Chương 183: Tôi chưa làm gì cả, cô không biết à?.

Tô Nhã Kỳ nhìn dáng vẻ đẹp trai đó của anh thì sửng sốt hồi lâu không thể tỉnh táo lại.

Hoắc Vũ Hạo chỉnh lại chiếc đồng hồ quý giá đang đeo trên tay một cách tao nhã.

Một lúc sau,anh nhìn sang cô gái bằng vẻ mặt vô cùng thản nhiên: “Hả? Cô muốn nói gì?”

Người đàn ông này lúc nào cũng đầy sức hút, lãnh đạm xen lẫn với sự điềm tĩnh khiến anh trông vô cùng cao ngạo.

Trong chốc lát, Tô Nhã Kỳ chỉ cảm thấy xấu hổ, xấu hổ vô cùng.

“Bắt đầu từ hôm nay, mỗi khi tan học, sẽ có tài xế đến đón cô, trước 6 giờ phải về đến nhà.” Thấy cô không nói gì, người đàn ông chỉnh lại quần áo rồi ra lệnh.

“Không được!” Chưa kịp nghĩ Tô Nhã Kỳ đã phản đối ngay.

“Gì cơ?” Người đàn ông nhíu mày nói, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía cô.

Tô Nhã Kỳ cau mày, không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ lí nhí nói: “Chú, chú, chú không thể tước đoạt quyền tự do giao tiếp của cháu…”

“Tự do giao tiếp?” Hoắc Vũ Hạo lặp lại 4 chữ này, sau đó, cong môi: “Tự do giao tiếp của cô là…” Anh nói dở dang rồi nhướng chân mày nhìn lên giường.

Mặc dù Tô Nhã Kỳ còn non nớt nhưng cô không ngốc, vừa nhìn cũng hiểu anh có ý gì.

Anh đang sỉ nhục cô.

Đầu tóc cô hơi rối, đôi mắt to tròn đen láy bỗng chốc nhòe đi, cô cắn chặt môi, tức đến nỗi chóp mũi đổ cả mồ hôi li ti. Lúc này cô thật sự không biết rốt cuộc thì dáng vẻ của bản thân trong mắt người đàn ông này đáng thương đến mức nào.

Hoắc Vũ Hạo khẽ chau mày, đột nhiên cảm thấy mình điên rồi. Tại sao anh lại thấy cô bé này đáng thương như vậy?

Anh quay người, bước về phía cửa.

“Chú Hoắc.” Đột nhiên cô lớn tiếng gọi: “Cháu sẽ không tố cáo chú nhưng chú không thể ngăn cản tự do giao tiếp của cháu được.”

Hoắc Vũ Hạo dừng bước, tố cáo anh?

“Cháu… cháu sẽ… sẽ quên hết những chuyện tối hôm qua. Cháu… cháu cũng sẽ không lấy việc này ra uy hiếp chú, cũng… cũng sẽ không báo cảnh sát bắt chú, nói chú cưỡng bức, cưỡng bức trẻ vị thành niên… cho nên, cho nên…”

“Cho nên làm sao?” Hoắc Vũ Hạo quay người lại nhìn cô.

Người đàn ông đẹp trai để lộ cảm giác vô cùng nguy hiểm, đôi chân dài bước từng bước nhỏ đi về phía cô bằng vẻ điềm tĩnh.

Không biết tại sao, Tô Nhã Kỳ có cảm giác như thể mình đang bị một bức tượng Phật lớn đè nặng lên người. Nhưng cô hoàn toàn không muốn từ bỏ sự tự do mà mình vừa mới giành được.

Suốt mười bảy năm qua, cô đi đến đâu đều có vệ sĩ theo sau đến đó. Buổi tối không được phép về nhà sau 6 giờ. Thế nên cô nhất định không thể từ bỏ sự tự do này được.

Bước sát đến đầu giường, anh mới dừng bước, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.

“Cho nên, chú không được hạn chế sự tự do của cháu, nếu không cháu sẽ…”

Đôi tay nhỏ bé run rẩy nắm chặt chiếc chăn trước mặt, ôm chặt trước ngực, cô ấy nói như hết sức: “Nếu không cháu sẽ tố cáo chú cưỡng bức cháu!”

Nói xong, cô mím chặt môi, mặt đỏ ửng lên.

Anh nhìn cô, khuôn mặt nghiêm nghị, có chút trầm lại.

Tô Nhã Kỳ không nghe thấy tiếng động gì, nhướng đôi chân mày thanh tú từ từ ngẩng đầu lên muốn nhìn xem thử thì chạm vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.

Nhưng chưa dừng lại, người đàn ông tuấn tú này đột nhiên cúi người tiến lại gần cô.

“Tôi chưa làm gì cả, cô không biết à?”

Cô thật sự ngây thơ? Hay là có chút ngốc nghếch”

Hơi thở của người đàn ông cứ phả vào làn da cô. Cô chỉ cảm thấy rùng mình. Cô rất muốn co cổ lại nhưng vẫn cố nhịn.

“Cháu, cháu… cháu biết chứ!” Cô không kìm được nuốt nước bọt, hai má ửng đỏ, đôi môi hồng run run, lẩm bẩm nói: “Trên giường, trên giường có vệt màu đỏ, đó, đó là của cháu!”

Nói xong câu này, cô chỉ cảm thấy hai tai đỏ lên như đang chảy máu.

Hoắc Vũ Hạo không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm. Một lát sau, anh đứng lên, hơi nheo mắt, nụ cười nhàn nhạt trên môi dần trở nên quái dị và hờ hững.

“Trước 5h30 phải về đến nhà!” Nói xong, người đàn ông quay người, sải bước về phía cửa.

Tô Nhã Kỳ đột nhiên sửng sốt.

Trước 5h30? Sao, sao lại sớm hơn nửa tiếng rồi?

Nhưng dù cô có phản đối hay không hài lòng như thế nào đi nữa thì quy tắc vẫn là quy tắc.

Cô rất không vui nhưng cô lại không dám đấu tranh tiếp.

Cô sợ sẽ chọc giận ông chú biến thái hay thay đổi này, đến lúc đó nếu không được tiếp tục đến trường thì cô sẽ cảm thấy vô cùng khổ sở.

Chỉ là….

Vừa nghĩ đến việc bản thân mình vô tình đánh mất đi lần đầu tiên, trong lòng cô bèn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Buổi sáng đến trường, các bạn học vừa nhìn thấy cô thì đều tránh xa mấy mét. Tô Nhã Kỳ có chút khó hiểu, tại sao phải né tránh cô như vậy?

“Chào buổi sáng Nhã Kỳ!” Một cô gái mặt tròn trịa xinh xắn cười rạng rỡ bước về phía cô.

Cô ấy là bạn cùng bàn của Tô Nhã Kỳ, tên là Tịch Hạ.

Cô ấy thích Tô Nhã Kỳ, là bởi vì Tô Nhã Kỳ và cô ấy có hoàn cảnh giống nhau. Bố mất, mẹ cô ấy đi bước nữa với một người đàn ông giàu có ở Thành phố Nam Dương.

Tính cách của cô ấy rất vô tư, ngoại hình cũng rất xinh đẹp.

Hôm qua cô ấy có việc nên học được nửa buổi thì xin về.

“Tại sao mọi người đều nhìn mình như vậy?” Tô Nhã Kỳ nhìn Tịch Hạ bằng vẻ mặt vô cùng hoang mang.

Tịch Hạ nghe thế thì kéo cô xuống rồi ngồi sát lại hỏi: “Hôm qua cậu xin nghỉ học có phải để cùng ba cậu ấm trong lớp mình đi hát karaoke không?” Tịch Hạ cau mày: “Cậu to gan thật đấy, ba cậu ấm đào hoa đó là những tên cặn bã khét tiếng. Nhiều sinh viên đại học ở trường bên cạnh đều đã bị chúng làm cho có thai. Chúng nổi tiếng là ba nhà sưu tập “tem” đấy.”

Tô Nhã Kỳ ngẩn người ra. Gì cơ? Có ai nói với cô chuyện này đâu?

“Thật là, sau này cậu đừng tùy tiện đi chơi với ai nữa, hôm qua mình nên nói với cậu trước mới phải.” Tịch Hạ rất hối hận, sau đó lo lắng nhìn cô: “Tối hôm qua chúng có ức hiếp cậu không vậy?”

Tô Nhã Kỳ lắc lắc đầu: “Họ không ức hiếp mình…”

Người ức hiếp mình là chú Hoắc…..

Tịch Hạ không phát hiện ra điều gì bất thường nên kéo cô lại rồi nói: “Cậu có biết không, sáng hôm nay, ba cậu ấm đó và mấy nữ sinh tối hôm qua đều chuyển trường rồi.”

“Chuyển trường rồi á?”

“Đúng vậy, ba cậu ấm đó có thể ở đây tác oai tác quái là bởi vì gia đình chúng có tiền có quyền, đến hiệu trưởng cũng phải nhún nhường, nhưng không ngờ, ba người đó đột nhiên chuyển trường rồi, còn có mấy nữ sinh cũng chuyển trường luôn.”

Tô Nhã Kỳ cau mày, đang yên đang lành sao lại chuyển trường?

“Ôi, mặc kệ, chuyển trường tốt mà, bây giờ trong lớp yên ắng hẳn ra.” Tịch Hạ mở cặp sách ra, lấy đồ ăn đưa cho cô: “Mẹ mình làm đấy, cơm hộp ngon nhất thế giới, mình biết trường chúng ta cái gì cũng có nhưng mình thấy cơm mẹ mình làm là ngon nhất, hôm nay mình đặc biệt bảo mẹ làm cho cậu đấy.” Nói xong cô ấy lấy hộp cơm xinh xắn đưa cho cô.

Tô Nhã Kỳ mở hộp cơm ra, vừa nhìn thấy đã thốt lên: “Ôi đẹp quá!”

“Cậu thích là tốt rồi!”

Tô Nhã Kỳ cười rạng rỡ, cô cảm thấy đi học thật tốt.

Có bạn bè, đúng là rất tốt!

Tan học.

“Nhã Kỳ cậu đến nhà mình chơi đi, sáng nay mình đã nói với mẹ cậu đến chơi rồi, tối nay có rất nhiều món ngon” Tịch Hạ vừa kéo tay cô vừa chân thành nói.

Tô Nhã Kỳ chau mày: “Đến nhà cậu chơi?”

“Đúng vậy, cậu nhất định sẽ thích bố mẹ mình, họ đều rất tốt bụng” Tịch Hạ háo hức nhìn cô.

“Nhưng mà…”

“Hả? Nhưng mà gì cơ?”

Tô Nhã Kỳ cắn môi, nghĩ ngợi, trễ một chút chắc không sao đâu. Vả lại, bình thường chú Hoắc bận như vậy, chắc không để ý đâu.

Đi một lần vậy, không có gì to tát đâu.

Nghĩ đến đây, cô ấy đột nhiên nhếch mép cười: “Được thôi, mình cũng muốn gặp hai bác!”

“Tuyệt quá!” Tịch Hạ liền kéo tay cô lên xe.

8 giờ tối, tài xế của nhà họ Tịch chở cô đến trước cổng, đưa cho cô một chiếc ô rồi rời đi. Tô Nhã Kỳ mở ô, nhanh chóng chạy vào nhà.

Đang yên đang lành, tự nhiên trời lại mưa.

Chạy một đoạn, cuối cùng cũng đến cửa.

Cô thu ô lại, bấm chuông cửa.

“Đinh đoong!”

“Ai vậy” Màn hình trên cửa hiện lên hình ảnh của bác Phan.

Tô Nhã Kỳ liền nhìn vào màn hình nói: “Là cháu đây bác Phan, cháu về rồi ạ.”

Bác Phan chau mày: “Cậu chủ nói rồi, cô về trễ, phải phạt đứng ngoài hai tiếng đồng hồ.”

“Gì cơ ạ?” Tô Nhã Kỳ chết lặng: “Phạt, phạt đứng?”

Màn hình tắt rồi. Một mình cô cô độc đứng trước cửa.

Mưa ngoài trời ngày một lớn, cô bỗng cảm thấy thật cô đơn. Chẳng hiểu vì sao cô muốn khóc nhưng cô lại cảm thấy như vậy rất không có chí khí nên lại cố gắng nhịn.

Nhưng nào ngờ, một lát sau trời bỗng nổi sấm chớp. Tô Nhã Kỳ bị dọa sợ run cả người, cô sợ sấm chớp.

Lúc chiếc xế hộp của Hoắc Vũ Hạo trở về, cô vẫn đang ngồi trước cửa, co người lại trông giống như một đứa trẻ vô gia cư đáng thương.

Tiếng bước chân từ bên ngoài đến.

Tài xế cầm ô che cho anh bước đến cửa, sau đó thu ô lại, nghiêm chỉnh đứng sang một bên.

Mãi đến khi Tô Nhã Kỳ nhìn thấy đôi giày xuất hiện trước mắt mình, cô mới từ từ ngẩng đầu lên xem. Đường nét khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông trông vô cùng trầm lặng trong đêm mưa, đem lại cho người ta cảm giác bí hiểm khó đoán.

Anh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, cửa nhà vẫn đóng.

Tô Nhã Kỳ vội vã lau nước mắt, sau đó cắn môi, cố gắng muốn đứng dậy, nhưng chân cô lại bị tê, mấy lần mới đứng vững được.

Một lúc lâu sau cô mới đứng lên được.

Hai tay lúng túng đặt ở phía trước, lưng đeo cặp xách, cô cúi đầu rồi nghẹn ngào: “Chú Hoắc…”

Người đàn ông đó liếc nhìn cô, rồi nhìn về phía cửa ra vào. Ngay lập tức, cánh cửa nhanh chóng được mở ra. Người đầu tiên xuất hiện là bác Phan, tiếp theo là những người giúp việc đứng hai bên. Ai nấy đều cúi đầu, đứng ngay ngắn, nghiêm túc đến nỗi làm người khác cảm thấy choáng ngợp.

Hoắc Vũ Hạo sải bước tiến về phía cửa.

“Chú Hoắc” Tô Nhã Kỳ gọi anh.

Người đàn ông nghe vậy thì dừng bước.

Cô vội vã chạy đến trước mặt anh, ngoan ngoãn như một chú mèo: “Chú Hoắc, cháu sai rồi…”

“Ồ?” Một tiếng đơn giản nhưng lại có ý nghĩa thâm sâu.

Tô Nhã Kỳ lấy hết can đảm nhìn anh, cau mày, đôi mắt đỏ hoe nói: “Cháu, cháu sai rồi, cháu không nên không nghe lời chú, không nên đến nhà bạn chơi mà không xin phép chú. Sau này, sau này chú có thể bảo bác Phan đừng nhốt cháu ngoài cửa nữa được không, cháu… cháu sợ sấm chớp…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương