khỏi xiềng xích của anh, “Anh Lục thích ăn mù tạt mới là nguyên nhân lửa nóng đốt người ấy.”
Anh nhìn cô và khẽ cười “Tôi bị lửa nóng đốt người thì liên quan gì đến cô? Cô muốn làm giảm lửa nóng à?”
Vân Khanh kìm nén hơi nóng bên tai tránh ánh mắt khiêu khích của anh.
Con mẹ nó, hàng của người đàn ông này không được!
Cô cố gắng khống chế trái tim đang đập loạn, rồi khẽ cười, “Anh Lục cũng thật đáng thương, càng không làm gì được thì càng muốn chuyện đó nhỉ? Nhưng anh cũng phải cẩn thận chút, thường xuyên đổi bạn gái như vậy, cơ thể đẹp đẽ cứ lượn lờ trước mặt thì sớm hay muộn cũng thèm mà chết thôi.”
“Vẫn tốt lắm. Đi đến một phòng khám liền bồi thường cho tôi một số tiền như vậy, tôi vui.”
“……” Tôi giết anh!!
Gân xanh trên trán đang giật giật, cô cũng phải nhịn lại và cười, “Cũng đúng nhỉ, khuyết điểm cả đời, cũng chỉ có thể cố gắng kiếm tiền tự an ủi bản thân thôi.”
“Kiếm tiền cần phải nói đến năng lực, người giống bác sỹ Vân đưa tiền đến tay người khác để hụt vốn đúng là hiếm gặp.”
Anh mà còn độc mồm như vậy sẽ bị tôi giết hàng nghìn lấy đấy anh có biết không hả Lục Mặc Trầm!
Vân Khanh nhịn không bùng nổ, liếm đôi môi hồng, cười lạnh, “Đả kích người khác như vậy thì anh cũng cẩn thận không khéo đánh chết mình nhé. Anh Lục này, hay là chúng ta cá cược đi! Dùng bạn gái mới của anh đi, anh lại đến chỗ tôi để chưa trị, miễn phí đó nhé! Tuy nhiên, nếu tôi có thể chữa khỏi dưới 5 lần thì anh phải cho tôi 1 triệu……”
“Được.” Cô còn chưa dứt lời thì giọng nói trầm thấp của người đàn ông đã vang lên bên tai rồi.
“……” WTF?
“Anh Lục này, tôi nói là 1 triệu đấy nhé, anh không nghe lầm đấy chứ?” Vân Khanh sợ hãi mới lặp lại lần nữa, cô thách giá cao chỉ muốn khiêu khích chọc giận anh thôi mà.
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, cánh tay thon dài lại khẽ nhéo cằm cô thêm lần nữa, ánh mắt tối thui, “Thích 1 triệu đúng không? Tôi có thể cho cô nhiều hơn nữa, chỉ cần cô có thể làm cho tôi thoải mái là được.”
“……”
Thẳng đến khi anh đưa cô gái đó rời đi, Vân Khanh cũng chưa bình tĩnh lại được, cô cúi đầu nhìn tấm séc 1 triệu trên bàn, nhìn chữ viết mạnh mẽ của người đàn ông đó.
=========================================================
Vân Khanh đứng ở đó có cảm giác dưới bàn chân lạnh ngắt, cơn lạnh ngấm vào người làm cô đứng không vững.
Tô Triết nhìn thấy sắc mặt cô trở nên trắng bệnh ngay lập tức liền cười, “Không lừa cô đâu, chắc là cũng ở tầng 1 này thôi, lúc vào thang máy liền gặp phải, càng thú vị hơn là cô có biết người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai không?”
……
Ào ào ——
Vân Khanh lại vốc một ít nước lạnh xối lên mặt một lần nữa, dùng sức xoa mặt.
Cô ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ trong gương, không có biểu biểu cảm nào khác cũng không có nước mắt.
Cuối cùng cô cũng không hỏi Tô Triết bất cứ điều gì, nhìn ánh mắt thương hại của anh ta dành cho mình giống như con dao đâm thẳng vào người cô.
Bắt gian bao nhiêu năm cũng đủ khiến cô mệt mỏi, tự chui đầu vào phòng kín, không tò mò thì tất nhiên sẽ không bị thương tổn?
Phải đứng dựa vào tường thật lâu thì dường như cô mới có lại sức lực để nhấc chân xuống dưới.
Khi sang thang máy ở tầng thứ 2 thì có đồ vật chặn trước cửa.
Vân Khanh đành phải đi dọc hành lang để tìm thang máy xuống tầng 1.
Tầng 2 là nhà ăn kiểu Pháp cao cấp cho nên sắp xếp vô cùng xa hoa, tường thủy tinh to lớn, ở giữa đặt một chiếc đàn violon, có một cô gái xinh xắn mặc váy trắng đang ngồi đàn ở đó.
Lời cầu nguyện của thiếu nữ, tiếng đàn nhẹ nhàng, không khỏi làm tâm trạng của con người trở nên bình tĩnh hơn.
Vân Khanh dừng lại hỏi thăm nhân viên phục vụ xem thang máy ở đâu?
Nhân viên phục vụ mỉm cười chỉ vào bên trong nhà ăn.
Vân Khanh đi vào trong, tiếng giày cao gót rất nhẹ, cô nhận ra cô gái đàn violon lúc nãy đã không ở đấy nữa.
Ánh mắt cô di chuyển khắp mọi nơi và nhìn thấy có một bóng màu trắng ngồi trên ghế trong phòng riêng cạnh chỗ cô đang đứng.
Cô gái ngồi nhìn thẳng về hướng Vân Khanh, cô ta bĩu môi với người đàn ông ngồi ghế đối diện mình, “Em đánh một bản nhạc mới được 100 nhân dân tệ, cho dù anh có nhiều tiền cũng không cần tiêu xài hoang phí như thế chứ, 100 nghìn nhân dân tệ cho một bữa tiệc lớn, em sợ em ăn nghẹn chết mất.”
Người đàn ông lại đổi sang ngồi bắt chéo hai chân, “Cứ yên tâm đi, 100 nghìn nhân dân tệ là tiền người khác bồi thường cho tôi.”
“Ai xui xẻo mà gặp phải anh vậy?”
Vân Khanh: “……”
Cô chỉ là tình cờ đi qua nhưng lúc này đôi mắt lạnh lẽo từ từ di chuyển để nhìn bóng dáng người đàn ông.
Quần áo comple giày da bóng loáng, ẩn giấu khí chất quyến rũ của người thành đạt, lưng thẳng, dáng người hoàn hảo.
Lục Mặc Trầm……!
Vân Khanh lại nhìn sang cô gái ngồi đối diện, cả người mịn màng véo ra nước, mặc dù chưa thể gọi là đại mỹ nhân, nhưng gương mặt thanh thoát, tỏa ra mùi vị ngây ngô của sinh viên.
Ồ, nhanh như vậy lại đi lừa được một người rồi à?
Cầm tiền mồ hôi nước mắt của cô để giả vờ thành người lịch sự dỗ dành bạn gái mới ăn cơm?!
Đồ đĩ già, anh giỏi lắm, tôi nhận thua.
Tạm thời Vân Khanh không thể miêu tả được cơn giận trong lòng mình, hôn nhân thất bại, mà sự nghiệp thì bởi vì người đàn ông này mà chưa gượng dậy nổi, cô chỉ cảm thấy mồi lửa này có thể nổ mạnh cả chỗ này trong vòng một giây!
Cô hít một hơi thật sâu rồi xoay người quay lại đó, cô giơ tay đẩy cửa vào và khẽ cười, “Cô gái à, đây là bạn trai của cô à?”
Hàn Tuyết Lỵ đột nhiên sững người, đôi mắt tròn tròn trợn to.
Vân Khanh lười biếng kéo ghế ra ngồi, tay cầm chiếc túi nhỏ chỉ thẳng vào mặt người đàn ông, đôi mắt nhìn cô gái chằm chằm, “Tìm đàn ông ấy mà, cần phải đánh bóng cho đôi mắt. Có tiền thôi còn chưa đủ. Tôi biết xem bói để tôi nhìn cho cô, nhìn gương mặt của người đàn ông này có tướng khắc vợ đấy! Môi mỏng vô tình, quan trọng nhất là đàn ông đẹp trai không chắc có thể dùng được. Thành phố S không ai không biết anh Lục dịu dàng nhiều tiền chỉ có thể cho phụ nữ yêu đương bằng tinh thần chứ?”
Dứt lời cô liền vén tóc, rồi chớp mắt, “Đừng hỏi tôi vì sao biết, tự mình thử qua rồi.”
Ánh mắt người đàn ông từ từ nhìn sang, dừng trên gương mặt trắng nõn của cô, hình như hơi cười, “Tự mình thử qua?”
Hàn Tuyết Lỵ không biết nên nói gì, trong mắt đầy cảnh giác, khẽ hỏi anh, “Anh Mặc Trầm, chị gái này là ai thế?”
Người đàn ông múc ra một ít mù tạt một cách nhàn nhã, “Một tên lang băm ý mà, đừng để ý làm gì.”
Vân Khanh: “……”
Mẹ nó chứ, lang băm?
Bây giờ mỗ dây thần kinh trong đầu cô đều bị đứt vì tức.
Ăn muối nhiều năm như vậy còn chưa bao giờ gặp phải loại người như thế này, khôn ngoan mà độc miệng thế nữa!
Trong lòng thì như đang bị dao đâm chảy máy, trên mặt càng cười thoải mái, Vân Khanh ngồi xuống cầm lấy lọ mù tạt, “Làm nghề y nhiều năm còn chưa có ai nhục nhã tôi như vậy đâu. Anh Lục cảm thấy tôi không mời nổi luật sư à? Một cây gậy dài mục nát lại còn oán hận thợ mộc làm gì? Mù tạc đúng là tốt đấy, kích thích dưỡng sinh, tăng cường năng lực, tuy nhiên thứ đồ của anh Lục héo úa ủ rũ như vậy có khả năng phải ăn 1 tấn rồi lại tiếp tục thêm 1 tấn nữa đấy.”
Nói xong , cô liền đổ hết lọ mù tạt vào lát cá sống mà người đàn ông đang ăn.
Bữa tiệc lớn 100 nghìn dân dân tệ nhé, bà đây cho anh ăn đủ no thì thôi.
Lục Mặc Trầm bỏ dao nĩa xuống, ánh mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm.
Hôm nay cô không dùng son môi màu hồng nhạt mà là màu đỏ rượu đô, làm cho gương mặt trái xoan trở nên quyến rũ và cao ngạo.
Thực sự phù hợp với cô.
Mái tóc đen nhánh, làn da trắng như tuyết, đôi mắt có sức sống vô cùng đẹp, hơi nhỏ dài, có cảm giác hơi mất lịch sự.
Người phụ nữ này hơi láo đấy.
Dùng một câu mà đám đàn ông hay nói đó chính là thiếu thu thập!
Cánh tay có lực của người đàn ông nâng lên bóp cằm của Vân Khanh, kéo khuôn mặt nhỏ của cô lại gần mình, rồi từ từ mở miệng, “Kỳ sinh lý đến hay là giống như tôi không có sinh hoạt X vậy? Cơn tức cũng lớn quá nhỉ, hửm?”
“Tôi hàng đêm luôn nhá.” Vân Khanh quay đầu rời khỏi xiềng xích của anh, “Anh Lục thích ăn mù tạt mới là nguyên nhân lửa nóng đốt người ấy.”
Anh nhìn cô và khẽ cười “Tôi bị lửa nóng đốt người thì liên quan gì đến cô? Cô muốn làm giảm lửa nóng à?”
Vân Khanh kìm nén hơi nóng bên tai tránh ánh mắt khiêu khích của anh.
Con mẹ nó, hàng của người đàn ông này không được!
Cô cố gắng khống chế trái tim đang đập loạn, rồi khẽ cười, “Anh Lục cũng thật đáng thương, càng không làm gì được thì càng muốn chuyện đó nhỉ? Nhưng anh cũng phải cẩn thận chút, thường xuyên đổi bạn gái như vậy, cơ thể đẹp đẽ cứ lượn lờ trước mặt thì sớm hay muộn cũng thèm mà chết thôi.”
“Vẫn tốt lắm. Đi đến một phòng khám liền bồi thường cho tôi một số tiền như vậy, tôi vui.”
“……” Tôi giết anh!!
Gân xanh trên trán đang giật giật, cô cũng phải nhịn lại và cười, “Cũng đúng nhỉ, khuyết điểm cả đời, cũng chỉ có thể cố gắng kiếm tiền tự an ủi bản thân thôi.”
“Kiếm tiền cần phải nói đến năng lực, người giống bác sỹ Vân đưa tiền đến tay người khác để hụt vốn đúng là hiếm gặp.”
Anh mà còn độc mồm như vậy sẽ bị tôi giết hàng nghìn lấy đấy anh có biết không hả Lục Mặc Trầm!
Vân Khanh nhịn không bùng nổ, liếm đôi môi hồng, cười lạnh, “Đả kích người khác như vậy thì anh cũng cẩn thận không khéo đánh chết mình nhé. Anh Lục này, hay là chúng ta cá cược đi! Dùng bạn gái mới của anh đi, anh lại đến chỗ tôi để chưa trị, miễn phí đó nhé! Tuy nhiên, nếu tôi có thể chữa khỏi dưới 5 lần thì anh phải cho tôi 1 triệu……”
“Được.” Cô còn chưa dứt lời thì giọng nói trầm thấp của người đàn ông đã vang lên bên tai rồi.
“……” WTF?
“Anh Lục này, tôi nói là 1 triệu đấy nhé, anh không nghe lầm đấy chứ?” Vân Khanh sợ hãi mới lặp lại lần nữa, cô thách giá cao chỉ muốn khiêu khích chọc giận anh thôi mà.
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, cánh tay thon dài lại khẽ nhéo cằm cô thêm lần nữa, ánh mắt tối thui, “Thích 1 triệu đúng không? Tôi có thể cho cô nhiều hơn nữa, chỉ cần cô có thể làm cho tôi thoải mái là được.”
“……”
Thẳng đến khi anh đưa cô gái đó rời đi, Vân Khanh cũng chưa bình tĩnh lại được, cô cúi đầu nhìn tấm séc 1 triệu trên bàn, nhìn chữ viết mạnh mẽ của người đàn ông đó.
=========================================================
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook