Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 67: Bị người hạ thuốc (thượng)
Người tiến vào vừa thấy tình huống này, cũng biết là ông chủ làm không được, cho nên mới hỏi như vậy.
"Giúp cái rắm, nhanh đi lấy bảo bối của tao tới, cho cô ta uống."
Cao Huy như cũ ngồi trên người Mộ Hi, Mộ Hi không biết hắn nói là cái gì? Nhưng là có thể khẳng định không phải là thứ gì tốt.
Chỉ chốc lát sau, người đàn ông kia lấy ra .
"Hai người chúng mày qua đây, cho cô ta uống."
Cao Huy dùng sức bóp Mộ Hi miệng, bưng một ly chất lỏng gì đó đổ vào trong miệng Mộ Hi, một người đàn ông khác gắt gao đè hai tay Mộ Hi lại, tránh để cô lộn xộn.
"Khụ khụ... Khụ khụ... Ừng ực... Ừng ực..."
Cứ như vậy một ly không biết là chất lỏng gì, bị Mộ Hi ừng ực ừng ực uống vào trong bụng!
"Chùng mày đều đi ra ngoài đi." Cao Huy còn vỗ hai cái trên mặt Mộ Hi, dường như rất hài lòng.
"Vâng, ông chủ."
Hai người đàn ông vẫn giống như chưa có xem đủ, bất đắc dĩ rời khỏi, mà Cao Huy cũng rời khỏi thân thể Mộ Hi, ngồi lên một bên ghế sofa.
"Đồ kỹ nữ thối tha, tôi liền ngồi chờ ở chỗ này, chờ cô cầu xin tôi chơi cô, ha ha... Ông đây thích con gái chủ động, nên tôi có rất nhiều kiên nhẫn, cô cũng đừng hy vọng Nam Cung Diệu tới cứu cô, chúng ta đã rời khỏi bờ rất xa rồi."
Mộ Hi vội vã mặc quần áo của mình vào, mặc dù đã bị kéo không còn hình dạng, nhưng vẩn tốt hơn so với không mặc đi!
Lúc Cao Huy nhắm mắt nghỉ ngơi, một họng súng đen sẫm để ở huyệt thái dương của hắn, hắn sợ tới mức thân thể cứng đờ.
"Ai? Người đâu tới nhanh ..." Cao Huy vội vàng gọi, hy vọng có thể gọi người bên ngoài đến.
"Cao Huy, đừng phí sức lực, người ở bên ngoài đã đi cho cá ăn rồi."
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, một đôi mắt chim ưng thương tiếc nhìn Mộ Hi, thân thể cô nhỏ bé cuốn rúc dưới cửa sổ.
"Mày tên tạp chủng..."
Nam Cung Diệu đánh một đấm về phía Cao Huy, ngay sau đó lại là vài cú đá, Cao Huy không có sức đánh trả, chỉ có thể mặc cho anh đánh, hắn không nghĩ tới, thuyền của bọn họ đã lái ra xa như vậy, còn có thể bị Nam Cung Diệu tìm được.
"Dẫn tôi đi."
Mộ Hi thấy là Nam Cung Diệu, trong mắt tràn đầy khủng hoảng, ánh mắt cầu cứu, hiện tại cô chỉ muốn rời khỏi nơi này thôi.
Nam Cung Diệu nghe thấy vẻ mặt Mộ Hi nói chuyện, trái tim anh tan nát. Anh đi về phía Mộ Hi cởi áo khoác xuống mặc vào cho cô, sau đó lấy ra một cái khăn tay bịt kín mắt Mộ Hi.
"Đừng giết tôi, đừng giết tôi..."
Cao Huy nhìn thấy anh bịt kín mắt Mộ Hi, cho là muốn giết hắn.
"Không cần giết hắn."
Mộ Hi nghe thấy Cao Huy cầu cứu, vì vậy cô lớn tiếng gọi Nam Cung Diệu, cô tưởng là Nam Cung Diệu lại muốn giết người. Nam Cung Diệu không nói, tiếp tục đi về phía Cao Huy.
"Xin anh đừng giết hắn."
Mộ Hi cầu xin Nam Cung Diệu lần nữa, lần trước là cầu xin anh đừng xuống xe, bây giờ tại sao cô lại cầu xin anh? Người đàn ông này vừa rồi còn tổn thương cô?
"Hắn tổn thương cô, nhất định phải chết."
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, lúc này chính là giết Cao Huy cũng không hết hận, lại dám động đến người phụ nữ của anh, nên lóc từng miếng thịt, đúng lúc này, Nam Cung Diệu rắc một tiếng bẻ gãy một cánh tay của Cao Huy.
"Không cần, tôi không cần anh giết người vì tôi, tôi không cần, dẫn tôi đi, cầu xin anh, mau dẫn tôi đi." Mộ Hi khóc.
"Tôi dẫn cô đi, nhưng tôi muốn lưu lại trên người hắn một vật."
Nam Cung Diệu lấy dao găm ra, bắt lấy tay Cao Huy, dùng dao găm cắt rớt ngón tay của cái tay không gãy kia của Cao Huy, có thể thấy được dao găm sắc bén cỡ nào, bốn ngón tay trong nháy mắt rơi trên mặt đất, máu tươi tu tu chảy ra ngoài, Cao Huy đau đến bất tỉnh ngay tại chỗ.
Ra khoang thuyền, Lãnh Đông nhìn thấy tổng giám đốc ôm Mộ Hi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
" Xử lý sạch sẽ chỗ này, liền lập tức rời đi, lát nữa cảnh sát sẽ đến ." Nam Cung Diệu nói với Lãnh Đông.
"Vâng, anh Diệu, anh về trước đi, chúng tôi trở về bằng thuyền khác." Lãnh Đông nhìn thấy Mộ Hi hết sức chật vật, vì vậy, hy vọng tổng giám đốc đưa cô rời khỏi trước.
"Lãnh Đông, chăm sóc Cao Huy thật tốt, đừng để cho hắn đã chết, lợi cho hắn rồi." Nam Cung Diệu quay đầu thêm một câu nữa.
"Hiểu anh Diệu, yên tâm."
"Giúp cái rắm, nhanh đi lấy bảo bối của tao tới, cho cô ta uống."
Cao Huy như cũ ngồi trên người Mộ Hi, Mộ Hi không biết hắn nói là cái gì? Nhưng là có thể khẳng định không phải là thứ gì tốt.
Chỉ chốc lát sau, người đàn ông kia lấy ra .
"Hai người chúng mày qua đây, cho cô ta uống."
Cao Huy dùng sức bóp Mộ Hi miệng, bưng một ly chất lỏng gì đó đổ vào trong miệng Mộ Hi, một người đàn ông khác gắt gao đè hai tay Mộ Hi lại, tránh để cô lộn xộn.
"Khụ khụ... Khụ khụ... Ừng ực... Ừng ực..."
Cứ như vậy một ly không biết là chất lỏng gì, bị Mộ Hi ừng ực ừng ực uống vào trong bụng!
"Chùng mày đều đi ra ngoài đi." Cao Huy còn vỗ hai cái trên mặt Mộ Hi, dường như rất hài lòng.
"Vâng, ông chủ."
Hai người đàn ông vẫn giống như chưa có xem đủ, bất đắc dĩ rời khỏi, mà Cao Huy cũng rời khỏi thân thể Mộ Hi, ngồi lên một bên ghế sofa.
"Đồ kỹ nữ thối tha, tôi liền ngồi chờ ở chỗ này, chờ cô cầu xin tôi chơi cô, ha ha... Ông đây thích con gái chủ động, nên tôi có rất nhiều kiên nhẫn, cô cũng đừng hy vọng Nam Cung Diệu tới cứu cô, chúng ta đã rời khỏi bờ rất xa rồi."
Mộ Hi vội vã mặc quần áo của mình vào, mặc dù đã bị kéo không còn hình dạng, nhưng vẩn tốt hơn so với không mặc đi!
Lúc Cao Huy nhắm mắt nghỉ ngơi, một họng súng đen sẫm để ở huyệt thái dương của hắn, hắn sợ tới mức thân thể cứng đờ.
"Ai? Người đâu tới nhanh ..." Cao Huy vội vàng gọi, hy vọng có thể gọi người bên ngoài đến.
"Cao Huy, đừng phí sức lực, người ở bên ngoài đã đi cho cá ăn rồi."
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, một đôi mắt chim ưng thương tiếc nhìn Mộ Hi, thân thể cô nhỏ bé cuốn rúc dưới cửa sổ.
"Mày tên tạp chủng..."
Nam Cung Diệu đánh một đấm về phía Cao Huy, ngay sau đó lại là vài cú đá, Cao Huy không có sức đánh trả, chỉ có thể mặc cho anh đánh, hắn không nghĩ tới, thuyền của bọn họ đã lái ra xa như vậy, còn có thể bị Nam Cung Diệu tìm được.
"Dẫn tôi đi."
Mộ Hi thấy là Nam Cung Diệu, trong mắt tràn đầy khủng hoảng, ánh mắt cầu cứu, hiện tại cô chỉ muốn rời khỏi nơi này thôi.
Nam Cung Diệu nghe thấy vẻ mặt Mộ Hi nói chuyện, trái tim anh tan nát. Anh đi về phía Mộ Hi cởi áo khoác xuống mặc vào cho cô, sau đó lấy ra một cái khăn tay bịt kín mắt Mộ Hi.
"Đừng giết tôi, đừng giết tôi..."
Cao Huy nhìn thấy anh bịt kín mắt Mộ Hi, cho là muốn giết hắn.
"Không cần giết hắn."
Mộ Hi nghe thấy Cao Huy cầu cứu, vì vậy cô lớn tiếng gọi Nam Cung Diệu, cô tưởng là Nam Cung Diệu lại muốn giết người. Nam Cung Diệu không nói, tiếp tục đi về phía Cao Huy.
"Xin anh đừng giết hắn."
Mộ Hi cầu xin Nam Cung Diệu lần nữa, lần trước là cầu xin anh đừng xuống xe, bây giờ tại sao cô lại cầu xin anh? Người đàn ông này vừa rồi còn tổn thương cô?
"Hắn tổn thương cô, nhất định phải chết."
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, lúc này chính là giết Cao Huy cũng không hết hận, lại dám động đến người phụ nữ của anh, nên lóc từng miếng thịt, đúng lúc này, Nam Cung Diệu rắc một tiếng bẻ gãy một cánh tay của Cao Huy.
"Không cần, tôi không cần anh giết người vì tôi, tôi không cần, dẫn tôi đi, cầu xin anh, mau dẫn tôi đi." Mộ Hi khóc.
"Tôi dẫn cô đi, nhưng tôi muốn lưu lại trên người hắn một vật."
Nam Cung Diệu lấy dao găm ra, bắt lấy tay Cao Huy, dùng dao găm cắt rớt ngón tay của cái tay không gãy kia của Cao Huy, có thể thấy được dao găm sắc bén cỡ nào, bốn ngón tay trong nháy mắt rơi trên mặt đất, máu tươi tu tu chảy ra ngoài, Cao Huy đau đến bất tỉnh ngay tại chỗ.
Ra khoang thuyền, Lãnh Đông nhìn thấy tổng giám đốc ôm Mộ Hi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
" Xử lý sạch sẽ chỗ này, liền lập tức rời đi, lát nữa cảnh sát sẽ đến ." Nam Cung Diệu nói với Lãnh Đông.
"Vâng, anh Diệu, anh về trước đi, chúng tôi trở về bằng thuyền khác." Lãnh Đông nhìn thấy Mộ Hi hết sức chật vật, vì vậy, hy vọng tổng giám đốc đưa cô rời khỏi trước.
"Lãnh Đông, chăm sóc Cao Huy thật tốt, đừng để cho hắn đã chết, lợi cho hắn rồi." Nam Cung Diệu quay đầu thêm một câu nữa.
"Hiểu anh Diệu, yên tâm."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook