Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá
Chương 80: Một phần an tâm

Cả người Kha Trạch Liệt dồn sức trói giữ Hắc Thiểu, mạnh mẽ lăn qua người Hắc Thiểu, cuối cùng hai người ngã hình chữ đại lên một vũng bùn lầy, mặc cho mưa dài gột rửa gương mặt mình, không phân biệt nổi đâu là mưa đâu là máu loãng, giờ khắc này, đau đớn đều trở nên không quan trọng.

Toàn bộ vết thương và nuối tiếc, đều trong cơn mưa tinh khiết được tẩy sạch, công danh lợi lộc đều thành mây bay. Đã lâu không được quyết đấu với người khác sảng khoái như vậy, trên khuôn mặt hai người đều lưu lại vẻ hưng phấn.

Kha Trạch Liệt há miệng thở phì phò, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên mỉm cười. Xoay người một cái, mạnh mẽ ôm Hắc Thiểu vào trong ngực. Khóe miệng nở nụ cười tươi sáng, rất đàn ông mở miệng: "Hắc Thiểu, cậu, người bạn này tôi đã quyết định rồi!"

Hắc Thiểu nghe Kha Trạch Liệt nói vậy, cả người không ngừng sửng sốt, ánh mắt ngơ ngác nhìn Kha Trạch Liệt, trong lúc nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào.

Đi một chuyến này, vốn chưa từng có người thích hợp làm bạn bè.

Bởi vì buôn lậu thuốc phiện sinh mệnh bọn họ đều không đáng nhắc tới, cuộc sống của người bình thường trong mắt bọn họ đều là một thứ hy vọng xa vời, không phải người nào cũng có thể có được. Ví như bọn họ, không biết bắt đầu từ lúc nào, mạng sống đã kết thúc. Như vậy, rơi vào trong tấm màn che không hoàn mỹ.

Cho nên bọn họ chỉ có thể liều mạng làm việc, bán thuốc phiện khắp nơi trên thế giới, trong lúc giao du với cả cảnh sát lẫn hắc bang, sự sống hay cái chết luôn bên cạnh. Bọn họ không biết mình theo đuổi điều gì, chỉ biết rằng, ở thế giới này sống sót thêm được một phút, đó cũng là một loại xa xỉ.

Trong đôi mắt ảm đạm của Hắc Thiểu hiện lên vẻ mong đợi, sau khi giãy dụa một phen, vẫn là ôm chặt Kha Trạch Liệt: "Kha Trạch Liệt, tôi sẽ lăn lộn cùng cậu!" Nước mắt từ trong hốc mắt trào ra, nhưng ai cũng sẽ không biết điều đó, bởi vì trời đang mưa, là thời điểm che giấu đi nước mắt tốt nhất.

Một câu nói kia của Hắc Thiểu, mạnh mẽ đầy khí phách. Giọng nói tràn đầy dung khí khiến Kha Trạch Liệt, cũng không kìm được nâng lên khóe miệng, cảm giác tình cảm tốt đẹp này không lời nào có thể miêu tả được, từ đáy lòng nảy lên cảm giác ấm áp, trong nháy mắt bao phủ toàn thân anh. Một câu nói kia, là tin tưởng, cũng là một loại hứa hẹn.

Khóe miệng Kha Trạch Liệt hiện lên ý cười, thêm một chút kinh ngạc, thực sự không ngờ cậu ta sẽ nói vậy, một Hắc Thiểu như vậy giống như đang bộc trực thẳng thắn mà chân thành đối đãi với bạn bè, khiến Kha Trạch Liệt không khỏi thoải mái đứng lên. "Được, sau này, tôi sẽ là bảo kê của cậu. Theo gia lăn lộn đi!" Nói xong, phóng khoáng nở nụ cười, đón lấy cơn mưa to tầm tã, lại phảng phất giống như không thấy.

*

"Lâm Nhược, em có nguyện ý gả cho anh không?" Kha Trạch Liệt chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Nhược, thâm tình chân thành nhìn cô, tư thế oai hùng mạnh mẽ bước đi khiến trước mắt Lâm Nhược sáng ngời, đôi mắt đen nhánh lóe lên những tia sáng rực rỡ.

Trong đôi mắt cô mang theo chờ mong, nháy mắt mấy cái nhìn Kha Trạch Liệt, khóe miệng ẩn chứa nụ cười. Không nói một lời, mỉm cười nhìn Kha Trạch Liệt, vẻ chắc chắn trong đôi mắt khiến tinh thần Kha Trạch Liệt rung động mãnh liệt. Đó là đồng ý, hay là khen ngợi?

Giống như trong tưởng tượng của Lâm Nhược, Kha Trạch Liệt đưa tay rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ quý hiếm. Chất liệu gỗ đặc biệt, khiến cho chiếc hộp thoạt nhìn càng khác xa những chiếc hộp bình thường khác.

Bởi vì bản tính trời sinh của phụ nữ, phản ứng của Lâm Nhược với những người phụ nữ khác tất nhiên giống nhau, tầm mắt đã hoàn toàn bị thu hút bởi chiếc nhẫn kim cương. Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Lâm Nhược, những ánh mắt hâm mộ vô cùng nâng cô lên trời, cao đến không tưởng. Lâm Nhược tựa như đang ngồi trên ngai vàng, cao ngạo từ trên tầng mây quan sát chúng sinh.

Kha Trạch Liệt ở trước mặt Lâm Nhược chậm rãi quỳ xuống, ở trước mặt mọi người nhìn Lâm Nhược, từ tốn mở miệng: "Lâm Nhược, gả cho anh được không?" Đôi mắt sâu sắc gắt gao nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua dù chỉ một biến hóa nhỏ của cô.

Trong hốc mắt cô rưng rưng nước mắt, có trời mới biết cô đã chờ mong giờ khắc này biết bao lâu. Từ lúc mới đầu còn chán ghét đến cuối cùng yêu thích, cô đã trải qua bao thời gian, sau khi trong lòng đã chịu đựng bao nhiên cảm xúc mới có tình cảm. Từng vô số lần tưởng tượng đến giờ phút này, không hề giống nhau, nhưng có một điều duy nhất không thay đổi, chính là cảm giác hạnh phúc không gì sánh kịp này.

Lông mi Lâm Nhược rung động, trong lòng không ngừng nảy lên, giống như giây tiếp theo, trái tim sẽ từ trong lồng ngực nhảy ra.

"Em đồng ý..." Lâm Nhược vừa mở miệng đồng ý, Kha Trạch Liệt liền đột nhiên đứng lên, vẻ mặt cười nhạo nhìn Lâm Nhược, từ trên cao nhìn xuống lớn tiếng mở miệng: "Ha ha, cô thật ngu ngốc, tôi chỉ đùa giỡn với cô một chút, cô cũng tin..."

Vẻ chế nhạo trong đôi mắt sâu xa kia khiến Lâm Nhược ngây ra như phỗng, anh, không phải đang cầu hôn cô sao, trong lúc nhất thời chỉ hận không thể tìm một kẽ hở chui xuống, quên hết mọi thứ, đây là chuyện gì vậy?

Nháy mắt, Kha Trạch Liệt bị tách ra thành vô số Kha Trạch Liệt, giống như hàng loạt ảo ảnh quấn quanh thân Lâm Nhược, không kiêng nể gì mà cười nhạo châm chọc cô...

Lâm Nhược khổ não dùng hai tay che lỗ tai lại, hai má phấn nộn cũng bất giác đỏ hồng.

"A!" 

Sau tiếng hét chói tai, Lâm Nhược đột ngột từ trên giường bật dậy, bộ dáng kinh hồn bạt vía chưa bình tĩnh nổi, giật mình vỗ vỗ lồng ngực mình, bao phủ trên mặt là vẻ kinh sợ và không tin nổi. Gương mặt xinh đẹp trắng bệch, vẻ kinh sợ vào lúc nửa đêm thế này càng thêm chói mắt. Chỉ chốc lát sau, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa.

Một lát sau, cửa phòng cô đã bị gõ liên tục, kèm theo tiếng hỏi thăm ân cần sốt ruột: "Lâm Nhược, em làm sao vậy, làm sao vậy? Mở cửa đi, Lâm Nhược!"

Kha Trạch Liệt đứng ngoài cửa phòng lớn tiếng kêu, giọng nói vừa nhanh vừa lo lắng, lo sợ Lâm Nhược xảy ra chuyện gì. Không ngừng đập cửa phòng, ước gì có thể phá luôn cửa mà vọt vào.

Lâm Nhược nhéo lỗ tai mình, bộ dáng như vừa bị hù dọa, nhanh chóng gọi linh hồn, "Đừng sợ, đừng sợ, hồn vía trở vào." Phương pháp gọi hồn ở quê từ nhỏ Lâm Nhược đã ăn sâu bén rễ. Trước đây cha cô luôn vào lúc cô bị hoảng sợ, đều kêu Lâm Nhược như vậy, khiến lòng cô ấm áp, cảm động nói không nên lời.

"Không có việc gì, chỉ là gặp phải ác mộng mà thôi." Lâm Nhược hướng về phía ngoài cửa la lớn, mày nhíu lại, lo lắng cửa phòng mình muộn thêm một giây nữa sẽ bị thân thể mạnh mẽ của Kha Trạch Liệt làm đổ sập xuống mất.

Sao cô có thể nói với Kha Trạch Liệt, cô nằm mơ cảnh anh cầu hôn cô chứ... Cứ để cô dứt khoát nhảy sông tự vẫn luôn cho rồi.

Nghĩ đến đây, hai má Lâm Nhược hơi phiếm hồng, như là dùng phấn trang điểm, trên khuôn mặt trắng noãn trở nên hết sức nổi bật. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên gương mặt cô, trong tia sáng tối tăm, đôi má phấn hồng của cô có vẻ càng thêm rạng rỡ tỏa sáng.

Sau khi nghe Lâm Nhược trả lời, Kha Trạch Liệt cuối cùng cũng yên lòng. Cúi đầu nhìn chính mình, chỉ mặc một chiếc quần lót giữ mình đã vội vội vàng vàng từ trên sô pha chạy tới, chỉ lo lắng có người xấu lẻn vào phòng cô, sau khi nghe được cô đáp lại, anh liền chậm rãi quay về chỗ cũ.

Dưới ánh trăng, dáng người Kha Trạch Liệt lộ vô cùng cường tráng hình khối rõ ràng, quả thực chính là một hình mẫu đàn ông cơ bắp lý tưởng, từng khối từng khối cơ bắp cùng những mạch máu không hề che dấu bại lộ trong không khí, khiến những phần tử không khí yên lặng tăng thêm một phần khô nóng, dường như ngay cả không khí cũng hâm mộ dáng người khỏe mạnh cường tráng của anh.

Mùi vị nam tính từ trên người Kha Trạch Liệt tỏa ra cả bên trong lẫn bên ngoài. Vì huấn luyện trong quân khu, cơ bắp Kha Trạch Liệt vừa hoàn mỹ vừa có khuôn dạng, là dáng người mà trong lòng vô số cô gái thích YY nhất, chỉ tiếc lại bị Lâm Nhược lãng phí như vậy.

Kha Trạch Liệt đã mặt dày mày dạn ở nhà Lâm Nhược một tuần, mỗi một ngày hai người đều ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, Kha Trạch Liệt đối với thói quen sống "tốt đẹp" của Lâm Nhược, quả thực không thể sử dụng ngôn từ mà miêu tả được. Một Kha Trạch Liệt luôn nhanh nhạy khéo léo, vậy mà cũng có lúc không nói nên lời.

Toàn bộ đều là công lao của Lâm Nhược, luôn biến đồ vật trong nhà thành một mảnh hỗn loạn, giống như tỉnh Sơn Đông Trung Quốc vừa bị quân Nhật càn quét qua, hoàn toàn không còn có bộ dáng sạch sẽ trước đó. Nếu không phải buổi sáng Kha Trạch Liệt vừa mới giúp cô sắp xếp lại, nhất định sẽ không chút do dự cho rằng nhất định là mình chưa hề thu dọn.

Tuy rằng lần đầu tiên anh tới Lâm Nhược quả thật không để anh nhìn thấy nhà cô kinh khủng như vậy, nhưng thực sự cũng không khá hơn chút nào.

Nhưng khuyết điểm đôi lúc cũng là ưu điểm. Yêu một Lâm Nhược luôn vứt đồ đạc lung tung, lại có siêu năng lực có thể sắp xếp xử lý sạch sẽ mọi thứ trong thời gian ngắn. Đây có thể tính là một ưu điểm không?

"Kha Trạch Liệt, dao phay của em anh giấu đi đâu rồi? Khai báo thành thật đi, có phải anh đã thầm mến dao phay nhà em từ lâu rồi, cho nên mới có mưu đồ gây rối, thừa lúc em đi làm mà thoải mái bắt cóc nó không!" Lâm Nhược một bên lục lọi khắp nơi trong phòng bếp, thử mở ngăn kéo này rồi lại thử mở tủ bếp, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng chiếc dao cô thích nhất.

Ngoài miệng không ngừng châm biếm, khiến Kha Trạch Liệt hận không thể phun máu ba mét, lấy cái chết chứng minh mình trong sạch.

Bước nhanh đi đến phòng bếp, bắt lấy bàn tay không ngừng lục tìm của cô. Áp chế kẻ tội phạm chỉ vì tìm một con dao phay mà không ngại làm đảo lộn phòng bếp anh vừa thu dọn lại, khóe miệng không ngừng run rẩy, "Dao phay ở trong ngăn đồ làm bếp, toàn bộ dao đều được để cùng một chỗ."

Lâm Nhược nghe vậy, mày nhíu lại, hai tròng mắt ẩn chứa tức giận nhìn anh. Cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài, âm thanh nặng trĩu này, tựa như trong nhà có con gái đến tuổi chưa gả đi được, khiến mẹ một bên lo lắng vô cùng.

Hung hăng liếc nhìn Kha Trạch Liệt một cái, liền xoay người lại muốn đi đến tìm tòi trong tủ bát, "Em nói đàn ông các anh, chỉ là không gặp mấy ngày, đồ vật các thứ sao lại đặt xa thế này, để làm gì chứ? Thật là, một chút thưởng thức cuộc sống cũng không có!" Trái lại dùng tiếng địa phương Tứ Xuyên nói chuyện với Kha Trạch Liệt, cách nói năng khiến Kha Trạch Liệt trong miệng cả một bụm máu.

Một bộ mình có lý lớn tiếng ồn ào, trong đôi mắt lóe ra tia giảo hoạt.

Đôi đồng tử xinh đẹp linh hoạt chuyển động, nhìn bộ dáng kinh ngạc của Kha Trạch Liêt, Lâm Nhược tựa như đang bay trên không trung, cả người thật thoải mái. Khóe môi khẽ hiện lên ý cười, trên vầng trán tràn ngập vẻ hoạt bát đáng yêu.

Kha Trạch Liệt nhướng mày, vẻ mặt hết cách nhìn Lâm Nhược, nhưng trong đôi mắt lại không hề có chút phiền não chán ghét nào, ánh mắt nhìn cô đầy ấm áp và trầm mê, giống như một cục đá nhỏ ném vào trong nước, ném đi rồi sẽ không trở lại nữa, tình yêu với Lâm Nhược cũng vậy, đã trao đi sẽ không thể nào lấy lại.

Chỉ cần cô có thể vui vẻ là tốt rồi.

"Vâng vâng vâng, đại tiểu thư của anh. Em lấy dao phay làm gì vậy?" Kha Trạch Liệt dựa vào cửa phòng bếp, khẽ cúi đầu, dáng người cao lớn nơi cửa phòng bếp nhà Lâm Nhược, đầu thậm chí đã chạm tới xà cửa. Đột nhiên thấy khó hiểu mà mở miệng hỏi.

Lâm Nhược buồn rầu lấy dao ra từ trong ngăn đựng đồ làm bếp, khóe miệng lộ ra chút ý cười khát máu, tựa như cô lấy dao ra vì muốn diệt trừ toàn bộ người trên thế giới này vậy, vẻ tà ác trên khuôn mặt xinh đẹp khiến cả người Kha Trạch Liệt chấn động. Sau khi nghe Lâm Nhược nói, thiếu chút nữa ngã xuống trên sàn gạch men sứ phòng bếp.

"Em không tách vỏ lạp xườn ra được, hận chết em." Tầm mắt tham lam của Lâm Nhược nhìn về hai cây lạp xườn trên bàn ăn cách đó không xa, ánh sáng trong đôi mắt tỏa ra khiến Kha Trạch Liệt sửng sốt trong chốc lát.

Lâm Nhược sau đó mím môi đáng thương nhìn Kha Trạch Liệt, đôi mắt đen trong suốt phản chiếu toàn bộ hình ảnh anh. "Kha Trạch Liệt, khi nào chúng ta mới ăn cơm? Em đói bụng rồi." Nói xong, tay xoa xoa cái bụng bằng phẳng, một bộ dạng bị vứt bỏ, vô cùng đáng thương.

Kha Trạch Liệt cúi mắt nhìn đôi mắt to đang chớp mắt nhìn mình của Lâm Nhược, khẽ nuốt nước bọt, yết hầu khẽ trượt, trong đôi mắt thâm tình lại tăng thêm vẻ mê loạn. Ánh mắt hơi chuyển hồng, trong giọng nói lộ ra chút khàn khàn, cúi người đặt Lâm Nhược dưới thân hình to lớn của mình, "Lâm Nhược, anh cũng đói bụng, em cho anh ăn trước đi."

"....."

Lâm Nhược sững sờ một lúc, không biết nói gì cho phải, đã bên anh cho tới bây giờ, cô cũng dần dần nhìn thấu lòng mình, chỉ là, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt.

Lo sợ không yên nhìn thân hình to lớn đang dần tiến tới gần mình, trong lòng còn có mớ cảm xúc hỗn độn hoang mang không nói nên lời, khiến cả người cô rét run. Cơ thể cứng ngắc sững sờ tại chỗ, trong chốc lát không nghĩ được điều gì.

Kha Trạch Liệt bị dục vọng khốn chế sao còn có thể lo lắng Lâm Nhược, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Môi cô bé nhỏ, đôi môi mịn màng tô một lớp son môi, son môi lấp lánh tỏa sáng càng khiến cô tăng thêm sức hấp dẫn mê người.

Ăn khớp, phù hợp. Cánh môi hai người giống như vì người kia mà sinh ra, không có lấy một khe hở, duyên trời tác hợp.

Ngay trong khoảnh khắc đó, cả người Lâm Nhược run lên, cảm giác lạnh cả người từ lưng cô chậm rãi lan ra toàn thân, nhưng gương mặt lại nóng đến lạ thường. Tình cảnh nước sôi lửa bỏng như vậy, khiến Lâm Nhược bỗng chốc kích động.

Bàn tay lặng yên không một tiếng động nâng lên, Lâm Nhược không chút lưu tình tát một cái tát trên khuôn mặt Kha Trạch Liệt, một tiếng lanh lảnh vang lên khiến toàn bộ động tác đều ngừng lại...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương