Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
-
Chương 153: Một Trận Kịch Liệt, Kéo Dài Rất Lâu
Có chết cũng không thể để Khanh Khanh biết chuyện đó, cô ấy nhất định sẽ phát điên.
Càng nghĩ Tô Gia Ngọc càng sợ hãi, không còn cách nào khác, cuối cùng túm tóc, đau khổ nói, "Cô đừng nghĩ rằng nắm được cái này là có thể làm gì được Khanh Khanh. Tôi nói cho cô biết, đối phương rất lợi hại, người đàn ông họ Lục, Vân Sương cô cũng không chọc nổi đâu! Vậy nên, cô tò mò thì cũng được, biết rồi thì giấu ở trong bụng thôi!"
Tô Gia Ngọc không biết bây giờ Vân Sương tên là Quý Chỉ Nhã, cũng không biết mối quan hệ giữa Quý Chỉ Nhã và Lục Mặc Trầm.
Nhưng Quý Chỉ Nhã ở đầu giây bên kia thì giật mình, trong đầu chỉ còn lại câu nói ‘Người đàn ông họ Lục’ của Tô Gia Ngọc, Vân Khanh xảy ra quan hệ với người đàn ông họ Lục!
Vân Khanh lại thường xuyên liên lạc với Mười Ba và Mười Bốn.
Điều đó có nghĩa là, Lục Mặc Trầm căn bản đã sớm tiếp xúc với Vân Khanh, đã sớm ngủ với nhau! Cái người một đêm sáu lần đó, hoàn toàn không phải cô gái ngoại quốc nào cả, mà chính là Vân Khanh!
Được, tốt lắm, Vân Khanh, cô ta lại dám! Lục Mặc Trầm, anh giấu diếm thật giỏi!
Đã ngủ từ lâu, ngủ sáu lần, đôi nam nữ chó má không biết xấu hổ!
Quý Chỉ Nhã nổi giận ném thẳng chiếc di động lên sàn nhà.
"Cô làm gì vậy?" Cố Trạm Vũ quấn khăn tắm đi ra, nhìn thấy hành vi của cô ta thì gương mặt tối sầm lại chất vấn.
Khuôn mặt trái xoan của Quý Chỉ Nhã lạnh như băng, hơi vặn vẹo, vô cùng thịnh nộ, đột nhiên lại từ từ lộ ra ý cười, nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, "Không phải anh vẫn luôn muốn biết trước khi kết hôn, rốt cuộc là Vân Khanh ở cùng với người đàn ông nào mà phản bội lại anh sao? Nếu như anh biết, thì định trả thù Vân Khanh và người đàn ông kia kiểu gì đây?"
Hô hấp của Cố Trạm Vũ chợt cứng lại, trong con ngươi cuộn lên mưa to gió lớn. Không thể bình tĩnh được, anh ta sững sờ một lúc, liếc nhìn chiếc điện thoại trên mặt đất, đột nhiên bước tới nắm lấy cổ tay của Quý Chỉ Nhã, "Cô có ý gì? Cô biết là ai à?!"
...
Từ qua đến nay, Vân Khanh vẫn luôn chờ câu trả lời của Cố Trạm Vũ.
Anh ta nói sẽ cân nhắc, nhưng khi gọi điện thoại cho anh ta thì lại không gọi được.
Cô quấn lấy Thẩm Thanh Diệp để hỏi, cuối cùng biết, hình như công ty của Cố Trạm Vũ xảy ra vấn đề, cần gấp số cổ phần trong tay cô.
Nhưng tại sao Cố Trạm Vũ lại không đến ký tên? Vân Khanh không biết anh ta nghĩ gì.
Bữa tối hôm nay cô không gọi bên ngoài giao đến, mà đi tới phố ăn vặt ở dưới tầng, ăn một bắp ngô, một bát hoành thánh, sau khi no thì quay lại đi dạo.
Đi qua cánh cổng khu căn hộ, là một tiểu khu cao cấp, điều kiện cũng không tệ lắm, lúc này trên đường đã nhuộm ánh đèn, cả con đường phủ đầy tuyết trắng, yên tĩnh lại lặng lẽ.
Cô cúi đầu suy nghĩ một vài chuyện, khăn quàng cổ trước người lay qua lay lại, cũng không nhìn thấy dưới chân đột nhiên xuất hiện một vật thể to lớn.
"Gâu gâu!" Bát ca bị giẫm lên, bày tỏ vô cùng đau lòng, nức nở lắc cái đuôi lớn trong khi tuyết đang rơi.
Vân Khanh cúi đầu, nhìn trên đầu con chó lớn đội một cái mũ màu đỏ, có hai góc nhỏ ở hai bên mũ, lộ ra hai túm lông ngắn màu đen, giống như hai cái bím tóc mũ, lắc qua lắc lại theo đầu chú chó.
"..." Nhanh chóng chói mù đôi mắt hợp kim của cô.
Bát ca giống như hoàn toàn không biết gì, còn ngẩng đầu lên giả bộ dễ thương, thè lưỡi đầy nhiệt tình với cô.
Vân Khanh chớp mắt, "Lần trước ném thuốc cho mày, tao xin lỗi, nhưng lần này tao lại càng muốn xin lỗi hơn, lão Bát, sau này hai ta phải tuyệt giao rồi."
"Gâu gâu..."
Sau đó từ hai bên bụi cỏ lăn ra hai cái bánh bao mập mạp như quả cầu tuyết, lao vù vào lòng cô trong lớp tuyết dày như bị dọa sợ đến choáng váng.
"Tiểu Vân Vân dì nói gì vậy!"
"Sao lại tuyệt giao! Con rất sợ hãi!"
"Con muốn khóc!"
"Hu hu hu..."
Vân Khanh bất ngờ không kịp chuẩn bị lập tức bị hai quả bóng nhỏ nóng hầm hập này vây quanh, đợi khi cúi đầu thì nhìn rõ đây không phải là bánh bao, cô kinh hãi , "Mười Ba Mười Bốn? Sao hai con lại ở đây?"
Càng nghĩ Tô Gia Ngọc càng sợ hãi, không còn cách nào khác, cuối cùng túm tóc, đau khổ nói, "Cô đừng nghĩ rằng nắm được cái này là có thể làm gì được Khanh Khanh. Tôi nói cho cô biết, đối phương rất lợi hại, người đàn ông họ Lục, Vân Sương cô cũng không chọc nổi đâu! Vậy nên, cô tò mò thì cũng được, biết rồi thì giấu ở trong bụng thôi!"
Tô Gia Ngọc không biết bây giờ Vân Sương tên là Quý Chỉ Nhã, cũng không biết mối quan hệ giữa Quý Chỉ Nhã và Lục Mặc Trầm.
Nhưng Quý Chỉ Nhã ở đầu giây bên kia thì giật mình, trong đầu chỉ còn lại câu nói ‘Người đàn ông họ Lục’ của Tô Gia Ngọc, Vân Khanh xảy ra quan hệ với người đàn ông họ Lục!
Vân Khanh lại thường xuyên liên lạc với Mười Ba và Mười Bốn.
Điều đó có nghĩa là, Lục Mặc Trầm căn bản đã sớm tiếp xúc với Vân Khanh, đã sớm ngủ với nhau! Cái người một đêm sáu lần đó, hoàn toàn không phải cô gái ngoại quốc nào cả, mà chính là Vân Khanh!
Được, tốt lắm, Vân Khanh, cô ta lại dám! Lục Mặc Trầm, anh giấu diếm thật giỏi!
Đã ngủ từ lâu, ngủ sáu lần, đôi nam nữ chó má không biết xấu hổ!
Quý Chỉ Nhã nổi giận ném thẳng chiếc di động lên sàn nhà.
"Cô làm gì vậy?" Cố Trạm Vũ quấn khăn tắm đi ra, nhìn thấy hành vi của cô ta thì gương mặt tối sầm lại chất vấn.
Khuôn mặt trái xoan của Quý Chỉ Nhã lạnh như băng, hơi vặn vẹo, vô cùng thịnh nộ, đột nhiên lại từ từ lộ ra ý cười, nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, "Không phải anh vẫn luôn muốn biết trước khi kết hôn, rốt cuộc là Vân Khanh ở cùng với người đàn ông nào mà phản bội lại anh sao? Nếu như anh biết, thì định trả thù Vân Khanh và người đàn ông kia kiểu gì đây?"
Hô hấp của Cố Trạm Vũ chợt cứng lại, trong con ngươi cuộn lên mưa to gió lớn. Không thể bình tĩnh được, anh ta sững sờ một lúc, liếc nhìn chiếc điện thoại trên mặt đất, đột nhiên bước tới nắm lấy cổ tay của Quý Chỉ Nhã, "Cô có ý gì? Cô biết là ai à?!"
...
Từ qua đến nay, Vân Khanh vẫn luôn chờ câu trả lời của Cố Trạm Vũ.
Anh ta nói sẽ cân nhắc, nhưng khi gọi điện thoại cho anh ta thì lại không gọi được.
Cô quấn lấy Thẩm Thanh Diệp để hỏi, cuối cùng biết, hình như công ty của Cố Trạm Vũ xảy ra vấn đề, cần gấp số cổ phần trong tay cô.
Nhưng tại sao Cố Trạm Vũ lại không đến ký tên? Vân Khanh không biết anh ta nghĩ gì.
Bữa tối hôm nay cô không gọi bên ngoài giao đến, mà đi tới phố ăn vặt ở dưới tầng, ăn một bắp ngô, một bát hoành thánh, sau khi no thì quay lại đi dạo.
Đi qua cánh cổng khu căn hộ, là một tiểu khu cao cấp, điều kiện cũng không tệ lắm, lúc này trên đường đã nhuộm ánh đèn, cả con đường phủ đầy tuyết trắng, yên tĩnh lại lặng lẽ.
Cô cúi đầu suy nghĩ một vài chuyện, khăn quàng cổ trước người lay qua lay lại, cũng không nhìn thấy dưới chân đột nhiên xuất hiện một vật thể to lớn.
"Gâu gâu!" Bát ca bị giẫm lên, bày tỏ vô cùng đau lòng, nức nở lắc cái đuôi lớn trong khi tuyết đang rơi.
Vân Khanh cúi đầu, nhìn trên đầu con chó lớn đội một cái mũ màu đỏ, có hai góc nhỏ ở hai bên mũ, lộ ra hai túm lông ngắn màu đen, giống như hai cái bím tóc mũ, lắc qua lắc lại theo đầu chú chó.
"..." Nhanh chóng chói mù đôi mắt hợp kim của cô.
Bát ca giống như hoàn toàn không biết gì, còn ngẩng đầu lên giả bộ dễ thương, thè lưỡi đầy nhiệt tình với cô.
Vân Khanh chớp mắt, "Lần trước ném thuốc cho mày, tao xin lỗi, nhưng lần này tao lại càng muốn xin lỗi hơn, lão Bát, sau này hai ta phải tuyệt giao rồi."
"Gâu gâu..."
Sau đó từ hai bên bụi cỏ lăn ra hai cái bánh bao mập mạp như quả cầu tuyết, lao vù vào lòng cô trong lớp tuyết dày như bị dọa sợ đến choáng váng.
"Tiểu Vân Vân dì nói gì vậy!"
"Sao lại tuyệt giao! Con rất sợ hãi!"
"Con muốn khóc!"
"Hu hu hu..."
Vân Khanh bất ngờ không kịp chuẩn bị lập tức bị hai quả bóng nhỏ nóng hầm hập này vây quanh, đợi khi cúi đầu thì nhìn rõ đây không phải là bánh bao, cô kinh hãi , "Mười Ba Mười Bốn? Sao hai con lại ở đây?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook