Cô Vợ Ngoan Giờ Thay Đổi Rồi
-
82: Anh Lái Thì Tôi Lên
Trong lòng Trần Lâm Dụ thầm phản bác, nếu là xem mắt tôi mới không cần cố tình ăn mặc như vậy.
Một giây tiếp theo Phó Vực lại tự hỏi: “Không đúng, nếu như là xem mắt, cậu sẽ không cư xử nghiêm túc như vậy, tôi thực sự không dám tin tưởng mà, tôi không nghe nhầm đó chứ, Hà Nam thực sự muốn mời cậu dùng cơm sao?”
“Sao nào?”, Trần Lâm Dụ nhướng mày liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Cậu có ý kiến?”
“Không có ý kiến nhưng ngược lại có một đề xuất”.
Phó Vực bước tới giúp anh ta chọn ra một chiếc cà vạt: “Cậu cả ngày đeo kiểu màu sắc xám xịt này giống như cán bộ già vậy, đổi cái này đi, trông có sức sống hơn”.
Trần Lâm Dụ nhìn cà vạt màu đỏ kia mà nghi hoặc hỏi: “Cậu chắc chứ?”
“Nghe tôi không sai đâu”.
Phó Vực dứt khoát thắt lên cho anh ta, nói oang oang: “Loại chuyện này tôi có nhiều kinh nghiệm hơn cậu, tối nay các cậu định dùng bữa ở đâu? Là do Hà Nam đích thân làm sao? Tôi có thể đi theo ăn chực một bữa không?”
Trần Lâm Dụ không suy nghĩ mà từ chối: “Không thể”.
“…”, Phó Vực tức tới nghiến răng ken két, đúng là qua cầu rút ván.
Vốn dĩ anh ta rất muốn theo đuổi Hà Nam tới tay nhưng từ khi biết được người phụ nữ đó vậy mà đã yêu thầm Trần Lâm Dụ suốt mười năm… anh ta liền có chút e dè mà nửa đường bỏ cuộc.
Đời người có bao nhiêu cái chục năm đây, có thể nói Hà Nam đã dành cả thanh xuân và những năm tháng tươi đẹp nhất cho Trần Lâm Dụ, anh ta vẫn luôn kiếm tìm loại tình yêu vừa ngây thơ vừa cố chấp này nhưng chưa chưa bao giờ đụng phải.
Suy cho cùng trên đời này không phải ai cũng may mắn gặp được tình yêu.
Và anh ta lại phải nỗ lực bao nhiêu mới có thể xóa bỏ hình bóng của Trần Lâm Dụ ra khỏi nơi sâu thẳm trái tim Hà Nam?
Khó khăn này có lẽ có thể so sánh với Ngu Công rời núi, quên đi quên đi, anh ta không có nghị lực như Ngu Công.
…
Sáu giờ tối xe của Trần Lâm Dụ đúng giờ dừng bánh tại tầng dưới của tập đoàn Lê Thị, mà Hà Nam cũng đúng giờ xuất hiện ở cửa.
Cả hai đều là những người đúng giờ, thời gian điểm gần như trùng nhau.
Hà Nam chào hỏi Trần Lâm Dụ xong liền muốn lên xe của mình và ra hiệu cho Trần Lâm Dụ đi theo, nhưng Trần Lâm Dụ ra khỏi xe liền một phát nắm chặt lấy cổ tay cô nói: “Ngồi xe của tôi đi”.
“Không cần đâu”, Hà Nam khẽ nhíu mày, lắc lắc cổ tay.
Cũng không biết người đàn ông này có phải mắc bệnh gì hay không, khi còn là vợ chồng, anh ta tưởng chừng như lo sợ né tránh cô còn không kịp, sau ly hôn động một tí liền nắm tay cô, tiếp xúc thân mật với cô, bây giờ không ghét bỏ cô nữa sao?
Trần Lâm Dụ vẫn nắm cổ tay Hà Nam không buông, ánh mắt anh ta bình tĩnh nhưng lại có một sự cố chấp khó tả.
" Cô ngồi xe của tôi, hoặc là tôi ngồi xe của cô.
Cô chọn đi”.
Hà Nam nhìn anh không nói nên lời.
Điều này có nghĩa là muốn cô tự do lựa chọn sao?
Cô lạnh lùng nhướng mi: “Anh lái xe sao? Anh lái thì tôi lên”.
Hà Nam biết kể từ sau vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng lần đó, mặc dù cơ thể Trần Lâm Dụ đã khôi phục bình thường nhưng phương diện tâm lý vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn, từ đó về sau rất hiếm khi tự mình lái xe.
Yêu cầu này của cô rõ ràng là muốn làm khó anh.
Trần Lâm Dụ hơi rủ mi, nhìn cô thật sâu rồi mở cửa ghế phụ.
Hà Nam thấy vậy thì cau mày, chẳng lẽ anh ta thật sự muốn tự mình lái xe?
Trần Lâm Dụ lại kêu tài xế cùng Hà Chiếu đi theo Cố Hoành, khi chuẩn bị ngồi vào buồng lái, biểu cảm của tài xế và Cố Hoành đều giăng đầy hoảng sợ, vội vàng hô:
“Tổng giám đốc Trần…”
" Không sao, tôi có thể làm được”.
Trần Lâm Dụ ung dung nói ra câu này, sau đó liền đóng lại cửa xe, điều chỉnh chỗ ngồi một chút, nhiều năm không cầm vô lăng, xương ngón tay anh khẽ cuộn lại, vậy mà có cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Hà Nam ngồi ở ghế phụ có thể cảm nhận được sự lạ lẫm của anh, không khỏi căng thẳng hỏi: “Anh có làm được không? Không được thì đừng miễn cưỡng”.
Trần Lâm Dụ nghiêng đầu liếc cô một cái, anh
bất ngờ sáp lại gần khiến thân thể Hà Nam thoáng siết chặt lại: “Anh làm gì đó?”
“Dây an toàn”, anh đáp, tiếp đó thuần thục vươn tay thắt dây an toàn vòng qua người cô rồi chốt lại khóa, còn trầm giọng nói một câu: “Lần sau đừng nói với một người đàn ông là anh ta không được, câu nói này là cấm kỵ đối với đàn ông, cũng là một lời khiêu khích”.
Khi anh rủ mi ngước mắt, con ngươi đen và sâu kịt sâu thẳm dường như đang ẩn chứa một ngọn lửa, không cảnh báo mà đốt cháy Hà Nam
Đã nhiều năm chưa từng lái xe, Trần Lâm Dụ lái rất chậm, gần như có thể dùng từ tốc độ rùa bò để hình dung.
Nhưng Hà Nam không hề ghét bỏ, cũng không thúc giục anh, cô biết, cầm tay lái một lần nữa đối với một người từng gặp tai nạn xe hơi nghiêm trọng là một việc rất khó khăn.
Ngay cả bản thân cô, sau khi cha mẹ bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng như vậy, tiếp đến lại là người đàn ông cô yêu thương cũng rơi vào tình cảnh tương tự, trong lòng cô vẫn luôn tồn tại ám ảnh đối với xe cộ, từ đó cũng không còn thấy bóng dáng của cô tại các bãi đậu xe ngầm nữa.
Cô tận mắt chứng kiến Trần Lâm Dụ từng bước hồi phục sau khi bị liệt nửa người, từ nằm đến ngồi, từ ngồi đến quỳ, rồi từ quỳ sang đứng… từng bước này đã phải gánh chịu biết bao cay đắng khổ sở cùng mồ hôi và nước mắt.
Những giọt nước mắt đó là nước mắt của người thân.
Ngay cả giai đoạn đau đớn nhất sau ca phẫu thuật, cô cũng chưa từng thấy Trần Lâm Dụ khóc, đối với một người đàn ông đầy nhựa sống như anh, nước mắt thường chỉ thầm chảy ngược vào trong tim.
“Đừng chê tôi lái xe chậm, đã lâu rồi chưa lái nên cần phải làm quen một lúc”.
Trong khoang xe yên tĩnh, Trần Lâm Dụ là người đầu tiên lên tiếng.
Hà Nam nghe được lời nói cố giả vờ như đang thong thả tự tại của anh thì hơi chững lại, sau đó đáp:
“Không cần gấp gáp, anh cứ lái từ từ thôi”.
Sau một hồi im lặng, khóe môi Trần Lâm Dụ nhếch lên một nụ cười gượng gạo: “Chỉ vài phút trước tôi đã nghĩ rằng cả đời này của mình sẽ không bao giờ động tới xe hơi nữa, quả nhiên vẫn phải bị dồn vào đường cùng mới biết được tiềm lực của con người ta là vô hạn”.
“Tôi đâu ép anh”.
Trần Lâm Dụ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: “Là tôi đang ép chính bản thân mình, đây là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của chúng ta, quả thực nên do tôi lái xe mới phải”.
Hà Nam ngẩn người, ngoẹo đầu nhìn anh.
“Hẹn hò?”
Anh gọi bữa cơm tối nay là ‘hẹn hò’?
“Đúng vậy”, Trần Lâm Dụ hơi nhếch môi: “Nhưng lần đầu tiên hẹn hò lại để cô mời thực sự có chút ngại ngùng mà”.
Hà Nam lặng lẽ nhìn sườn mặt của anh, tự nhủ ngày đó khi anh lừa gạt tôi mời cơm, tôi cũng không nhìn ra anh có điểm xấu hổ nào đâu.
Chiếc xe chậm rì rì cuối cùng cũng tới được nhà hàng Thực Vị, nhà hàng vào buổi tối vẫn vô cùng đông đúc và sôi động, nhưng so sánh với ban ngày lại càng nhiều hơn một phần ý vị cổ kính.
Bên ngoài treo từng hàng đèn lồng tỏa ra ánh đèn vàng nhạt gần như thắp sáng cả con phố, có rất nhiều cặp đôi đang ăn tối dưới ánh nến tại khu vực lộ thiên bên ngoài, trong không khí cũng tràn ngập hương thơm của hoa hồng, tất cả vẽ lên một khung cảnh lãng mạn nên thơ.
" Nghe Phó Vực nói, nhà hàng này là sản nghiệp tư nhân của cô à?”
Vừa rảo bước vào trong, Trần Lâm Dụ vừa nói chuyện phiếm với Hà Nam.
Hà Nam nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng, chiếc miệng rộng đó của Phó Vực hẳn là đã bán đứng cô sạch sẽ, cô cũng không cần vẽ rắn thêm chân cùng anh lặp lại thêm lần nữa.
Họ lên tới phòng Tình Nhã, vừa ngồi xuống quản lý đã tự tay pha một ấm trà rồi bưng lên, cẩn thận từng li xin ý kiến Hà Nam: “Các món ăn gần như đã chuẩn bị xong, hai vị hãy uống trước chút trà, sau đó chúng ta lại dùng bữa?”
“Ừm, kêu Minh Dương bắt đầu làm đi”, Hà Nam nhận lấy ấm trà từ trong tay anh rồi rót một tách cho Trần Lâm Dụ.
Trần Lâm Dụ cảm ơn một tiếng, trong đầu lại suy ngẫm tới xưng hô ‘Minh Dương’ cô vừa nói vẫn không nhịn được cười: “Thật khó tưởng tượng được sư phụ Đinh lại là người vai dưới của cô, cô tuy còn trẻ nhưng vai vế tại gia tộc Đinh Thị lại rất cao đó”.
" Vai vế mà thôi, quen là được”.
Hà Nam thản nhiên nhấp một ngụm trà, đây đã là gì? Cô bái rất nhiều sư phụ nhưng tuổi tác vẫn luôn thuộc hàng nhỏ nhất, được gọi một tiếng ‘sư thúc’ cũng là chuyện bình thường, trong các nghề nghiệp khác còn được gọi là ‘bà cô’, nghe quen tai cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Nhìn trong từng cái đưa tay nhấc chân của cô đều toát ra vẻ bà cụ non, Trần Lâm Dụ thầm nghĩ Phó Vực còn luôn miệng nói anh là cán bộ già nua, xem ra tổng giám đốc Lê trước mắt này còn có phong phạm hơn anh nhiều.
“Bát tráng men tôi mang đến cho cô rồi đây”.
Trần Lâm Dụ giữ đúng lời hứa giao lại chiếc bát cho Hà Nam, Hà Nam nóng lòng đón lấy, mở hộp ra, thấy chiếc bát nhỏ được đặt long trọng bên trong cũng không cầm lên xem ngay lập tức mà dùng khăn ướt lau tay kỹ lưỡng rồi mới cẩn thận nâng bát nhỏ lên đặt trong lòng bàn tay quyến luyến không rời mà quan sát.
Cùng là người chơi đồ cổ, ngoài miệng nói yêu thích cũng không có tác dụng, một vài hành động nhỏ vô tình và những tiểu tiết mới có thể có cái nhìn chính xác nhất, nếu không phải thực sự đam mê thì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phát giác ra được.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nét mặt Trần Lâm Dụ hiện ra vô cùng ôn hòa: “Thích vậy sao?”
Hà Nam ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ đáp gọn lỏn: “Nói thừa”.
chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ.
.
thả cho em like ???????? nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook