Cô Vợ Ngoan Giờ Thay Đổi Rồi
91: Không Sợ Bị Chặt Đầu Hầm Canh Hả


Hà Nam ngồi đó với khí phách hơn người, quả nhiên là người được sinh ra để lãnh đạo: “Huống chi, cháu còn kéo cả Trần Thị và Phó Thị vào dự án này, không phải nói mạnh miệng, nhưng chỉ cần dự án này được làm tốt, Lê Thị có thể ngồi mát ăn bát vàng ít nhất là năm năm.

Các vị đang ngồi ở đây chỉ cần làm tốt việc của mình, thì sẽ có thịt ăn”.

Dự án kiếm ra tiền thì ai cũng muốn tham gia, nghe nói Trần Thị và Phó Thị cũng góp một tay vào, lo lắng trong lòng họ ngày càng ít đi, ai cũng gật đầu tin tưởng trăm phần trăm, thể hiện sự quyết tâm với Hà Nam.

.

“Tổng giám đốc Lê cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm thật tốt công việc của mình, không gây trở ngại gì cho công ty”.

Lê Ninh Bách cũng đột ngột trợn trừng hai mắt: “Trần Thị gì? Ý cháu là tập đoàn Trần Thị ở thành phố Bắc đó ư?”
Hà Nam hỏi lại ông ta: “Chú biết tập đoàn Trần Thị nào khác hả?”
Chính là nó đó không sai!
Tim Lê Ninh Bách bỗng chốc đập nhanh, suýt chút nữa lật ghế, run rẩy đứng dậy, nuốt một ngụm nước bọt thật mạnh, chỉ vào mặt Hà Nam: “Cháu… Cháu lại đi hợp tác với Trần Thị thành phố Bắc, cháu bị điên rồi hả?”
Lê Ninh Trúc cũng khiếp sợ nhìn Hà Nam với vẻ khó hiểu: “Đúng đó Tiểu Nam, Lê Thị chúng ta từng có một số khúc mắc với Trần Thị, tranh đấu gay gắt nhiều năm rồi, sao bây giờ họ lại đến hợp tác với chúng ta, nghĩ thế nào cũng thấy không có ý tốt.

Nhỡ đâu họ chơi chúng ta thì phải làm sao?”
“Chuyện này hai người không cần phải lo lắng, chỉ cần hai người ngồi yên đừng cắn người trong nhà, thì sẽ không có bất kỳ người ngoài nào phá nổi chúng ta”.

Hà Nam mỉa mai nhếch môi, sau đó nói với tất cả mọi người: “Đúng là Lê Thị và Trần Thị từng có cạnh tranh với nhau, nhưng đó đều là cạnh tranh làm ăn bình thường, trong việc kinh doanh, không có bạn bè tuyệt đối mà cũng không có kẻ thù nào là mãi mãi, tất cả đều vì lợi ích mà thôi.

So với việc cạnh tranh, tôi thích đôi bên cùng có lợi hơn”.

Cô nói xong, mọi người lại lẳng lặng gật đầu, phòng họp đột nhiên chìm vào yên tĩnh.

" Còn vấn đề gì nữa không?”, cô hỏi.

Mọi người đều lắc đầu, dường như Lê Ninh Bách và Lê Ninh Trúc vẫn chưa thể thoát khỏi tin tức đầy khiếp sợ kia nên mãi vẫn không chịu hé răng nửa lời.

“Thế thì cuộc họp đến đây là kết thúc”, Hà Nam vỗ tay, thoải mái chạy lấy người.

Trong phòng bệnh, tập đoàn Lê Thị vừa họp hành xong thì Trần Lâm Dụ bên này đã nhận được tin tức.

" Nói thế tức là cô ấy đã hoàn toàn thắng lợi ư?”
“Đúng vậy”.


Hà Chiếu kể lại những lời nói sắc bén có thể chém giết hết mọi kẻ thù của Hà Nam trong cuộc họp, không nhịn được tung hô:
“Mợ chủ của chúng ta chỉ cần há miệng ra một cái, cả Lê Ninh Bách và Lê Ninh Trúc đều phải trợn mắt há hốc mồm, cắn nát răng cũng phải nuốt vào trong bụng, chắc là bây giờ đang tức hộc máu rồi”.

Trần Lâm Dụ nghe thế, khóe môi bất giác cong cong lên.

Răng nanh của cô gái đó sắc bén thế nào, anh đã có dịp được biết, cả anh còn bị cô nói cho cứng họng, nữa là những người khác.

Hà Chiếu lại nói: “Xem ra mợ chủ của chúng ta có thể tự tay giải quyết được hai người chú vô dụng của mình rồi, người chúng ta gài vào tạm thời không có tác dụng gì hết, cũng không cần giám đốc đích thân ra tay”.

Ánh mắt Trần Lâm Dụ chợt tối, buồn bã thở dài một hơi.

Một mặt anh rất thích vẻ quả cảm và sắc bén của Hà Nam, nhưng mặt khác thì sự kiên cường và độc lập đó cũng chứng tỏ cô không cần đến anh, khiến anh có cảm giác buồn bã vì anh hùng không có đất dụng võ.

Im lặng cả buổi trời, anh lại nói: “Tìm người theo dõi Lê Ninh Bách và Lê Ninh Trúc cẩn thận, tuy hai lão già đó không phải là người thông minh gì, nhưng đã quen lấy đồ từ trong tay người khác, hôm nay họ bị Hà Nam dọa sợ, nhưng chưa chắc đã từ bỏ ý đồ, vẫn nên để ý đến từng hành động của họ cho chắc”.

“Đã rõ”, Hà Chiếu đáp: “Tôi sẽ tìm người theo dõi họ sát sao”.

Trần Lâm Dụ thản nhiên “ừ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục giải quyết giấy tờ, Hà Chiếu vẫn ở bên cạnh, trông có vẻ muốn nói lại thôi.

" Còn chuyện gì nữa hả?”
Hà Chiếu do dự nói: “Bác sĩ nói sức khỏe của anh không còn gì đáng lo ngại nữa, có thể xuất viện bất kỳ lúc nào”.

“Ồ”, Trần Lâm Dụ không ngẩng đầu lên, ký tên của mình vào xấp giấy tờ cuối cùng, lại lấy con dấu hoa hồng ra ấn mấy chữ “Trần Lâm Dụ ấn” lên, thản nhiên nói: “Không vội, ở đây thêm vài ngày nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đã”.

Hà Chiếu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Tôi hiểu rồi, thế thì tôi sẽ nói với tổng giám đốc Lê là bác sĩ dặn anh đi kiểm tra thêm một vài thứ nữa, nên sẽ ở lại bệnh viện vài ngày”.

Trần Lâm Dụ hài lòng “ừm” một tiếng: “Đi đi”.

Hà Chiếu đang định đi thì Trần Lâm Dụ đã lên tiếng bổ sung thêm: “Đúng rồi, cậu nhớ nói với cô ấy là tôi muốn ăn canh cá cay, nghe nói ăn canh đó bổ não lắm”.

“Tôi biết rồi…”.

Hà Chiếu thầm ai oán: Anh còn dám đưa ra yêu cầu nữa, với tính tình của mợ chủ, anh đưa ra yêu cầu như thế, không sợ cô ấy đánh anh như đập đầu cá, trực tiếp ném vào trong nồi hầm canh hả?
Hà Nam vừa mới bước vào phòng làm việc thì phó tổng giám đốc Tưởng Phàm theo ngay sau đó.

Khoảng thời gian gần đây, Tưởng Phàm bị Hà Nam điều đến công ty con ở thành phố Bình, giao cho anh ta quản lý một dự án, có vẻ là bị giáng chức, bởi vì anh ta đã nói một số lời không nên nói với Trần Lâm Dụ, chạm vào giới hạn cuối cùng của Hà Nam.


.

“Tổng giám đốc Lê, tôi nghe nói Lê Ninh Bách đã trở về rồi, bọn họ không làm khó dễ gì chứ?”, vẻ mặt anh ta đầy sự lo lắng không nói nên lời.

Hà Nam mở máy tính lên, không nói gì.

Cố Hoành đứng bên cạnh nhìn, tiếp lời Tưởng Phàm:
“Không có, chỉ có một mình họ thì chẳng làm gì được tổng giám đốc Lê đâu, bị cô ấy nói vài câu đã câm nín hết rồi, cuối cùng cũng phải ngồi yên đó thôi”.

“Ngồi yên hả? Anh không hiểu hết con người bọn họ rồi, hai người chú đó của tôi nào có chịu ngồi yên bao giờ đâu?”
Hà Nam lạnh lùng lên tiếng, Cố Hoành bất giác đứng thẳng người dậy, Tưởng Phàm ngẩng đầu lên, vẻ mặt hết sức nghiêm túc:
“Tổng giám đốc Lê, tôi xin cô hãy gọi tôi về trụ sở! Vào những lúc thế này, không ở bên cạnh cô, tôi thấy không yên tâm”.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Hà Nam, có thể nói trong ánh mắt đó là vẻ cầu xin.

Bàn về trung thành, không ai có thể bằng Tưởng Phàm.

Đó cũng là lí do tại sao ngày xưa bố cô cố gắng bồi dưỡng anh ta, cũng là lý do ba năm trước cô điều anh ta về bên mình.

Cố Hoành và Tưởng Phàm đều là những cánh tay đắc lực của cô, một cánh tay trái, một cánh tay phải, nhưng tình cảm hai người dành cho cô lại hoàn toàn khác nhau.

Cố Hoành xem cô là bà chủ, cùng lắm là Thiên Lý gặp được Bá Nhạc, với năng lực và thực lực của anh ta, không thể làm trợ lý mãi được, một ngày nào đó cũng sẽ gánh vác lấy trọng trách.

Còn Tưởng Phàm thì lại xem cô như em gái, hay có thể nói là chủ nhân, anh ta trung thành với cô, thậm chí có thể nói là ngu trung.

Nhưng tình cảm đó rất dễ khiến anh ta hành động theo cảm tính, đó cũng là lý do anh ta chủ động tìm tới Trần Lâm Dụ, nói cho người đó biết bí mật của cô.

Hà Nam có thể hiểu được, nhưng không thể tha thứ.

Vì vậy, phạt anh ta là chuyện phải làm.

" Nhiệm vụ của anh vẫn chưa hoàn thành, dự án cũng chưa làm xong, anh trở về đây làm gì”.

Giọng Hà Nam lạnh lùng và vô tình đến mức không thể diễn tả thành lời:
“Tôi không cần anh ở bên cạnh tôi, tôi chỉ cần anh hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, làm tốt công việc và trách nhiệm của mình.


Anh có hiểu ý tôi không?”
“Nhưng mà tổng giám đốc Lê …”
Tưởng Phàm muốn nói điều gì đó, lại bị Cố Hoành bịt miệng lại, cười với Hà Nam: “Tổng giám đốc Lê đừng giận, để tôi khuyên anh ấy”, bèn kéo người ra ngoài.

Hà Nam thở dài, hết người này đến người khác, chẳng có người nào là bớt lo.

Mười mấy phút đồng hồ trôi qua, Cố Hoành lại vòng trở về, kể rằng nhờ cái lưỡi dài không quá ba tấc của mình huyên thuyên cả buổi trời, cuối cùng cũng đã khuyên Tưởng Phàm rời đi.

Lại dò xét sắc mặt Hà Nam, thử khuyên nhủ: “Tổng giám đốc Lê, phó tổng Tưởng… Cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi, anh ấy không hề có ý định bán đứng cô, cô hãy tha thứ cho anh ấy đi”.

Hà Nam không ngẩng đầu lên, hờ hững nói: “Sao, định cầu xin cho anh ta hả?”
Cố Hoành ngượng ngùng cười cười.

“Phó tổng Tưởng cũng đã rất hối hận vì chuyện lần trước, tự trách mình quá lắm mồm, còn tát bản thân hai cái.

Cô đừng giận anh ấy nữa, cô điều anh ấy đi xa như vậy, những lúc thế này lại không cho anh ấy ở bên cạnh, việc đó còn khó chịu hơn cả giết chết anh ấy”.

“Anh đau lòng cho anh ta hả?”,Hà Nam lạnh lùng nói: “Nếu như anh phạm phải lỗi giống hệt anh ta, chắc chắn tôi sẽ không điều anh xuống công ty con, mà trực tiếp tiễn anh sang châu Phi, cho anh đến sa mạc Sahara ngậm cát luôn”.

Mặt Cố Hoành giật giật: “Cô yên tâm, chỉ cần không phải là mỹ nhân kế thì cái gì tôi cũng chịu được”.

Hà Nam nghe thế thì bật cười, mắng: “Lượn đi!”
Cố Hoành ngây ngô vò đầu.

“Được rồi, đừng tranh cãi với tôi nữa”.

Hà Nam giơ tay với lấy cái túi tài liệu, đưa cho Cố Hoành: “Đậy là tài liệu về công ty con ở thành phố Bình, trong đó có vài dự án đã qua tay Lê Ninh Bách trong những năm qua, anh đưa cho Tưởng Phàm điều tra, xem coi trong đó có bao nhiêu lỗ hổng và những khoản mờ ám”.

Cố Hoành nghiêm túc kiểm tra, sau đó yên tâm: “Tôi biết cô sẽ không tùy tiện đối xử với người trong nhà như thế đâu mà, thì ra là muốn phó tổng Tưởng làm Địch Nhân Kiệt, sao cô không nói sớm, làm anh ta sợ mất mật”.

" Tưởng Phàm là Địch Nhân Kiệt thì tôi là cái gì?”,
Hà Nam nhìn anh ta với ánh mắt dò xét lạnh lẽo.

Cố Hoành nói: “Là một nữ hoàng, Võ Tắc Thiên đó”.

Hà Nam làm bộ giơ chân đá, bị anh ta né được.

“Được rồi, đừng đùa nữa”, Hà Nam suy tư nói:
“Hôm nay làm ầm ĩ như vậy, chắc chắn Lê Ninh Bách và Lê Ninh Trúc sẽ không ngồi yên, anh tìm người để ý hành động của bọn họ, có vấn đề gì lập tức báo cho tôi biết”.

Cố Hoành gật đầu đồng ý, sau đó ra ngoài.


Chuông điện thoại reo lên liên tục, là Hà Chiếu gọi tới, Hà Nam khẽ nhíu mày nghe máy, lại nghe Hà Chiếu cố cắn răng nói ra “yêu cầu” của Trần Lâm Dụ.

Hà Nam cầm bút xẹt ngang qua tờ giấy, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.

Cố cắn răng nghiến lợi: “Canh đầu cá cay đúng không, được, tôi làm cho anh ta, giúp anh ta sớm bay về trời, mọc cánh thành tiên!”
Buổi chiều, Trần Lâm Dụ được uống canh đầu cá cay như ước nguyện.

Canh được nấu rất đậm vị, rất thơm, ngọt và không
ngấy.

Trần Lâm Dụ uống một ngụm, cảm thấy mùi thơm vẫn còn dọng lại trong miệng, hài lòng gật đầu, hỏi người kia: “Đây là món đích thân tổng giám đốc Lê nấu hả?”
Người đưa canh là trợ lý sinh hoạt của Hà Nam, cô gái nhỏ khá là thành thật, ăn ngay nói thẳng: “Không phải, đây là phần ăn tôi mua ở quán Quảng Đông dưới lầu mang lên cho anh”.

Đối mặt với ánh mắt của Trần Lâm Dụ.

cô ta còn bổ sung thêm: “Tổng giám đốc Lê nói cô ấy bận lắm, không rảnh hầm canh đầu cá”.

“…”
Trần Lâm Dụ chợt thở dài một hơi, đúng là người con gái lạnh lùng vô tình mà.

Cánh cá trong tay trở nên nhạt toẹt, anh đặt chén xuống, lau miệng: “Tổng giám đốc Lê của các cô bận rộn lắm hả?”
“Bận lắm”, trợ lý nói: “Hôm nay tổng giám đốc bận tham gia tận mấy cuộc họp, còn chẳng kịp ăn trưa nữa là, lát nữa phải ở lại công ty tăng ca, không biết mấy giờ mới về ấy”.

Trần Lâm Dụ nhíu mày thật chặt.


Màn đêm buông xuống, Hà Nam vừa mới kết thúc một cuộc họp video xong, nói “bye” với mọi người rồi tắt máy tính, mệt mỏi xoa mi tâm.

Cố Hoành bên cạnh đóng chiếc laptop lại, đi tới hỏi:
"Tổng giám đốc Lê, tôi đặt cơm cho cô nhé”.

“Tôi không đói”
Hà Nam ấn vào dạ dày, nhíu mày: “Chắc là buổi chiều uống nhiều cà phê quá, dạ dày cứ cồn cào mãi.

Anh đói thì gọi cơm đi, không cần để ý đến tôi”.

chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ.

.

thả cho em like ???????? nhé.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương