Cô Vợ Ngoan Giờ Thay Đổi Rồi
Chương 47: Ghen. ""Câu Trả Lời""

Hà Nam hiểu phong cách ăn mặc của anh, anh không thích những hàng hiệu xa xỉ trên thị trường, từng đường kim mũi chỉ bộ vest của anh đều được làm thủ công.

Chất vải cũng không tính là quý giá gì, thậm chí còn lỗi thời, nhưng mặc vào vô cùng dễ chịu, cũng chỉ có anh mới có thể mặc một bộ vest bình thường mà tạo cảm giác như hàng cao cấp.

Cao quý, nội hàm và quyến rũ, tất cả đều được thể hiện rõ trên người đàn ông này.

Vừa nãy ở dưới tầng, thậm chí Hà Nam cũng không nhìn anh thêm một cái, nhưng bây giờ anh bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, vẫn khiến cô hơi thất thần và ngẩn người trong chốc lát.

“Ấy, anh tự lên đây à? Chúng tôi đang định đi xuống”.

Phó Vực chào hỏi Trần Lâm Dụ một tiếng.

Hà Nam lại không vui cau mày: “Sao anh lên được đây?”

Cố Hoành cũng kinh ngạc, hỏi người cấp dưới làm ăn kiểu gì vậy, không có hẹn mà cho người vào!

Các trợ lý của văn phòng tổng giám đốc liên tục xin lỗi, nhân viên lễ tân Hoàng Y Y thấy mình lại gây họa, vội ấp úng giải thích: “Xin lỗi tổng giám đốc Lê, là tôi không tốt, tôi tưởng soái ca này… không, anh này có hẹn trước, cho nên tự ý đưa anh ta lên… Cô tuyệt đối đừng trách chị của tôi, đều là lỗi của tôi!”

Trợ lý hành chính Hoàng Sở Sở toát mồ hôi trán, chỉ hận không thể tát em gái một cái.

Ánh mắt Hà Nam nhìn qua Hoàng Sở Sở: “Đây là em gái cô à?”

“Vâng, xin lỗi tổng giám đốc Lê. là tôi lơ là quản lý, tôi bảo đảm chuyện như này sẽ không có lần sau nữa!”, Hoàng Sở Sở khom lưng xin lỗi.

Hà Nam mặt không cảm xúc: “Nếu tôi nhớ không nhầm, đây đã là lần thứ hai rồi.

Lần trước người gọi điện hỏi hẹn trước cũng là em gái yêu quý của cô phải không”.

“… Đúng”, Hoàng Sở Sở cũng muốn chết luôn cho rồi.

Giọng Hà Nam nhẹ như mây gió: “Yêu thương em gái là chuyện tốt, ảnh hưởng đến công việc thì không hay.

Thêm một tháng lương cho cô ấy, đưa cô ấy đến phòng nhân sự đi”.

“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Lê”, Hoàng Sở Sở khom lưng cảm ơn, kéo em gái đi xuống dưới.

Hoàng Y Y đỏ vòng mắt, liên tục khom lưng: “Xin lỗi, xin lỗi tổng giám đốc Lê, tôi gây rắc rối cho cô rồi!”

Hà Nam thản nhiên nói: “Cô gái trẻ chưa hiểu rõ sự đời, chuyện lần này coi như là cho cô một bài học.

Thích soái ca không sai, nhưng không phải tất cả đàn ông trông đẹp trai đều tốt, biết chưa?”

“Tôi biết rồi”, Hoàng Y Y thấy sắp mất việc, không chịu nổi đả kích, khóc đến mức mặt đầy nước mắt.

Đang định đi ra ngoài cùng chị gái, Trần Lâm Dụ lên tiếng: “Đợi đã”.



Anh nhìn Hà Nam, nói: “Là tôi bảo cô gái này đưa tôi lên, cô ấy chỉ là một nhân viên lễ tân, không cần làm khó cô ấy.

Có gì bất mãn, cô cứ tìm tôi”.

Phó Vực hết sức nháy mắt với Trần Lâm Dụ: Lúc này anh im miệng đi thì hơn, thể hiện đại anh hùng gì chứ!

Hà Nam lặng lẽ nhìn Trần Lâm Dụ, không nhịn được phì cười.

“Anh Trần, có phải anh muốn làm anh hùng gì không, thấy cô gái yếu đuối thì muốn che chở muốn cứu rỗi.

Thương hoa tiếc ngọc như vậy, thì anh không nên sử dụng mỹ nam kế với nhân viên của tôi, là anh hại cô ấy mất việc, không phải tôi”.

Sắc mặt Hà Nam vô cùng lạnh lùng: “Công ty chúng tôi có chế độ quy định của mình, thưởng phạt phân minh, anh không có quyền tham gia.

Nếu anh thích cô ấy, hoặc là thương hại cô ấy, thì có thể tuyển cô ấy về làm thư ký, không ai ngăn anh”.

Trần Lâm Dụ cau mày, anh chỉ xin cho nhân viên lễ tân đó, sao lại biến thành anh thích cô ta?

Thế này là sao chứ?. Tiên Hiệp Hay

“Cố Hoành”.

Cố Hoành lập tức tiến lên một bước: “Có”.

Hà Nam trầm giọng dặn dò: “Cho bảo vệ và lễ tân dưới tầng nhận biết mặt mũi của giám đốc Trần, nếu để cho người không nên vào đi vào, thì anh cho đến phòng nhân sự báo cáo cho tôi”.

Cố Hoành căng thẳng: “Vâng! Tôi dặn dò xuống dưới ngay!”

Sau đó lại tiến thêm một bước, mời Trần Lâm Dụ ra về: “Giám đốc Trần, tổng giám đốc Lê chúng tôi còn có việc, mời anh đi bên này”.

Trần Lâm Dụ cũng không phải loại người nói đến thì đến, nói đi thì đi, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Bầu không khí trở nên khó xử.

Phó Vực muốn làm người hòa giải, tiến lên giảng hòa: “Được rồi được rồi, chuyện lớn thế nào chứ, đến nỗi ầm ĩ vậy không”.

Anh ta bị kẹt ở giữa, nhìn trái ngó phải, vỗ vai Trần Lâm Dụ:“Không phải tôi nói cậu, cậu cũng thật là, có thể giảm bớt sức hút của mình không, không thấy Hà Nam ghen rồi à?”

Ghen?

Trần Lâm Dụ và Hà Nam đều ngẩng đầu.

Hà Nam ngẩn người, sắc mặt đỏ bừng, thấp giọng quát: “Phó Vực!”



Ai ghen hả!

“Tôi không điếc, không cần gọi lớn tiếng như vậy”.

Phó Vực ngoáy lỗ tai, nói với Hà Nam:“Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, em còn không biết cậu ta, chỉ là một người đàn ông cứng rắn cô độc, các cô gái sử dụng mỹ nhân kế với cậu ta còn được, em muốn cậu ta sử dụng mỹ nam kế với các cô gái, em kề dao vào cổ cậu ta, cậu ta cũng không làm.

Tôi cũng biết, em đã cạn tình yêu với cậu ta, dù sao một ngày làm vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, huống hồ hai người làm vợ chồng ba năm, cũng phải tu một kiếp mới có được phải không?”

Anh ta tiếp tục nỉ non: “Không làm vợ chồng được thì còn có thể làm bạn mà, không cần qua lại, còn có thể cùng làm ăn, hai người nói có phải không?”

Ánh mắt Hà Nam lạnh lùng nhìn về phía anh ta, hé môi cười chế giễu: “Không làm vợ chồng thì còn có thể làm bạn?”

Phó Vực gật đầu: “Đúng thế”.

“Vậy không làm được tình nhân thì sao?”

Không làm được vợ chồng thì có thể làm bạn, không làm được tình nhân thì có thể làm gì?

Câu hỏi của Hà Nam khiến Phó Vực ngã đổ.

Anh ta khổ sở suy nghĩ một lúc, tuy anh ta từng yêu không ít người, nhưng chưa từng kết hôn, chưa từng nếm thử nỗi khổ của hôn nhân, thực sự không nghĩ ra kết quả, vứt luôn câu hỏi này cho Trần Lâm Dụ:“Cậu nói xem?”

Trần Lâm Dụ nhìn Hà Nam sâu sắc, trong nụ cười chế giễu của cô, dường như anh nhìn thấy sự bi thương, xơ xác ẩn phía dưới.

Nhớ ngày anh đề nghị ly hôn với cô, cô rất buồn, đau lòng, thậm chí hèn hạ hỏi anh: “Có thể không ly hôn không?”

Lúc đó, anh không cảm thấy lương tâm đau khổ, chỉ muốn mau chóng kết thúc đoạn hôn nhân không tình yêu này, cho người trong lòng anh một gia đình ấm áp, cũng trả tự do cho Hà Nam...

Nhưng tại sao, khi cô vừa hỏi ra câu đó, lòng anh bỗng quặn thắt.

Giống như bị một bàn tay lớn bóp nghẹt.

“Ban đầu cô gả cho tôi, rốt cuộc là tại sao?”,Trần Lâm Dụ lại hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Hà Nam nhướn mày, sao anh còn day dứt câu hỏi này.

“Tôi đã nói rồi, không quan trọng.

Bây giờ chúng ta đã ly hôn, tôi và anh không còn quan hệ gì nữa, đây mới là điều quan trọng”.

Cô trịnh trọng lớn tiếng nói, sau đó kéo cổ áo Phó Vực: “Đi thôi!”

Chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ..

thả cho em like ???????? nhé

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương