Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá
-
Chương 88: Cứu người
"Cái gì." Cha Lâm Nhược trợn mắt hốc mồm nhìn Kha Trạch Liệt, dáng vẻ kinh hoàng, không tin lời anh nói.
Lâm Nhược đang mơ mơ màng màng ở bên cạnh nghe được chuyện này không khỏi im lặng, dù cô rất buồn ngủ, nhưng đây là lý do bị coi thường hoàn toàn sao?!
"Ôi chao, cha, vấn đề này chúng con về nhà bàn bạc lại mà." Lâm Nhược kéo Kha Trạch Liệt đi ra khỏi cửa.
Cha cô nhìn dáng vẻ trốn chạy của cô, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, con gái của ông chính là như thế, một lòng suy nghĩ vì người khác, không biết lo lắng cho mình nhiều hơn một chút.
"Kha Trạch Liệt, chăm sóc con gái của cha thật tốt." Ông gào to với bóng lưng ngày càng xa dần, hai người kia, trai tài gái sắc, ngay cả ông cũng không khỏi chậc lưỡi cảm thán. Đúng là một đôi trời sinh, đứng chung một chỗ xứng đôi như vậy.
Kha Trạch Liệt nghe tiếng ông, quay người lại, cũng gào to đáp lời, "Con hiểu, cha, cha vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm." Mãi đến khi cổng khép lại, Kha Trạch Liệt mới quay đầu về.
Lái chiếc xe Audi từ trong ga-ra ra, trên xe, im lặng không nói gì.
Cơn buồn ngủ của Lâm Nhược lại tìm tới lần nữa, trong lúc mơ màng cô vẫn nghe được tiếng nói thật nhỏ của Kha Trạch Liệt, sau khi tùy tiện đáp lại một tiếng, liền đi gặp Chu Công. Không có gì đáng lo ngại, cùng lắm thì, sau khi tỉnh lại bảo anh nói lại một lần nữa là được rồi.
Kha Trạch Liệt nhìn Lâm Nhược đang ngủ bình yên bên cạnh, khóe miệng gợi lên một đường cong đẹp mắt, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng, nhàn nhạt chiếu trên người Lâm Nhược.
Cứ yên tâm ngủ đi, cô gái của anh.
Tương lai, anh sẽ dẫn em tới ngôi nhà của chúng ta, vẫn còn nhiều thời gian như vậy, chắc chắn có thể chuẩn bị mọi thứ thật tốt. Cha nói rất đúng, em đã là người phụ nữ của anh, anh sẽ phải chăm sóc cho em thật tốt. Cha em thương yêu em nhiều năm như vậy, không phải để cho em phải uất ức bên anh.
Kỹ năng lái xe của Kha Trạch Liệt luôn không tệ, một mạch yên ổn lái xe về đến nhà. Chầm chậm dừng xe lại, ôm lấy Lâm Nhước ở ghế sau. Lâm Nhược có thói quen, luôn thích ngồi ở ghế sau. Nhưng như vậy cũng tốt, anh không cần phải lo lắng lỡ xảy ra chuyện gì, cô sẽ bị thương nặng. Có lẽ chỗ ngồi ghế sau vẫn tương đối an toàn.
Lâm Nhược ngủ say hô hấp đều đều, lồng ngực theo hô hấp khẽ lên khẽ xuống. Lông mi khẽ run, tựa như đang làm gì đó trong mơ. Đôi môi nhỏ hấp dẫn mê người, làn da trắng nõn căng mịn, không có chút tỳ vết nào.
Kha Trạch Liệt dùng kiểu ôm công chúa ôm Lâm Nhược vào trong ngực, cảm nhận được độ ấm của cô, cảm giác tồn tại thực sự khiến anh rất thỏa mãn. Sải bước đi lên tầng, chỉ sợ Lâm Nhược bị cảm lạnh.
Mở cửa phòng, bàn tay còn bận bế Lâm Nhược, không rảnh rỗi bật đèn điện, cũng may anh đã trải qua huấn luyện thực nghiệm bóng tối, trong đêm đen có thể nhìn mọi thứ rõ ràng hơn người bình thường. Một mạch đi tới phòng ngủ, đặt cô xuống. Hai tay rảnh rỗi, mới bước ra ngoài đóng cửa phòng, khóa lại, sau đó bật đèn điện.
Cả căn phòng được chiếu sáng, ánh đèn phát ra ánh sáng êm dịu, chiếu trên người Kha Trạch Liệt, dáng người cao lớn rắn rỏi mạnh mẽ.
Anh đi vào phòng ngủ lần nữa, để cơ thể Lâm Nhược nằm ngang. Lâm Nhược bây giờ mặc cho người ta sắp đặt, xem ra, ngày hôm nay cô hẳn là rất mệt, mệt đến nỗi đã ngủ say tới loại trình độ này.
Kha Trạch Liệt bất đắc dĩ cong môi, cô gái này mãi không học nổi việc phải yêu lấy chính bản thân mình. Cô chắc chắn không biết, anh rất đau lòng, đau lòng cô không quý trọng chính mình.
Con gái không phải đều ở nhà làm chút việc nhẹ nhàng đơn giản, những chuyện khó khăn nặng đề kia, giao cho đàn ông bọn anh làm không được sao!
Đưa tay khẽ giúp Lâm Nhược tháo giày cao gót ra, nhẹ nhàng đặt trên sàn nhà, tiếp tục tháo chiếc giày còn lại. Chân cô trắng bóc, đôi chân tinh tế như bạch ngọc. Chính bởi vì như thế, khi gót chân cô vì ma sát với gót giày mà đỏ bừng, lộ ra hết sức rõ ràng.
Kha Trạch Liệt nhẹ nhàng nâng gót chân cô lên, ngắm nghía tỉ mỉ, trong lòng không khỏi khẽ nhói lên. Có thể tưởng tượng công việc hàng ngày của Lâm Nhược, nghe nói trong công ty EX, cô không vì là công ty của cha cô mà đi cửa sau, thành tựu ngày hôm nay cô đạt được đều do bản thân cô từng chút từng chút một nỗ lực làm nên.
Một cô gái chưa tới hai mươi lăm tuổi, tự mình đi tới vị trí này, ngẫm lại đều cảm thấy rất gian khổ.
Kha Trạch Liệt cẩn thận đặt chân Lâm Nhược xuống, đi tới mép giường, đắp chăn cho cô, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng. Sau đó liền dứt khoát quay người rời khỏi phòng ngủ Lâm Nhược, nếu chần chừ thêm nữa, anh sợ rằng mình sẽ không kiềm lòng được.
Đêm dài dằng dặc, Kha Trạch Liệt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không buồn ngủ chút nào.
Hai tay đan lại đặt sau gáy, trong đầu rối bời, liên quan đến tương lai, anh có quá nhiều ý tưởng...
Không dễ dàng gì mới chợp mắt được, đêm hôm khuya khoắt, Kha Trạch Liệt nhận được cuộc gọi từ quân khu gọi tới. Đầu bên kia điện thoại là giọng nói mãi không đổi của Hoàng Thần Đạt.
"Kha Trạch Liệt, rời giường, nhận nhiệm vụ!
"Cậu thật là, bây giờ mới mấy giờ chứ, có còn muốn để người khác nghỉ ngơi hay không?!"
"Cậu đến nhanh lên, đừng lôi thôi gì nữa, có hỏa hoạn, đoán chừng đám người phòng cháy chữa cháy lại không làm được gì, tổng bộ đã gọi điện thoại tới! Nhanh! Cậu đến thẳng Cao ốc trung tâm đi!" Tình hình bên Hoàng Thần Đạt dường như rất khẩn cấp, vừa thông báo xong cho Kha Trạch Liệt, đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Kha Trạch Liệt cũng không dám trì hoãn,ai bảo anh mang thân phận đặc thù chứ, đây cũng không có cách nào, là cấp trên thì phải có trách nhiệm hơn. Kha Trạch Liệt nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ.
Trước khi ra khỏi nhà, anh nhìn Lâm Nhược đang say ngủ trong phòng, vẫn không nên đánh thức cô. Không thể làm gì khác ngoài đóng cửa khóa lại, một mình rời khỏi nhà.
Một chiếc Land Rover chạy như bay trên đường cái, xe của anh được đặc cách, cho dù là chạy quá tốc độ, cũng không cần phải nộp tiền phạt. Kha Trạch Liệt can đảm chạy xe tốc độ cao mà lao đi vùn vụt, tự nhiên như không có xe nào bên cạnh.
Không lâu sau, phía trước liền xuất hiện từng đám từng đám khói trắng, như là khí thải của nhà máy nào đó thải ra, bốc lên ngùn ngụt. Có thể khiến Cao ốc trung tâm cháy thành như vậy, cũng chỉ có thể là thần tiên.
Tắt máy, Kha Trạch Liệt bước nhanh tới chiếc xe việt dã quân dụng bên cạnh, Hoàng Thần Đạt liền quay đầu lại nói ngắn gọn tình huống cho anh: "Nguyên nhân trận hỏa hoạn này vẫn chưa tra rõ được, nhưng mà ở bên trong có rất nhiều người đang bị kẹt lại. Cần chúng ta cứu viện, bây giờ đã có không ít anh em lên đó rồi, nhưng bởi gì hiện tại người bị hại quá nhiều, cần nhiều người hơn, cậu xem xem cậu có thể cứu bao nhiêu người."
Kha Trạch Liệt đánh giá tình hình một chút, "Tầm hai mươi người." Lời nói nhẹ bẫng như mây bay, khiến Hoàng Thần Đạt vui mừng. Tốt lắm, anh cũng chỉ chờ những lời này!
Lấy tư cách là anh em, anh hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Kha Trạch Liệt, đây là một tên trâu bò, không thể dùng giới hạn của người bình thường để đánh giá năng lực của cậu ta.
"Đi thôi, người anh em! Mọi sự vì nhân dân." Hoàng Thần Đạt vội vã cổ vũ Kha Trạch Liệt, sau đó lại chuẩn bị đi cứu người.
Kha Trạch Liệt không nói gì, lời kiểu này cũng giống như lời nói nhảm, anh không có hứng thú đáp lại. Nhanh chóng mặc trang phục đặc chế vào, trang phục dày cộm nặng nề thoạt nhìn rất cồng kềnh. Đồ càng an toàn thì càng không nhìn nổi, đều cùng một đạo lý với đồ du hành vũ trụ.
Rất nhanh, Kha Trạch Liệt đã đi vào cao ốc. Tổng cộng cao ốc có 30 tầng, từ mặt đất ngẩng đầu nhìn lên, cũng nhìn không thấy đỉnh. Biểu hiện rõ tình trạng nguy hiểm cao độ.
Cao ốc trung tâm cũng không phải là nơi người bình thường có thể tiến vào, ở đây đều là khách sạn hạng sang, phục vụ năm sao, còn có phục vụ nữ tốt nhất đảm bảo khiến khách hàng hài lòng, người tầm thường hoàn toàn không vào được. Nếu như có liên quan tới người trong giới hắc bạch, chuyện này thật sự có phần khó làm.
Lần này, có lẽ nguyên nhân của trận hỏa hoạn cũng sẽ rất buồn cười? Ngày trước đã vậy một lần, không phải sẽ tiếp tục giống thế chứ?
Trong làn khói dày đặc, Kha Trạch Liệt gắng gượng lắm mới nhìn rõ đường đi. Nhiệm vụ của anh là tầng 25 đến tầng 30, so sánh với nhau, nhiệm vụ của anh tương đối gian khổ nặng nề hơn. Người có năng lực thì vất vả hơn thôi.
Bên tai ngoại trừ tiếng lốp bốp của đồ vật bị đốt cháy, cũng không thiếu tiếng người kêu cứu. Dù đã mặc đồ đặc thù, nhưng vẫn có một chút khói tiến vào bên trong quần áo, hơi cúi người xuống, cố gắng đi lại sát mặt đất, vóc người quả thật cao, đã cúi người xuống rồi mà vẫn hít phải không ít khói.
Không còn cách nào, Kha Trạch Liệt không thể làm gì khác hơn là bước chân nhanh hơn, nghe thấy tiếng kêu cứu suy yếu hơn, bước chân của anh càng nhanh thêm. Vòng qua khúc quanh, tránh khỏi lửa, cả người mới dùng một chút lực, đã phá mở được cửa phòng. Bên trong là một cô bé rất đáng yêu.
Đầu tóc lúc này đã có chút lộn xộn, thoạt nhìn rất nhếch nhách. Cô gái khóc lem cả khuôn mặt nhỏ bé, khiến Kha Trạch Liệt cũng thấy đau lòng. Dù là một người đàn ông, nhưng Kha Trạch Liệt vẫn thích đứa trẻ không rành thế sự này từ tận đáy lòng.
"Người bạn nhỏ, đừng sợ, chú tới đây." Kha Trạch Liệt thân thiết ôm cô bé vào trong ngực, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài cửa, muốn đưa cô bé ra đầu tiên.
Không ngờ cô bé sau khi nhìn thấy anh chỉ dừng khóc trong chốc lát, sau đó lại bắt đầu khóc òa lên. Kha Trạch Liệt cực kỳ mơ hồ, khẽ hỏi, "Ngoan, nói cho chú biết, làm sao vậy?"
Cô bé nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỗ lộ ra vẻ hoảng hốt, nghẹn ngào mở miệng: "Chú ơi, mẹ cháu vẫn còn ở bên trong, cứu cứu mẹ." Cô gái nhỏ đưa tay chỉ trong phòng.
Thì ra là như vậy, chuyện này đương nhiên là trách nhiệm của anh, chỉ là nếu tiếp tục trì hoãn nữa, anh cũng không dám chắc chắn. An ủi: "Cô bé, chú nhất định sẽ đưa mẹ cháu ra, tin tưởng chú. Bây giờ, trước tiên chúng ta đi ra ngoài đã, được chứ?"
Cô bé nhu thuận gật đầu một cái, bộ dáng này chiếm được yêu mến của Kha Trạch Liệt. Có thể giáo dục con gái tốt như vậy, có lẽ mẹ cô bé cũng không kém cỏi chút nào. Trong lòng Kha Trạch Liệt nổi lên tò mò. Càng tăng tốc độ bước chân.
Sau khi đưa cô bé rời đi, Kha Trạch Liệt lại nhanh chóng chạy vào trong phòng, bắt đầu tìm kiếm mẹ cô bé. Gọi mấy tiếng, không có ai đáp lại, anh có thể tưởng tượng, tình trạng người phụ nữ này không tốt lắm. Trong lòng càng thêm sốt ruột. Cứu người cả buổi, lại cứu ra một người chết, khiến anh thành người thất hứa, như vậy thật quá xấu hổ, quá mất mặt.
Chết tiệt, rốt cuộc là ở chỗ nào? Đầu Kha Trạch Liệt nhanh chóng suy nghĩ, là một người mẹ, nhất định hi vọng con mình có thể thoát nạn, nếu vậy nhất định sẽ tìm mọi cách để con mình an toàn, chính mình lại...
Kha Trạch Liệt vội vàng chạy tới phòng vệ sinh, bởi vì anh nhớ trước kia có mội cô gái đã nói với anh, phòng vệ sinh là nơi nguy hiểm nhất, cũng là chỗ an toàn nhất. Như vậy lần này, lời này có lẽ cũng sẽ không mất tác dụng chứ?
Mở cửa phòng vệ sinh, chỉ thấy khói dày đặc đang bao phủ, một thân thể mềm mại nõn nà nằm trên nền gạch men.
Lâm Nhược đang mơ mơ màng màng ở bên cạnh nghe được chuyện này không khỏi im lặng, dù cô rất buồn ngủ, nhưng đây là lý do bị coi thường hoàn toàn sao?!
"Ôi chao, cha, vấn đề này chúng con về nhà bàn bạc lại mà." Lâm Nhược kéo Kha Trạch Liệt đi ra khỏi cửa.
Cha cô nhìn dáng vẻ trốn chạy của cô, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, con gái của ông chính là như thế, một lòng suy nghĩ vì người khác, không biết lo lắng cho mình nhiều hơn một chút.
"Kha Trạch Liệt, chăm sóc con gái của cha thật tốt." Ông gào to với bóng lưng ngày càng xa dần, hai người kia, trai tài gái sắc, ngay cả ông cũng không khỏi chậc lưỡi cảm thán. Đúng là một đôi trời sinh, đứng chung một chỗ xứng đôi như vậy.
Kha Trạch Liệt nghe tiếng ông, quay người lại, cũng gào to đáp lời, "Con hiểu, cha, cha vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm." Mãi đến khi cổng khép lại, Kha Trạch Liệt mới quay đầu về.
Lái chiếc xe Audi từ trong ga-ra ra, trên xe, im lặng không nói gì.
Cơn buồn ngủ của Lâm Nhược lại tìm tới lần nữa, trong lúc mơ màng cô vẫn nghe được tiếng nói thật nhỏ của Kha Trạch Liệt, sau khi tùy tiện đáp lại một tiếng, liền đi gặp Chu Công. Không có gì đáng lo ngại, cùng lắm thì, sau khi tỉnh lại bảo anh nói lại một lần nữa là được rồi.
Kha Trạch Liệt nhìn Lâm Nhược đang ngủ bình yên bên cạnh, khóe miệng gợi lên một đường cong đẹp mắt, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng, nhàn nhạt chiếu trên người Lâm Nhược.
Cứ yên tâm ngủ đi, cô gái của anh.
Tương lai, anh sẽ dẫn em tới ngôi nhà của chúng ta, vẫn còn nhiều thời gian như vậy, chắc chắn có thể chuẩn bị mọi thứ thật tốt. Cha nói rất đúng, em đã là người phụ nữ của anh, anh sẽ phải chăm sóc cho em thật tốt. Cha em thương yêu em nhiều năm như vậy, không phải để cho em phải uất ức bên anh.
Kỹ năng lái xe của Kha Trạch Liệt luôn không tệ, một mạch yên ổn lái xe về đến nhà. Chầm chậm dừng xe lại, ôm lấy Lâm Nhước ở ghế sau. Lâm Nhược có thói quen, luôn thích ngồi ở ghế sau. Nhưng như vậy cũng tốt, anh không cần phải lo lắng lỡ xảy ra chuyện gì, cô sẽ bị thương nặng. Có lẽ chỗ ngồi ghế sau vẫn tương đối an toàn.
Lâm Nhược ngủ say hô hấp đều đều, lồng ngực theo hô hấp khẽ lên khẽ xuống. Lông mi khẽ run, tựa như đang làm gì đó trong mơ. Đôi môi nhỏ hấp dẫn mê người, làn da trắng nõn căng mịn, không có chút tỳ vết nào.
Kha Trạch Liệt dùng kiểu ôm công chúa ôm Lâm Nhược vào trong ngực, cảm nhận được độ ấm của cô, cảm giác tồn tại thực sự khiến anh rất thỏa mãn. Sải bước đi lên tầng, chỉ sợ Lâm Nhược bị cảm lạnh.
Mở cửa phòng, bàn tay còn bận bế Lâm Nhược, không rảnh rỗi bật đèn điện, cũng may anh đã trải qua huấn luyện thực nghiệm bóng tối, trong đêm đen có thể nhìn mọi thứ rõ ràng hơn người bình thường. Một mạch đi tới phòng ngủ, đặt cô xuống. Hai tay rảnh rỗi, mới bước ra ngoài đóng cửa phòng, khóa lại, sau đó bật đèn điện.
Cả căn phòng được chiếu sáng, ánh đèn phát ra ánh sáng êm dịu, chiếu trên người Kha Trạch Liệt, dáng người cao lớn rắn rỏi mạnh mẽ.
Anh đi vào phòng ngủ lần nữa, để cơ thể Lâm Nhược nằm ngang. Lâm Nhược bây giờ mặc cho người ta sắp đặt, xem ra, ngày hôm nay cô hẳn là rất mệt, mệt đến nỗi đã ngủ say tới loại trình độ này.
Kha Trạch Liệt bất đắc dĩ cong môi, cô gái này mãi không học nổi việc phải yêu lấy chính bản thân mình. Cô chắc chắn không biết, anh rất đau lòng, đau lòng cô không quý trọng chính mình.
Con gái không phải đều ở nhà làm chút việc nhẹ nhàng đơn giản, những chuyện khó khăn nặng đề kia, giao cho đàn ông bọn anh làm không được sao!
Đưa tay khẽ giúp Lâm Nhược tháo giày cao gót ra, nhẹ nhàng đặt trên sàn nhà, tiếp tục tháo chiếc giày còn lại. Chân cô trắng bóc, đôi chân tinh tế như bạch ngọc. Chính bởi vì như thế, khi gót chân cô vì ma sát với gót giày mà đỏ bừng, lộ ra hết sức rõ ràng.
Kha Trạch Liệt nhẹ nhàng nâng gót chân cô lên, ngắm nghía tỉ mỉ, trong lòng không khỏi khẽ nhói lên. Có thể tưởng tượng công việc hàng ngày của Lâm Nhược, nghe nói trong công ty EX, cô không vì là công ty của cha cô mà đi cửa sau, thành tựu ngày hôm nay cô đạt được đều do bản thân cô từng chút từng chút một nỗ lực làm nên.
Một cô gái chưa tới hai mươi lăm tuổi, tự mình đi tới vị trí này, ngẫm lại đều cảm thấy rất gian khổ.
Kha Trạch Liệt cẩn thận đặt chân Lâm Nhược xuống, đi tới mép giường, đắp chăn cho cô, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng. Sau đó liền dứt khoát quay người rời khỏi phòng ngủ Lâm Nhược, nếu chần chừ thêm nữa, anh sợ rằng mình sẽ không kiềm lòng được.
Đêm dài dằng dặc, Kha Trạch Liệt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không buồn ngủ chút nào.
Hai tay đan lại đặt sau gáy, trong đầu rối bời, liên quan đến tương lai, anh có quá nhiều ý tưởng...
Không dễ dàng gì mới chợp mắt được, đêm hôm khuya khoắt, Kha Trạch Liệt nhận được cuộc gọi từ quân khu gọi tới. Đầu bên kia điện thoại là giọng nói mãi không đổi của Hoàng Thần Đạt.
"Kha Trạch Liệt, rời giường, nhận nhiệm vụ!
"Cậu thật là, bây giờ mới mấy giờ chứ, có còn muốn để người khác nghỉ ngơi hay không?!"
"Cậu đến nhanh lên, đừng lôi thôi gì nữa, có hỏa hoạn, đoán chừng đám người phòng cháy chữa cháy lại không làm được gì, tổng bộ đã gọi điện thoại tới! Nhanh! Cậu đến thẳng Cao ốc trung tâm đi!" Tình hình bên Hoàng Thần Đạt dường như rất khẩn cấp, vừa thông báo xong cho Kha Trạch Liệt, đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Kha Trạch Liệt cũng không dám trì hoãn,ai bảo anh mang thân phận đặc thù chứ, đây cũng không có cách nào, là cấp trên thì phải có trách nhiệm hơn. Kha Trạch Liệt nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ.
Trước khi ra khỏi nhà, anh nhìn Lâm Nhược đang say ngủ trong phòng, vẫn không nên đánh thức cô. Không thể làm gì khác ngoài đóng cửa khóa lại, một mình rời khỏi nhà.
Một chiếc Land Rover chạy như bay trên đường cái, xe của anh được đặc cách, cho dù là chạy quá tốc độ, cũng không cần phải nộp tiền phạt. Kha Trạch Liệt can đảm chạy xe tốc độ cao mà lao đi vùn vụt, tự nhiên như không có xe nào bên cạnh.
Không lâu sau, phía trước liền xuất hiện từng đám từng đám khói trắng, như là khí thải của nhà máy nào đó thải ra, bốc lên ngùn ngụt. Có thể khiến Cao ốc trung tâm cháy thành như vậy, cũng chỉ có thể là thần tiên.
Tắt máy, Kha Trạch Liệt bước nhanh tới chiếc xe việt dã quân dụng bên cạnh, Hoàng Thần Đạt liền quay đầu lại nói ngắn gọn tình huống cho anh: "Nguyên nhân trận hỏa hoạn này vẫn chưa tra rõ được, nhưng mà ở bên trong có rất nhiều người đang bị kẹt lại. Cần chúng ta cứu viện, bây giờ đã có không ít anh em lên đó rồi, nhưng bởi gì hiện tại người bị hại quá nhiều, cần nhiều người hơn, cậu xem xem cậu có thể cứu bao nhiêu người."
Kha Trạch Liệt đánh giá tình hình một chút, "Tầm hai mươi người." Lời nói nhẹ bẫng như mây bay, khiến Hoàng Thần Đạt vui mừng. Tốt lắm, anh cũng chỉ chờ những lời này!
Lấy tư cách là anh em, anh hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Kha Trạch Liệt, đây là một tên trâu bò, không thể dùng giới hạn của người bình thường để đánh giá năng lực của cậu ta.
"Đi thôi, người anh em! Mọi sự vì nhân dân." Hoàng Thần Đạt vội vã cổ vũ Kha Trạch Liệt, sau đó lại chuẩn bị đi cứu người.
Kha Trạch Liệt không nói gì, lời kiểu này cũng giống như lời nói nhảm, anh không có hứng thú đáp lại. Nhanh chóng mặc trang phục đặc chế vào, trang phục dày cộm nặng nề thoạt nhìn rất cồng kềnh. Đồ càng an toàn thì càng không nhìn nổi, đều cùng một đạo lý với đồ du hành vũ trụ.
Rất nhanh, Kha Trạch Liệt đã đi vào cao ốc. Tổng cộng cao ốc có 30 tầng, từ mặt đất ngẩng đầu nhìn lên, cũng nhìn không thấy đỉnh. Biểu hiện rõ tình trạng nguy hiểm cao độ.
Cao ốc trung tâm cũng không phải là nơi người bình thường có thể tiến vào, ở đây đều là khách sạn hạng sang, phục vụ năm sao, còn có phục vụ nữ tốt nhất đảm bảo khiến khách hàng hài lòng, người tầm thường hoàn toàn không vào được. Nếu như có liên quan tới người trong giới hắc bạch, chuyện này thật sự có phần khó làm.
Lần này, có lẽ nguyên nhân của trận hỏa hoạn cũng sẽ rất buồn cười? Ngày trước đã vậy một lần, không phải sẽ tiếp tục giống thế chứ?
Trong làn khói dày đặc, Kha Trạch Liệt gắng gượng lắm mới nhìn rõ đường đi. Nhiệm vụ của anh là tầng 25 đến tầng 30, so sánh với nhau, nhiệm vụ của anh tương đối gian khổ nặng nề hơn. Người có năng lực thì vất vả hơn thôi.
Bên tai ngoại trừ tiếng lốp bốp của đồ vật bị đốt cháy, cũng không thiếu tiếng người kêu cứu. Dù đã mặc đồ đặc thù, nhưng vẫn có một chút khói tiến vào bên trong quần áo, hơi cúi người xuống, cố gắng đi lại sát mặt đất, vóc người quả thật cao, đã cúi người xuống rồi mà vẫn hít phải không ít khói.
Không còn cách nào, Kha Trạch Liệt không thể làm gì khác hơn là bước chân nhanh hơn, nghe thấy tiếng kêu cứu suy yếu hơn, bước chân của anh càng nhanh thêm. Vòng qua khúc quanh, tránh khỏi lửa, cả người mới dùng một chút lực, đã phá mở được cửa phòng. Bên trong là một cô bé rất đáng yêu.
Đầu tóc lúc này đã có chút lộn xộn, thoạt nhìn rất nhếch nhách. Cô gái khóc lem cả khuôn mặt nhỏ bé, khiến Kha Trạch Liệt cũng thấy đau lòng. Dù là một người đàn ông, nhưng Kha Trạch Liệt vẫn thích đứa trẻ không rành thế sự này từ tận đáy lòng.
"Người bạn nhỏ, đừng sợ, chú tới đây." Kha Trạch Liệt thân thiết ôm cô bé vào trong ngực, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài cửa, muốn đưa cô bé ra đầu tiên.
Không ngờ cô bé sau khi nhìn thấy anh chỉ dừng khóc trong chốc lát, sau đó lại bắt đầu khóc òa lên. Kha Trạch Liệt cực kỳ mơ hồ, khẽ hỏi, "Ngoan, nói cho chú biết, làm sao vậy?"
Cô bé nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỗ lộ ra vẻ hoảng hốt, nghẹn ngào mở miệng: "Chú ơi, mẹ cháu vẫn còn ở bên trong, cứu cứu mẹ." Cô gái nhỏ đưa tay chỉ trong phòng.
Thì ra là như vậy, chuyện này đương nhiên là trách nhiệm của anh, chỉ là nếu tiếp tục trì hoãn nữa, anh cũng không dám chắc chắn. An ủi: "Cô bé, chú nhất định sẽ đưa mẹ cháu ra, tin tưởng chú. Bây giờ, trước tiên chúng ta đi ra ngoài đã, được chứ?"
Cô bé nhu thuận gật đầu một cái, bộ dáng này chiếm được yêu mến của Kha Trạch Liệt. Có thể giáo dục con gái tốt như vậy, có lẽ mẹ cô bé cũng không kém cỏi chút nào. Trong lòng Kha Trạch Liệt nổi lên tò mò. Càng tăng tốc độ bước chân.
Sau khi đưa cô bé rời đi, Kha Trạch Liệt lại nhanh chóng chạy vào trong phòng, bắt đầu tìm kiếm mẹ cô bé. Gọi mấy tiếng, không có ai đáp lại, anh có thể tưởng tượng, tình trạng người phụ nữ này không tốt lắm. Trong lòng càng thêm sốt ruột. Cứu người cả buổi, lại cứu ra một người chết, khiến anh thành người thất hứa, như vậy thật quá xấu hổ, quá mất mặt.
Chết tiệt, rốt cuộc là ở chỗ nào? Đầu Kha Trạch Liệt nhanh chóng suy nghĩ, là một người mẹ, nhất định hi vọng con mình có thể thoát nạn, nếu vậy nhất định sẽ tìm mọi cách để con mình an toàn, chính mình lại...
Kha Trạch Liệt vội vàng chạy tới phòng vệ sinh, bởi vì anh nhớ trước kia có mội cô gái đã nói với anh, phòng vệ sinh là nơi nguy hiểm nhất, cũng là chỗ an toàn nhất. Như vậy lần này, lời này có lẽ cũng sẽ không mất tác dụng chứ?
Mở cửa phòng vệ sinh, chỉ thấy khói dày đặc đang bao phủ, một thân thể mềm mại nõn nà nằm trên nền gạch men.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook