Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 14: Sớm muộn gì cô cũng là món ăn của anh
"Anh là người hay là quỷ vậy?" Mộ Hi bị hành động của anh hù dọa, trong lòng tràn ngập lửa giận không thể nào phát tiết được, ngồi ở trên đùi anh đến một cử động cũng không dám, hung hăng trừng đôi mắt lạnh lùng kia, hận ánh mắt của mình không thể hóa thành mũi tên bắn kẻ tự cuồng này thành con nhím.
"Cô tỉnh lại đi, cô dùng ánh mắt cũng không giết được tôi." Nghênh đón đôi mắt cô, mặc dù vẫn mang cái kính quê mùa, nhưng bây giờ anh đã biết rõ đằng sau mắt kính là một gương mặt xinh đẹp.
"Tổng giám đốc hiểu lầm rồi, tôi là thư ký của anh, nào dám làm loại chuyện đó?" Mộ Hi biết rõ trước mắt phải thật ổn định, tỉnh táo.
Mười năm nay, chưa từng có người nào dám lấy mắt trừng anh như vậy, trong mắt cô gái này không có sợ hãi, khiếp đảm, còn mang theo một loại quật cường, cũng từ khi biết cô, lúc nào Mộ Hi cũng châm chọc anh, nói anh là cuồng tự kỷ! Tổng giám đốc ác ma, còn bóc lột người nghèo, còn dám không biết sống chết mắng anh là lưu manh! Khiến anh đáng giận là, anh vậy mà lần lượt tha thứ cho sự vô lễ của cô, giống như cuộc điện thoại cầu cứu kia, lúc ấy tức giận hận không thể ăn cô. Nhưng sau khi rời khỏi phòng họp, anh lại thấy buồn cười.
Đều nói mỗi người đều có một khắc tinh, chẳng lẽ cô chính là khắc tinh của anh? Khắc tinh bình tĩnh đến chậm.
Mộ Hi thấy anh không trả lời, chính mình cũng không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy bắp đùi co dãn và rắn chắc, làm cho người ta không tự chủ được liên tưởng đến một chữ: Gợi cảm.
Một cái tay Nam Cung Diệu vòng quanh eo cô, tay kia thao tác tay lái, trong phút chốc đó, xe giống như cung tên lái nhanh ra bãi đậu xe.
"A - - anh muốn tìm cái chết à? lái nhanh như vậy." Mộ Hi bị hù dọa kêu to.
Nam Cung Diệu không có bất kỳ vẻ mặt gì, anh phiền nhất là người kêu to, nhưng bây giờ cô gái trong lòng, đang thét chói tai, anh không có tức giận, ngược lại cảm thấy hết sức kích thích.
"Ngừng xe, ngừng xe, tôi muốn xuống xe, tôi muốn xuống xe, cuồng tự kỷ, dừng lại, dừng lại."
Mộ Hi bị hù dọa kêu to, Nam Cung Diệu thả chậm tốc độ, tiếng thét chói tai lập tức dừng lại.
"Cô câm miệng." Nam Cung Diệu làm cho cô câm miệng, không biết còn tưởng rằng ai cưỡng gian cô kia! Kêu lớn tiếng như vậy.
Xe đi chậm lại, giọng Mộ Hi cũng nhỏ lại.
"Tổng giám đốc, làm ơn, để cho tôi ngồi ghế bên cạnh được không? Tôi không muốn bị chú cảnh sát bắt lấy, hết sức mất mặt, anh hiểu chứ?"
"Như vậy cũng tốt." Nam Cung Diệu nhìn về phía trước lái xe nói.
"Không tốt, thật không tốt, người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng tôi thích anh, rất thích anh kìa, ngay cả lái xe cũng muốn ngồi trong ngực anh, không được, người ta sẽ hiểu lầm, vả lại, anh cũng không phải người đàn ông của tôi, tại sao lại phải gần gũi với anh như vậy. Anh không sợ trở thành trò cười, nhưng tôi sợ."
Nam Cung Diệu nghe cô nói hết sức mới mẻ, đàn ông của cô? Sức tưởng tượng của cô rất phong phú.
"Cô có thể tạm thời coi tôi thành người đàn ông của cô." Nam Cung Diệu có chút được voi đòi tiên nói.
"Tổng giám đôc, anh đúng là thần tài của tôi, hơn nữa, anh? Không được, muốn làm người đàn ông của tôi thỉ chỉ có một mình tôi, còn anh? Không đủ tư cách, anh nhiều phụ nữ như quần áo."
Nam Cung Diệu nghe vậy cực kỳ khó chịu, nhiều người phụ nữ muốn anh cưng chiều, nhưng cái cô gái này, đối với anh không có một chút hứng thú, thậm chí còn lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt anh, cô nàng đáng giận, sớm muộn gì cô cũng là đồ ăn của anh, kể cả tư tưởng tự đại.
"Tổng giám đốc, phiền anh dừng xe được không? Tôi muốn ngồi bên cạnh."
Nam Cung Diệu trầm mặc không nói.
"Tôi đã cảnh cáo anh trước nhé, là anh không để cho tôi ngồi sang, đến lúc đó có bất kỳ hậu quả gì, anh tự chịu trách nhiệm, tôi mặc kệ đó!"
Nam Cung Diệu không hiểu có ý gì, vẫn tiếp tục lái xe, kỳ thật Mộ Hi sợ hãi dì cả của mình dính trên đùi anh, vì cô rất khó bảo đảm nó sẽ không rỉ ra ngoài!
"Cô tỉnh lại đi, cô dùng ánh mắt cũng không giết được tôi." Nghênh đón đôi mắt cô, mặc dù vẫn mang cái kính quê mùa, nhưng bây giờ anh đã biết rõ đằng sau mắt kính là một gương mặt xinh đẹp.
"Tổng giám đốc hiểu lầm rồi, tôi là thư ký của anh, nào dám làm loại chuyện đó?" Mộ Hi biết rõ trước mắt phải thật ổn định, tỉnh táo.
Mười năm nay, chưa từng có người nào dám lấy mắt trừng anh như vậy, trong mắt cô gái này không có sợ hãi, khiếp đảm, còn mang theo một loại quật cường, cũng từ khi biết cô, lúc nào Mộ Hi cũng châm chọc anh, nói anh là cuồng tự kỷ! Tổng giám đốc ác ma, còn bóc lột người nghèo, còn dám không biết sống chết mắng anh là lưu manh! Khiến anh đáng giận là, anh vậy mà lần lượt tha thứ cho sự vô lễ của cô, giống như cuộc điện thoại cầu cứu kia, lúc ấy tức giận hận không thể ăn cô. Nhưng sau khi rời khỏi phòng họp, anh lại thấy buồn cười.
Đều nói mỗi người đều có một khắc tinh, chẳng lẽ cô chính là khắc tinh của anh? Khắc tinh bình tĩnh đến chậm.
Mộ Hi thấy anh không trả lời, chính mình cũng không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy bắp đùi co dãn và rắn chắc, làm cho người ta không tự chủ được liên tưởng đến một chữ: Gợi cảm.
Một cái tay Nam Cung Diệu vòng quanh eo cô, tay kia thao tác tay lái, trong phút chốc đó, xe giống như cung tên lái nhanh ra bãi đậu xe.
"A - - anh muốn tìm cái chết à? lái nhanh như vậy." Mộ Hi bị hù dọa kêu to.
Nam Cung Diệu không có bất kỳ vẻ mặt gì, anh phiền nhất là người kêu to, nhưng bây giờ cô gái trong lòng, đang thét chói tai, anh không có tức giận, ngược lại cảm thấy hết sức kích thích.
"Ngừng xe, ngừng xe, tôi muốn xuống xe, tôi muốn xuống xe, cuồng tự kỷ, dừng lại, dừng lại."
Mộ Hi bị hù dọa kêu to, Nam Cung Diệu thả chậm tốc độ, tiếng thét chói tai lập tức dừng lại.
"Cô câm miệng." Nam Cung Diệu làm cho cô câm miệng, không biết còn tưởng rằng ai cưỡng gian cô kia! Kêu lớn tiếng như vậy.
Xe đi chậm lại, giọng Mộ Hi cũng nhỏ lại.
"Tổng giám đốc, làm ơn, để cho tôi ngồi ghế bên cạnh được không? Tôi không muốn bị chú cảnh sát bắt lấy, hết sức mất mặt, anh hiểu chứ?"
"Như vậy cũng tốt." Nam Cung Diệu nhìn về phía trước lái xe nói.
"Không tốt, thật không tốt, người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng tôi thích anh, rất thích anh kìa, ngay cả lái xe cũng muốn ngồi trong ngực anh, không được, người ta sẽ hiểu lầm, vả lại, anh cũng không phải người đàn ông của tôi, tại sao lại phải gần gũi với anh như vậy. Anh không sợ trở thành trò cười, nhưng tôi sợ."
Nam Cung Diệu nghe cô nói hết sức mới mẻ, đàn ông của cô? Sức tưởng tượng của cô rất phong phú.
"Cô có thể tạm thời coi tôi thành người đàn ông của cô." Nam Cung Diệu có chút được voi đòi tiên nói.
"Tổng giám đôc, anh đúng là thần tài của tôi, hơn nữa, anh? Không được, muốn làm người đàn ông của tôi thỉ chỉ có một mình tôi, còn anh? Không đủ tư cách, anh nhiều phụ nữ như quần áo."
Nam Cung Diệu nghe vậy cực kỳ khó chịu, nhiều người phụ nữ muốn anh cưng chiều, nhưng cái cô gái này, đối với anh không có một chút hứng thú, thậm chí còn lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt anh, cô nàng đáng giận, sớm muộn gì cô cũng là đồ ăn của anh, kể cả tư tưởng tự đại.
"Tổng giám đốc, phiền anh dừng xe được không? Tôi muốn ngồi bên cạnh."
Nam Cung Diệu trầm mặc không nói.
"Tôi đã cảnh cáo anh trước nhé, là anh không để cho tôi ngồi sang, đến lúc đó có bất kỳ hậu quả gì, anh tự chịu trách nhiệm, tôi mặc kệ đó!"
Nam Cung Diệu không hiểu có ý gì, vẫn tiếp tục lái xe, kỳ thật Mộ Hi sợ hãi dì cả của mình dính trên đùi anh, vì cô rất khó bảo đảm nó sẽ không rỉ ra ngoài!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook