Một người đàn ông phong nhã tài hoa như anh sao có thể để một cô gái bình thường sinh ra đứa con vì tình một đêm mà có được?
Cô nên làm gì bây giờ?
Ngày mai tôi sẽ đón cô đi bệnh viện, còn cho cô một lời khuyên chân thành, tốt nhất đừng thử thách thức sự kiên nhẫn của tôi…
Lời nói của anh lại hiện lên trong đầu cô, đây hoàn toàn không phải là một lời khuyên chân thành, mà là cảnh cáo, cảnh cáo cô đừng giở trò gì trước mặt anh.

Đầu hơi đau, cô lấy hai tay xoa nhẹ hai bên trán, suy nghĩ lại rối bời…
Cả đêm, Diệp Giai Nhi đều không ngủ được, bởi vì trong lòng có chuyện, cho nên hoàn toàn không thể nhắm mắt được.

Nhưng cũng vô ích, cô vẫn không thể nghĩ ra cách gì.

Hôm qua Thẩm Hoài Dương đã nói đến mức đó rồi, đương nhiên là không thể vãn hồi được nữa.

Đau đầu, đau đầu, đầu đau đến mức như sắp nổ tung…
Thật sự không được thì cô ra ngoài trốn một thời gian, tuy không phải cách tốt nhưng lại là cách duy nhất lúc này.

Mà trong khoảng thời gian này bố mẹ cũng vừa hay về quê, cho dù Thẩm Hoài Dương có tìm đến thì tạm thời cũng không có con bài nào có thể đe dọa cô.


Nghĩ đến đây, đầu đau như sắp vỡ cuối cùng cũng tốt hơn, Diệp Giai Nhi bò dậy khỏi giường, nhanh chóng thu dọn hành lý.

Không còn thời gian nữa, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, trước đó cô phải đến trường một lần để bàn giao chuyện thi cuối kỳ.

Một lúc sau, cô kéo va li ra khỏi nhà và đi về phía trường…
Thẩm Trạch Hy lười biếng ngáp một cái, vươn eo, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy anh cả vừa đi ra khỏi phòng: “Anh cả, bây giờ anh muốn đến công ty à?”
Bàn tay to mảnh khảnh đang chỉnh lại chiếc cà vạt màu xám, Thẩm Hoài Dương hơi nhướng mắt: “Có chuyện gì?”
“Tối hôm qua mẹ mới về, bảo sáng mai em và anh về nhà một chuyến.


“Ừ, về nhà trước, sau đó lại bảo lái xe đưa em đến trường…” Cầm lấy áo vest và mặc vào, hình như lại nhớ đến điều gì đó, Thẩm Hoài Dương nhăn mày nói: “Khi nào thi cuối kỳ?”
Nghe thấy vậy, Thẩm Trạch Hy ho nhẹ và trả lời thành thật: “Ngày mai.


“Chuẩn bị thế nào rồi?”
“Cũng tàm tạm, chắc sẽ không đứng bét đâu.

” Thẩm Trạch Hy sờ sờ mũi của mình.


Hài lòng gật đầu, Thẩm Hoài Dương hừ nhẹ một tiếng, trong đó mang hàm ý cảnh cáo rõ ràng: “Nếu như không làm được thì mày cứ về thử xem!”
Anh cả hoàn toàn không phải đang nói đùa, nếu như lần này lại đứng bét nữa thì thật sự sẽ rất thảm!
Thẩm Trạch Hy nhanh chóng đảm bảo: “Anh à, lần này em sẽ cố gắng thoát khỏi hạng bét và tiến thẳng về phía trước.


Đôi mắt thâm thúy khẽ động, Thẩm Hoài Dương giả vờ không quan tâm nói: “Năm nay cô giáo Diệp bao nhiêu tuổi rồi?”
Có chút nghi hoặc, nhưng Thẩm Trạch Hy vẫn nói: “Hai mươi tư tuổi.


Động tác cầm tài liệu của anh khẽ khựng lại, sau đó cầm lấy áo khoác, còn có cả chìa khóa xe trên bàn uống nước.

Hai mươi tư tuổi, đúng là tuổi không lớn lắm, kém anh sáu tuổi…
“Sao vậy? Cô giáo Diệp của bọn em có phải là tuổi trẻ tài cao không?” Thẩm Trạch Hy đắc ý khoe khoang.

Thẩm Hoài Dương lại không thèm nhìn lấy một cái, chân dài bước ra khỏi hành lang.

Xoay người, Thẩm Trạch Hy lo lắng đi theo: “Anh, chờ em với, cùng nhau đi đi!”
Chỉ một lát sau, chiếc Land Rover màu đen đã dừng lại bên ngoài biệt thự của nhà họ Thẩm, hai người lần lượt đi vào phòng khách.

“Ừ, em đính hôn khi nào vậy, sao lại không nói cho chị và anh trai em một tiếng, được, chị biết rồi, vậy các em chú ý an toàn.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương