Cô Vợ Ngoan Giờ Thay Đổi Rồi
-
Chương 85: Người ngốc nói mơ
Anh đang ảo tưởng cái gì, ảo tưởng cô mở lời nói mong anh có thể ở lại lâu hơn và trải qua lễ hội cùng với mình? Nếu cô nói ra, anh nhất định sẽ ở lại với cô.
Nhưng bây giờ cô chán ghét anh như vậy, cho dù là gặp mặt anh cũng đều cảm thấy rất phiền phức chăng?
Anh hà tất phải tiếp cận cô khiến cô khó chịu?
“Tổng giám đốc Trần, lên xe thôi”, Hà Chiếu đứng bên xe đợi Trần Lâm Trần rất lâu, thấy anh nhìn thẳng chằm chằm bất động về phía trước, dáng vẻ vừa nhỏ bé vừa xót xa này khiến anh ta rất đau lòng nên nhịn không được thúc giục một câu.
Thực ra anh ta càng muốn nói là ‘từ bỏ thôi’.
Đừng tiếp tục giày vò bà chủ nữa, cũng đừng tự hành hạ bản thân nữa.
Trần Lâm Dụ thu lại ánh mắt, khẽ phất tay: “Không lên xe nữa, tôi muốn đi dạo phố”.
Thành phố Nam là một thành phố cổ, với gạch đỏ ngói đen, cầu nhỏ chảy nước, phong cảnh tươi đẹp cùng nhiều công trình kiến trúc cổ kính tràn ngập phong vị cổ xưa, ở trung tâm thành phố xây dựng những tòa nhà cao tầng, mang đậm màu sắc quốc tế hóa, cổ kim hội tủ, là nơi Hà Nam lớn lên từ nhỏ, cũng chẳng trách cô lại có thể vun dưỡng lên khí chất như vậy.
Trần Lâm Dụ chỉ là dạo phố bình thường nhưng có không ít các cô gái bên đường lén lút lấy ra điện thoại chụp ảnh anh, thầm cảm thán: “Anh ấy đẹp trai quá, đây là người mẫu tới để chụp hình sao? Hay là minh tinh lớn nào đó, sao tôi lại không nhận ra nhỉ?”
" Cô mau nhìn đôi chân kia xem, đúng là phi thường nào, người này phải cao 1,88 mét đó, đã cao rồi còn đẹp trai như vậy, gương mặt kia quả là… là của thần tiên sao”.
Hà Chiếu cùng các vệ sĩ theo sau Trần Lâm Dụ từ xa cũng sắp ưu sầu tới héo mòn rồi.
Đây là thành phố Nam, không phải thành phố Bắc, không phải địa bàn của họ nên khó tránh có chút lo sợ, với lại ngoại hình của ông chủ còn ‘phô trương’ như vậy, một người trợ lý như anh ta thực sự lo lắng không yên, nếu bất cẩn xảy ra chuyện, anh ta sẽ bị ông cụ chặt thành tám khúc mất.
Định luật Murphy cho chúng ta biết rằng càng sợ chuyện gì chuyện ấy càng có khả năng xảy đến.
Trần Lâm Dụ bước vào một con hẻm nhỏ và khá thích thú với thiết kế của ngôi nhà cổ kính này, vừa định chạm vào tường thì một vài người đàn ông mặc đồ đen gần như từ trên trời rơi xuống không nói một lời liền chụp bao tải đen lên đầu anh, sau đó một trận tay đấm chân đá cũng ập xuống.
Trên đường trở về, Hà Nam bỗng nhiên có chút đau nửa đầu.
Bất luận là nhắm mắt hay mở mắt, trong đầu cô vẫn luôn vang vọng câu nói ‘chúng ta có thể làm lại từ đầu được không’ đó của Trần Lâm Dụ..
Cô cáu kỉnh kéo xuống cửa kính xe để thoáng khí, hoà hoãn tâm trạng bực dọc trong lòng.
Hà Nam không biết Trần Lâm Dụ ôm theo tâm trạng gì khi nói ra lời đó, nhưng cô thực sự không thể lại tin tưởng anh nữa, cho dù cô xử oan cho anh, không hẹn hò với người phụ nữ khác, tất cả đều là hiểu lầm của cô thì đã thế nào?
Giữa họ từ lâu đã không còn có thể quay lại quá khứ nữa.
Điện thoại đổ chuông ầm ĩ, là Trần Lâm Dụ gọi tới, cô cau mày suy ngẫm một hồi lâu mới nhấc máy:
“Tổng giám đốc Trần, có chuyện gì sao?”
Ở đầu dây bên kia không phải Trần Lâm Dụ mà là giọng nói đầy lo lắng của Hà Chiếu vang lên: “Bà chủ, tổng giám đốc Trần bị tập kích, xảy ra chuyện rồi!”
Vẻ mặt Hà Nam thoắt cái đanh lại: “Các người đang ở đâu?….
Tôi lập tức tới đó!”
Xe của Hà Nam chưa rời đi được bao xa, cô tức khắc kêu tài xế quay đầu trở lại ngõ cổ Nam Kiều.
Cuộc gọi giữa cô và Hà Chiếu vẫn luôn được nối máy, tại ranh giới thành phố Nam, cô thân thuộc với từng đường cong ngõ hẻm hơn Trần Lâm Dụ nhiều, vừa nghe Hà Chiếu mô tả đại khái liền nắm được phương hướng, nhanh chóng cùng mấy người Cố Hoành chạy tới đó tìm họ.
Khi đến nơi toàn thân Trần Lâm Dụ đã bê bết máu nằm dưới đất, bộ vest thẳng thớm đã sớm lấm lem, máu tươi chạy xuôi theo sườn mặt tí tách từng giọt, hai gò má cũng bầm dập vết xanh tím.
Con ngươi Hà Nam mãnh liệt co rút, cô chỉ cảm thấy trái tim như đang bị ai đó ra sức nhéo mạnh.
Trong điện thoại Hà Chiếu nói anh bị tấn công nhưng cô không ngờ anh lại bị thương thành bộ dáng này, ai có thể đánh anh không thương tiếc đến vậy?
“Bà chủ, cô cuối cùng cũng tới rồi!”
Hà Chiếu đã hoảng sợ tới chết lặng, anh ta ôm lấy Trần Lâm Dụ không dám nhúc nhích nửa phân, lo sợ thân thể vốn đã không rắn chắc này của anh lại bị tổn hại tới gân cốt, vậy anh ta chính là tội nhân thiên cổ, chết cũng không rửa hết tội mà!
Anh ta đã gọi xe cứu thương và báo cảnh sát nhưng đều không nhanh bằng tốc độ đuổi tới của Hà Nam.
Hà Nam ba bước thành hai lao tới, nhìn thương tích của Trần Lâm Dụ sắc mặt thoáng chốc lạnh như băng, giọng nói rét lạnh cũng vang lên: “Là kẻ nào làm?”
“Không biết!”, Hà Chiếu lắc đầu, lo lắng tới gần như oà khóc: “Tổng giám đốc Trần nói anh ấy muốn đi dạo một mình, tôi và vệ sĩ nửa đường bị mất dấu, lúc đuổi tới thì đã thấy một đám người mặc đồ đen đang trùm bao tải đánh anh ấy một trận, chúng tôi chạy đến nơi thì chúng liền tháo chạy”.
Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, anh ta thực sự không dám tin Trần Lâm Dụ nhà mình vậy mà bị người khác hành hung thê thảm tới vậy.
" Trần Lâm Dụ, Trần Lâm Dụ”.
Hà Nam vỗ lên mặt Trần Lâm Dụ, kêu to hai tiếng, sức lực trên tay cô không nhỏ, Hà Chiếu ở bên cạnh đau lòng tới nhói cả tim gan: “Bà chủ, cô nhẹ tay một chút, nhẹ chút…”
“Anh để anh ấy xuống”, Hà Nam không quan tâm tới anh ta chỉ cầm lấy bao tải bị ném sang một bên đệm xuống dưới người Trần Lâm Dụ. tiếp đó nằm sấp nghe nhịp tim, thăm dò mạch đập của anh, rồi lại vươn tay dò lần khắp người anh một lúc.
Hà Chiếu nghẹn họng trân trối nhìn một loạt động tác này Hà Nam. kỹ năng chuyên nghiệp như vậy nếu đặt lên trên người bác sĩ thì anh ta sẽ cảm thấy chỉ là đang đơn giản kiểm tra cơ thể cho Trần Lâm Dụ nhưng Hà Nam làm vậy nhìn thế nào cũng giống như đang sàm sỡ Trần Lâm Dụ nhà họ.
Hà Nam biểu cảm trầm tĩnh nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn chỉ là vết thương ngoài da, không thương tổn tới xương cốt, xem ra đám côn đồ đó chỉ muốn dạy cho anh một bài học chứ không có ý đồ giết người.
Nhìn tới chiếc bao tải kia, cô đột nhiên nhớ tới lời nói tức giận của anh nhỏ ‘chụp bảo tải đánh hắn một trận giúp em xả giận’ trước kia, đôi mắt liền u ám, hy vọng không phải là chuyện ngu xuẩn do Bạch Lộc Dư làm.
Hà Nam không nghĩ ngợi được nhiều đến vậy chỉ trầm giọng dặn dò: “Chuyện không thể chậm trễ, các anh mau nâng anh ấy lên xe.
Cố Hoành, liên hệ với bệnh viện gần nhất kêu nhân viên y tế chuẩn bị trước, chúng ta lập tức tới đó!”
“Vâng!”
Dưới sự sắp xếp gọn gàng của cô, mọi người giống như tìm được chủ kiến, cấp tốc đưa Trần Lâm Dụ đến bệnh viện.
Các nhân viên y tế đỡ Trần Lâm Dụ lên cáng, hỏi thăm bệnh tình, Hà Nam bình tĩnh đáp: “Anh ấy bị người khác đánh úp, nhiều phần mô mềm bị thâm tím, không có chấn thương xương, phần đầu bị thương, không thể loại trừ khả năng bị chấn thương sọ não, thuộc nhóm máu ab, từng bị tai nạn xe hơi và trải qua đại phẫu, tiền sử dị ứng thuốc…”
Hà Chiếu theo sát phía sau nghe Hà Nam thuộc như lòng bàn tay báo cáo lại tình hình của Trần Lâm Dụ thì ngơ ngác, dường như bà chủ trước còn hiểu về anh Trần hơn cả người trợ lý là anh ta.
Các bác sĩ và y tá vừa nghe Hà Nam nói vừa ghi chép lại tình huống, chỉ coi cô như người trong ngành khách sáo đáp: “Đừng lo lắng, cứ giao lại cho chúng tôi”.
Hà Nam chỉ ‘ừm’ một tiếng, vừa định buông cáng ra thì tay lại bị nắm chặt, Trần Lâm Dụ không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, anh siết chặt lấy tay cô, đôi mắt vẫn dõi theo cô không rời, dáng vẻ bơ vơ này xem chừng khiến người ta nhìn tới đau lòng.
Cảnh tượng cô phẫu thuật cho anh vào ba năm trước đột nhiên lóe lên trong tâm trí anh, thương tích của Trần Lâm Dụ khi đó còn nghiêm trọng hơn hiện tại gấp trăm nghìn lần.
Nhưng khi cô nhìn tới những vết thương của anh trái tim vẫn quặn đau như trước.
Trần Lâm Dụ được đưa đến phòng phẫu thuật để kiểm tra, khoảnh khắc bàn tay buông lỏng, trái tim của Hà Nam cũng theo đó lạc mất một nhịp.
Cô đứng đó một lúc lâu, Phó Vực nhận được tin tức cũng vội vàng chạy tới, thở hổn hển hỏi: “Trần Lâm Dụ thế nào rồi?”
" Vào trong rồi”, Hà Nam chỉ vào phòng phẫu thuật.
Cặp lông mày lưỡi mác của Phó Vực nhăn lại thành một đoàn: “Đã xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp sao bỗng nhiên lại bị tập kích? Đã tra ra là kẻ nào động tay chưa?”
Hà Nam phớt lờ ba câu hỏi liên tiếp của anh ta, Hà Chiếu chỉ đành tiếp lời, nói rằng cảnh sát vừa rồi có tới, cũng đã đi tới hiện trường thu thập chứng cứ, nói trở về sẽ lập án điều tra, còn hỏi bọn họ có phải là đã đắc tội với người nào rồi không.
chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ..
thả cho em like ???????? nhé
Nhưng bây giờ cô chán ghét anh như vậy, cho dù là gặp mặt anh cũng đều cảm thấy rất phiền phức chăng?
Anh hà tất phải tiếp cận cô khiến cô khó chịu?
“Tổng giám đốc Trần, lên xe thôi”, Hà Chiếu đứng bên xe đợi Trần Lâm Trần rất lâu, thấy anh nhìn thẳng chằm chằm bất động về phía trước, dáng vẻ vừa nhỏ bé vừa xót xa này khiến anh ta rất đau lòng nên nhịn không được thúc giục một câu.
Thực ra anh ta càng muốn nói là ‘từ bỏ thôi’.
Đừng tiếp tục giày vò bà chủ nữa, cũng đừng tự hành hạ bản thân nữa.
Trần Lâm Dụ thu lại ánh mắt, khẽ phất tay: “Không lên xe nữa, tôi muốn đi dạo phố”.
Thành phố Nam là một thành phố cổ, với gạch đỏ ngói đen, cầu nhỏ chảy nước, phong cảnh tươi đẹp cùng nhiều công trình kiến trúc cổ kính tràn ngập phong vị cổ xưa, ở trung tâm thành phố xây dựng những tòa nhà cao tầng, mang đậm màu sắc quốc tế hóa, cổ kim hội tủ, là nơi Hà Nam lớn lên từ nhỏ, cũng chẳng trách cô lại có thể vun dưỡng lên khí chất như vậy.
Trần Lâm Dụ chỉ là dạo phố bình thường nhưng có không ít các cô gái bên đường lén lút lấy ra điện thoại chụp ảnh anh, thầm cảm thán: “Anh ấy đẹp trai quá, đây là người mẫu tới để chụp hình sao? Hay là minh tinh lớn nào đó, sao tôi lại không nhận ra nhỉ?”
" Cô mau nhìn đôi chân kia xem, đúng là phi thường nào, người này phải cao 1,88 mét đó, đã cao rồi còn đẹp trai như vậy, gương mặt kia quả là… là của thần tiên sao”.
Hà Chiếu cùng các vệ sĩ theo sau Trần Lâm Dụ từ xa cũng sắp ưu sầu tới héo mòn rồi.
Đây là thành phố Nam, không phải thành phố Bắc, không phải địa bàn của họ nên khó tránh có chút lo sợ, với lại ngoại hình của ông chủ còn ‘phô trương’ như vậy, một người trợ lý như anh ta thực sự lo lắng không yên, nếu bất cẩn xảy ra chuyện, anh ta sẽ bị ông cụ chặt thành tám khúc mất.
Định luật Murphy cho chúng ta biết rằng càng sợ chuyện gì chuyện ấy càng có khả năng xảy đến.
Trần Lâm Dụ bước vào một con hẻm nhỏ và khá thích thú với thiết kế của ngôi nhà cổ kính này, vừa định chạm vào tường thì một vài người đàn ông mặc đồ đen gần như từ trên trời rơi xuống không nói một lời liền chụp bao tải đen lên đầu anh, sau đó một trận tay đấm chân đá cũng ập xuống.
Trên đường trở về, Hà Nam bỗng nhiên có chút đau nửa đầu.
Bất luận là nhắm mắt hay mở mắt, trong đầu cô vẫn luôn vang vọng câu nói ‘chúng ta có thể làm lại từ đầu được không’ đó của Trần Lâm Dụ..
Cô cáu kỉnh kéo xuống cửa kính xe để thoáng khí, hoà hoãn tâm trạng bực dọc trong lòng.
Hà Nam không biết Trần Lâm Dụ ôm theo tâm trạng gì khi nói ra lời đó, nhưng cô thực sự không thể lại tin tưởng anh nữa, cho dù cô xử oan cho anh, không hẹn hò với người phụ nữ khác, tất cả đều là hiểu lầm của cô thì đã thế nào?
Giữa họ từ lâu đã không còn có thể quay lại quá khứ nữa.
Điện thoại đổ chuông ầm ĩ, là Trần Lâm Dụ gọi tới, cô cau mày suy ngẫm một hồi lâu mới nhấc máy:
“Tổng giám đốc Trần, có chuyện gì sao?”
Ở đầu dây bên kia không phải Trần Lâm Dụ mà là giọng nói đầy lo lắng của Hà Chiếu vang lên: “Bà chủ, tổng giám đốc Trần bị tập kích, xảy ra chuyện rồi!”
Vẻ mặt Hà Nam thoắt cái đanh lại: “Các người đang ở đâu?….
Tôi lập tức tới đó!”
Xe của Hà Nam chưa rời đi được bao xa, cô tức khắc kêu tài xế quay đầu trở lại ngõ cổ Nam Kiều.
Cuộc gọi giữa cô và Hà Chiếu vẫn luôn được nối máy, tại ranh giới thành phố Nam, cô thân thuộc với từng đường cong ngõ hẻm hơn Trần Lâm Dụ nhiều, vừa nghe Hà Chiếu mô tả đại khái liền nắm được phương hướng, nhanh chóng cùng mấy người Cố Hoành chạy tới đó tìm họ.
Khi đến nơi toàn thân Trần Lâm Dụ đã bê bết máu nằm dưới đất, bộ vest thẳng thớm đã sớm lấm lem, máu tươi chạy xuôi theo sườn mặt tí tách từng giọt, hai gò má cũng bầm dập vết xanh tím.
Con ngươi Hà Nam mãnh liệt co rút, cô chỉ cảm thấy trái tim như đang bị ai đó ra sức nhéo mạnh.
Trong điện thoại Hà Chiếu nói anh bị tấn công nhưng cô không ngờ anh lại bị thương thành bộ dáng này, ai có thể đánh anh không thương tiếc đến vậy?
“Bà chủ, cô cuối cùng cũng tới rồi!”
Hà Chiếu đã hoảng sợ tới chết lặng, anh ta ôm lấy Trần Lâm Dụ không dám nhúc nhích nửa phân, lo sợ thân thể vốn đã không rắn chắc này của anh lại bị tổn hại tới gân cốt, vậy anh ta chính là tội nhân thiên cổ, chết cũng không rửa hết tội mà!
Anh ta đã gọi xe cứu thương và báo cảnh sát nhưng đều không nhanh bằng tốc độ đuổi tới của Hà Nam.
Hà Nam ba bước thành hai lao tới, nhìn thương tích của Trần Lâm Dụ sắc mặt thoáng chốc lạnh như băng, giọng nói rét lạnh cũng vang lên: “Là kẻ nào làm?”
“Không biết!”, Hà Chiếu lắc đầu, lo lắng tới gần như oà khóc: “Tổng giám đốc Trần nói anh ấy muốn đi dạo một mình, tôi và vệ sĩ nửa đường bị mất dấu, lúc đuổi tới thì đã thấy một đám người mặc đồ đen đang trùm bao tải đánh anh ấy một trận, chúng tôi chạy đến nơi thì chúng liền tháo chạy”.
Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, anh ta thực sự không dám tin Trần Lâm Dụ nhà mình vậy mà bị người khác hành hung thê thảm tới vậy.
" Trần Lâm Dụ, Trần Lâm Dụ”.
Hà Nam vỗ lên mặt Trần Lâm Dụ, kêu to hai tiếng, sức lực trên tay cô không nhỏ, Hà Chiếu ở bên cạnh đau lòng tới nhói cả tim gan: “Bà chủ, cô nhẹ tay một chút, nhẹ chút…”
“Anh để anh ấy xuống”, Hà Nam không quan tâm tới anh ta chỉ cầm lấy bao tải bị ném sang một bên đệm xuống dưới người Trần Lâm Dụ. tiếp đó nằm sấp nghe nhịp tim, thăm dò mạch đập của anh, rồi lại vươn tay dò lần khắp người anh một lúc.
Hà Chiếu nghẹn họng trân trối nhìn một loạt động tác này Hà Nam. kỹ năng chuyên nghiệp như vậy nếu đặt lên trên người bác sĩ thì anh ta sẽ cảm thấy chỉ là đang đơn giản kiểm tra cơ thể cho Trần Lâm Dụ nhưng Hà Nam làm vậy nhìn thế nào cũng giống như đang sàm sỡ Trần Lâm Dụ nhà họ.
Hà Nam biểu cảm trầm tĩnh nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn chỉ là vết thương ngoài da, không thương tổn tới xương cốt, xem ra đám côn đồ đó chỉ muốn dạy cho anh một bài học chứ không có ý đồ giết người.
Nhìn tới chiếc bao tải kia, cô đột nhiên nhớ tới lời nói tức giận của anh nhỏ ‘chụp bảo tải đánh hắn một trận giúp em xả giận’ trước kia, đôi mắt liền u ám, hy vọng không phải là chuyện ngu xuẩn do Bạch Lộc Dư làm.
Hà Nam không nghĩ ngợi được nhiều đến vậy chỉ trầm giọng dặn dò: “Chuyện không thể chậm trễ, các anh mau nâng anh ấy lên xe.
Cố Hoành, liên hệ với bệnh viện gần nhất kêu nhân viên y tế chuẩn bị trước, chúng ta lập tức tới đó!”
“Vâng!”
Dưới sự sắp xếp gọn gàng của cô, mọi người giống như tìm được chủ kiến, cấp tốc đưa Trần Lâm Dụ đến bệnh viện.
Các nhân viên y tế đỡ Trần Lâm Dụ lên cáng, hỏi thăm bệnh tình, Hà Nam bình tĩnh đáp: “Anh ấy bị người khác đánh úp, nhiều phần mô mềm bị thâm tím, không có chấn thương xương, phần đầu bị thương, không thể loại trừ khả năng bị chấn thương sọ não, thuộc nhóm máu ab, từng bị tai nạn xe hơi và trải qua đại phẫu, tiền sử dị ứng thuốc…”
Hà Chiếu theo sát phía sau nghe Hà Nam thuộc như lòng bàn tay báo cáo lại tình hình của Trần Lâm Dụ thì ngơ ngác, dường như bà chủ trước còn hiểu về anh Trần hơn cả người trợ lý là anh ta.
Các bác sĩ và y tá vừa nghe Hà Nam nói vừa ghi chép lại tình huống, chỉ coi cô như người trong ngành khách sáo đáp: “Đừng lo lắng, cứ giao lại cho chúng tôi”.
Hà Nam chỉ ‘ừm’ một tiếng, vừa định buông cáng ra thì tay lại bị nắm chặt, Trần Lâm Dụ không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, anh siết chặt lấy tay cô, đôi mắt vẫn dõi theo cô không rời, dáng vẻ bơ vơ này xem chừng khiến người ta nhìn tới đau lòng.
Cảnh tượng cô phẫu thuật cho anh vào ba năm trước đột nhiên lóe lên trong tâm trí anh, thương tích của Trần Lâm Dụ khi đó còn nghiêm trọng hơn hiện tại gấp trăm nghìn lần.
Nhưng khi cô nhìn tới những vết thương của anh trái tim vẫn quặn đau như trước.
Trần Lâm Dụ được đưa đến phòng phẫu thuật để kiểm tra, khoảnh khắc bàn tay buông lỏng, trái tim của Hà Nam cũng theo đó lạc mất một nhịp.
Cô đứng đó một lúc lâu, Phó Vực nhận được tin tức cũng vội vàng chạy tới, thở hổn hển hỏi: “Trần Lâm Dụ thế nào rồi?”
" Vào trong rồi”, Hà Nam chỉ vào phòng phẫu thuật.
Cặp lông mày lưỡi mác của Phó Vực nhăn lại thành một đoàn: “Đã xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp sao bỗng nhiên lại bị tập kích? Đã tra ra là kẻ nào động tay chưa?”
Hà Nam phớt lờ ba câu hỏi liên tiếp của anh ta, Hà Chiếu chỉ đành tiếp lời, nói rằng cảnh sát vừa rồi có tới, cũng đã đi tới hiện trường thu thập chứng cứ, nói trở về sẽ lập án điều tra, còn hỏi bọn họ có phải là đã đắc tội với người nào rồi không.
chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ..
thả cho em like ???????? nhé
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook