Cô Vợ Quê Mùa Tổng Tài Thâm Sâu
-
Chương 185
Chương 185: Có thai rồi, đứa bé là con của chú.
Tô Nhã Kỳ sợ hãi, bây giờ cô như hồn bay phách lạc. Vậy là gọi điện thoại cho Tịch Hạ.
Nửa tiếng sau, xe của nhà họ Tịch đến.
Tô Nhã Kỳ mặc kệ lời dặn của bác Phan, cứ thế chạy ra, lên xe của nhà họ Tịch.
Trên đường đi, cô vô cùng lo lắng sợ hãi.
“Không phải cậu nói không bị ba tên khốn kia động chạm sao?” Tịch Hạ đúng là bạn tốt của cô, vừa nghe xong tin này cũng vô cùng lo lắng.
Tô Nhã Kỳ cúi mặt, hai mắt nhòe đi “Không phải họ…”
“Vậy. vậy là ai?” Tịch Hạ hỏi thúc.
Tô Nhã Kỳ cắn chặt môi, muốn nói, nhưng lại không dám. Cô cứ lấp la lấp lửng làm cho Tịch Hạ sốt ruột phát điên lên.
“Được rồi được rồi, cậu cố chấp như vậy thì không cần nói nữa, nhưng giờ cậu phải gọi điện cho người đó, tình trạng của cậu như vậy thì chắc chắn là có thai rồi đấy!”
“Có…có thai?” Cô trợn tròn mắt, đột nhiên nước mắt trào ra. Cô cắn chặt môi, nước mắt lăn dài trên má: “Có… có thai á, nhưng mình mới… mới 17 tuổi…”
“Chết tiệt.” Tịch Hạ chửi thề: “Người đó đúng là cầm thú, mình bảo rồi, bây giờ cậu gọi điện thoại cho anh ta, nếu anh ta không chịu trách nhiệm thì cậu đi tố cáo anh ta cưỡng bức cậu!”
Tô Nhã Kỳ không nói gì, tố cáo, tố cáo chú Hoắc á?
Không biết vì sao, chỉ cần nghĩ đến Hoắc Vũ Hạo là cô đã cảm thấy ớn lạnh sống lưng rồi.
Rất nhanh, xe của nhà họ Tịch đã đến bệnh viện.
Hai người xuống xe, Tịch Hạ bắt đầu dặn dò: “Mình đi đóng tiền, cậu nhanh chóng gọi điện cho anh ta đi, biết chưa hả?”
Tô Nhã Kỳ gật gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Cô mở điện thoại, bấm dãy số điện thoại quen thuộc nhưng chưa từng gọi lần nào.
Cô chau mày, do dự, rốt cuộc có nên gọi không?
Đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc xe cấp cứu chạy tới.
“Tránh ra tránh ra.” Mấy bác sĩ vừa đẩy xe vừa la lớn.
“A, đau quá, a.” Trên băng ca là một thai phụ đầu tóc ướt sũng, cô ta đau đớn nắm chặt vào ga giường rồi hét lên: “Tôi không muốn sinh nữa, đau quá, đau quá…”
Tô Nhã Kỳ bị dọa sợ làm rơi cả điện thoại xuống đất.
Trước giờ điều cô sợ nhất chính là sợ đau. Nêu có vô ý bị cắt vào tay, cô cũng đau phát khóc rồi.
Mà dáng vẻ người phụ nữ lúc nãy lại đau đớn như vậy khiến cô thực sự rất khiếp sợ. Cô lúng túng nhặt điện thoại lên rồi lập tức bấm gọi.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo vẫn còn đang ở văn phòng xử lý giấy tờ, nhìn thấy điện thoại reo thì liếc mắt nhìn. Số điện thoại này…
Khẽ nhíu mày nhưng anh vẫn bấm nghe.
“Chú Hoắc, hu hu hu…”
Điện thoại vừa kết nối mà anh đã nghe thấy tiếng một cô gái khóc lóc rất thảm thiết. Giọng nói của cô rất bất lực, ngập ngừng lại còn xen lẫn sự đau lòng.
“Sao vậy?” Hoắc Vũ Hạo chau mày hỏi.
“Huhu, cháu… cháu… cháu…” Cô ấp úng rồi khóc òa lên: “Cháu, cháu có thai rồi, là con của chú, hu hu hu…”
Người đàn ông đó nghe vậy thì biến sắc mặt rồi nói bằng giọng âm trầm: “Ai nói cô có thai?”
“Cháu, cháu vẫn chưa có kinh nguyệt, mấy ngày này… mấy ngày nay cháu đều buồn ngủ. Hôm nay, hôm nay ăn cá thì thấy sợ, hu hu hu, cháu biết, cháu có thai rồi nhưng cháu mới mười bảy tuổi, hu hu hu…” Giọng nói của cô rất yếu ớt, sự đau thương xen lẫn trong đó làm giọng nói của cô càng trở nên đau khổ và nghẹn ngào.
“Cô đang ở đâu?”
“Cháu, cháu ở bệnh viện, cháu đến kiểm tra…” Cô khóc, vẫn không quên lấy khăn giấy lau mũi: “Chú Hoắc, làm sao đây, cháu sợ lắm, làm sao đây… hu hu hu…”
Người đàn ông đứng dậy, lấy áo, lạnh lùng nói: “Ở yên đấy đừng đi đâu, tôi đến ngay.”
“Dạ” Lúc này cô như người mất hồn, chỉ có thể trả lời như vậy.
Tịch Hạ đi đóng tiền xong thì nhanh chóng quay lại.
“Đợi một lát nhé, hôm nay đông người, phải xếp hàng đợi!” Nói rồi cô ấy cầm hóa đơn ngồi xuống bên cạnh cô: “Cậu liên lạc cho người đó chưa? Đối phương nói thế nào rồi? Có phải muốn chối bỏ không?”
Tô Nhã Kỳ nhìn thấy ánh mắt quan tâm của bạn thì lắc lắc đầu: “Chú ấy… chú ấy nói sẽ đến ngay.”
“Được!” Tịch Hạ căm phẫn, kéo tay cô rồi mạnh mẽ nói: “Lát nữa nếu như anh ta không chịu nhận, mình sẽ tìm người cho anh ta một trận, nhất định không bỏ qua.”
Tô Nhã Kỳ không nói gì, chỉ cúi đầu rầu rĩ.
Một lát sau, sắp đến lượt Tô Nhã Kỳ thì Hoắc Vũ Hạo đến.
Người đàn ông vừa bước đến, mọi người xung quanh đều kinh ngạc. Bên cạnh anh là thư ký Đỗ, hai bên là hai vệ sĩ đứng chỉnh tề, ai cũng cao lớn, mạnh mẽ.
Đây là khoa phụ sản, toàn là người nhà của thai phụ, họ nhìn thấy cảnh này đều bị dọa sợ đi nép sang một bên.
Khuôn mặt của người đàn ông đó trông vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm toát lên vẻ mạnh mẽ. Anh phớt lờ vẻ kinh ngạc của đám đông và các y tá mà đi thẳng về phía Tô Nhã Kỳ.
Lúc này, những thai phụ và người nhà xung quanh cô nhanh chóng rời đi chỗ khác.
Tịch Hạ nhìn thấy đôi giày da màu nâu liền ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc. Cô ấy phải miêu tả người đàn ông này như thế nào đây? Hoàn toàn không có từ ngữ thích hợp nào cả.
Trời ơi… Trên đời này lại có người đàn ông mạnh mẽ, oai vệ như vậy sao? Chỉ nhìn sơ qua mà cũng đủ khiến cô ấy tắt thở.
Trên mặt người đàn ông đó không có biểu cảm gì cả, anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tô Nhã Kỳ!”
Tô Nhã Kỳ vội đứng dậy, nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe rồi mếu máo trong sự ấm ức: “Chú Hoắc…”
Tịch Hạ cũng vội đứng lên, kéo kéo áo cô: “Đây, đây không phải là người đó đấy chứ?”
Tô Nhã Kỳ gật gật đầu, sau đó im lặng.
Tịch Hạ nuốt nước bọt, sau đó cười cười: “À, Chào anh, tôi, tôi là bạn học của Tô Nhã Kỳ, tôi tên là Tịch Hạ, hình như cậu ấy… cậu ấy…” Cô ấy còn chưa nói xong thì đã bị người đàn ông đó nhìn chằm chằm. Bị nhìn bằng ánh mắt như thế khiến Tịch Hạ vô cùng rùng mình, vậy là cô ấy nhanh nhảu nói: “Tôi, tôi còn có việc, Nhã Kỳ giao lại cho anh nhé, cảm ơn.”
Cô ấy cúi đầu chào rồi nhanh chóng chạy đi.
Tô Nhã Kỳ thấy Tịch Hạ đột nhiên chạy mất thì cảm thấy vô cùng lo lắng.
Hoắc Vũ Hạo không quan tâm mọi người xung quanh, anh ngồi xuống bên cạnh cô: “Ăn không nổi, khó chịu? Hay buồn ngủ?”
Tô Nhã Kỳ đứng trước mặt anh ta, giống như một đứa trẻ “Dạ”.
“Vậy sao cô lại cảm nhận được mình có thai?” Hoắc Vũ Hạo tò mò nhìn cô.
Tô Nhã Kỳ nhíu mày, nhìn Hoắc Vũ Hạo: “Cháu, cháu không ngốc, cháu phải biết chứ, lần trước chúng ta như thế kia… như thế kia, sau đó cháu lại không có kinh nguyệt, cháu còn khó chịu, hay buồn ngủ, ăn gì cũng buồn nôn, chắc chắn là đã có thai rồi.” Cô nói vô cùng hăng hái, đôi má phúng phính như cá vàng.
Người đàn ông không nói gì mà chỉ liếc nhìn cô, cố gắng nhịn cười.
“Xem ra, cô làm còn chưa làm, đúng là không biết gì thật.”
“Ơ?” Tô Nhã Kỳ chau mày, đây là ý gì?
“Tô Nhã Kỳ.” Gọi đến số của cô rồi.
Tô Nhã Kỳ chuẩn bị bước vào thì Hoắc Vũ Hạo đứng phắt dậy, nắm lấy tay cô, kéo cô đi vào.
Tô Nhã Kỳ ngạc nhiên. Chú, chú Hoắc đang nắm tay cô?
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều mà ngoan ngoãn đi theo vào bên trong.
Bác sĩ khoa phụ sản như chưa từng gặp người nào đẹp trai như vậy nên trong quá trình thăm khám, ánh mắt của bác sĩ cứ nhìn anh chằm chằm.
Tại sao ở Thành phố Nam Dương có người đàn ông đẹp trai như vậy mà họ lại không biết nhỉ?
Đẹp trai quá đi mất, ăn đứt tất cả các siêu sao.
Trời ơi, chỉ cần nhìn thế này thôi là họ cũng muốn có con với anh rồi.
Ở Thành phố Nam Dương, người người đều biết đến nhân vật tầm cỡ như Hoắc Hạo Vũ. Anh còn tài giỏi hơn cả bố mình.
Từ ngày tiếp nhận sản nghiệp của Hoắc Thị, chẳng mấy chốc mà anh đã có thể tạo nên một đế chế riêng của nhà họ Hoắc. Không những vậy, nó rực rỡ hơn gấp trăm nghìn lần so với thời bố anh còn nắm quyền.
Từ tòa lâu đài đắt giá và máy bay riêng mà họ sở hữu thì có thể thấy họ giàu có như thế nào. Tuy nhiên, sau ngần ấy năm, trừ lúc nhỏ hay bị cánh báo chí săn đón, thì bây giờ Hoắc Hạo Vụ đã không còn bị cánh truyền thông vây quanh nữa.
Mọi người đều khá tò mò về những người giàu có, thuộc tầng lớp thượng lưu như anh. Đáng tiếc là chưa từng có ai biết anh thực sự trông như thế nào. Cũng vì lẽ đó, bây giờ các bác sĩ nữ dù có nhìn thấy cũng không ai biết anh là ai.
Một lúc sau, có kết quả.
“Tô Nhã Kỳ cô không có thai, chỉ là khó tiêu, lại thêm thời gian gần đây thường xuyên thức đêm, sinh hoạt không điều độ dẫn đến trễ kỳ kinh nguyệt. Yên tâm, lúc nãy tôi đã khám qua rồi, không có vấn đề gì cả, trong tuần này chắc sẽ có lại thôi.” Vị vác sĩ nữ nói rất “dịu dàng”, đương nhiên, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh cô.
“Bác sĩ, tôi không có thai sao?” Tô Nhã Kỳ mở to mắt, kinh ngạc.
“Đương nhiên rồi, lúc nãy tôi có kiểm tra giúp cô rồi, cô vẫn còn… làm sao mà có thể có thai được chứ!” Bác sĩ nữ cười nói, trong lòng băn khoăn, không biết cô bé này có phải bị thiểu năng không, rõ ràng là còn trinh, hì làm sao mà có thai được.
Nhưng cô ta không nói ra, dù sao người bên cạnh cô bé thật sự quá đẹp trai, quá đẹp trai, quá đẹp trai!
“Chú Hoắc, cháu không có thai!” Tô Nhã Kỳ vui mừng, nắm lấy tay anh ta, cười như một đứa trẻ “Cháu không có thai, hihi.”
Hoắc Vũ Hạo không nói gì mà chỉ nhìn dáng vẻ kích động của cô, bất giác anh cũng nhếch môi cười.
“Không đúng!” Đột nhiên cô ngừng cười, nhìn nữ bác sĩ “Bác sĩ, tôi không có thai, vậy lần trước sao lại có màu đỏ trên ga giường?”
Nữ bác sĩ liền hỏi cô vài vấn đề, sau đó kết luận “Kinh nguyệt của cô vừa kết thúc, ngày thứ hai sẽ có màu đỏ nhạt trên giường, không nhiều, rồi sẽ bình thường lại, không sao hết!”
Tô Nhã Kỳ vui vẻ cắn nhẹ môi, cả người vui sướng. Sau đó cô không nhịn được cười thành tiếng: “Mình, mình vẫn còn trong trắng. Vậy thì không phải mình có thể làm bạn gái của anh ấy rồi sao…”
“Làm bạn gái của ai cơ?” Tiếng nói lạnh lùng vang lên đột ngột khiến cô tỉnh táo lại.
Tô Nhã Kỳ vừa quay lại liền bắt gặp ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng, cao ngạo, khí chất ngời ngời, nhưng có chút hung hãn.
“Cô nói lại lần nữa, làm bạn gái của ai, hả?”
Tô Nhã Kỳ: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook