Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 163-3: Bí mật của lời tiên đoán (3)

Họ chẳng biết, lúc cả nhà họ ở Thái Lan vui vẻ dạo chơi, Khang Hân đang ở một góc khóc.

Lúc này, Âu Dương Hàn cùng vài người đúng lúc đi qua, thấy Khang Hân ngồi trong góc phòng khóc thầm, bởi vì tò mò nên đi lại.

“Này cô! Sao lại khóc?” Âu Dương Hàn hỏi.

Khang Hân vốn đang khóc, không nghĩ tới sẽ là người Trung Quốc hỏi, cao hứng ngẩng đầu, ai ngờ được?

“Âu thiếu, là anh, thật là anh? Tôi không phải là đang nằm mơ chứ?” Khang Hân không thể tin vào hai mắt của mình, đi tới lui xung quanh Âu Dương Hàn, cẩn thận nhìn anh, không phải là mơ.

“Tôi biết cô sao?” Âu Dương Hàn cũng bất ngờ, người phụ nữ này tại sao lại biết họ của anh?

“Là tôi, Khang Hân, tôi là Khang Hân.” Khang Hân cao hứng kêu to.

Thấy bộ dáng cao hứng của Khang Hân, không giống như là giả bộ, chẳng lẽ là anh hai quen cô ta, anh định gọi điện hỏi anh hai xem có quen không.

Âu Dương Hàn đi qua gọi điện cho Âu Dương Hàn.

“Anh, anh có biết một người phụ nữ tên là Khang Hân không?” Âu Dương Hàn hỏi.

“Làm sao?” Âu Dương Hàn nhàn nhạt hỏi.

“Em bây giờ cùng cô ta ở một chỗ, nhưng cô nói đã trở thành người của anh.” Âu Dương Hàn vừa nghe giọng của anh thì chỉ biết anh biết người phụ nữ này, bởi vì hai người anh em sinh đôi, cho nên vẫn còn thắc mắc.

“Em ở đâu?” Âu Dương Hàn vẫn nhàn nhạt hỏi.

“Ở Thái Lan, xem ra cô ta đang không được tốt.” Âu Dương Hàn nói.

“Em đi du lịch, lúc trở về thì mang theo cô ta.” Âu Dương Hàn biết em trai mình thích ra ngoài chơi, cho nên không có nói nhiều, liền cúp điện thoại.

Nghe anh hai cúp điện thoại, sau khi Âu Dương Hàn biết đây là người phụ nữ của anh hai, trong lòng cũng không còn kiêng kị, vốn lo lắng cô là người phụ nữ không sạch sẽ, cố ý tiếp cận anh, sau khi biết là người phụ nữ của anh hai, yên tâm.

“Tôi không phải là người cô muốn tìm, nhưng, tôi sẽ đem cô về gặp anh hai.” Âu Dương Hàn nói.

Khang Hân nghi hoặc nhìn Âu Dương Hàn, người này tại sao lại nó như vậy, chẳng lẽ thật sự là nhầm người, hay bọn họ là anh em sinh đôi? Nếu không phải thì làm sao giống như vậy? Bất quá vừa nghĩ được về nhà, trong lòng vẫn rất vui vẻ, chỉ cần có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này là được.

“Cảm ơn anh, hai người thật sự rất giống?” Khang Hân ôn nhu nói, hy vọng có thể chiếm được đồng cảm của người đàn ông này, đây chính là cứu tinh duy nhất của cô.

“Chúng tôi là anh em sinh đôi.” Âu Dương Hàn nói.

“Thì ra là như vậy, bất quá, hiện tại tôi cái gì cũng không có, có lẽ sẽ rất phiền phức!” Khang Hân ăn ngay nói thật, bởi vì không có hộ chiếu, muốn về nước sẽ rất phiền phức, không có tiền, không có quan hệ căn bản sẽ không thể quay về, đây là nguyên nhân làm cho Khang Hân khóc, vốn định ra ngoài bán mình, chỉ cần kiếm được tiền, làm cái gì cũng được, thế nhưng coi như là có tiền, cũng không có hộ chiếu, như vậy vẫn không tốt, cho nên càng nghĩ càng khổ sở, liền khóc lên.

Không nghĩ tới ông trời vẫn còn thương cô, cư nhiên lại có cứu tinh.

“Tôi sẽ nghĩ biện pháp, tôi sẽ dẫn cô quay về Trung Quốc.” Âu Dương Hàn nói, trong khoảng thời gian này bởi vì độc thủ ấn đó, anh đã không còn phách lối nữa, nhìn người bên cạnh dần dần chết đi, anh đang suy nghĩ, bây giờ tốt nhất là làm nhiều việc thiện một chút, cầu Bồ Tát phù hộ, bởi vì anh biết mình tạo quá nhiều nghiệp chướng.

Vừa nhìn đến ánh mắt lo lắng của Khang Hân, anh bỗng nhiên muốn làm một người tốt, mới có thể nói như vậy.

“Cảm ơn anh.” Âu Dương Hàn nói như vậy, làm cho cô yên tâm.

“Đi, chúng ta cũng sắp dùng cơm, cùng nhau đi chứ.” Âu Dương Hàn nói.

“Ừ.” Khang Hân ngoan ngoãn trả lời, thật ra, cô là bữa trước có bữa sau không, bao tử đã sớm kêu rột rột!

Sau khi Âu Dương Hàn cùng mọi người ăn xong, liền dẫn Khang Hân đi mua một ít quần áo, bởi vì người phụ nữ này không có cái gì, sau đó lại mang cô đi cửa hiệu để chỉnh sửa tóc, bởi vì người phụ nữ này nhìn qua giống như người điên, nếu phải mang theo cô, liền đem cô đi chỉnh sửa sạch sẽ, nếu tương lai anh hai thấy cô chật vật như vậy thì có thể trách anh không chăm sóc tốt cho cô ta? Cho nên mới quyết định đem cô đi mua một ít đồ.

Chờ sau khi Khang Hân từ cửa hiệu cắt tóc đi ra, quần áo cũ trên người đã ném đi, mặc bây giờ đều là quần áo mới.

Thật ra Âu Dương Hàn không thấy Khang Hân có cái gì đặc biệt, chỉ là một là giả trang, làm cho người ta có cảm giác sáng chói trước mắt.

Vừa nhìn hoạt bát, hai mắt to mê người, da dường như lâu rồi chưa được thoa kem, có chút thô ráp, bất quá nhìn cô ta như vậy thì không có tốn công vô ích mà, thì ra ánh mắt của anh không tệ, khi vừa biết Khang Hân là người phụ nữ của anh hai, Âu Dương Hàn đau lòng còn rất thất vọng, cho rằng ánh mắt của anh quá tệ, lúc này thì anh không cho là như vậy nữa, thì ra cô nhìn cũng rất đẹp.

Đương nhiên anh chỉ đơn thuần là thưởng thức, hiện tại thì anh không có tâm trạng chơi đùa cùng phụ nữ, nói không chừng có thể chết ngay lập tức, nhất là, độc thủ ấn trên chân vẫn không cần lo, theo bọn họ còn có một pháp sư, luôn luôn cố gắng, nhưng đều là phí công, dùng rất nhiều cách, độc thủ ấn vẫn không mờ được!

Làm cho Âu Dương Hàn nóng nảy là, hôm nay đến Thái Lan, vẫn không thể gặp vị đại sư nổi tiếng kia, có người nói vị đại sư này đã hơn một trăm tuổi, là một vị cao tăng đắc đạo, ai ngờ mỗi lần đi bái phỏng đều không gặp được, đều nói là đi du ngoạn sơn thủy vẫn chưa về, cho nên Âu Dương Hàn không thể làm gì khác hơn là chờ đợi!

Mộ Hi thích rất nhiều phong cảnh Thái Lan, bởi vì nơi này thật sự quá đẹp, Mộ Hi ở đây sắp xếp thời gian chụp ảnh, cư nhiên lại phát hiện Nam Cung Diệu cũng ở Thái Lan, bởi vì Mộ Hi có một bức hình chụp chung với Nam Cung Diệu với Thiên Hàng, bọn họ đã ở chụp chung một ảnh lưu niệm, chỉ là bọn họ cách nhau rất xa, cho nên ai cũng không thể nhìn thấy đối phương.

Mộ Hi nhìn bọn họ vui vẻ, rốt cuộc Thiên Hàng tìm được hạnh phúc của mình.

“Mẹ, đang cười cái gì?” Nam Nam hỏi.

“Con trai, con xem đây là ai?” Mộ Hi chỉ chỉ người trong hình nói.

“Là Thiên thúc thúc.”

Nam Nam vui vẻ nói, thật ra, Thiên Hàng chính là lão sư của Nam Nam, Nam Nam vẫn theo Thiên Hàng học quyền đạo, hơn hai tuổi đã bắt đầu học, bây giờ đã được bảy tám năm, việc này Nam Cung Diệu cũng không biết, bởi vì anh bình thường bận rộn nhiều việc, mỗi khi anh làm xong mới về nhà, lúc ấy Nam Nam đã làm xong mọi chuyện, cho nên mỗi lần đi làm về thì Nam Cung Diệu chỉ thấy con trai vẫn ngoan ngoãn ngồi ngẩn ngơ ở nhà.

Thật ra, cuộc sống của Nam Nam rất phong phú, ban ngày ngoại trừ đến trường chơi đùa, có lúc cảm thấy tiết học của thầy cô rất nhàm chán, sẽ kiếm cơ trốn đi, thầy cô cũng không có cách nào, bởi vì mỗi kỳ kiểm tra thì Nam Nam đều đứng nhất, bé bình thường trốn tiết, thầy cô đều hoài nghi bé gian lận, cho nên khi bắt đầu kỳ thi, thầy cô luôn nhìn bé chằm chằm, có một lần, trường học đặc biệt sắp xếp một thầy giám thị cho bé, kết quả vẫn là một trăm điểm, hơn nữa mỗi kỳ đều là một trăm điểm, điều này làm cho thầy giám thị cũng không dám cư tuyệt khi bé mượn cớ xin nghỉ, bởi vì bé hứa sẽ không trễ học, cho nên bình thường thì Nam Nam luôn chạy đi tìm Thiên Hàng học công phu.

Thiên Hàng rất thích Nam Nam, dù sao khi Nam Nam sinh ra thì Thiên Hàng luôn ở bên, thế nhưng Thiên Hàng chính là người đầu tiên Nam Nam nhìn thấy trên thế giới, đương nhiên là trừ y tá với bác sĩ ra, lúc Mộ Hi sinh, Thiên Hàng ở ngoài giữ cửa, lúc y tá đem Nam Nam giao cho Thiên Hàng, anh cảm giác đứa bé đó chính là của anh, cho nên phá lệ có tình cảm.

Mỗi ngày Nam Cung Diệu đều cùng lão bà đi chơi, bây giờ anh chính là ôm con gái để bổ sung thể lức, bởi vì… mấy ngày nay anh không có dánh cờ nhiều với chu công, mỗi ngày đều phụ trách mang theo bao lớn bao nhỏ.

Nam Cung Diệu nằm ở trên giường rất nhanh đã ngủ.

“Rốt cuộc thì ngươi cũng đợi được người phụ nữ chân đạp thất tinh, bất quá ta sẽ không để ngươi được như ý, ha ha…” Một giọng nói kinh khủng vang lên.

“Ngươi là ai? Ra đây cho ta.”

Ở trong bóng tối, Nam Cung Diệu lớn tiếng chất vấn.

“Đàn ông Nam Cung gia đều đáng bị coi thường, ta sẽ không để ngươi được như ý, ha ha ha…”

Giọng nói kinh khủng càng lúc càng lớn, lớn đền nổi Nam Cung Diệu cảm thấy lỗ tai cũng tê dại, nhưng cẩn thận nghe thì giống như lộ ra một tia thê lương, Nam Cung Diệu nhìn xung quanh một chút, trống rỗng, không có bất kỳ thứ gì, Nam Cung Diệu hơi mở hai mắt ra, Nam Cung Diệu phát hiện mình vẫn nằm ở trên giường, anh mơ mơ màng màng muốn ngủ tiếp. Vì vậy, từ từ nhắm hai mắt lại.

Sau khi Nam Cung Diệu nhắm mắt muốn ngủ, chợt phát hiện toàn thân của mình không nhúc nhích được, đặc biệt là tứ chi hình như là bị cố định ở trên giường, muốn mở mắt, nhưng giống như là bị dính lại, bất luận thế nào cũng không thể mở ra được!

Xảy ra chuyện gì? Nam Cung Diệu cảm thấy tỉnh táo được một chút, tuy rằng tỉnh táo, thế nhưng cơ thể lại bị khống chế, loại hiện tượng kỳ là này, trong ba mươi năm qua thì đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này.

Lẽ nào đây là cảnh quỷ đè giường trong TV? Rất kỳ lạ, loại chuyện như vậy cũng có thật? Nhưng bây giờ phải giải quyết thế nào đây? Nam Cung Diệu nhanh chóng suy nghĩ.

Anh cảm giác như là bị một người rất nặng đè, hơn nữa tay chân như bị người ta giữ lấy, không có cách nào cử động được!

Anh cố gắng muốn thấy rõ bóng đen trước mắt là ai?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương