Cô Vợ Ngọt Ngào Tổng Tài Xin Hãy Kiềm Chế
-
Chương 72: Anh có thể đừng cắn tôi được không? (2)
Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn Úc Thiếu Mạc, bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của anh, lại sửng sốt, cúi đầu nói nhỏ: "Tôi không biết thắt cà vạt."
Cô không đeo cà vạt, thậm chí còn chưa bao giờ thắt cà vạt.
Đôi mắt Úc Thiếu Mạc chợt lóe lên, anh quên mất, trên tư liệu cho thấy ngay cả bạn trai cô cũng chưa từng có, làm sao có thể thắt cà vạt được.
Anh là người đàn ông đầu tiên của cô.
Nghĩ đến đây, đôi mắt cao cao tại thượng của Úc Thiếu Mạc bỗng nhiên buông lỏng một chút, cúi đầu nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, chân dài nhấc lên, cơ thể mảnh khảnh bước về phía Ninh Kiều Kiều.
Nhận thấy nguy hiểm, thân thể cô lui về phía sau để tự bảo vệ mình, ánh mắt khẩn trương nhìn Úc Thiếu Mạc: "Anh.. Anh định làm gì?"
Úc Thiếu Mạc nhìn cô nhưng không nói lời nào, Ninh Kiều Kiều áp lưng lên mặt kính lạnh lẽo của tấm gương, không còn đường lùi lại, trong đôi mắt khẩn trương hiện lên một chút sợ hãi.
"Cởi ra." Bờ môi mỏng manh của Úc Thiếu Mạc phun ra hai chữ lạnh như băng, mắt ưng không có một tia nhiệt độ nhìn chằm chằm tấm ga trải giường trên người Ninh Kiều Kiều.
Ninh Kiều Kiều nắm chặt ga trải giường, con ngươi như đá lưu ly nhìn Úc Thiếu Mạc, nói: "Anh.. Anh đã.."
Không phải rõ ràng vừa rồi anh không có ý này sao, hơn nữa bọn họ đêm qua không phải đã..
"Bây giờ tôi lại có hứng thú." Úc Thiếu Mạc cười lạnh.
Ninh Kiều Kiều nổi da gà, cả người sợ hãi đứng dậy, nuốt nước miếng, nói: "Nhưng không phải anh định ra ngoài sao? Đến công ty."
"Không cần cô quan tâm." Úc Thiếu Mạc lạnh lùng tiếp lời, đôi mắt đen lạnh lùng dần dần chuyển thành màu đỏ rực.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ninh Kiều Kiều đầy vẻ kháng cự, ý đồ muốn nói đạo lý với Úc Thiếu Mạc, nhưng Úc Thiếu Mạc lại không đợi nổi nữa, liếc mắt mắt một cái, vừa lúc cô định nói chuyện lại ấn cô lên gương.
"Úc Thiếu Mạc! Ninh Kiều Kiều kinh hô một tiếng, miệng bị tay của Úc Thiếu Mạc che lại, con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm cô như ăn thịt người:" Câm miệng đi! Từ bây giờ không được nói một câu nào! "
Anh chưa bao giờ hôn cô, mục đích làm như vậy chỉ là nói với cô không được nói chuyện mà thôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của Ninh Kiều Kiều chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài, giật mình, dần dần nhắm mắt lại.
Ga trải giường trên người cô bị xé nát, bộ âu phục anh vừa mặc lại cởi ra..
Ninh Kiều Kiều tỉnh lại lần nữa, đã là buổi tối.
Không biết Úc Thiếu Mạc đã đi đâu, Ninh Kiều Kiều đứng trong phòng tắm, nhìn mình trong gương, vết cắn rõ ràng trên cổ khiến đôi mắt trong veo của cô dần dần câm lặng.
Vốn dĩ cô còn muốn ban ngày đi tìm việc làm, buổi tối lại đi làm ở quán bar, nhưng hiện tại dấu vết trên người có muốn che cũng không che được, sao cô có thể ra ngoài?
Không còn cách nào khác, Ninh Kiều Kiều càng không muốn nhìn mình trong gương nữa, xoay người đi ra ngoài.
Tìm điện thoại di động và xin phép quản lý quán bar nghỉ, người quản lý rất thoải mái đồng ý.
Cúp máy, Ninh Kiều Kiều cầm điện thoại di động, ngồi ngẩn người trên giường.
" Cốc, cốc. "
Tiếng gõ cửa vang lên khiến Ninh Kiều Kiều phục hồi tinh thần.
Ninh Kiều Kiều nhìn về phía cửa, nói:" Mời vào. "
Cửa phòng bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, thì ra là dì Lưu.
" Ninh tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời cô xuống lầu ăn cơm. "Dì Lưu nói.
Ninh Kiều Kiều giật mình, gật đầu, đứng lên nói:" Được rồi, tôi lập tức xuống."
Đã một ngày không ăn không uống, cô cũng không phải là người máy, tất nhiên sẽ đói.
Dì Lưu thông báo xong Ninh Kiều Kiều rồi rời đi, Ninh Kiều Kiều đi xuống dưới lầu.
Cô không đeo cà vạt, thậm chí còn chưa bao giờ thắt cà vạt.
Đôi mắt Úc Thiếu Mạc chợt lóe lên, anh quên mất, trên tư liệu cho thấy ngay cả bạn trai cô cũng chưa từng có, làm sao có thể thắt cà vạt được.
Anh là người đàn ông đầu tiên của cô.
Nghĩ đến đây, đôi mắt cao cao tại thượng của Úc Thiếu Mạc bỗng nhiên buông lỏng một chút, cúi đầu nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, chân dài nhấc lên, cơ thể mảnh khảnh bước về phía Ninh Kiều Kiều.
Nhận thấy nguy hiểm, thân thể cô lui về phía sau để tự bảo vệ mình, ánh mắt khẩn trương nhìn Úc Thiếu Mạc: "Anh.. Anh định làm gì?"
Úc Thiếu Mạc nhìn cô nhưng không nói lời nào, Ninh Kiều Kiều áp lưng lên mặt kính lạnh lẽo của tấm gương, không còn đường lùi lại, trong đôi mắt khẩn trương hiện lên một chút sợ hãi.
"Cởi ra." Bờ môi mỏng manh của Úc Thiếu Mạc phun ra hai chữ lạnh như băng, mắt ưng không có một tia nhiệt độ nhìn chằm chằm tấm ga trải giường trên người Ninh Kiều Kiều.
Ninh Kiều Kiều nắm chặt ga trải giường, con ngươi như đá lưu ly nhìn Úc Thiếu Mạc, nói: "Anh.. Anh đã.."
Không phải rõ ràng vừa rồi anh không có ý này sao, hơn nữa bọn họ đêm qua không phải đã..
"Bây giờ tôi lại có hứng thú." Úc Thiếu Mạc cười lạnh.
Ninh Kiều Kiều nổi da gà, cả người sợ hãi đứng dậy, nuốt nước miếng, nói: "Nhưng không phải anh định ra ngoài sao? Đến công ty."
"Không cần cô quan tâm." Úc Thiếu Mạc lạnh lùng tiếp lời, đôi mắt đen lạnh lùng dần dần chuyển thành màu đỏ rực.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ninh Kiều Kiều đầy vẻ kháng cự, ý đồ muốn nói đạo lý với Úc Thiếu Mạc, nhưng Úc Thiếu Mạc lại không đợi nổi nữa, liếc mắt mắt một cái, vừa lúc cô định nói chuyện lại ấn cô lên gương.
"Úc Thiếu Mạc! Ninh Kiều Kiều kinh hô một tiếng, miệng bị tay của Úc Thiếu Mạc che lại, con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm cô như ăn thịt người:" Câm miệng đi! Từ bây giờ không được nói một câu nào! "
Anh chưa bao giờ hôn cô, mục đích làm như vậy chỉ là nói với cô không được nói chuyện mà thôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của Ninh Kiều Kiều chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài, giật mình, dần dần nhắm mắt lại.
Ga trải giường trên người cô bị xé nát, bộ âu phục anh vừa mặc lại cởi ra..
Ninh Kiều Kiều tỉnh lại lần nữa, đã là buổi tối.
Không biết Úc Thiếu Mạc đã đi đâu, Ninh Kiều Kiều đứng trong phòng tắm, nhìn mình trong gương, vết cắn rõ ràng trên cổ khiến đôi mắt trong veo của cô dần dần câm lặng.
Vốn dĩ cô còn muốn ban ngày đi tìm việc làm, buổi tối lại đi làm ở quán bar, nhưng hiện tại dấu vết trên người có muốn che cũng không che được, sao cô có thể ra ngoài?
Không còn cách nào khác, Ninh Kiều Kiều càng không muốn nhìn mình trong gương nữa, xoay người đi ra ngoài.
Tìm điện thoại di động và xin phép quản lý quán bar nghỉ, người quản lý rất thoải mái đồng ý.
Cúp máy, Ninh Kiều Kiều cầm điện thoại di động, ngồi ngẩn người trên giường.
" Cốc, cốc. "
Tiếng gõ cửa vang lên khiến Ninh Kiều Kiều phục hồi tinh thần.
Ninh Kiều Kiều nhìn về phía cửa, nói:" Mời vào. "
Cửa phòng bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, thì ra là dì Lưu.
" Ninh tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời cô xuống lầu ăn cơm. "Dì Lưu nói.
Ninh Kiều Kiều giật mình, gật đầu, đứng lên nói:" Được rồi, tôi lập tức xuống."
Đã một ngày không ăn không uống, cô cũng không phải là người máy, tất nhiên sẽ đói.
Dì Lưu thông báo xong Ninh Kiều Kiều rồi rời đi, Ninh Kiều Kiều đi xuống dưới lầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook