Cô Vợ Ngoan Giờ Thay Đổi Rồi
-
Chương 92: Cái gọi làđầu bếp đỉnh cao
Nhớ tới chuyện gì đó, cô lại hỏi:
“Salsa đã về chưa?”
“Chắc là về rồi, để tôi ra ngoài xem thử”.
Cố Hoành ra ngoài được một lát thì dẫn theo trợ lý sinh hoạt Salsa vào:
“Tổng giám đốc Lê”.
" Ừm”, Hà Nam lên tiếng: “Đưa canh cá tới cho anh ấy rồi hả?”
“Đã đưa tới rồi”.
Salsa thong thả kể hết lại một lượt, bổ sung thêm:
“Giám đốc Trần biết chị vẫn chưa ăn cơm nên bây giờ đang chờ chị ở ngoài, nói là dẫn chị đi ăn”.
Hà Nam nghe như sét đánh ngang tai.
Tình huống này gọi là gì?
Là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Trần Lâm Dụ tùy tiện tìm một chỗ trong phòng tổng giám đốc ngồi chờ Hà Nam.
Anh cũng không nhàn rỗi tí nào, tranh thủ thời gian chờ đợi để trả lời vài email.
Hết sức kiên nhẫn chờ Hà Nam, chậm rãi uống cà phê, không hề vội vàng tí nào.
Hà Nam ra khỏi phòng làm việc, trông thấy Trần Lâm Dụ mặc bộ quần áo thoải mái màu xanh nhạt, mang giày thể thao, trên trán còn quấn băng vải.
Lớp băng vải màu trắng trông hết sức bình thường đó được quấn lên đầu anh, trông như dây cố định tóc màu trắng, điển trai không nói thành lời.
Bên má anh vẫn còn máu bầm chưa tan, được dán băng vào, khẩu trang màu đen được kéo xuống cằm, nhưng tất cả đều không thể hạ thấp giá trị nhan sắc đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hà Nam, nhếch môi:
“Họp xong rồi hả?”
Nhóm trợ lý tổng giám đốc vẫn chưa tan làm, thấy vậy thì thầm nói trong lòng: Sao giống cảnh chồng chờ vợ tan làm trong phim vậy?
Hà Nam thong thả đi từng bước tới chỗ anh, đứng cách anh vài bước, vẻ mặt không rõ cảm xúc, thoáng lạnh lùng hỏi:
“Anh xuất viện rồi hả?”
Rõ ràng sáng nay bệnh viện vẫn còn báo là cần quan sát thêm, muốn anh ở lại đó vài ngày nữa cơ mà.
“Chưa”, Trần Lâm Dụ tắt điện thoại đi, cong môi: “
''Tôi trốn ra đấy”.
Nghe cái giọng đó kìa, kiêu ngạo quá nhỉ?
Hà Nam chẳng biết phải nói gì, liếc sang Hà Chiếu bên cạnh anh: “Anh để mặc cho sếp mình làm bậy như thế hả?”
Hà Chiếu cười khan: “Làm sao tôi giữ được”.
Cũng đúng thôi, một người làm công ăn lương như anh ra thì làm sao quản lý được một tổng giám đốc tùy hứng lại thích làm liều như Trần Lâm Dụ?
Hà Nam vẫy tay cho mọi người tan làm, lại liếc nhìn Trần Lâm Dụ một cái: “Đi thôi”.
“Đi đâu?”
Trần Lâm Dụ đứng dậy đi theo cô.
Hà Nam Mẫn nói: “Anh đòi uống canh đầu cá cơ mà?”
Trần Lâm Dụ ngàn tính vạn tính, nhưng không tính đến chuyện Hà Nam dẫn anh đi chợ, nói chính xác hơn là chợ cá.
Đây là chợ cá lớn nhất thành phố Nam, dù trời đã tối nhưng nơi này vẫn ồn ào và náo nhiệt lắm.
Lâu rồi Hà Nam không tới đây, nhưng cô chẳng hề xa lạ gì nơi này.
Cô đã đổi sang giày thể thao, mặt bình tĩnh sải bước vào con đường chật hẹp lầy lội.
Đây là lần đầu tiên Trần Lâm Dụ đến một nơi thế này, mùi tanh của cá khiến anh cau mày, Hà Nam thì vô cùng bình tĩnh.
Cô có thể mặc cả với người bán cá, sau đó nhận lấy cái vợt người đó đưa để vớt lấy con cá béo ú trong hồ, nói: “Con này đi”.
Trần Lâm Dụ chưa từng trông thấy một Hà Nam hoàn toàn khác biệt như thế, anh khẽ nhíu mày, cảm thấy rất thú vị.
Mua cá xong, Hà Nam lại dẫn Trần Lâm Dụ sang khu bán thịt và rau, mua sườn, thịt bò và vài loại rau củ, không chút khách sáo bắt Trần Lâm Dụ,
Cố Hoành và Hà Chiếu xách đồ cho mình.
Ba người đàn ông theo sau cô làm tay xách đồ, trong hai tay Hà Chiếu là mấy con cá và cua vẫn còn tươi sống, hết sức thương tiếc cho bàn tay tô điểm giang sơn của mình, nhưng tổng giám đốc Trần còn chưa nói gì, anh ta đâu có dám oán hận nửa lời.
Trần Lâm Dụ chẳng những không có ý kiến gì, mà còn rất thích được Hà Nam sai khiến như vậy, theo sau lưng cô như hình với bóng.
Thím bán rau đưa bó rau chân vịt cuối cùng cho Hà Nam, chuẩn bị dọn hàng, giọng chị ta sang sảng nói:
“Ô, mua nhiều món thế, đang muốn tẩm bổ cho anh nhà hả?”
Hà Nam không muốn nói nhiều với người ngoài, chỉ thản nhiên “vâng” một tiếng.
Nhưng Trần Lâm Dụ đứng bên cạnh cứ nhìn cô mãi, lòng vui như nở hoa, vẻ mặt cũng hiền lành hơn rất nhiều.
Thím bán rau từng gặp được rất nhiều người, nhưng chưa từng thấy một đôi nào đẹp trai xinh gái đến vậy, không khỏi nhiều lời, dùng giọng địa phương của thành phố Nam nói: “Em gái à, em may mắn thật đó, trông anh bạn này có vẻ thương yêu em lắm, ánh mắt đó như sắp dán vào người em vậy, có gỡ cũng gỡ không ra á!”
Hà Nam không nói gì, chỉ thản nhiên nhếch môi, thầm nghĩ: Đấy là do chị không biết nhìn người.
Trần Lâm Dụ cười cười: “Là tôi có phước lớn, cưới được cô vợ giỏi giang thế này”.
Hà Nam trừng mắt nhìn anh: Nói linh tinh cái gì đấy.
Người đàn ông này mặt dày quá, được nước lấn tới, còn muốn da mặt mình dày tới cỡ nào nữa?
Bà thím cười ha hả, đùa: “Thế thì cậu phải giữ cho chặt nhé, đừng để vợ mình bị người ta vác đi mất.
Mấy thanh niên ở thành phố Nam này cũng được lắm, tôi thấy hai người sau lưng kia cũng như hổ rình mồi đấy.
Hà Chiếu và Cố Hoành: “…”
Bọn họ làm sai cái gì vậy, bị nhét cẩu lương thôi chưa đủ, còn phải đứng sau lưng người ta chịu oan ức thế này hả?
Mua nguyên liệu nấu ăn xong,Hà Nam bèn dẫn Trần Lâm Dụ đến Thủy Vân Gian, anh giật mình hỏi: “Em định nấu ở đây hả?”
Hà Nam thản nhiên nói: “Trong bệnh viện không có đủ đồ làm bếp và gia vị, ở đây đầy đủ hơn, Phó Vực cũng muốn ăn mà, cùng làm đi, tôi đỡ phải làm hai ba lần”.
Trần Lâm Dụ nhíu mày.
Ăn cơm thôi mà cũng có *** *** **** *** nữa hả? Cuối cùng thành ra anh là hàng tặng kèm à?
Hà Nam rất thường đến Thủy Vân Gian, nhưng bình thường cô chỉ nghỉ ngơi trong phòng 88, chưa từng đặt chân đến nơi nào khác.
Các phòng VIP đều được trang trí na ná nhau, có đầy đủ các thiết bị cần thiết.
Lúc bước vào phòng, Phó Vực vừa mới tập gym xong, tay cầm tạ, mồ hôi đầm đìa đi tới, thấy Hà Nam và Trần Lâm Dụ đi cùng nhau thì mặt anh ta như vừa gặp ma.
“Sao cậu lại xuất viện thế? Nghe nói là phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày mà?”, những lời đó dành cho Trần Lâm Dụ.
“Sao em lại tới đây? Còn cách theo nhiều đồ như vậy, khách sáo quá nha…”
Phó Vực đang định xách hộ cái túi to thì bị cá vẫy cho một đống nước vào mặt, giật mình lùi lại mấy bước, mắt trợn to như chuông đồng: “Chuyện gì thế? Em định làm cơm ở đây hả?”
Hà Nam liếc nhìn anh ta một cái: “Anh nói muốn ăn cơm tôi làm mà?”
Cô quan sát anh ta từ trên xuống dưới: “Hình như gần đây anh đang tập cơ hả, thế thôi anh đừng ăn”.
“Tôi muốn ăn!”
Phó Vực sợ bỏ lỡ cơ hội này thì không còn lần sau nữa, vội vàng nhảy dựng lên, ném cục tạ trong tay sang một bên, nhe răng cười với Hà Nam:
“Tôi không sợ béo, dáng người của tôi đẹp hơn Lâm Dụ nhiều, cậu ta mới là người nên siết cơ ấy, mấy tên ất ơ thôi mà cũng không đánh lại”.
Trần Lâm Dụ lạnh lùng liếc nhìn Phó Vực.
Tình anh em đụng cái là vỡ của bọn họ có giới tính chứ không có nhân tính.
Hà Nam không thèm để ý tới hai anh em đang bận mắt to trừng mắt nhỏ kia, bảo Hà Chiếu sang phòng bên cạnh lấy mấy dụng cụ làm bếp và gia vị sang, sau đó vòng vào trong bếp.
Phòng bếp được thiết kế theo phong cách mở, tất cả các thiết bị đều có đủ, không phải kẻ làm chủ như Bạch Lộc Dư thấu hiểu lòng người, mà trên mỗi món đồ dùng đó đều có nhãn hiệu ghi tên Nam Bác, đó là nhãn hiệu đồ điện gia dụng của tập đoàn Lê Thị.
Nhãn hiệu này này là do mẹ Hà Nam. bà Lạc Nhân đã giúp bố cô Lê Ninh Tùng thành lập, cũng được khen ngợi là nhãn hiệu cao cấp.
Mấy năm nay các công ty dưới quyền Lê Thị đều rơi vào trạng thái lỗ lã, chỉ có mình Lê Bác là thu được lợi nhuận đều đều.
Về khoảng này, nhà họ Bạch cũng có một phần công lao.
Nguyên liệu nấu ăn được mang vào bếp, Hà Nam đeo tạp dề vào, bắt đầu nấu ăn, bận rộn tối mắt tối mũi.
Mấy tên đàn ông kia không dám ngồi chờ cô phục vụ cho bọn họ, nhanh chóng chạy tới giúp một tay, tuy là đa số chỉ làm vướng tay vướng chân chứ không giúp được gì.
Chỉ có Cố Hoành là tạm được, ít nhất anh ta biết trước khi bỏ cá vào nồi phải mổ bụng cá, làm sạch nội tạng.
Cuối cùng Hà Nam thấy phiền quá bèn đuổi hết bọn họ ra ngoài, đỡ rách việc.
Từ khi Trần Lâm Dụ và Phó Vực vào ở đến nay, chưa từng bật bếp lên lần nào, lợi ích duy nhất của phòng bếp chính là cái tủ lạnh họ thường lấy bia uống, lúc này, hai người đang ngồi trên ghế cao, hết sức cao quý khoanh tay nhìn Hà Nam bận tới bận lui với vẻ hào hứng.
Thậm chí có thể nói là trợn mắt há hốc miệng.
Hà Nam dùng hành động thực tế để chứng minh cho họ thấy cái gọi là “đầu bếp đỉnh cao”, sự bình tĩnh cùng với kỹ thuật cầm dao lưu loát đó khiến bọn họ nhớ tới câu “nhà bếp chính là thiên hạ của trẫm”, nguyên liệu nấu ăn dần được cô xử lý hết, mùi thơm bắt đầu bay từ trong bếp ra.
Hai bếp đặt bốn nồi, chẳng có cái nào để không, chiên, xào, hấp, hầm đủ cả.
Mùi thơm xộc vào mũi khiến mấy tên đàn ông không ngừng nuốt nước bọt.
Bụng đã bắt đầu kêu ọt ọt.
“Xong rồi, có thể ăn được rồi”.
Hà Nam tắt bếp, bưng mì qua cầu được nấu xong ra, gọi: “Vào đây bưng đồ ăn ra đi”.
“Tới ngay”, Trần Lâm Dụ và Phó Vực nghe lời vào trong bưng thức ăn ra bàn.
Chỉ trong một tiếng ngắn ngủi, Hà Nam đã làm được rất nhiều món, mì qua cầu, thịt kho tàu, bò kho, lụa khô luộc, đậu hủ nhồi thịt cua, mỗi một món đều có đủ sắc hương vị, làm tăng khẩu vị của người dùng bữa.
“Canh đầu cá phải để đó hầm thêm chút nữa, ăn tạm trước đi”.
Hà Nam bận rộn tới lui, trên tràn đã xuất hiện lấm tấm mồ hôi, Trần Lâm Dụ thấy thế bèn lấy khăn ra lau.
Cơ thể Hà Nam cứng đờ, muốn né đi theo bản năng:
“Để tôi tự làm”.
" Để tôi”, Trần Lâm Dụ cũng vô cùng cố chấp, một tay nắm lấy cổ tay cô, tay nhẹ nhàng lau trán cho Hà Nam, trong lòng thấy hơi hối hận.
Không được ăn món do cô nấu khiến anh có hơi mất hứng, nhưng bây giờ thấy cô bận rộn làm một bữa cơm cho mình, vất vả như thế thì lại thấy đau lòng, nghĩ bản thân không nên khiến cô phải mệt nhọc như thế.
“Em vất vả rồi”.
Hà Nam nhìn thấy vẻ mặt đau lòng và áy náy của anh thì chợt ngẩn ngơ, thản nhiên đẩy tay anh ra:
“Được rồi.
Một bữa cơm thôi mà, vất vả mấy đâu”.
Phó Vực đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn: “Tôi nói hai người cái này nhé, tôi muốn ăn cơm, chứ không có muốn bị no cơm chó”.
Hà Nam và Trần Lâm Dụ cùng cúi quay sang ném cho anh ta ánh mắt lạnh như băng, khiến Phó Vực sợ tới nỗi run rẩy cả người.
Truyền nhân của nhà họ Đinh không phải là chuyện đùa, khoảnh khắc gắp món ăn cho vào miệng, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên trông thấy.
Cố Hoành theo Hà Nam bao lâu nay, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta được ăn món tự tay cô làm, tất cả đều được hưởng ké hào quang của Trần Lâm Dụ.
Phó Vực là một tên ham ăn, đứng trước món ngon, anh ta đánh mất hết liêm sỉ, tôn nghiêm cũng bị ném ra sau đầu, ăn được món ngon thì kêu la ầm trời, cảm động đến nỗi sắp khóc, cảm thấy sau lưng mình như mọc thêm cánh.
“Trời ạ, ngon thật đó! Tiểu Nam, sao em làm ra được món này vậy?”
Hà Nam thản nhiên liếc nhìn anh ta: “Diễn hơi lố”.
“Không hề nhé”, Trần Lâm Dụ nghiêm túc nói: “Đúng là rất ngon, cực kỳ ngon nữa là đằng khác”.
Hà Nam nở nụ cười khá lịch sự: “Ngon thì mọi người ăn nhiều vào nhé”.
Chẳng mấy chốc, bàn cơm đã chìm vào sự im lặng, mấy người đàn ông đều buồn bực lùa cơm, ăn trong bát nhìn trong nồi, sợ món mình thích bị người ta ăn hết, tên nào cũng giống quỷ chết đói đầu thai.
Khoảnh khắc được uống canh cá cay, mấy người họ không hẹn mà cùng “hà” một tiếng, cả giám đốc Trần lạnh lùng mặt than cũng không thể nhịn được.
Chén canh hồi chiều anh đã thấy không tệ, nhưng so với canh Hà Nam nấu thì cái thứ hồi chiều anh ăn là gì? Không thể so sánh được.
Anh ngạc nhiên nhìn Hà Nam, tò mò không biết cô đã bỏ thêm thứ gì vào canh mà lại khiến cho món đó trở nên ngon như thế?
Mỗi một ngụm canh đều cho con người ta cảm giác lâng lâng như đang bay, quá là ngon mà.
Anh còn chưa kịp hỏi thì Phó Vực đã giải quyết hết sạch chén canh cá, nước mắt rưng rưng nắm lấy tay Hà Nam: “Tiểu Mẫn à, chuyện tới nước này rồi, tôi cũng không có mong ước gì thêm nữa, chỉ muốn mời em về làm đầu bếp riêng thôi có được không?
Cũng không cần nhiều, mỗi ngày một bữa là được, sáng trưa chiều tối tùy em chọn, giá em cứ thoải mái kê”.
Trần Lâm Dụ đen mặt, Hà Nam còn chưa trả lời, anh đã không hề nể nang gì đẩy tay Phó Vực ra.
" Mơ đi!”
Bữa cơm này ngon thật là ngon.
Mọi người trong bàn bắt đầu tán gẫu về trường đua ngựa, xác định những việc cơ bản cần làm trong dự án, hẹn đến ngày Trần Lâm Dụ xuất viện sẽ đến hiện trường kiểm tra tiến độ.
Cơm no rượu say rồi, Hà Nam và Trần Lâm Dụ đều chuẩn bị đi.
Phó Vực nhìn đống chén đũa chất đầy trong bồn, trừng mắt nhìn họ: “Mấy người có ý gì đấy? Để hết đống này lại cho tôi hả?”
Có còn là người nữa không vậy?
Hà Nam quay sang thản nhiên liếc nhìn Phó Vực:
“Anh có biết tiền để mời tôi nấu ăn là bao nhiêu không?”
Phó Vực sửng sốt, lắc đầu: “Không biết”.
“Bỏ thêm một số không đằng sau tiền mời Đinh Danh Dương ấy, hiểu chưa?”
Phó Vực nghĩ nghĩ, than thở: “Đắt ghê á, nhưng mà đắt cũng có cái lý của nó, em xứng đáng với mức giá này!”
Ngón tay cái dựng thẳng, khen có thể nói là lên tận trời.
Hà Nam không quan tâm tới viên đạn bọc đường của anh ta, tiếp tục hỏi: “Lúc nãy tôi có lấy tiền của anh không?”
Phó Vực lắc đầu: “Không có”.
" Thế là đúng rồi”, Hà Nam nói: “Không lấy tiền thì anh rửa mấy cái chén đó có làm sao đâu, bộ ấm ức lắm hả?”
Phó Vực: “…”
Hình như cũng có lý.
Anh ta chỉ vào Trần Lâm Dụ: “Thế tại sao cậu ta không ở lại rửa chén?”
Trần Lâm Dụ nhướng mày: “Tôi đang bị thương nặng thế này mà cậu cũng mặt dày bắt tôi rửa chén hả?”
Phó Vực nghẹn họng không thể nói được gì, trừng mắt nghìn Cố Hoành và Hà Chiếu.
Cố Hoành vội vàng lên tiếng: “Để bọn tôi, để bọn tôi phụ”.
Hà Nam ngăn họ lại, hỏi Phó Vực: “Lúc đi mua nguyên liệu bọn họ đều bỏ công bỏ sức ra cả, anh làm được gì rồi?”
“Tôi…”
“Cái gì mà lắm ý kiến ý cò thế, sau này không muốn ăn cơm tôi làm thì cứ việc nói thẳng, tôi sẽ gọi nhân viên vệ sinh lên đây tiễn mấy thứ đó đi”, Hà Nam kiên nhẫn tuyên bố.
Phó Vực nghe thế lập tức nói: “Rồi rồi rồi, tôi rửa, tôi rửa được chưa.
Chỉ cần em sẵn lòng nấu cơm thì đừng nói là rửa chén, tôi cắt cổ gà cũng được nữa là”.
Cắt cổ gà thì sao?
Hà Nam khó hiểu nhíu mày, Trần Lâm Dụ bên cạnh giải thích:
“Cậu ta sợ gà”.
“Anh sợ gà hả?”, không chỉ mình Hà Nam, Cố Hoành và Hà Chiếu đều trừng mắt, không thể tin nổi nhìn về phía Phó Vực, trăm miệng một lời: “Anh là lính đặc công mà lại sợ gà hả?”
Phó Vực bị khinh bỉ toàn tập, đau thương giải thích cho bản thân: “Sợ… Sợ gà thì sao? Đời người ai cũng sẽ sợ một thứ gì đó mà? Tôi sợ gà đâu có phạm pháp đâu?”
Trần Lâm Dụ đâm thêm một dao:
“Cậu ta không chỉ sợ gà mà còn sợ vịt, nói tóm lại là sợ hết mấy loài động vật có mỏ nhọn”.
Phó Vực trừng mắt nhìn Trần Lâm Dụ: Mình cậu có miệng hả, vả bốp bốp cho giờ!
“Ồ, thì ra là vậy”.
Mắt Hà Nam chợt lóe lên tia sáng, môi bất giác cong cong.
Phó Vực trông thấy thế thì chợt lạnh sống lưng, sao cứ thấy vẻ mặt này có gì đó không được tốt cho lắm vậy?
Rời khỏi phòng, cửa thang máy sắp đóng lại thì chợt mở ra.
Hà Nam thoáng liếc nhìn, trông thấy một cô gái mái tóc dài bay bay, ăn mặc gợi cảm bước vào.
Cô ta đội chiếc mũ lưỡi trai, cố cúi thấp đầu, nhưng gương mặt xinh đẹp động lòng người đó vẫn rất dễ nhận ra.
Ngôi sao Thư Anh đang lên như diều gặp gió, trên màn hình lớn, ngoài sân bay, đâu đâu cũng là hình ảnh của cô ta, muốn không biết cũng khó.
Thư Anh vừa bước vào, trông thấy Trần Lâm Dụ thì hơi sững người, nhưng vẫn cười chào hỏi anh:
“Chào giám đốc Trần”.
Trần Lâm Dụ không lên tiếng trả lời, mà chỉ căng thẳng nhìn về phía Hà Nam.
Hà Nam vừa mới hiểu lầm chuyện Thư Anh xong, không thể để cô hiểu lầm thêm lần nữa.
Thư Anh nhìn theo tầm mắt Trần Lâm Dụ. trông thấy Hà Nam.
Khoảnh khắc chạm mặt cô, cả người cô ta bỗng cứng đờ, nụ cười trên môi cũng trở nên đông cứng, lạnh lùng.
“Là cô!”
Cảm xúc của Thư Anh thay đổi quá nhanh, địch ý cũng hết sức rõ ràng, khiến con người ta muốn lờ đi cũng khó.
Hà Nam hờ hững, nhíu mày thật chặt: “Cô Thư Anh, chúng ta quen biết nhau hả?”
chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ..
thả cho em like ???????? nhé
“Salsa đã về chưa?”
“Chắc là về rồi, để tôi ra ngoài xem thử”.
Cố Hoành ra ngoài được một lát thì dẫn theo trợ lý sinh hoạt Salsa vào:
“Tổng giám đốc Lê”.
" Ừm”, Hà Nam lên tiếng: “Đưa canh cá tới cho anh ấy rồi hả?”
“Đã đưa tới rồi”.
Salsa thong thả kể hết lại một lượt, bổ sung thêm:
“Giám đốc Trần biết chị vẫn chưa ăn cơm nên bây giờ đang chờ chị ở ngoài, nói là dẫn chị đi ăn”.
Hà Nam nghe như sét đánh ngang tai.
Tình huống này gọi là gì?
Là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Trần Lâm Dụ tùy tiện tìm một chỗ trong phòng tổng giám đốc ngồi chờ Hà Nam.
Anh cũng không nhàn rỗi tí nào, tranh thủ thời gian chờ đợi để trả lời vài email.
Hết sức kiên nhẫn chờ Hà Nam, chậm rãi uống cà phê, không hề vội vàng tí nào.
Hà Nam ra khỏi phòng làm việc, trông thấy Trần Lâm Dụ mặc bộ quần áo thoải mái màu xanh nhạt, mang giày thể thao, trên trán còn quấn băng vải.
Lớp băng vải màu trắng trông hết sức bình thường đó được quấn lên đầu anh, trông như dây cố định tóc màu trắng, điển trai không nói thành lời.
Bên má anh vẫn còn máu bầm chưa tan, được dán băng vào, khẩu trang màu đen được kéo xuống cằm, nhưng tất cả đều không thể hạ thấp giá trị nhan sắc đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hà Nam, nhếch môi:
“Họp xong rồi hả?”
Nhóm trợ lý tổng giám đốc vẫn chưa tan làm, thấy vậy thì thầm nói trong lòng: Sao giống cảnh chồng chờ vợ tan làm trong phim vậy?
Hà Nam thong thả đi từng bước tới chỗ anh, đứng cách anh vài bước, vẻ mặt không rõ cảm xúc, thoáng lạnh lùng hỏi:
“Anh xuất viện rồi hả?”
Rõ ràng sáng nay bệnh viện vẫn còn báo là cần quan sát thêm, muốn anh ở lại đó vài ngày nữa cơ mà.
“Chưa”, Trần Lâm Dụ tắt điện thoại đi, cong môi: “
''Tôi trốn ra đấy”.
Nghe cái giọng đó kìa, kiêu ngạo quá nhỉ?
Hà Nam chẳng biết phải nói gì, liếc sang Hà Chiếu bên cạnh anh: “Anh để mặc cho sếp mình làm bậy như thế hả?”
Hà Chiếu cười khan: “Làm sao tôi giữ được”.
Cũng đúng thôi, một người làm công ăn lương như anh ra thì làm sao quản lý được một tổng giám đốc tùy hứng lại thích làm liều như Trần Lâm Dụ?
Hà Nam vẫy tay cho mọi người tan làm, lại liếc nhìn Trần Lâm Dụ một cái: “Đi thôi”.
“Đi đâu?”
Trần Lâm Dụ đứng dậy đi theo cô.
Hà Nam Mẫn nói: “Anh đòi uống canh đầu cá cơ mà?”
Trần Lâm Dụ ngàn tính vạn tính, nhưng không tính đến chuyện Hà Nam dẫn anh đi chợ, nói chính xác hơn là chợ cá.
Đây là chợ cá lớn nhất thành phố Nam, dù trời đã tối nhưng nơi này vẫn ồn ào và náo nhiệt lắm.
Lâu rồi Hà Nam không tới đây, nhưng cô chẳng hề xa lạ gì nơi này.
Cô đã đổi sang giày thể thao, mặt bình tĩnh sải bước vào con đường chật hẹp lầy lội.
Đây là lần đầu tiên Trần Lâm Dụ đến một nơi thế này, mùi tanh của cá khiến anh cau mày, Hà Nam thì vô cùng bình tĩnh.
Cô có thể mặc cả với người bán cá, sau đó nhận lấy cái vợt người đó đưa để vớt lấy con cá béo ú trong hồ, nói: “Con này đi”.
Trần Lâm Dụ chưa từng trông thấy một Hà Nam hoàn toàn khác biệt như thế, anh khẽ nhíu mày, cảm thấy rất thú vị.
Mua cá xong, Hà Nam lại dẫn Trần Lâm Dụ sang khu bán thịt và rau, mua sườn, thịt bò và vài loại rau củ, không chút khách sáo bắt Trần Lâm Dụ,
Cố Hoành và Hà Chiếu xách đồ cho mình.
Ba người đàn ông theo sau cô làm tay xách đồ, trong hai tay Hà Chiếu là mấy con cá và cua vẫn còn tươi sống, hết sức thương tiếc cho bàn tay tô điểm giang sơn của mình, nhưng tổng giám đốc Trần còn chưa nói gì, anh ta đâu có dám oán hận nửa lời.
Trần Lâm Dụ chẳng những không có ý kiến gì, mà còn rất thích được Hà Nam sai khiến như vậy, theo sau lưng cô như hình với bóng.
Thím bán rau đưa bó rau chân vịt cuối cùng cho Hà Nam, chuẩn bị dọn hàng, giọng chị ta sang sảng nói:
“Ô, mua nhiều món thế, đang muốn tẩm bổ cho anh nhà hả?”
Hà Nam không muốn nói nhiều với người ngoài, chỉ thản nhiên “vâng” một tiếng.
Nhưng Trần Lâm Dụ đứng bên cạnh cứ nhìn cô mãi, lòng vui như nở hoa, vẻ mặt cũng hiền lành hơn rất nhiều.
Thím bán rau từng gặp được rất nhiều người, nhưng chưa từng thấy một đôi nào đẹp trai xinh gái đến vậy, không khỏi nhiều lời, dùng giọng địa phương của thành phố Nam nói: “Em gái à, em may mắn thật đó, trông anh bạn này có vẻ thương yêu em lắm, ánh mắt đó như sắp dán vào người em vậy, có gỡ cũng gỡ không ra á!”
Hà Nam không nói gì, chỉ thản nhiên nhếch môi, thầm nghĩ: Đấy là do chị không biết nhìn người.
Trần Lâm Dụ cười cười: “Là tôi có phước lớn, cưới được cô vợ giỏi giang thế này”.
Hà Nam trừng mắt nhìn anh: Nói linh tinh cái gì đấy.
Người đàn ông này mặt dày quá, được nước lấn tới, còn muốn da mặt mình dày tới cỡ nào nữa?
Bà thím cười ha hả, đùa: “Thế thì cậu phải giữ cho chặt nhé, đừng để vợ mình bị người ta vác đi mất.
Mấy thanh niên ở thành phố Nam này cũng được lắm, tôi thấy hai người sau lưng kia cũng như hổ rình mồi đấy.
Hà Chiếu và Cố Hoành: “…”
Bọn họ làm sai cái gì vậy, bị nhét cẩu lương thôi chưa đủ, còn phải đứng sau lưng người ta chịu oan ức thế này hả?
Mua nguyên liệu nấu ăn xong,Hà Nam bèn dẫn Trần Lâm Dụ đến Thủy Vân Gian, anh giật mình hỏi: “Em định nấu ở đây hả?”
Hà Nam thản nhiên nói: “Trong bệnh viện không có đủ đồ làm bếp và gia vị, ở đây đầy đủ hơn, Phó Vực cũng muốn ăn mà, cùng làm đi, tôi đỡ phải làm hai ba lần”.
Trần Lâm Dụ nhíu mày.
Ăn cơm thôi mà cũng có *** *** **** *** nữa hả? Cuối cùng thành ra anh là hàng tặng kèm à?
Hà Nam rất thường đến Thủy Vân Gian, nhưng bình thường cô chỉ nghỉ ngơi trong phòng 88, chưa từng đặt chân đến nơi nào khác.
Các phòng VIP đều được trang trí na ná nhau, có đầy đủ các thiết bị cần thiết.
Lúc bước vào phòng, Phó Vực vừa mới tập gym xong, tay cầm tạ, mồ hôi đầm đìa đi tới, thấy Hà Nam và Trần Lâm Dụ đi cùng nhau thì mặt anh ta như vừa gặp ma.
“Sao cậu lại xuất viện thế? Nghe nói là phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày mà?”, những lời đó dành cho Trần Lâm Dụ.
“Sao em lại tới đây? Còn cách theo nhiều đồ như vậy, khách sáo quá nha…”
Phó Vực đang định xách hộ cái túi to thì bị cá vẫy cho một đống nước vào mặt, giật mình lùi lại mấy bước, mắt trợn to như chuông đồng: “Chuyện gì thế? Em định làm cơm ở đây hả?”
Hà Nam liếc nhìn anh ta một cái: “Anh nói muốn ăn cơm tôi làm mà?”
Cô quan sát anh ta từ trên xuống dưới: “Hình như gần đây anh đang tập cơ hả, thế thôi anh đừng ăn”.
“Tôi muốn ăn!”
Phó Vực sợ bỏ lỡ cơ hội này thì không còn lần sau nữa, vội vàng nhảy dựng lên, ném cục tạ trong tay sang một bên, nhe răng cười với Hà Nam:
“Tôi không sợ béo, dáng người của tôi đẹp hơn Lâm Dụ nhiều, cậu ta mới là người nên siết cơ ấy, mấy tên ất ơ thôi mà cũng không đánh lại”.
Trần Lâm Dụ lạnh lùng liếc nhìn Phó Vực.
Tình anh em đụng cái là vỡ của bọn họ có giới tính chứ không có nhân tính.
Hà Nam không thèm để ý tới hai anh em đang bận mắt to trừng mắt nhỏ kia, bảo Hà Chiếu sang phòng bên cạnh lấy mấy dụng cụ làm bếp và gia vị sang, sau đó vòng vào trong bếp.
Phòng bếp được thiết kế theo phong cách mở, tất cả các thiết bị đều có đủ, không phải kẻ làm chủ như Bạch Lộc Dư thấu hiểu lòng người, mà trên mỗi món đồ dùng đó đều có nhãn hiệu ghi tên Nam Bác, đó là nhãn hiệu đồ điện gia dụng của tập đoàn Lê Thị.
Nhãn hiệu này này là do mẹ Hà Nam. bà Lạc Nhân đã giúp bố cô Lê Ninh Tùng thành lập, cũng được khen ngợi là nhãn hiệu cao cấp.
Mấy năm nay các công ty dưới quyền Lê Thị đều rơi vào trạng thái lỗ lã, chỉ có mình Lê Bác là thu được lợi nhuận đều đều.
Về khoảng này, nhà họ Bạch cũng có một phần công lao.
Nguyên liệu nấu ăn được mang vào bếp, Hà Nam đeo tạp dề vào, bắt đầu nấu ăn, bận rộn tối mắt tối mũi.
Mấy tên đàn ông kia không dám ngồi chờ cô phục vụ cho bọn họ, nhanh chóng chạy tới giúp một tay, tuy là đa số chỉ làm vướng tay vướng chân chứ không giúp được gì.
Chỉ có Cố Hoành là tạm được, ít nhất anh ta biết trước khi bỏ cá vào nồi phải mổ bụng cá, làm sạch nội tạng.
Cuối cùng Hà Nam thấy phiền quá bèn đuổi hết bọn họ ra ngoài, đỡ rách việc.
Từ khi Trần Lâm Dụ và Phó Vực vào ở đến nay, chưa từng bật bếp lên lần nào, lợi ích duy nhất của phòng bếp chính là cái tủ lạnh họ thường lấy bia uống, lúc này, hai người đang ngồi trên ghế cao, hết sức cao quý khoanh tay nhìn Hà Nam bận tới bận lui với vẻ hào hứng.
Thậm chí có thể nói là trợn mắt há hốc miệng.
Hà Nam dùng hành động thực tế để chứng minh cho họ thấy cái gọi là “đầu bếp đỉnh cao”, sự bình tĩnh cùng với kỹ thuật cầm dao lưu loát đó khiến bọn họ nhớ tới câu “nhà bếp chính là thiên hạ của trẫm”, nguyên liệu nấu ăn dần được cô xử lý hết, mùi thơm bắt đầu bay từ trong bếp ra.
Hai bếp đặt bốn nồi, chẳng có cái nào để không, chiên, xào, hấp, hầm đủ cả.
Mùi thơm xộc vào mũi khiến mấy tên đàn ông không ngừng nuốt nước bọt.
Bụng đã bắt đầu kêu ọt ọt.
“Xong rồi, có thể ăn được rồi”.
Hà Nam tắt bếp, bưng mì qua cầu được nấu xong ra, gọi: “Vào đây bưng đồ ăn ra đi”.
“Tới ngay”, Trần Lâm Dụ và Phó Vực nghe lời vào trong bưng thức ăn ra bàn.
Chỉ trong một tiếng ngắn ngủi, Hà Nam đã làm được rất nhiều món, mì qua cầu, thịt kho tàu, bò kho, lụa khô luộc, đậu hủ nhồi thịt cua, mỗi một món đều có đủ sắc hương vị, làm tăng khẩu vị của người dùng bữa.
“Canh đầu cá phải để đó hầm thêm chút nữa, ăn tạm trước đi”.
Hà Nam bận rộn tới lui, trên tràn đã xuất hiện lấm tấm mồ hôi, Trần Lâm Dụ thấy thế bèn lấy khăn ra lau.
Cơ thể Hà Nam cứng đờ, muốn né đi theo bản năng:
“Để tôi tự làm”.
" Để tôi”, Trần Lâm Dụ cũng vô cùng cố chấp, một tay nắm lấy cổ tay cô, tay nhẹ nhàng lau trán cho Hà Nam, trong lòng thấy hơi hối hận.
Không được ăn món do cô nấu khiến anh có hơi mất hứng, nhưng bây giờ thấy cô bận rộn làm một bữa cơm cho mình, vất vả như thế thì lại thấy đau lòng, nghĩ bản thân không nên khiến cô phải mệt nhọc như thế.
“Em vất vả rồi”.
Hà Nam nhìn thấy vẻ mặt đau lòng và áy náy của anh thì chợt ngẩn ngơ, thản nhiên đẩy tay anh ra:
“Được rồi.
Một bữa cơm thôi mà, vất vả mấy đâu”.
Phó Vực đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn: “Tôi nói hai người cái này nhé, tôi muốn ăn cơm, chứ không có muốn bị no cơm chó”.
Hà Nam và Trần Lâm Dụ cùng cúi quay sang ném cho anh ta ánh mắt lạnh như băng, khiến Phó Vực sợ tới nỗi run rẩy cả người.
Truyền nhân của nhà họ Đinh không phải là chuyện đùa, khoảnh khắc gắp món ăn cho vào miệng, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên trông thấy.
Cố Hoành theo Hà Nam bao lâu nay, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta được ăn món tự tay cô làm, tất cả đều được hưởng ké hào quang của Trần Lâm Dụ.
Phó Vực là một tên ham ăn, đứng trước món ngon, anh ta đánh mất hết liêm sỉ, tôn nghiêm cũng bị ném ra sau đầu, ăn được món ngon thì kêu la ầm trời, cảm động đến nỗi sắp khóc, cảm thấy sau lưng mình như mọc thêm cánh.
“Trời ạ, ngon thật đó! Tiểu Nam, sao em làm ra được món này vậy?”
Hà Nam thản nhiên liếc nhìn anh ta: “Diễn hơi lố”.
“Không hề nhé”, Trần Lâm Dụ nghiêm túc nói: “Đúng là rất ngon, cực kỳ ngon nữa là đằng khác”.
Hà Nam nở nụ cười khá lịch sự: “Ngon thì mọi người ăn nhiều vào nhé”.
Chẳng mấy chốc, bàn cơm đã chìm vào sự im lặng, mấy người đàn ông đều buồn bực lùa cơm, ăn trong bát nhìn trong nồi, sợ món mình thích bị người ta ăn hết, tên nào cũng giống quỷ chết đói đầu thai.
Khoảnh khắc được uống canh cá cay, mấy người họ không hẹn mà cùng “hà” một tiếng, cả giám đốc Trần lạnh lùng mặt than cũng không thể nhịn được.
Chén canh hồi chiều anh đã thấy không tệ, nhưng so với canh Hà Nam nấu thì cái thứ hồi chiều anh ăn là gì? Không thể so sánh được.
Anh ngạc nhiên nhìn Hà Nam, tò mò không biết cô đã bỏ thêm thứ gì vào canh mà lại khiến cho món đó trở nên ngon như thế?
Mỗi một ngụm canh đều cho con người ta cảm giác lâng lâng như đang bay, quá là ngon mà.
Anh còn chưa kịp hỏi thì Phó Vực đã giải quyết hết sạch chén canh cá, nước mắt rưng rưng nắm lấy tay Hà Nam: “Tiểu Mẫn à, chuyện tới nước này rồi, tôi cũng không có mong ước gì thêm nữa, chỉ muốn mời em về làm đầu bếp riêng thôi có được không?
Cũng không cần nhiều, mỗi ngày một bữa là được, sáng trưa chiều tối tùy em chọn, giá em cứ thoải mái kê”.
Trần Lâm Dụ đen mặt, Hà Nam còn chưa trả lời, anh đã không hề nể nang gì đẩy tay Phó Vực ra.
" Mơ đi!”
Bữa cơm này ngon thật là ngon.
Mọi người trong bàn bắt đầu tán gẫu về trường đua ngựa, xác định những việc cơ bản cần làm trong dự án, hẹn đến ngày Trần Lâm Dụ xuất viện sẽ đến hiện trường kiểm tra tiến độ.
Cơm no rượu say rồi, Hà Nam và Trần Lâm Dụ đều chuẩn bị đi.
Phó Vực nhìn đống chén đũa chất đầy trong bồn, trừng mắt nhìn họ: “Mấy người có ý gì đấy? Để hết đống này lại cho tôi hả?”
Có còn là người nữa không vậy?
Hà Nam quay sang thản nhiên liếc nhìn Phó Vực:
“Anh có biết tiền để mời tôi nấu ăn là bao nhiêu không?”
Phó Vực sửng sốt, lắc đầu: “Không biết”.
“Bỏ thêm một số không đằng sau tiền mời Đinh Danh Dương ấy, hiểu chưa?”
Phó Vực nghĩ nghĩ, than thở: “Đắt ghê á, nhưng mà đắt cũng có cái lý của nó, em xứng đáng với mức giá này!”
Ngón tay cái dựng thẳng, khen có thể nói là lên tận trời.
Hà Nam không quan tâm tới viên đạn bọc đường của anh ta, tiếp tục hỏi: “Lúc nãy tôi có lấy tiền của anh không?”
Phó Vực lắc đầu: “Không có”.
" Thế là đúng rồi”, Hà Nam nói: “Không lấy tiền thì anh rửa mấy cái chén đó có làm sao đâu, bộ ấm ức lắm hả?”
Phó Vực: “…”
Hình như cũng có lý.
Anh ta chỉ vào Trần Lâm Dụ: “Thế tại sao cậu ta không ở lại rửa chén?”
Trần Lâm Dụ nhướng mày: “Tôi đang bị thương nặng thế này mà cậu cũng mặt dày bắt tôi rửa chén hả?”
Phó Vực nghẹn họng không thể nói được gì, trừng mắt nghìn Cố Hoành và Hà Chiếu.
Cố Hoành vội vàng lên tiếng: “Để bọn tôi, để bọn tôi phụ”.
Hà Nam ngăn họ lại, hỏi Phó Vực: “Lúc đi mua nguyên liệu bọn họ đều bỏ công bỏ sức ra cả, anh làm được gì rồi?”
“Tôi…”
“Cái gì mà lắm ý kiến ý cò thế, sau này không muốn ăn cơm tôi làm thì cứ việc nói thẳng, tôi sẽ gọi nhân viên vệ sinh lên đây tiễn mấy thứ đó đi”, Hà Nam kiên nhẫn tuyên bố.
Phó Vực nghe thế lập tức nói: “Rồi rồi rồi, tôi rửa, tôi rửa được chưa.
Chỉ cần em sẵn lòng nấu cơm thì đừng nói là rửa chén, tôi cắt cổ gà cũng được nữa là”.
Cắt cổ gà thì sao?
Hà Nam khó hiểu nhíu mày, Trần Lâm Dụ bên cạnh giải thích:
“Cậu ta sợ gà”.
“Anh sợ gà hả?”, không chỉ mình Hà Nam, Cố Hoành và Hà Chiếu đều trừng mắt, không thể tin nổi nhìn về phía Phó Vực, trăm miệng một lời: “Anh là lính đặc công mà lại sợ gà hả?”
Phó Vực bị khinh bỉ toàn tập, đau thương giải thích cho bản thân: “Sợ… Sợ gà thì sao? Đời người ai cũng sẽ sợ một thứ gì đó mà? Tôi sợ gà đâu có phạm pháp đâu?”
Trần Lâm Dụ đâm thêm một dao:
“Cậu ta không chỉ sợ gà mà còn sợ vịt, nói tóm lại là sợ hết mấy loài động vật có mỏ nhọn”.
Phó Vực trừng mắt nhìn Trần Lâm Dụ: Mình cậu có miệng hả, vả bốp bốp cho giờ!
“Ồ, thì ra là vậy”.
Mắt Hà Nam chợt lóe lên tia sáng, môi bất giác cong cong.
Phó Vực trông thấy thế thì chợt lạnh sống lưng, sao cứ thấy vẻ mặt này có gì đó không được tốt cho lắm vậy?
Rời khỏi phòng, cửa thang máy sắp đóng lại thì chợt mở ra.
Hà Nam thoáng liếc nhìn, trông thấy một cô gái mái tóc dài bay bay, ăn mặc gợi cảm bước vào.
Cô ta đội chiếc mũ lưỡi trai, cố cúi thấp đầu, nhưng gương mặt xinh đẹp động lòng người đó vẫn rất dễ nhận ra.
Ngôi sao Thư Anh đang lên như diều gặp gió, trên màn hình lớn, ngoài sân bay, đâu đâu cũng là hình ảnh của cô ta, muốn không biết cũng khó.
Thư Anh vừa bước vào, trông thấy Trần Lâm Dụ thì hơi sững người, nhưng vẫn cười chào hỏi anh:
“Chào giám đốc Trần”.
Trần Lâm Dụ không lên tiếng trả lời, mà chỉ căng thẳng nhìn về phía Hà Nam.
Hà Nam vừa mới hiểu lầm chuyện Thư Anh xong, không thể để cô hiểu lầm thêm lần nữa.
Thư Anh nhìn theo tầm mắt Trần Lâm Dụ. trông thấy Hà Nam.
Khoảnh khắc chạm mặt cô, cả người cô ta bỗng cứng đờ, nụ cười trên môi cũng trở nên đông cứng, lạnh lùng.
“Là cô!”
Cảm xúc của Thư Anh thay đổi quá nhanh, địch ý cũng hết sức rõ ràng, khiến con người ta muốn lờ đi cũng khó.
Hà Nam hờ hững, nhíu mày thật chặt: “Cô Thư Anh, chúng ta quen biết nhau hả?”
chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ..
thả cho em like ???????? nhé
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook