"Ninh Kiều Kiều, tiền tôi đưa cho cô, cô muốn mua cái gì cũng được, nhưng không được mua nước hoa! Hiểu chưa?"
Úc Thiếu Mạc nhắm mắt lại nói.

Mùi hương trên người cô rất dễ chịu, mạnh hơn nhiều so với những hóa chất đó.

Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.

Cô không có tiền mua nước hoa, càng không dùng tiền của Úc Thiếu Mạc để mua nước hoa.

Không dùng tiền của Úc Thiếu Mạc nữa, đây là tôn nghiêm cuối cùng Ninh Kiều Kiều để lại cho mình.

"Sau khi trở về thì chuyển hết đồ đạc của cô qua phòng tôi.

"
Cô ngoan ngoãn nghe lời, thái độ của Úc Thiếu Mạc cũng không lạnh lùng như vậy.

"Tôi biết rồi!" Ninh Kiều Kiều gật đầu.

"Vứt cục xà phòng của cô đi cho tôi! Nếu tôi thấy, tôi sẽ ném cô xuống lầu!" Đột nhiên Úc Thiếu Mạc âm trầm nói.

Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, bị giọng nói của Úc Thiếu Mạc làm cho sợ tới mức dựng tóc gáy, vừa định hỏi ném xà phòng rồi thì cô dùng cái gì, nhưng vừa nhìn vẻ mặt u ám của Úc Thiếu Mạc, vẫn lựa chọn ngậm miệng lại.


Úc Thiếu Mạc liếc Ninh Kiều Kiều một cái, một lần nữa nhắm mắt lại.

Ninh Kiều Kiều biết ý của anh là để cô tiếp tục xoa bóp, cô nhích người lại gần, đột nhiên hai mắt Úc Thiếu Mạc mở ra, đôi mắt lạnh như băng nhìn cô chằm chằm.

Ninh Kiều Kiều bị dọa đến mức ngừng thở: "Có có.

.

Có chuyện gì vậy?"
Úc Thiếu Mạc liếc Ninh Kiều Kiều một cái, không nói gì, bàn tay to luồng xuống dưới gối, lấy ba lọ thuốc mỡ dưới gối ra.

Ninh Kiều Kiều muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Úc Thiếu Mạc cầm thuốc mỡ ra trước mắt nhìn: "Đây là cái gì?"
Ninh Kiều Kiều đỏ mặt cúi đầu, cô không có gan nói những thứ đó là cái gì.

Cũng không phải Úc Thiếu Mạc không biết chữ, nhưng mấy giây sau đã thấy rõ công dụng và tác dụng của thuốc mỡ, anh liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều: "Cô không bôi sao?"
Niêm phong của hộp thuốc mỡ đều còn nguyên, rõ ràng là cô chưa từng mở nó ra, còn giấu dưới gối đầu, là không muốn để cho người khác nhìn thấy sao?
Ninh Kiều Kiều đỏ mặt gật đầu, Úc Thiếu Mạc nhìn cô, đôi mắt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Vì sao không tìm y tá?"
"! "
Ninh Kiều Kiều nghĩ thầm chuyện này tôi làm gì có mặt mũi tìm y tá.


"Xấu hổ sao?" Úc Thiếu Mạc lại hỏi.

Ninh Kiều Kiều đỏ bừng, cắn môi cúi đầu, chỉ muốn Úc Thiếu Mạc nhanh chóng kết thúc đề tài này.

"Ninh Kiều Kiều, lúc tôi nói chuyện với cô, mặc kệ cô có muốn nói chuyện hay không đều phải trả lời tôi!"
Giọng nói của Úc Thiếu Mạc lại có chút lạnh lùng.

Ninh Kiều Kiều ngây người, ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện không chỉ giọng nói của anh lạnh xuống, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén.

"Tôi không sao, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.

" Ninh Kiều Kiều nói.

Dù sao thì cô tình nguyện đau cũng không muốn đi tìm y tá bôi thuốc cho cô, nếu không từ nay về sau coo không dám gặp ai nữa!
Đột nhiên hai mắt Úc Thiếu Mạc trầm xuống: "Sợ người khác thấy sao?"
Ninh Kiều Kiều đỏ mặt cúi đầu.

Cô phát hiện Úc Thiếu Mạc nói chuyện thật sự không phải thẳng thắn một cách bình thường, cái gì anh cũng nói được, cô căn bản không có cách nào trả lời anh được.

Trong mắt Úc Thiếu Mạc Ưng hiện lên một tia hiểu rõ, lạnh giọng nói: "Nằm xuống! Cởi quần áo ra!"
Hả? Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Úc Thiếu Mạc.

"Cô không hiểu tôi đang nói gì sao?" Vẻ mặt Úc Thiếu Mạc lạnh lùng, không giận mà uy.

Ninh Kiều Kiều sợ hãi cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm lấy nút áo trước ngực, nhưng vẫn nằm xuống cởi quần áo ra.

Cơ thể trắng như tuyết của cô đầy dấu vết xanh tím chồng chéo lên nhau, nhìn thấy mà giật mình.

Đột nhiên hơi thở Úc Thiếu Mạc dồn dập, đáng chết, anh lại có phản ứng!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương