Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng
-
Chương 34: Cảm Thấy Xấu Hổ Vì Bị Phát Hiện
Chuyện đêm qua cô xem như không có liên quan đến mình, những lời hăm dọa của anh cũng không có ý nghĩa gì với cô.
Nếu anh dám làm gì thì cô liều cái mạng nhỏ này của mình ra đấu tay đôi với anh.
Thời gian còn sáu tháng, trong khoảng thời gian này cô sẽ làm thật tốt vai trò một người vợ của mình, để khi ra đi cô không bị nói là một người vợ hữu danh vô thực.
Dù là vợ trên danh nghĩa thì đã sao, cô vẫn được cưới hỏi đàng hoàng và có tên trong giấy kết hôn còn gì, đây là điều mà bao nhiêu cô gái mong ước còn không được.
[...]
Tại công ty Mạc thị.
Hôm nay cô đi làm lại, mọi chuyện coi như chưa có gì xảy ra, cô và anh cứ dùng thân phận cấp trên và cấp dưới mà làm việc với nhau. Từ bữa mẹ anh đến công ty này gây loạn, thì hầu hết các nhân viên trong công ty đều biết cô là vợ của Chu Hạo, tổng giám đốc của họ.
Thái độ của họ dần thay đổi, có kính nể, có ghen ghét.
Nhưng mấy thứ này cô không hề để ý đến, bởi cái danh phận thiếu phu nhân Chu gia này đối với cô, có hay không đều được. An Hạ không mong muốn gì ở nó hay là muốn ăn sang mặc sướng ở Chu gia này.
Phải nói đúng hơn nó khiến cô cảm thấy kinh tởm cùng sợ hãi, người ở Chu gia được mấy người là có lòng tốt? Ở cái xã hội thượng lưu này, kiếm một người tốt bụng không đấu đá nhau thật là khó.
Đẩy cửa phòng bước vào, cô bắt gặp hai anh bạn thân của Chu Hạo đang cùng anh ta ngồi ở bàn cùng nhau thưởng thức rượu vang và trò chuyện vui vẻ.
Đúng là người giàu có khác, ngoài dùng bữa sáng sang trọng, họ còn sử dụng rượu để thay thế nước cho lần tiếp khách, quên mất đây còn là những người bạn thân thuộc với anh ta nữa.
Hàn Thiên vừa mới nhấp một ngụm rượu, nghe tiếng động liền buông ly rượu xuống, đi nhanh qua năm tay cô kéo lại bàn ngồi, cậu đẩy cô xuống ngồi kế bên Chu Hạo.
An Hạ định nhích người ra xa thì bị Hàn Thiên nhắc nhở. "Em cứ ngồi đó, nó làm gì em, anh xử lý nó ngay lập tức." Môi Chu Hạo khẽ giật, bạn anh nay gan to thật, dám trước mặt anh nói sẽ ra tay với anh nếu anh làm tổn thương cô. Từ khi nào bạn anh lại vì cô mà phản bội anh như thế?
Chu Hạo nở nụ cười mỉm, răng nghiến lại, giọng nói từ tốn vang lên.
"Mày chán sống rồi phải không Hàn Thiên?"
Sau khi nghe anh nói, mặt Hàn Thiên nhắn lại, không còn dáng vẻ kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất khi nãy nữa.
Lãnh Thần dù cao lãnh đến mấy cũng không nhịn được cười với sự biến hóa nhanh như lật bánh tráng của Hàn Thiên.
Còn về An Hạ, cô chỉ biết đưa tay lên vuốt tóc mình, làm biểu hiện như cô chưa từng thấy gì hết.
Chu Hạo tỏ ra khinh bỉ với bạn mình, chỉ giỏi mạnh mồm chứ gan thì lại bé tí. Vậy mà lại hay muốn đòi lại công bằng cho người ta.
Hàn Thiên chép miệng một cái.
Hôm nay cậu bị thằng bạn của mình làm cho mất mặt thật mà, trước mặt em dâu mà nó có thể khiến mình không còn chỗ chui như thế thì anh em cái quái gì nữa.
Nhìn về phía An Hạ, thấy cô đang cố nín nhịn mà đỏ bừng cả mặt, cậu lại thêm ngại ngùng. Nhưng thấy được trên cổ của cô có vết bầm tím, như vớ được một tia vui mừng, cậu lại không sợ chết mà hướng Chu Hạo trêu ghẹo.
"Tao nói mày nghe nè Hạo, người ta là con gái, mày có làm gì thì nhẹ tay một chút. Mày xem đi, hậu quả việc mày gây ra là khiến cho em ấy đầy vết bầm trên cổ kìa.”
Nghe cậu nói, Chu Hạo và Lãnh Thần đồng loạt hướng qua cô mà nhìn. An Hạ hoảng sợ đưa tay lên che đi những vết ám muội ấy, đã hai ngày trôi qua nhưng do anh để lại dấu vết sâu quá mà nó chưa tan khỏi.
Hôm nay bị anh Thiên thấy thì thật là xấu hổ.
Mặt Chu Hạo lạnh lại, giọng đầy khó chịu.
"Mày bớt nói lại giùm tao, chuyện của tao không đến phiên mày can thiệp vào.”
"Còn nữa, những chuyện này cô ta đã làm với biết bao nhiêu thắng rồi chứ không phải chỉ mỗi tao, nên người mày cần quan tâm là tao chứ không phải cô ta."
Lãnh Thần từ lúc cô bước vào đến giờ chỉ im lặng không nói, nhưng đến khi nghe những lời nói khó nghe của Chu
Hạo thì nhịn không được nữa mà lên tiếng.
"Mày nói vậy mà nghe được sao? Em dâu nó có làm gì mày đâu mà mày cứ xem em ấy thành hạng người như thế? Mày có dám thề với tao là miệng mày nói vậy, nhưng trong lòng mày lại nghĩ khác không?"
"Thật nực cười, tao chưa bao giờ nói sai điều cả, nếu cô ta trong sạch vậy cho hỏi đêm đầu tiên của cô ta là cho người đàn ông nào?”
An Hạ cúi đầu xuống, thầm cười mỉa mai trong lòng.
Anh ta vậy mà không hề hay biết, người lấy đi lần đầu của cô chính là anh ta. Phải rồi, hôm ấy anh ta mang đầy sự tức giận cùng trả thù mà hành hạ cô, thì làm sao mà để ý đến mấy chuyện này.
Chu Hạo ơi là Chu Hạo, anh thâm độc trên thương trường bao nhiêu nhưng không ngờ bản thân đang làm một chuyện ngu ngốc như vậy chứ gì.
Nghe anh nói đến chuyện này, cậu im lặng không muốn nói thêm, đây là chuyện tế nhị, lại có An Hạ ngồi ở đấy. Nếu cậu và Chu Hạo thảo luận về vấn đề này thì sẽ khiến cho em dâu cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa cậu cũng không tin em ấy lại là người như thế.
Cậu tin sẽ có một ngày Chu Hạo biết được một sự thật hoàn toàn khác với những gì mà nó nghĩ.
Lãnh Thần thở ra một hơi, nhìn thoáng qua Chu Hạo thầm nghĩ. Tao mong là đến lúc đó mày không để lỡ mất em dâu.
Anh cứ tưởng cậu bạn của mình sẽ kiên quyết thay cô ra mặt, nhưng anh đã sai, Lãnh Thần nghe đến đây liên không nói một lời. Vậy là đồng nghĩa với việc cậu ta tin những gì anh nói rồi hay sao?
Hàn Thiên mặt hầm hầm tỏ ra khó chịu nhìn Chu Hạo.
"Mày nói vậy không sợ An Hạ buồn sao? Mày có chắc là chuyện mày nghĩ là thật không?”
"Mà thôi, mấy chuyện này cũng không nên nói ra làm gì. Chuyện như thế nào thì tự mày hiểu đi Chu Hạo."
An Hạ nhìn qua Lãnh Thần thấy cậu ấy không nói tiếng nào, mặt đăm chiêu, trong đầu xuất hiện một câu hỏi.
Anh ấy tin những lời mà Chu Hạo nói rồi sao?
Cũng đúng thôi, họ là bạn bè thì phải tin tưởng nhau chứ, cô nên hiểu giá trị bản thân đến đâu mà không phải đòi hỏi quá nhiều.
[...]
Sau khi Lãnh Thần và Chu Hạo rời đi, cô quay lại bàn làm tiếp công việc còn dang dở lúc trước, hôm qua cô lại nghỉ nên công việc cứ thế mà đầy cả núi.
Nhìn một chồng tài liệu trước mặt, An Hạ thầm khóc trong lòng.
Kiểu này chắc cô phải ở lại tăng ca để làm cho hết.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đồng hồ điểm năm giờ chiều thông báo hết giờ làm việc. Mọi người trong công ty ai nấy đều dọn dẹp lại bàn làm việc của mỗi người rồi ra về.
Chu Hạo thì có cuộc gặp với đối tác lúc ba giờ chiều nên sau khi bàn xong thì cũng về thẳng biệt thự.
Công ty nhanh chóng trở nên im lặng không một tiếng động, duy chỉ có phòng Tổng giám đốc là còn phát ra âm thanh của tiếng đánh bàn phím máy tính.
An Hạ đang cố gắng để hoàn thành cho xong các phần còn lại một cách nhanh nhất, ở công ty rộng lớn này mà chỉ có một mình cô thì có cảm giác hơi sợ thật.
Mặc dù cô không sợ bóng tối hay sợ ma. Nhưng công ty này quá lớn, cô ở một mình như thế này cũng không an toàn, ai biết được có người nào lẻn vào đây đêm khuya hay không.
Nói cô lo xa cũng được, nhưng sự an toàn đối với cô vẫn là trên hết.
Tiếng *lạch cạch* của bàn phím cuối cùng cũng dừng lại, An Hạ duỗi thẳng người, sau đó đưa tay lên xoa hai bên vai rồi lên cổ, để giảm bớt mệt mỏi. Cô đã ngồi ở đây hơn mười tiếng đồng hồ rồi, khắp người hầu như không còn sức sống.
Dọn bàn làm việc ngay ngắn và tắt máy tính xong, An Hạ cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Hành lang vắng vẻ cộng thêm ánh đèn mờ ảo khiến cô bỗng cảm thấy rùng mình, không biết từ đâu mà gió bất ngờ thổi tới, An Hạ ngay lập tức đưa hai tay lên kéo hai vạt áo chặt lại để gió không luồng vào.
Ra khỏi công ty cô bắt xe và về biệt thự ngay, tới nơi, cô chậm rãi bước vào trong. Không biết cô về trễ anh có tức giận không nữa, tính tình của anh lúc này lúc nọ nên cô không thể nào mà lường trước được những sự việc sẽ xảy ra.
Vừa bước vào cửa đã thấy anh ngồi ngay ngắn ở phòng khách, mặt nhăn lại, hơi thở tỏ ra nguy hiểm.
Cô đứng thẳng người lên, thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt từ dò xét sang không cảm xúc, xong lướt ngang đi qua trước mặt anh.
Chu Hạo thấy cô thờ ơ với mình thì quát lớn.
"Mắt cô mù hay sao mà không thấy tôi ngồi ở đây hả?”
An Hạ xoay người lại, nhìn anh nhỏ giọng nói:
"Mắt tôi rất tốt, còn việc anh ngồi ở đó thì liên quan gì đến tôi?"
"Cô không biết chào hỏi, hay nói câu nào sao?”
An Hạ khẽ bật cười, giọng nói mỉa mai.
"Anh là chủ của tôi hay sao mà tôi về thì phải báo cáo cho anh?”
"Cô.."
Chu Hạo đứng lên đi về phía cô, không để ý đến lời nói cô vừa thốt ra mà chỉ hỏi:
"Cô đi đâu giờ này mới về?”
"Tôi đi đâu là quyền của tôi, anh không có quyền kiểm soát mọi hoạt động của tôi."
Anh nâng cảm cô lên, mắt nheo lại nói từng chữ.
"Cô nhìn cô xem, bây giờ có khác nào tình nhân mà tôi đang bao dưỡng không, mà nói tôi không phải là chủ của cô?"
An Hạ gạt mạnh tay anh ra, mắt trừng lớn.
"Con người của anh sao có thể nói được những câu bẩn thỉu như thế?”
Bỗng biểu cảm trên mặt Chu Hạo nghiêm túc lại.
"Bà nội mới điện nói, kêu tôi và cô về Diệp gia, cô chuẩn bị mọi thứ đi. Ngày mai chúng ta sẽ đi.”
Nói xong anh quay người đi lên lầu bỏ lại cô đứng ở đó thẫn thờ.
Cô vẫn chưa tiêu hóa được những gì mà anh vừa nói.
Về nhà cô ư?
Về Diệp gia sao?
Vậy là cô sẽ được gặp mẹ và chị rồi.
Nghĩ đến như vậy, trên gương mặt cô nhanh chóng thể hiện niềm mong chờ, nhưng không được bao lâu lại tỏ ra lo lắng.
Liệu ba của cô có để yên cho cô không? Rồi sẽ làm gì khi gặp anh?
Đầu truyền đến cảm giác đau đớn, An Hạ vội ôm lấy đầu và xua tan đi những buồn phiền.
Nếu anh dám làm gì thì cô liều cái mạng nhỏ này của mình ra đấu tay đôi với anh.
Thời gian còn sáu tháng, trong khoảng thời gian này cô sẽ làm thật tốt vai trò một người vợ của mình, để khi ra đi cô không bị nói là một người vợ hữu danh vô thực.
Dù là vợ trên danh nghĩa thì đã sao, cô vẫn được cưới hỏi đàng hoàng và có tên trong giấy kết hôn còn gì, đây là điều mà bao nhiêu cô gái mong ước còn không được.
[...]
Tại công ty Mạc thị.
Hôm nay cô đi làm lại, mọi chuyện coi như chưa có gì xảy ra, cô và anh cứ dùng thân phận cấp trên và cấp dưới mà làm việc với nhau. Từ bữa mẹ anh đến công ty này gây loạn, thì hầu hết các nhân viên trong công ty đều biết cô là vợ của Chu Hạo, tổng giám đốc của họ.
Thái độ của họ dần thay đổi, có kính nể, có ghen ghét.
Nhưng mấy thứ này cô không hề để ý đến, bởi cái danh phận thiếu phu nhân Chu gia này đối với cô, có hay không đều được. An Hạ không mong muốn gì ở nó hay là muốn ăn sang mặc sướng ở Chu gia này.
Phải nói đúng hơn nó khiến cô cảm thấy kinh tởm cùng sợ hãi, người ở Chu gia được mấy người là có lòng tốt? Ở cái xã hội thượng lưu này, kiếm một người tốt bụng không đấu đá nhau thật là khó.
Đẩy cửa phòng bước vào, cô bắt gặp hai anh bạn thân của Chu Hạo đang cùng anh ta ngồi ở bàn cùng nhau thưởng thức rượu vang và trò chuyện vui vẻ.
Đúng là người giàu có khác, ngoài dùng bữa sáng sang trọng, họ còn sử dụng rượu để thay thế nước cho lần tiếp khách, quên mất đây còn là những người bạn thân thuộc với anh ta nữa.
Hàn Thiên vừa mới nhấp một ngụm rượu, nghe tiếng động liền buông ly rượu xuống, đi nhanh qua năm tay cô kéo lại bàn ngồi, cậu đẩy cô xuống ngồi kế bên Chu Hạo.
An Hạ định nhích người ra xa thì bị Hàn Thiên nhắc nhở. "Em cứ ngồi đó, nó làm gì em, anh xử lý nó ngay lập tức." Môi Chu Hạo khẽ giật, bạn anh nay gan to thật, dám trước mặt anh nói sẽ ra tay với anh nếu anh làm tổn thương cô. Từ khi nào bạn anh lại vì cô mà phản bội anh như thế?
Chu Hạo nở nụ cười mỉm, răng nghiến lại, giọng nói từ tốn vang lên.
"Mày chán sống rồi phải không Hàn Thiên?"
Sau khi nghe anh nói, mặt Hàn Thiên nhắn lại, không còn dáng vẻ kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất khi nãy nữa.
Lãnh Thần dù cao lãnh đến mấy cũng không nhịn được cười với sự biến hóa nhanh như lật bánh tráng của Hàn Thiên.
Còn về An Hạ, cô chỉ biết đưa tay lên vuốt tóc mình, làm biểu hiện như cô chưa từng thấy gì hết.
Chu Hạo tỏ ra khinh bỉ với bạn mình, chỉ giỏi mạnh mồm chứ gan thì lại bé tí. Vậy mà lại hay muốn đòi lại công bằng cho người ta.
Hàn Thiên chép miệng một cái.
Hôm nay cậu bị thằng bạn của mình làm cho mất mặt thật mà, trước mặt em dâu mà nó có thể khiến mình không còn chỗ chui như thế thì anh em cái quái gì nữa.
Nhìn về phía An Hạ, thấy cô đang cố nín nhịn mà đỏ bừng cả mặt, cậu lại thêm ngại ngùng. Nhưng thấy được trên cổ của cô có vết bầm tím, như vớ được một tia vui mừng, cậu lại không sợ chết mà hướng Chu Hạo trêu ghẹo.
"Tao nói mày nghe nè Hạo, người ta là con gái, mày có làm gì thì nhẹ tay một chút. Mày xem đi, hậu quả việc mày gây ra là khiến cho em ấy đầy vết bầm trên cổ kìa.”
Nghe cậu nói, Chu Hạo và Lãnh Thần đồng loạt hướng qua cô mà nhìn. An Hạ hoảng sợ đưa tay lên che đi những vết ám muội ấy, đã hai ngày trôi qua nhưng do anh để lại dấu vết sâu quá mà nó chưa tan khỏi.
Hôm nay bị anh Thiên thấy thì thật là xấu hổ.
Mặt Chu Hạo lạnh lại, giọng đầy khó chịu.
"Mày bớt nói lại giùm tao, chuyện của tao không đến phiên mày can thiệp vào.”
"Còn nữa, những chuyện này cô ta đã làm với biết bao nhiêu thắng rồi chứ không phải chỉ mỗi tao, nên người mày cần quan tâm là tao chứ không phải cô ta."
Lãnh Thần từ lúc cô bước vào đến giờ chỉ im lặng không nói, nhưng đến khi nghe những lời nói khó nghe của Chu
Hạo thì nhịn không được nữa mà lên tiếng.
"Mày nói vậy mà nghe được sao? Em dâu nó có làm gì mày đâu mà mày cứ xem em ấy thành hạng người như thế? Mày có dám thề với tao là miệng mày nói vậy, nhưng trong lòng mày lại nghĩ khác không?"
"Thật nực cười, tao chưa bao giờ nói sai điều cả, nếu cô ta trong sạch vậy cho hỏi đêm đầu tiên của cô ta là cho người đàn ông nào?”
An Hạ cúi đầu xuống, thầm cười mỉa mai trong lòng.
Anh ta vậy mà không hề hay biết, người lấy đi lần đầu của cô chính là anh ta. Phải rồi, hôm ấy anh ta mang đầy sự tức giận cùng trả thù mà hành hạ cô, thì làm sao mà để ý đến mấy chuyện này.
Chu Hạo ơi là Chu Hạo, anh thâm độc trên thương trường bao nhiêu nhưng không ngờ bản thân đang làm một chuyện ngu ngốc như vậy chứ gì.
Nghe anh nói đến chuyện này, cậu im lặng không muốn nói thêm, đây là chuyện tế nhị, lại có An Hạ ngồi ở đấy. Nếu cậu và Chu Hạo thảo luận về vấn đề này thì sẽ khiến cho em dâu cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa cậu cũng không tin em ấy lại là người như thế.
Cậu tin sẽ có một ngày Chu Hạo biết được một sự thật hoàn toàn khác với những gì mà nó nghĩ.
Lãnh Thần thở ra một hơi, nhìn thoáng qua Chu Hạo thầm nghĩ. Tao mong là đến lúc đó mày không để lỡ mất em dâu.
Anh cứ tưởng cậu bạn của mình sẽ kiên quyết thay cô ra mặt, nhưng anh đã sai, Lãnh Thần nghe đến đây liên không nói một lời. Vậy là đồng nghĩa với việc cậu ta tin những gì anh nói rồi hay sao?
Hàn Thiên mặt hầm hầm tỏ ra khó chịu nhìn Chu Hạo.
"Mày nói vậy không sợ An Hạ buồn sao? Mày có chắc là chuyện mày nghĩ là thật không?”
"Mà thôi, mấy chuyện này cũng không nên nói ra làm gì. Chuyện như thế nào thì tự mày hiểu đi Chu Hạo."
An Hạ nhìn qua Lãnh Thần thấy cậu ấy không nói tiếng nào, mặt đăm chiêu, trong đầu xuất hiện một câu hỏi.
Anh ấy tin những lời mà Chu Hạo nói rồi sao?
Cũng đúng thôi, họ là bạn bè thì phải tin tưởng nhau chứ, cô nên hiểu giá trị bản thân đến đâu mà không phải đòi hỏi quá nhiều.
[...]
Sau khi Lãnh Thần và Chu Hạo rời đi, cô quay lại bàn làm tiếp công việc còn dang dở lúc trước, hôm qua cô lại nghỉ nên công việc cứ thế mà đầy cả núi.
Nhìn một chồng tài liệu trước mặt, An Hạ thầm khóc trong lòng.
Kiểu này chắc cô phải ở lại tăng ca để làm cho hết.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đồng hồ điểm năm giờ chiều thông báo hết giờ làm việc. Mọi người trong công ty ai nấy đều dọn dẹp lại bàn làm việc của mỗi người rồi ra về.
Chu Hạo thì có cuộc gặp với đối tác lúc ba giờ chiều nên sau khi bàn xong thì cũng về thẳng biệt thự.
Công ty nhanh chóng trở nên im lặng không một tiếng động, duy chỉ có phòng Tổng giám đốc là còn phát ra âm thanh của tiếng đánh bàn phím máy tính.
An Hạ đang cố gắng để hoàn thành cho xong các phần còn lại một cách nhanh nhất, ở công ty rộng lớn này mà chỉ có một mình cô thì có cảm giác hơi sợ thật.
Mặc dù cô không sợ bóng tối hay sợ ma. Nhưng công ty này quá lớn, cô ở một mình như thế này cũng không an toàn, ai biết được có người nào lẻn vào đây đêm khuya hay không.
Nói cô lo xa cũng được, nhưng sự an toàn đối với cô vẫn là trên hết.
Tiếng *lạch cạch* của bàn phím cuối cùng cũng dừng lại, An Hạ duỗi thẳng người, sau đó đưa tay lên xoa hai bên vai rồi lên cổ, để giảm bớt mệt mỏi. Cô đã ngồi ở đây hơn mười tiếng đồng hồ rồi, khắp người hầu như không còn sức sống.
Dọn bàn làm việc ngay ngắn và tắt máy tính xong, An Hạ cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Hành lang vắng vẻ cộng thêm ánh đèn mờ ảo khiến cô bỗng cảm thấy rùng mình, không biết từ đâu mà gió bất ngờ thổi tới, An Hạ ngay lập tức đưa hai tay lên kéo hai vạt áo chặt lại để gió không luồng vào.
Ra khỏi công ty cô bắt xe và về biệt thự ngay, tới nơi, cô chậm rãi bước vào trong. Không biết cô về trễ anh có tức giận không nữa, tính tình của anh lúc này lúc nọ nên cô không thể nào mà lường trước được những sự việc sẽ xảy ra.
Vừa bước vào cửa đã thấy anh ngồi ngay ngắn ở phòng khách, mặt nhăn lại, hơi thở tỏ ra nguy hiểm.
Cô đứng thẳng người lên, thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt từ dò xét sang không cảm xúc, xong lướt ngang đi qua trước mặt anh.
Chu Hạo thấy cô thờ ơ với mình thì quát lớn.
"Mắt cô mù hay sao mà không thấy tôi ngồi ở đây hả?”
An Hạ xoay người lại, nhìn anh nhỏ giọng nói:
"Mắt tôi rất tốt, còn việc anh ngồi ở đó thì liên quan gì đến tôi?"
"Cô không biết chào hỏi, hay nói câu nào sao?”
An Hạ khẽ bật cười, giọng nói mỉa mai.
"Anh là chủ của tôi hay sao mà tôi về thì phải báo cáo cho anh?”
"Cô.."
Chu Hạo đứng lên đi về phía cô, không để ý đến lời nói cô vừa thốt ra mà chỉ hỏi:
"Cô đi đâu giờ này mới về?”
"Tôi đi đâu là quyền của tôi, anh không có quyền kiểm soát mọi hoạt động của tôi."
Anh nâng cảm cô lên, mắt nheo lại nói từng chữ.
"Cô nhìn cô xem, bây giờ có khác nào tình nhân mà tôi đang bao dưỡng không, mà nói tôi không phải là chủ của cô?"
An Hạ gạt mạnh tay anh ra, mắt trừng lớn.
"Con người của anh sao có thể nói được những câu bẩn thỉu như thế?”
Bỗng biểu cảm trên mặt Chu Hạo nghiêm túc lại.
"Bà nội mới điện nói, kêu tôi và cô về Diệp gia, cô chuẩn bị mọi thứ đi. Ngày mai chúng ta sẽ đi.”
Nói xong anh quay người đi lên lầu bỏ lại cô đứng ở đó thẫn thờ.
Cô vẫn chưa tiêu hóa được những gì mà anh vừa nói.
Về nhà cô ư?
Về Diệp gia sao?
Vậy là cô sẽ được gặp mẹ và chị rồi.
Nghĩ đến như vậy, trên gương mặt cô nhanh chóng thể hiện niềm mong chờ, nhưng không được bao lâu lại tỏ ra lo lắng.
Liệu ba của cô có để yên cho cô không? Rồi sẽ làm gì khi gặp anh?
Đầu truyền đến cảm giác đau đớn, An Hạ vội ôm lấy đầu và xua tan đi những buồn phiền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook