Chương 204 Gặp bố mẹ chồng, rất căng thẳng.

“Chồng…?” nữ tiếp viên hàng không ngây dại, cô nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, vừa nhìn về phía Tô Nhã Kỳ một bên, chân mày nhíu rất chặt rất chặt.
Cái này……
Hai người kia là vợ chồng sao?
Cô gái này rõ ràng nhìn qua chính là trẻ vị thành niên a, không, không phải là người thường sao?
Hoắc Vũ Hạo nhìn qua Tô Nhã Kỳ bộ dáng chặt chẽ che chở mình tút tút, ý cười ở khóe miệng không cầm được giương lên.
“Phiền cô đưa cho anh tấm chăn, vợ anh có chút lạnh!” Hoắc Vũ Hạo mở miệng, thanh âm vẫn như cũ khiến cho người ta trầm mê thanh âm từ
tính
tay của cô Tiếp viên hàng không đang cầm chăn lông rõ ràng có dùng sức chút, cô ấy nhìn qua người đàn ông vô cùng tuấn mỹ này, lại nhìn về phía cô gái ngốc nghếch một bên, thật rất không anhm tâm.
“xin lỗi cô cho anh chăn lông!” Thanh âm của người đàn ông lại một lần vang lên, chỉ nhưng, lần này thanh âm rõ ràng không dễ nghe như vậy.
khóe miệng nữ Tiếp viên hàng không có chút giật giật, cười rất là xấu hổ “được, được!”
Nói rồi, liền đưa chăn lông cho Hoắc Vũ Hạo.
Người đàn ông cầm chăn lông, thì cấp tốc che lại đôi chừ của Tô Nhã Kỳ.
động tác thừ mật vừa tỉ mỉ Như thế, nhìn cái này nữ tiếp viên hàng không quả thực chính là nghiến răng nghiến lợi.
“Thưa ngài, nếu như, nếu như ngài có gì cần, xin gọi cho chúng anh!” Dứt lời, tiếp viên hàng không rời đi rất nhanh.
Nhìn xem tiếp viên hàng không rời đi, Tô Nhã Kỳ rốt cục thở dài một hơi.
“Ông xã?” Hoắc Vũ Hạo tiến gần sát cô, trong thanh âm đó mang theo một tia chế nhạo.
Tay đang nắm chăn lông của Tô Nhã Kỳ lập tức dừng lại.
“Không nghĩ tới, em không kịp chờ đợi như vậy!” con ngươi đen nhánh đó của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên sáng lên mấy phần, độ cong môi mỏng nhếch lên càng thêm ưu mỹ.
trái tim của Tô Nhã Kỳ dồn sức đạp trong lồng ngực, cô vùi đầu thấp hơn, hai con mắt đen thon dài nồng đậm rũ xuống, cũng bốn phía tán loạn, không biết nên đi hướng chỗ nào.
Hoắc Vũ Hạo thấy như thế, môi mỏng nhẹ nhếch, ý cười thật sâu “anh, rất thích xưng hô thế này!”
Tô Nhã Kỳ càng ngại, đầu như sắp muốn chạm đất.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, không trêu ghẹo cô, mà là lại một lần bắt đầu bận rộn.
――――
Chuyến bay một đường, khiến Tô Nhã Kỳ mệt dã rời.
Cũng may máy bay hạ cánh, thì có xe chuyên dụng đến.
Mộ Chỉ Ưu ở trên máy bay đều chưa từng tỉnh, ngay cả ăn cơm cũng từ chối.
Vừa hạ cánh, tinh thần lập tức trở lại.
“A a a,  em thật kích động a Nhã Kỳ, em muốn gặp được J Khôn!” Mộ Chỉ Ưu vừa ngồi lên xe thì hưng phấn không thôi.
Hoắc Vũ Hạo ở trên máy bay đều đã xử lý hết tất cả mọi chuyện.
Lúc này, nhìn về phía hai người bọn họ, trong mắt đều bốn chứa ý cười.
Tô Nhã Kỳ nhìn cô ấy vui vẻ, cũng không khỏi mỉm cười, cô biết rõ sức lực theo đuổi thần tượng .
Đó là một loại, chỉ cần thần tượng tốt, thì các cô cảm thấy tốt.
Ừ, là một loại mê luyến không có cách nào giải thích.
Tô Nhã Kỳ mỉm cười một chút, nhưng lại bắt đầu căng thẳng.
thời gian Lúc này ở Phù Tạng là ba rưỡi chiều, nghe nói tụ họp là bắt đầu lúc năm giờ.
Hiện tại nếu như không có đoán sai, hẳn là có rất nhiều người lục tục ngo ngoe đến đó.
Đợi chút nữa thì cô muốn nhìn thấy mẹ chồng chuẩn cùng bố chồng chuẩn, còn có…… Cô em chồng……
Ách……
Cô thật sự rất căng thẳng.
Không biết, bọn họ sẽ thích cô không nữa.
Mà cô, lại không biết nên làm sao cho tốt nhất……
Nhỡ, những bạn bè người thân đó không thích cô làm sao bây giờ?
Nỗi lo lắng này, khiến lông mày của cô càng nhăn càng chặt, một đôi tay cũng nắm lợi hại.
“Sao Thế?” tay của Hoắc Vũ Hạo lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bất an của cô.
Tô Nhã Kỳ nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, há to miệng, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
“Chị ấy chính là căng thẳng, tâm tình sắp gặp mẹ chồng ai có thể hiểu được!” Mộ Chỉ Ưu một bên gửi tin nhắn với Hoắc Anh Vũ, một bên đầu cũng không ngẩng lên mà trả lời.
Nghe vậy, Hoắc Vũ Hạo cười một tiếng, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của cô “em không cần lo lắng cái này, người nhà của anh rất dễ hòa hợp!”
“Không sai, bố mẹ nuôi của em là người tốt nhất trên thế giới!” Mộ Chỉ Ưu dơ tay nói.
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày “Mộ Chỉ Ưu, em dù sao đi nữa là cô cả Nhà họ Hoắc, đợi chút nữa ở trên yến hội chú ý một chút, không được để người ta chê cười!”
Mộ Chỉ Ưu để điện thoại di động xuống nhìn về phía anh, có chút không vui “Vầng!”
Tô Nhã Kỳ có chút không hiểu, không rõ những lời này là có ý gì.
Nhưng, hiện tại cô cũng không nên hỏi.
Bởi vì, cô cũng là Bồ Tát lội bùn qua sông đúng không!
Rất nhanh, tài xế đưa họ đến địa điểm cần đến.
Phù Tạng, Tô Nhã Kỳ từng đến không chỉ một lần.
Bố của cô khi còn sống, khắp nơi cả nước đều sẽ mang theo cô đi thăm quan một chút.
Chỉ nhưng, lần này, tâm tình tới đây nghiễm nhiên khác biệt.
“Cậu cả, đến rối!” Lái xe dừng xe xong quay đầu nhìn về phía họ nói.
Lúc này, để có thể nhìn thấy có người giúp việc vội chạy tới, thay bọn họ mở cửa xe ra.
Tiếp theo, còn có người giúp việc đem hành lý trong xe xuống.
Tô Nhã Kỳ đi theo Hoắc Vũ Hạo xuống xe, nhìn qua nơi mỹ lệ này lập tức giật mình.
Nơi này……
Thật đẹp a!
Mà cái càng đẹp chính là một tòa biệt thự đặc biệt lớn này, rất rất lớn.
Trong hoa viên các loại hoa tươi khoe sắc, trong hoa viên còn có rổ treo, ghế đu, cái hùng vĩ nhất chính là, ở đây có thể nhìn thấy núi Phú Sĩ đẹp nhất ở Phù Tạng…..
Toàn bộ cảnh tượng, duy mỹ không tưởng nổi.
Mộ Chỉ Ưu cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, vừa xuống xe thì trực tiếp nhảy nhót đi vào.
“Đi thôi!” Hoắc Vũ Hạo nhìn Tô Nhã Kỳ sững sờ mà nói.
Tô Nhã Kỳ nhìn về phía anh, lại nhìn về phía ngôi nhà khổng lồ này, trong lòng không hiểu sao căng thẳng không được.
Hoắc Vũ Hạo tựa hồ đã đoán được ý nghĩ của cô, thì dắt tay của cô, liền mỉm cười kéo cô đi vào.
Trong nhà, đám người giúp việc đi tới đi lui.
Còn có rất nhiều khách, bọn họ đều là tốp 2 tốp 3 nói chuyện.
Còn có một số cô gái xinh đẹp đều tập hợp một chỗ nói chuyện phiếm.
Mà người nhiều nhất tới chỗ, thì là……
“được rồi được rồi, mọi người đến đây, không cần lo lắng!”
Thanh âm này là……
Hoắc Anh Vũ!
Mà anh rõ ràng đã bị bao vây, chỉ nghe thanh âm, không ai thấy.
Đúng vào lúc này, Tô Nhã Kỳ bị một cô gái trước mắt làm giật mình.
Cô ấy mặc một bộ xanh trắng toàn thân, Một mái tóc xoăn xinh đẹp lười biếng rải rác trên vai, chiếc áo khoác màu xanh lam được đặt trên vai, trên tai còn treo một chiếc bông tai phiên bản giới hạn.
Chân đi một đôi giày anho gót màu bạc, cô ấy ăn nói có ý tứ, toàn bộ biểu lộ đều rất nghiêm túc.
Nhưng ngay cả như vậy, vẫn như cũ không che giấu được nhan sắc hoàn mỹ đến không tỳ vết chút nào của cô ấy.
Cô ấy, thật sự đẹp không thể miêu tả.
Tô Nhã Kỳ nhìn cô ấy từng bước một đi tới phía mình, không hiểu, cô bắt đầu căng thẳng.
Cô ấy……
Hào quang quá mạnh.
Tựa như là……
Giống Chú Hoắc, khiến cho người ta ngạt thở.
“Anh!” Cô gái đi đến trước mặt của cô, ngọt ngào cườivề phía Hoắc Vũ Hạo, trên mặt lãnh ngạo đó lập tức dịu dàng xuống.
Tô Nhã Kỳ bị choáng váng, khi còn chưa kịp phản ứng, thì cô ấy nhìn về phía cô.
“chị chính là…… Chị dâu đi!” Cô ấy cười một tiếng, phảng phất như bông sen tuyết nở “em là Hoắc Giai Kỳ, rất vui có thể gặp được chị!”
Cô ấy đưa tay ra.
Tô Nhã Kỳ nhìn về phía cô ấy, lại nhìn về phía bàn tay đang duỗi ra đó, cả người không hiểu sao rất căng thẳng.
“em, em chính là Hoắc Giai Kỳ?”
em gái sinh đôi đó của Chú Hoắc?
cô gái trong lời của chị chỉ ưu!
Trời ạ, thật sự, rất, rất xinh đẹp, rất, rất mạnh a!
“xin, xin, xin, xin chào, chị, chị, chị tên tô…… Tô…… Tô Nhã Kỳ!” Cô ấy cầm tay của cô, gõ gõ lần lượt nửa ngày mới nói ra được.
Bộ dáng như thế, khiến Hoắc Giai Kỳ không khỏi cười một tiếng chị dâu chị không cần căng thẳng, em không ăn thịt người!”
Sự trêu ghẹo của cô ấy, khiến khóe miệng Tô Nhã Kỳ giật một cái.
“Bố mẹ đâu?” Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía cô ấy hỏi.
Ở bên trong đang chào hỏi khách khứa!” Nói xong, nhìn về phía cô “đi thôi, chúng ta đi gặp bố mẹ!”
Tô Nhã Kỳ rất muốn nói, cô còn không có chuẩn bị kỹ càng.
Thế nhưng là quỷ thần xui khiến, không hiểu thì đã theo cô ấy đi lên phía trước.
Hoắc Vũ Hạo vừa mới chuẩn bị đi, đột nhiên có người kêu tên của anh.
“Vũ Hạo a!”
Nhìn lại, một trưởng bối thân thích trong nhà.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía em gái cùng Nhã Kỳ đi xa, nhịn một chút vẫn là đi hướng người thân.
“chị không cần căng thẳng” Hoắc Giai Kỳ cảm nhận được sự căng thẳng của cô, không khỏi dừng bước.
Tô Nhã Kỳ nhìn về phía cô, không hiểu thì đã cảm thấy hô hấp khó khăn.
“Thế nào? tôi, tôi có chỗ nào không ổn sao?” Nhìn cô ấy sợ hãi nhìn mình chằm chằm, Hoắc Giai Kỳ không khỏi cười một tiếng.
Cái ý cười này, khiến căng thẳng cuả Tô Nhã Kỳ lập tức vơi đi rất nhiều, cô nhìn về phía cô ấy, lại quay đầu nhìn một chút, không khỏi nhỏ giọng nói: “Chú Hoắc…… Còn không đến!”
“Chú Hoắc?”
Tô Nhã Kỳ vừa mới chuẩn bị giải thích, thì Hoắc Giai Kỳ cười khẽ “anh em thật đúng là rất thú vị!”
Nói rồi, kéo tay của cô “không cần căng thẳng, cũng không cần sợ hãi, bố mẹ em đều là người rất tốt, đi thôi, em đưa chị vào, mẹ em thế nhưng rất chờ mong gặp chị đấy!”
Tô Nhã Kỳ cảm nhận được nhiệt độ truyền đến lòng bàn tay của cô, cái này khiến cảm giác căng thẳng của cô lập tức tốt lên rất nhiều.
Thế là, liền gật đầu, đi theo cô ấy đi vào bên trong.
Trên đường đi, đều có thể gặp được tốp năm tốp ba.
Mỗi người nhìn thấy Hoắc Giai Kỳ thì sẽ cùng cô ấy chào hỏi, Hoắc Giai Kỳ đều mỉm cười đáp lại.
Cái này khiến Tô Nhã Kỳ không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía cô gái lớn hơn so với cô ấy này.
Cô ấy thật rất xinh đẹp, nhìn qua cũng rất người phụ nữ mạnh mẽ.
Thế nhưng, không hiểu sao, cô cảm thấy, cô ấy hẳn là một người phụ nữ rất dịu dàng rất dịu dàng.
Rất nhanh, thì Hoắc Giai Kỳ dừng bước, nhìn về phía hai người trong đám người đang bị vây quấn, ý cười khóe miệng càng ngọt ngào.
Theo ánh mắt của cô, Hoắc Giai Kỳ nhìn sang.
Ánh nhìn này ngây ngẩn cả người.
Hai người kia đứng ở trong đám người xuất hiện rất đột ngột.
Sự đột ngột này là do ở hai người kia quá mức dễ thấy, người đàn ông trưởng thành ổn định, người phụ nữ khí chất nổi bật, tóm lại đặc biệt dễ thấy.
“Bố mẹ!” Hoắc Giai Kỳ gọi bọn họ một tiếng.
Nghe tiếng, hai người quay đầu lại.
Lần quay đầu này, Tô Nhã Kỳ trong lòng lộp bộp.
Trời ạ, thật sự, thật sự là hai người đó sao?
Hoắc Ảnh Quân nói hai câu với người khác, thì ôm người vợ xinh đẹp của mình đi tới.
Nhìn khoảnh khắc bọn họ đến, Tô Nhã Kỳ rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Chú Hoắc lại đẹp trai như vậy, vì sao Hoắc Giai Kỳ lại xinh đẹp như vậy, vì sao Hoắc Anh Vũ lại mê người như vậy, tất cả đều là bởi vì gen hoàn mỹ của cặp bố mẹ này.
“con là Nhã Kỳ đi!” Vân Tử Lăng đi đến trước mặt của cô, mỉm cười nhìn về phía cô hỏi thăm.
Tô Nhã Kỳ nhìn qua cô ấy lập tức ngây dại ra.
Mẹ của cô sinh cô ra thì mất.
Cô chỉ nhìn mẹ qua ảnh chụp.
ảnh chụp Mẹ của cô nhìn qua cũng giống như này rất ôn nhu rất ôn nhu.
Vẻ đẹo của bà ấy, khí chất của bà ấy, cùng nụ cười ôn nhu đó của bà ấy tất cả đều khiến cô nhìn đỏ cả vành mắt.
“Nhã Kỳ sao?” Vân Tử Lăng thấy cô ngu ngơ, không khỏi lại gọi cô một tiếng.
Tô Nhã Kỳ lập tức lấy lại tinh thần, mắt đỏ hồng, không hiểu sao thì căng thẳng lên, “vâng, vâng, con, co tên, tô, tô, tô, Tô Nhã Kỳ!”
“A!” Vân Tử Lăng khẽ cười một tiếng, vội kéo tay của cô không cần căng thẳng, dì là mẹ của Vũ Hạo, chú ấy là bố của Vũ Hạo!”
Nói xong, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía ông xã của mình.
Hoắc Ảnh Quân mỉm cười, nhìn về phía vợ của mình, ánh nhìn trong mắt cũng là ôn nhu phảng phất có thể chảy ra nước.
“con chào Chú dì!” Tô Nhã Kỳ vội cúi đầu.
bộ dáng Căng thẳng như vậy, ngược lại khiến Vân Tử Lăng có chút dở khóc dở cười.
bà vội kéo tay của cô “đoạn đường này mệt rồi đi, đi, dì dẫn co đi ăn!”
Nói xong, thì bỏ rơi ông xã của mình và con gái, kéo Tô Nhã Kỳ đi đến khu đồ ngọt.
“Bố, người nói anh trai có phải là có chút biến thái a!” Hoắc Giai Kỳ khoanh tay, nhíu mày nói.
“Là có chút, con bé này nhìn qua thật nhỏ a!” Hoắc Ảnh Quân cũng nhíu mày “thật sự là thay cô ấy đáng thương, đã tìm một người đàn ông già!”
“đúng đó, anh con chiếm tiện nghi lớn!” Cô đi theo phụ họa.
“Kỳ Kỳ, con nhớ kỹ về sau con cũng không nên tìm người đàn ông già hơn con quá nhiều biết chưa!” Hoắc Ảnh Quân vội nhìn về phía con gái bảo bối mình nói.
Hoắc Giai Kỳ cười một tiếng “yên tâm, con muốn tìm anh chàng trẻ tuổi!”
“Ừ, tìm một tiểu thịt tươi, bố có tiền, nuôi được, con vui vẻ là được!” Hoắc Ảnh Quân rất là bá khí nói ra câu nói này.
Thế nhưng người đàn ông này nghiễm nhiên đã quên, cô vợ của mình còn nhỏ hơn ông ấy rất nhiều, bản thân ông ấy chính là trong người đàn ông trong lời!
Quả nhiên, gần đèn thì rạng gần mực thì đen a!
Tô Nhã Kỳ bị Vân Tử Lăng kéo tay đi đến khu vực đồ ngọt thì rất căng thẳng.
Bởi vì, bên người không có Hoắc Vũ Hạo cũng không có chị tiểu ưu quen thuộc, còn không có Hoắc Giai Kỳ, chỉ còn lại mẹ chồng con dâu hai người ở chung, cô thật sắp căng thẳng đến hít thở không thông.
“con thích ăn cái gì?” Vân Tử Lăng nhìn về phía cô hỏi thăm.
“Đều, đều thích ạ!”
“Ừ, chuyến bay đường dài rất mệt, đồ ngọt liền không cần ăn quá nhiều, thì cầm một điểm, dì lấy cho con chút nước hoa quả”
Đang nói chuyện, thì Vân Tử Lăng lấy cho cô điểm tâm và nước trái cây.
Tiếp theo, mang theo cô đi tới bên cạnh bàn.
Tô Nhã Kỳ nhìn điểm tâm trước mặt nuốt một ngụm nước bọt, bữa ăn điểm trên máy bay cô vẫn luôn không thích ăn.
Mà ở Thành phố Nam Dương, Chú Hoắc rất ít để cho cô ăn đồ ngọt, nói ăn nhiều không tốt.
Lần trước đi ăn đồ ngọt vẫn là đang pử trên tiệc sinh nhật lẳng lặng, chốc lát nhìn thấy tạo hình của đồ ngọt đáng yêu như vậy, nước bọt của cô đều nhanh muốn chảy ra.
“Ách? Không vui sao? Vậy dì gọi người đổi một chút cho con!” Nhìn cô không hề động, Vân Tử Lăng cho là cô không quá ưa thích.
“con thích, dì con rất thích!” Tô Nhã Kỳ nói, thì cầm lên một bên muỗng nhỏ bắt đầu ăn “ngô…… rất ngon a, làm sao, làm sao mà ngon như vậy!”
“Thật sao?” Vân Tử Lăng cười một tiếng “con, con ăn cái này là di làm!”
“A? Dì dì, dì biết làm đồ ngọt a?”
“Trong lúc rảnh rỗi, thì thích học một vài lớp đồ ngọt, lại thích nghiên cứu, tiệc sinh nhật lần này, những đồ ngọt này cũng một phần là dì làm, sợ làm không tốt, vẫn là mời thầy làm bánh ngọt chuên môn đến làm!”
“ngon, thật sự, rất ngon!” Tô Nhã Kỳ một bên ăn, một bên đột nhiên đỏ mắt.
“sao Thế? Có phải là chỗ đó không thoải mái a?” Vân Tử Lăng vội đưa khăn giấy cho cô “quá ngán sao, ăn ít một chút a, ăn nhiều cũng không thoải mái”
Tô Nhã Kỳ lắc đầu, cô nhìn qua Vân Tử Lăng nghẹn ngào “dì…… người, người rất tốt với con…… con, con đều chưa gặp được ai tốt như thế với con……
Vân Tử Lăng biết thân thế của cô, cũng biết cô rất vất vả.
Thế là, vội kéo tay của cô trấn an “đừng khóc, con và Vũ Hạo từ nhỏ đã có hôn ước, kỳ thật, con đối với hôn nhân này luôn giữ vững trạng thái trung lập, đã không phản đối, cũng không hoàn toàn ủng hộ, nhưng, Vũ Hạo đã nhận định con, như vậy, thì dì tôn trọng lựa chọn của thằng bé, về sau, ta chính là mẹ của con, ta sẽ bảo vệ con, sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ con, Vũ Hạo khi dễ cũng không thể!” bà nhìn về phía cô, lộ ra ý cười ôn nhu nhất.
Tô Nhã Kỳ nhìn qua Vân Tử Lăng, nhịn không được lập tức chạy tới, lập tức nhào vào lòng của bà “ô ô ô……”
Tim của Vân Tử Lăng bị tiếng khóc của cô khóc có chút đau lòng, bà vội nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô “được rồi ngoan a, đừng khóc, đợi chút nữa để người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng ta bát nạt con đây!”
Nghe vậy, Tô Nhã Kỳ vội ngồi xuống, nhìn bà, vẫn như cũ đỏ mắt, nhưng là cô là cười.
“Tốt rồi, con đáng yêu như thế, xinh đẹp như vậy, khóc thì khó coi a!” Nói rồi, bà liền lau nước mắt cô rơi “hôm nay dì sinh nhật, khách khứa sẽ có rất nhiều, đợi chút nữa khả năng dì không để ý tới con, con đi theo Vũ Hạo cùng Giai Kỳ cùng bọn họ đi dạo, đợi buổi tối khách khứa đi, dì sẽ thật tốt cùng con trò chuyện được không?’
Tô Nhã Kỳ vội nhẹ gật đầu.
“Tử Lăng!” Đang lúc nói chuyện, một thân ảnh quen thuộc đi tới.
“Mẫn Hy” Vân Tử Lăng vội chào hỏi cô ấy, tiếp lấy, để cô ấy ngồi ở đối diện “ cậu nhìn, con dây mình, xinh đẹp đi!”
Tô Nhã Kỳ không nói chuyện, như này được giới thiệu, cô lộ ra rất căng thẳng.
Mẫn Hy nhìn về phía cô cười vui vẻ “oa, đây chính là cô vợ nhỏ của Vũ Hạo a, thật sự là rất đáng yêu a!”
“Đúng không, tớ cũng cảm thấy thật đáng yêu!” Vân Tử Lăng càng nhìn càng thích “Nhã Kỳ, đây là mẹ nuôi của Vũ Hạo, về sau cũng chính là của con”
Tô Nhã Kỳ vội cười ngọt ngào “chào mẹ nuôi!”
“Ai u, thanh âm rất ngọt a!” Mẫn Hy một mặt ghen tị “mẹ gọi nhỏ ưu nếu có thể có một nửa biết điều như vậy thì tốt!”
Dứt lời, ánh mắt kia tràn đầy hâm mộ và thích.
Vân Tử Lăng ngăn không được nở nụ cười “cậu cũng chớ nói nhỏ ưu như thế, nhỏ ưu có ưu điểm của nhỏ ưu, con bé vô câu vô thúc, tính cách như này cũng rất tốt!”
“Mẹ nuôi, con người chị nhỏ ưu rất tốt!” Tô Nhã Kỳ cũng vội vàng gật đầu.
“Đúng không, Nhã Kỳ cũng nói tốt, cậu cũng đừng có mặt ủ mày trau đi!” Vân Tử Lăng nói, để một bên người giúp việc đưa một cốc nước trái cây cho Mẫn Hy.
“Ai!” Mẫn Hy đột nhiên thở dài “cậu nói Vũ Hạo đều có đối tượng rồi, hai thằng con trai nhà tớ làm sao bây giờ a? Còn có nhỏ ưu cũng là, suốt ngày liền theo đuổi thần tượng, đều muốn làm tớ tức chết!”
Vân Tử Lăng nhịn không được bật cười “cậu nha, thật sự là buồn lo vô cớ, hai tên nhóc nhà cậu mới bao nhiêu tuổi a, hiện tại cũng lưu hành kết hôn muộn, về phần nhỏ ưu, cậu gấp cái gì, Kỳ Kỳ nhà tớ không phải cũng còn chưa kết hôn sao!”
Nghe vậy, Mẫn Hy than nhẹ một tiếng, liền không biết nên nói cái gì.
Tô Nhã Kỳ ở một bên ngoan ngoãn ăn đồ ngọt, không biết nên tiếp lời gì.
Mà đúng lúc này, Hoắc Vũ Hạo đi tới.
“Mẹ, mẹ nuôi”
“Ai u,Vũ Hạo của mẹ ai, bao lâu rồi không gặp, càng ngày càng đẹp trai!” Mẫn Hy nhìn về phía anh cười không được.
“cảm ơn mẹ nuôi quá khen, hai em trai con cũng không kém, a, bọn họ làm sao không đến?”
“Đến cái gì a, bọn chúng đều lớn rồi, còn không biết muốn thay bố nuôi con chia sẻ nghiệp vụ của công ty, lần này bị bố nuôi con lệnh ở lại công ty xử lý tốt, đừng suốt ngày chỉ biết chơi!” Nhỏ ưu cũng rất bất đắc dĩ.
Vân Tử Lăng thấy vậy, cũng không biết nói cái gì.
Hôn nhân của Mẫn Hy và Mộ Bạch vốn đến được với nhau chính là rất không dễ dàng.
Hai người chia chia hợp hợp cũng không biết trải qua bao nhiêu lần gặp trắc trở.
Cuối cùng, kết hôn.
Nhưng thau đầu bởi vì là con gái, Nhà họ Hoắc phá lệ bất mãn, đối cô cũng là chọn ba lấy bốn.
Mà Mẫn Hy nữa, lại là một tính khí nóng nảy, xém chút ly hôn.
Về sau cô ấy lại mang thai, không nghĩ tới là sinh đôi, còn lập tức tới hai tên nhóc.
Cũng là bởi vì hai đứa bé này, mới khiến cho cô ấy đứng vững ở Nhà họ Hoắc.
Nhưng bởi vì là con trai, Nhà họ Hoắc ông nội và bà nội phá lệ cưng chiều, đây mới khiến hai đứa bé này lớn như vậy, còn cái gì cũng không biết, chỉ biết chơi.
“Ai, thật sự là mọi nhà có nỗi khó xử riêng!”
“Mẹ!” Đúng vào lúc này, Hoắc Giai Kỳ nhanh chóng đi tới “mẹ, cô chú tới, anh Đa cũng tới!”
Vân Tử Lăng cùng Mẫn Hy nhìn thoáng qua lẫn nhau, vội đứng lên.
“Nhã Kỳ đi, dì dẫn em gặp qua một người anh trai khác, còn có cô chú của con!” Nói rồi, Vân Tử Lăng vội nắm tay của cô liền nhanh chóng đi tới cửa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương