Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá
-
Chương 76-1: Đã xảy ra chuyện? (1)
Editor: hotiputa
Nhưng mà cảm giác nghẹn họng không nói nên lời chính là như vầy sao? Kha Trạch Liệt nhất thời mờ mịt, mình đến tột cùng là tìm cô vợ quái vật gì vậy...... Shrek sao?
Kha Trạch Liệt lặng lẽ từ trên giường bệnh, âm thầm vọt đến sau lưng Lâm Nhược, một tay ôm Lâm Nhược vào ngực, vốn Lâm Nhược đang cười thoả thuê đến tràn trề vui vẻ đột nhiên tiếng cười ngưng bặt, mờ mịt sững sờ tại chỗ, trên khuôn mặt thế nhưng xuất hiện một màn ráng chiều khả nghi, lập tức liền hồng đến mang tai, giống như tốc độ phản ứng hóa học, hiện tượng thần kỳ khiến Kha Trạch Liệt không khỏi chậc lưỡi tán thưởng.
Lâm Nhược xấu hổ đẩy Kha Trạch Liệt ra, xoay người đến gần bên ghế sa lon, những ngày qua Lâm Nhược cũng không đến công ty, nhờ Ngụy Khải lấy laptop của mình và văn kiện từ trong nhà mang đến, bệnh viện trở thành phòng làm việc thứ hai của Lâm Nhược.
Quay đầu thấy Kha Trạch Liệt đang mặc đồng phục bệnh nhân đáng thương nhìn mình, giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, ánh mắt đáng yêu hiện lên trong tròng mắt đen hoàn toàn bị Lâm Nhược xem nhẹ triệt để.
Đôi tay Lâm Nhược không ngừng đánh trên bàn phím, nghiêm túc thao túng Software trong tay, chẳng có một chút để tâm đến sự quấy nhiễu không ngừng của Kha Trạch Liệt mà dời góc độ quan sát của mình, không nhúc nhích ngồi trên ghế salon làm việc, vẻ mặt nghiêm túc tựa như giáo viên chủ nhiệm tiểu học đang chấm bài tập, thành tâm mà chăm chú.
Kha Trạch Liệt đột nhiên ngồi vào bên cạnh Lâm Nhược, một tay ôm lấy cổ Lâm Nhược, kéo vào trong ngực mình, khóe môi nhếch lên nụ cười thoáng vẻ làm chuyện xấu, nhếch miệng cười rất vui vẻ, "Nhược Nhược, sao em có thể như vậy, em không phải là nói ở trong bệnh viện để chăm sóc anh sao? Em chăm sóc đến tột cùng là anh hay là máy vi tính, hoá ra anh đã tạo cơ hội để em hẹn hò cùng máy vi tính sao?"
Lâm Nhược im lặng nhìn Kha Trạch Liệt, người đàn ông này thế nhưng lại ghen với máy vi tính, người này trong óc rốt cuộc là giả bộ cái gì, Lâm Nhược nghĩ cũng không hiểu. Với một người trưởng thành, không làm việc thì còn có thể làm gì? Ở nhà làm sâu gạo, lão già ăn bám gia đình? Lâm Nhược đột nhiên sờ lên cằm tự hỏi, hình như đây là một chủ ý không tồi đấy......
Lâm Nhược không nhịn được hướng lên trời trợn trắng cả mắt khinh bỉ, sau đó lại đem ý định này chôn vùi trong đống công việc tối thượng, đôi tay không ngừng ở trên bàn phím múa lượn, rất giống bươm buớm mùa xuân hút mật đích thực.
Kha Trạch Liệt thấy Lâm Nhược vẫn không đem chú ý lực dời đến trên người mình, một cỗ ghen ghét liền từ trong bụng dâng trào, khiến Kha Trạch Liệt cả người nhộn nhạo khó chịu, một tay kéo Lâm Nhược nhào tới, đè trên người mình, đem mặt tiến tới gương mặt Lâm Nhược, tròng mắt nhìn thật sâu vào Lâm Nhược, một màn thâm tình kia truyền tới tựa như xuyên thấu xương cốt, khiến Lâm Nhược cảm thấy có chút khó mà kìm chế.
"Anh làm sao vậy?" Mặt của Lâm Nhược không khỏi đỏ lên, ráng hồng thoáng hiện trên da thịt trắng nõn đặc biệt rõ ràng, hệt như được đánh phấn, khiến Lâm Nhược thoạt nhìn vô cùng kiều diễm.
Kha Trạch Liệt bao phủ Lâm Nhược dưới thân mình, nghiêm túc trên gương mặt tuấn tú lại khiến Lâm Nhược nhất thời ngây ngẩn cả người, hơi thở Kha Trạch Liệt phun trên gương mặt xinh xắn của cô, ngưa ngứa khó chịu.
Kha Trạch Liệt không nói hai lời liền ngang ngược hôn đè lên đôi môi phấn hồng đang vểnh lên của Lâm Nhược, vì chưa từng có người chạm qua, kỹ thuật hôn của Lâm Nhược cơ hồ là số không, chẳng có chút xíu cơ hội nào để phản kháng, bị Kha Trạch Liệt nắm trong lòng bàn tay, không có nửa năng lực chống cự.
Lâm Nhược nhất thời phản ứng kịp tình thế của bản thân, thẹn thùng giãy giụa, đôi tay không ngừng giãy dụa, muốn Kha Trạch Liệt từ trên người mình đi xuống, nhưng thân thể Kha Trạch Liệt thực sự quá to lớn, vóc người thật sự quá cường tráng rồi, Lâm Nhược giằng co đánh cỡ nào cũng không thấy một tí hiệu quả, ngược lại khiến Kha Trạch Liệt nhất thời dục hoả đốt người, trong âm thanh mang theo một tia nguy hiểm khàn khàn, tiến tới bên tai Lâm Nhược, nhỏ giọng mở miệng: "Đồ đần, em là đang cự tuyệt anh hay đang mời gọi anh?"
Nghe Kha Trạch Liệt nói lời mập mờ như vậy, Lâm Nhược nhất thời cảm giác gò má của mình cơ hồ đỏ đến sôi lên rồi, người đàn ông này thật là không biết xấu hổ, sao có thể nói ra những lời ngượng ngùng như vậy? Lâm Nhược mất tự nhiên quay mặt sang một bên, không để cho Kha Trạch Liệt lại hôn lên môi mình, trên môi xẹt qua cảm xúc hừng hực, lại khiến Lâm Nhược khẽ mất hồn.
Tại sao, cô lại vẫn ôm một tia mong đợi khả nghi? Ý nghĩ này của Lâm Nhược khiến cô càng thêm ngượng ngùng xấu hổ, tại sao có thể như vậy, Lâm Nhược lập tức trốn vào trong ngực Kha Trạch Liệt, ngượng ngùng để gương mặt của chính mình bại lộ dưới tầm mắt Kha Trạch Liệt.
Lúc này tốt nhất là có một cái chăn bay tới, hoàn toàn bọc hết mình lại, không để Kha Trạch Liệt có thể thừa cơ. Lâm Nhược hung hăng đấm một quyền về phía bụng Kha Trạch Liệt, tay một chút cũng không khống chế sức mạnh, dùng toàn bộ hơi sức vùng vẫy ra ngoài, "Kha Trạch Liệt, anh thật khốn kiếp!"
Rõ ràng là gầm lên giận dữ, nhưng với Kha Trạch Liệt lại xem như là người yêu đang nũng nịu, phớt lờ cái liếc mắt của Lâm Nhược đang núp ở trong lòng ngực mình, tròng mắt khẽ chứa ý cười, tựa như nắng gắt, đem ấm áp cho vạn vật, khiến Lâm Nhược trông càng thêm xấu hổ, "Đúng, anh chính là một tên khốn kiếp."
Tâm tình vui vẻ đáp lại lời mắng của Lâm Nhược với mình, Kha Trạch Liệt cảm thấy đây cũng là người tình đang gọi yêu, một chút cũng chẳng có chỗ nào là không đúng, Lâm Nhược bất đắc dĩ liếc Kha Trạch Liệt một cái, nụ cười khóe miệng lại thoáng chút ngọt ngào, không ngờ, lồng ngực Kha Trạch Liệt thế mà lại ấm áp như vậy, giống như có thể cho Lâm Nhược thâm tình cả một đời, Lâm Nhược có chút lưu luyến từ trong lòng của anh lui ra...... Quên mới vừa rồi bản thân vẫn còn trao đổi với Ngụy Khải, vì đang tìm tài liệu, cho nên bật cửa sổ video ẩn, lần này......"Xong rồi!"
Lâm Nhược lớn tiếng kêu lên, khuôn mặt đỏ bừng thẹn thùng như bị nấu chín, tóc hỗn loạn hướng về phía video, quần áo xốc xếch, hành động mới vừa của bọn họ chẳng phải cũng bị Ngụy Khải thấy được sao......
Lâm Nhược mặt nghĩ kích động, cúi đầu dùng tay của mình ôm lấy mặt, thế này thì về sau cô phải cư xử thế nào với Ngụy Khải đây, thật bảo cô sau này như thế nào mới phải đây.
Trong lúc nhất thời tựa như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng như vô cùng cấp bách. Đột nhiên một cái tay đưa ra, khép Laptop lại, "Pằng" một tiếng vang lên, Lâm Nhược mới có tâm tình nâng đầu mình lên, mặt khổ ép nhìn Kha Trạch Liệt, trong đôi mắt to đầy nhộn nhạo, thật sự là quá xấu hổ rồi, thật sự là rất không có quy tắc rồi. Trước mặt mọi người, ban ngày ban mặt, bọn họ lại đang trình diễn loại hình ảnh hạn chế người xem này, cũng không thèm quan tâm người ta thích xem hay không thích xem......"Thế nào?" Kha Trạch Liệt vẫn chẳng hay biết gì, không biết tí nào về tình hình hiện tại là gì, một tay kéo lấy Lâm Nhược, cũng không để ý tới y tá từ cửa phòng bệnh đến, thân thiết dùng má dí vào tóc Lâm Nhược, êm ái mà hỏi.
Lâm Nhược ngượng ngùng liếc một cái nhìn không biết như thế nào cho phải về phía y tá, một tay đẩy Kha Trạch Liệt ra, ánh mắt mất tự nhiên chuyển dời, chỉnh sửa vạt áo sau một chút, bình tĩnh hướng về phía y tá mở miệng: "Thật xin lỗi, cô kiểm tra đi."
Dưới kiểu huấn luyện ma quỷ của Kha Trạch Liệt, da mặt Lâm Nhược đã được nâng cấp thêm một tầng, trong tình huống bình thường cũng có thể lạnh nhạt nghênh đón mọi việc, trừ Kha Trạch Liệt trước mặt. Kha Trạch Liệt luôn có thể khiến Lâm Nhược không đất dung thân, thẹn thùng hận không thể giống như đà điểu vùi đầu trong cát.
Y tá nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy Lâm Nhược cùng Kha Trạch Liệt đã tách nhau ra, mới ý tứ đến gần Kha Trạch Liệt, thận trọng cởi đồng phục bệnh nhân xuống cho Kha Trạch Liệt.
Kha Trạch Liệt thấy y tá muốn đưa tay giúp mình cởi quần áo, làm bộ tránh né, "Vợ tôi ở chỗ này, cô muốn làm gì?" Đôi tay che trước ngực của mình, bộ dáng muốn đùa giỡn y tá của anh.
Lâm Nhược không khỏi mồ hôi đầm đìa, sắc mặt lạnh lùng, lập tức liền lột y phục Kha Trạch Liệt xuống, cơ bắp cường tráng đều phơi bày ra ngoài, da thịt màu đồng dưới ánh mặt trời sáng bóng, cả người tràn đầy hơi thở, khiến cô y tá trẻ không khỏi nuốt nước miếng một cái, nhanh như cắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ thấu triệt.
Lâm Nhược liếc một cái nhìn hung dữ về phía Kha Trạch Liệt, tên yêu nghiệt này, cô cũng là lần đầu tiên thấy thân thể hoàn mỹ của Kha Trạch Liệt giống y tá, đến cùng thì mặt vẫn không khỏi đỏ lên vì thẹn. Chỉ là hiện tại, kinh nghiệm thực chiến của Lâm Nhược đã phong phú, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà rung động.
Y tá hít một hơi thật sâu, từ từ đến gần Kha Trạch Liệt, nhẹ nhàng thay thuốc cho Kha Trạch Liệt, chỉ sợ động tác của mình có một chút sơ ý làm đau vết thương Kha Trạch Liệt, lúc này anh thế mà lại là nam thần của cả bệnh viện, chỉ cần là nữ thì khẳng định đều đã đến phòng bệnh của Kha Trạch Liệt, chỉ để liếc nhìn soái ca trong truyền thuyết.
Mà ngay cả không ít đàn ông cũng đều quanh quẩn trước giường bệnh Kha Trạch Liệt, vì họ nghe nói người bên cạnh chăm sóc Kha Trạch Liệt chính là một cô gái vô cùng đặc biệt, chỉ để cô gái ấy quay đầu lại cười một cái, bọn họ luôn phải hao tâm khổ tứ tặng quà, có lúc là người này đưa hoa hồng, lúc sau là người kia đưa chocolate, cửa phòng bệnh nhận quà biếu đếm không xuể. Kha Trạch Liệt cùng Lâm Nhược luôn so xem ai nhận được nhiều thư hơn......
Y tá lấy khí thế sét đánh không kịp đổi thuốc cho Kha Trạch Liệt, thuận tiện tiến hành kiểm tra thông thường với Kha Trạch Liệt, tra xét xong liền bỏ chạy. Sợ quấy rầy thế giới hai người này, sắc mặt Kha Trạch Liệt nhất thời đen kịt.
Kha Trạch Liệt hài lòng nhìn y tá biến mất, từ từ cầm quần áo mặc vào, đi tới bên cạnh Lâm Nhược, ôm Lâm Nhược vào trong ngực mình, nhẹ giọng mở miệng: "Lâm Nhược, chúng ta đi chơi có được không?"
Lâm Nhược một bộ sợ hãi nhìn Kha Trạch Liệt, đưa tay sờ sờ cái trán Kha Trạch Liệt, Kha Trạch Liệt mặc dù không né tránh, nhưng bờ môi khêu gợi mở ra: "Anh không có sốt, anh đã khỏi hẳn không khác lắm, em theo anh ra ngoài chơi một lần đi!"
Kha Trạch Liệt kỳ vọng nhìn Lâm Nhược, trong tròng mắt bắn ra những ánh sáng rực rỡ hoa lệ đến ánh mắt Lâm Nhược, nghĩ cũng không ra biện pháp cự tuyệt nào, nhưng trong lòng thủy chung có chút không yên."Vậy anh phải đồng ý với em, hoạt động phải cẩn thận."
Kha Trạch Liệt thấy Lâm Nhược rốt cuộc đáp ứng, không ngừng gật đầu, nhìn gương mặt của Lâm Nhược nhếch miệng cười, một luồng hơi thở yêu nghiệt lập tức từ trên người anh bao phủ, khiến Lâm Nhược không khỏi dùng tay kéo gương mặt Kha Trạch Liệt ra, cho đến giờ, Lâm Nhược vẫn không thể nhìn thẳng vào mắt Kha Trạch Liệt, mỗi lần tầm mắt Kha Trạch Liệt nóng bỏng như vậy, đều khiến Lâm Nhược cảm thấy xấu hổ, cả người như trần trụi, bị ai đó nhìn qua tới mấy lần.
Kha Trạch Liệt kéo gương mặt của Lâm Nhược qua, xoạt một cái, cảm thấy trên khuôn mặt một hồi ấm áp, khóe miệng Lâm Nhược thoáng nâng một đường cong, nụ cười mỹ lệ trong nháy mắt liền giống như một vật sáng, chói rọi rực rỡ.
Thừa dịp Kha Trạch Liệt đi trong phòng vệ sinh thay quần áo, Lâm Nhược mở laptop đang khép ra, bật cửa sổ, quả nhiên, Ngụy Khải không tắt video.
Trên khuôn mặt rắng nõn xuất hiện một màn lúng túng, mắt ngượng ngùng nhìn thẳng vào mắt Ngụy Khải, tự giác dời đi, "Như thế nào, giao cho anh chuyện xử lý tốt chứ?"
Ngại ngùng hỏi Ngụy Khải chuyện xử lý thế nào, trên gương mặt của Lâm Nhược thoáng cứng ngắc, chỉ sợ Ngụy Khải mở miệng nói về việc vừa rồi.
Ngụy Khải chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Nhược, thấy bộ dáng này của Lâm Nhược, trên khuôn mặt khôi ngô thoáng hiện vẻ đau đớn khó diễn tả bằng lời, không nồng đậm, nhưng lại nhàn nhạt vây quanh anh, giống như một lớp màng bảo vệ, vẫn bao phủ anh thật chặt, một khắc không rời.
Đôi tay Lâm Nhược nhéo nhéo, tựa như một đứa trẻ đã làm sai chuyện, ánh mắt không dám nhìn người lớn, cô cũng nói không ra tại sao, cô thế nhưng không biết ăn nói như thế nào với Ngụy Khải. Bị ai đó thích vẫn là một loại gánh nặng.
Ngụy Khải thấy bộ dáng này của Lâm Nhược, biết rõ trong lòng Lâm Nhược sẽ luôn rối rắm, không thể cùng mình thản nhiên qua lại, bật cười lên tiếng, xem như không có chuyện gì xảy ra. Nhàn nhạt mở miệng: "Ừ, xử lý tốt, em trực tiếp đi làm là được"
Nhưng mà cảm giác nghẹn họng không nói nên lời chính là như vầy sao? Kha Trạch Liệt nhất thời mờ mịt, mình đến tột cùng là tìm cô vợ quái vật gì vậy...... Shrek sao?
Kha Trạch Liệt lặng lẽ từ trên giường bệnh, âm thầm vọt đến sau lưng Lâm Nhược, một tay ôm Lâm Nhược vào ngực, vốn Lâm Nhược đang cười thoả thuê đến tràn trề vui vẻ đột nhiên tiếng cười ngưng bặt, mờ mịt sững sờ tại chỗ, trên khuôn mặt thế nhưng xuất hiện một màn ráng chiều khả nghi, lập tức liền hồng đến mang tai, giống như tốc độ phản ứng hóa học, hiện tượng thần kỳ khiến Kha Trạch Liệt không khỏi chậc lưỡi tán thưởng.
Lâm Nhược xấu hổ đẩy Kha Trạch Liệt ra, xoay người đến gần bên ghế sa lon, những ngày qua Lâm Nhược cũng không đến công ty, nhờ Ngụy Khải lấy laptop của mình và văn kiện từ trong nhà mang đến, bệnh viện trở thành phòng làm việc thứ hai của Lâm Nhược.
Quay đầu thấy Kha Trạch Liệt đang mặc đồng phục bệnh nhân đáng thương nhìn mình, giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, ánh mắt đáng yêu hiện lên trong tròng mắt đen hoàn toàn bị Lâm Nhược xem nhẹ triệt để.
Đôi tay Lâm Nhược không ngừng đánh trên bàn phím, nghiêm túc thao túng Software trong tay, chẳng có một chút để tâm đến sự quấy nhiễu không ngừng của Kha Trạch Liệt mà dời góc độ quan sát của mình, không nhúc nhích ngồi trên ghế salon làm việc, vẻ mặt nghiêm túc tựa như giáo viên chủ nhiệm tiểu học đang chấm bài tập, thành tâm mà chăm chú.
Kha Trạch Liệt đột nhiên ngồi vào bên cạnh Lâm Nhược, một tay ôm lấy cổ Lâm Nhược, kéo vào trong ngực mình, khóe môi nhếch lên nụ cười thoáng vẻ làm chuyện xấu, nhếch miệng cười rất vui vẻ, "Nhược Nhược, sao em có thể như vậy, em không phải là nói ở trong bệnh viện để chăm sóc anh sao? Em chăm sóc đến tột cùng là anh hay là máy vi tính, hoá ra anh đã tạo cơ hội để em hẹn hò cùng máy vi tính sao?"
Lâm Nhược im lặng nhìn Kha Trạch Liệt, người đàn ông này thế nhưng lại ghen với máy vi tính, người này trong óc rốt cuộc là giả bộ cái gì, Lâm Nhược nghĩ cũng không hiểu. Với một người trưởng thành, không làm việc thì còn có thể làm gì? Ở nhà làm sâu gạo, lão già ăn bám gia đình? Lâm Nhược đột nhiên sờ lên cằm tự hỏi, hình như đây là một chủ ý không tồi đấy......
Lâm Nhược không nhịn được hướng lên trời trợn trắng cả mắt khinh bỉ, sau đó lại đem ý định này chôn vùi trong đống công việc tối thượng, đôi tay không ngừng ở trên bàn phím múa lượn, rất giống bươm buớm mùa xuân hút mật đích thực.
Kha Trạch Liệt thấy Lâm Nhược vẫn không đem chú ý lực dời đến trên người mình, một cỗ ghen ghét liền từ trong bụng dâng trào, khiến Kha Trạch Liệt cả người nhộn nhạo khó chịu, một tay kéo Lâm Nhược nhào tới, đè trên người mình, đem mặt tiến tới gương mặt Lâm Nhược, tròng mắt nhìn thật sâu vào Lâm Nhược, một màn thâm tình kia truyền tới tựa như xuyên thấu xương cốt, khiến Lâm Nhược cảm thấy có chút khó mà kìm chế.
"Anh làm sao vậy?" Mặt của Lâm Nhược không khỏi đỏ lên, ráng hồng thoáng hiện trên da thịt trắng nõn đặc biệt rõ ràng, hệt như được đánh phấn, khiến Lâm Nhược thoạt nhìn vô cùng kiều diễm.
Kha Trạch Liệt bao phủ Lâm Nhược dưới thân mình, nghiêm túc trên gương mặt tuấn tú lại khiến Lâm Nhược nhất thời ngây ngẩn cả người, hơi thở Kha Trạch Liệt phun trên gương mặt xinh xắn của cô, ngưa ngứa khó chịu.
Kha Trạch Liệt không nói hai lời liền ngang ngược hôn đè lên đôi môi phấn hồng đang vểnh lên của Lâm Nhược, vì chưa từng có người chạm qua, kỹ thuật hôn của Lâm Nhược cơ hồ là số không, chẳng có chút xíu cơ hội nào để phản kháng, bị Kha Trạch Liệt nắm trong lòng bàn tay, không có nửa năng lực chống cự.
Lâm Nhược nhất thời phản ứng kịp tình thế của bản thân, thẹn thùng giãy giụa, đôi tay không ngừng giãy dụa, muốn Kha Trạch Liệt từ trên người mình đi xuống, nhưng thân thể Kha Trạch Liệt thực sự quá to lớn, vóc người thật sự quá cường tráng rồi, Lâm Nhược giằng co đánh cỡ nào cũng không thấy một tí hiệu quả, ngược lại khiến Kha Trạch Liệt nhất thời dục hoả đốt người, trong âm thanh mang theo một tia nguy hiểm khàn khàn, tiến tới bên tai Lâm Nhược, nhỏ giọng mở miệng: "Đồ đần, em là đang cự tuyệt anh hay đang mời gọi anh?"
Nghe Kha Trạch Liệt nói lời mập mờ như vậy, Lâm Nhược nhất thời cảm giác gò má của mình cơ hồ đỏ đến sôi lên rồi, người đàn ông này thật là không biết xấu hổ, sao có thể nói ra những lời ngượng ngùng như vậy? Lâm Nhược mất tự nhiên quay mặt sang một bên, không để cho Kha Trạch Liệt lại hôn lên môi mình, trên môi xẹt qua cảm xúc hừng hực, lại khiến Lâm Nhược khẽ mất hồn.
Tại sao, cô lại vẫn ôm một tia mong đợi khả nghi? Ý nghĩ này của Lâm Nhược khiến cô càng thêm ngượng ngùng xấu hổ, tại sao có thể như vậy, Lâm Nhược lập tức trốn vào trong ngực Kha Trạch Liệt, ngượng ngùng để gương mặt của chính mình bại lộ dưới tầm mắt Kha Trạch Liệt.
Lúc này tốt nhất là có một cái chăn bay tới, hoàn toàn bọc hết mình lại, không để Kha Trạch Liệt có thể thừa cơ. Lâm Nhược hung hăng đấm một quyền về phía bụng Kha Trạch Liệt, tay một chút cũng không khống chế sức mạnh, dùng toàn bộ hơi sức vùng vẫy ra ngoài, "Kha Trạch Liệt, anh thật khốn kiếp!"
Rõ ràng là gầm lên giận dữ, nhưng với Kha Trạch Liệt lại xem như là người yêu đang nũng nịu, phớt lờ cái liếc mắt của Lâm Nhược đang núp ở trong lòng ngực mình, tròng mắt khẽ chứa ý cười, tựa như nắng gắt, đem ấm áp cho vạn vật, khiến Lâm Nhược trông càng thêm xấu hổ, "Đúng, anh chính là một tên khốn kiếp."
Tâm tình vui vẻ đáp lại lời mắng của Lâm Nhược với mình, Kha Trạch Liệt cảm thấy đây cũng là người tình đang gọi yêu, một chút cũng chẳng có chỗ nào là không đúng, Lâm Nhược bất đắc dĩ liếc Kha Trạch Liệt một cái, nụ cười khóe miệng lại thoáng chút ngọt ngào, không ngờ, lồng ngực Kha Trạch Liệt thế mà lại ấm áp như vậy, giống như có thể cho Lâm Nhược thâm tình cả một đời, Lâm Nhược có chút lưu luyến từ trong lòng của anh lui ra...... Quên mới vừa rồi bản thân vẫn còn trao đổi với Ngụy Khải, vì đang tìm tài liệu, cho nên bật cửa sổ video ẩn, lần này......"Xong rồi!"
Lâm Nhược lớn tiếng kêu lên, khuôn mặt đỏ bừng thẹn thùng như bị nấu chín, tóc hỗn loạn hướng về phía video, quần áo xốc xếch, hành động mới vừa của bọn họ chẳng phải cũng bị Ngụy Khải thấy được sao......
Lâm Nhược mặt nghĩ kích động, cúi đầu dùng tay của mình ôm lấy mặt, thế này thì về sau cô phải cư xử thế nào với Ngụy Khải đây, thật bảo cô sau này như thế nào mới phải đây.
Trong lúc nhất thời tựa như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng như vô cùng cấp bách. Đột nhiên một cái tay đưa ra, khép Laptop lại, "Pằng" một tiếng vang lên, Lâm Nhược mới có tâm tình nâng đầu mình lên, mặt khổ ép nhìn Kha Trạch Liệt, trong đôi mắt to đầy nhộn nhạo, thật sự là quá xấu hổ rồi, thật sự là rất không có quy tắc rồi. Trước mặt mọi người, ban ngày ban mặt, bọn họ lại đang trình diễn loại hình ảnh hạn chế người xem này, cũng không thèm quan tâm người ta thích xem hay không thích xem......"Thế nào?" Kha Trạch Liệt vẫn chẳng hay biết gì, không biết tí nào về tình hình hiện tại là gì, một tay kéo lấy Lâm Nhược, cũng không để ý tới y tá từ cửa phòng bệnh đến, thân thiết dùng má dí vào tóc Lâm Nhược, êm ái mà hỏi.
Lâm Nhược ngượng ngùng liếc một cái nhìn không biết như thế nào cho phải về phía y tá, một tay đẩy Kha Trạch Liệt ra, ánh mắt mất tự nhiên chuyển dời, chỉnh sửa vạt áo sau một chút, bình tĩnh hướng về phía y tá mở miệng: "Thật xin lỗi, cô kiểm tra đi."
Dưới kiểu huấn luyện ma quỷ của Kha Trạch Liệt, da mặt Lâm Nhược đã được nâng cấp thêm một tầng, trong tình huống bình thường cũng có thể lạnh nhạt nghênh đón mọi việc, trừ Kha Trạch Liệt trước mặt. Kha Trạch Liệt luôn có thể khiến Lâm Nhược không đất dung thân, thẹn thùng hận không thể giống như đà điểu vùi đầu trong cát.
Y tá nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy Lâm Nhược cùng Kha Trạch Liệt đã tách nhau ra, mới ý tứ đến gần Kha Trạch Liệt, thận trọng cởi đồng phục bệnh nhân xuống cho Kha Trạch Liệt.
Kha Trạch Liệt thấy y tá muốn đưa tay giúp mình cởi quần áo, làm bộ tránh né, "Vợ tôi ở chỗ này, cô muốn làm gì?" Đôi tay che trước ngực của mình, bộ dáng muốn đùa giỡn y tá của anh.
Lâm Nhược không khỏi mồ hôi đầm đìa, sắc mặt lạnh lùng, lập tức liền lột y phục Kha Trạch Liệt xuống, cơ bắp cường tráng đều phơi bày ra ngoài, da thịt màu đồng dưới ánh mặt trời sáng bóng, cả người tràn đầy hơi thở, khiến cô y tá trẻ không khỏi nuốt nước miếng một cái, nhanh như cắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ thấu triệt.
Lâm Nhược liếc một cái nhìn hung dữ về phía Kha Trạch Liệt, tên yêu nghiệt này, cô cũng là lần đầu tiên thấy thân thể hoàn mỹ của Kha Trạch Liệt giống y tá, đến cùng thì mặt vẫn không khỏi đỏ lên vì thẹn. Chỉ là hiện tại, kinh nghiệm thực chiến của Lâm Nhược đã phong phú, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà rung động.
Y tá hít một hơi thật sâu, từ từ đến gần Kha Trạch Liệt, nhẹ nhàng thay thuốc cho Kha Trạch Liệt, chỉ sợ động tác của mình có một chút sơ ý làm đau vết thương Kha Trạch Liệt, lúc này anh thế mà lại là nam thần của cả bệnh viện, chỉ cần là nữ thì khẳng định đều đã đến phòng bệnh của Kha Trạch Liệt, chỉ để liếc nhìn soái ca trong truyền thuyết.
Mà ngay cả không ít đàn ông cũng đều quanh quẩn trước giường bệnh Kha Trạch Liệt, vì họ nghe nói người bên cạnh chăm sóc Kha Trạch Liệt chính là một cô gái vô cùng đặc biệt, chỉ để cô gái ấy quay đầu lại cười một cái, bọn họ luôn phải hao tâm khổ tứ tặng quà, có lúc là người này đưa hoa hồng, lúc sau là người kia đưa chocolate, cửa phòng bệnh nhận quà biếu đếm không xuể. Kha Trạch Liệt cùng Lâm Nhược luôn so xem ai nhận được nhiều thư hơn......
Y tá lấy khí thế sét đánh không kịp đổi thuốc cho Kha Trạch Liệt, thuận tiện tiến hành kiểm tra thông thường với Kha Trạch Liệt, tra xét xong liền bỏ chạy. Sợ quấy rầy thế giới hai người này, sắc mặt Kha Trạch Liệt nhất thời đen kịt.
Kha Trạch Liệt hài lòng nhìn y tá biến mất, từ từ cầm quần áo mặc vào, đi tới bên cạnh Lâm Nhược, ôm Lâm Nhược vào trong ngực mình, nhẹ giọng mở miệng: "Lâm Nhược, chúng ta đi chơi có được không?"
Lâm Nhược một bộ sợ hãi nhìn Kha Trạch Liệt, đưa tay sờ sờ cái trán Kha Trạch Liệt, Kha Trạch Liệt mặc dù không né tránh, nhưng bờ môi khêu gợi mở ra: "Anh không có sốt, anh đã khỏi hẳn không khác lắm, em theo anh ra ngoài chơi một lần đi!"
Kha Trạch Liệt kỳ vọng nhìn Lâm Nhược, trong tròng mắt bắn ra những ánh sáng rực rỡ hoa lệ đến ánh mắt Lâm Nhược, nghĩ cũng không ra biện pháp cự tuyệt nào, nhưng trong lòng thủy chung có chút không yên."Vậy anh phải đồng ý với em, hoạt động phải cẩn thận."
Kha Trạch Liệt thấy Lâm Nhược rốt cuộc đáp ứng, không ngừng gật đầu, nhìn gương mặt của Lâm Nhược nhếch miệng cười, một luồng hơi thở yêu nghiệt lập tức từ trên người anh bao phủ, khiến Lâm Nhược không khỏi dùng tay kéo gương mặt Kha Trạch Liệt ra, cho đến giờ, Lâm Nhược vẫn không thể nhìn thẳng vào mắt Kha Trạch Liệt, mỗi lần tầm mắt Kha Trạch Liệt nóng bỏng như vậy, đều khiến Lâm Nhược cảm thấy xấu hổ, cả người như trần trụi, bị ai đó nhìn qua tới mấy lần.
Kha Trạch Liệt kéo gương mặt của Lâm Nhược qua, xoạt một cái, cảm thấy trên khuôn mặt một hồi ấm áp, khóe miệng Lâm Nhược thoáng nâng một đường cong, nụ cười mỹ lệ trong nháy mắt liền giống như một vật sáng, chói rọi rực rỡ.
Thừa dịp Kha Trạch Liệt đi trong phòng vệ sinh thay quần áo, Lâm Nhược mở laptop đang khép ra, bật cửa sổ, quả nhiên, Ngụy Khải không tắt video.
Trên khuôn mặt rắng nõn xuất hiện một màn lúng túng, mắt ngượng ngùng nhìn thẳng vào mắt Ngụy Khải, tự giác dời đi, "Như thế nào, giao cho anh chuyện xử lý tốt chứ?"
Ngại ngùng hỏi Ngụy Khải chuyện xử lý thế nào, trên gương mặt của Lâm Nhược thoáng cứng ngắc, chỉ sợ Ngụy Khải mở miệng nói về việc vừa rồi.
Ngụy Khải chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Nhược, thấy bộ dáng này của Lâm Nhược, trên khuôn mặt khôi ngô thoáng hiện vẻ đau đớn khó diễn tả bằng lời, không nồng đậm, nhưng lại nhàn nhạt vây quanh anh, giống như một lớp màng bảo vệ, vẫn bao phủ anh thật chặt, một khắc không rời.
Đôi tay Lâm Nhược nhéo nhéo, tựa như một đứa trẻ đã làm sai chuyện, ánh mắt không dám nhìn người lớn, cô cũng nói không ra tại sao, cô thế nhưng không biết ăn nói như thế nào với Ngụy Khải. Bị ai đó thích vẫn là một loại gánh nặng.
Ngụy Khải thấy bộ dáng này của Lâm Nhược, biết rõ trong lòng Lâm Nhược sẽ luôn rối rắm, không thể cùng mình thản nhiên qua lại, bật cười lên tiếng, xem như không có chuyện gì xảy ra. Nhàn nhạt mở miệng: "Ừ, xử lý tốt, em trực tiếp đi làm là được"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook