Anh muốn gọi cho Hà Nam, nhưng tối qua thực sự quá muộn, sợ làm phiền cô, lại không muốn đến khách sạn, anh muốn vừa sáng sớm đã có thể nhìn thấy cô, sau đó lập tức nói rõ với cô.

“Trần Lâm Dụ”,Hà Nam chậm rãi đọc ra tên của anh, dường như dùng hết sức lực cả đời kiềm chế tính nóng của mình: “Chúng ta nói chuyện một lúc đi”.

Cánh cửa khu vườn hoa hồng được chậm rãi mở ra, một mình Hà Nam đi ra.

Cửa xe được mở ra,Trần Lâm Dụ ngồi bên trong, nhìn cô bước từng bước đi đến, khoảng cách của hai người xích gần lại từng chút.

Hà Chiếu đợi ở trước xe, cung kính chào hỏi Hà Nam: “Chào mợ chủ”.

Hà Nam dừng bước chân, nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Ai là mợ chủ nhà anh, đừng nhận họ hàng bừa bãi”.

Hà Chiếu ngài ngại hé miệng: “Mời cô lên xe”.

Trần Lâm Dụ đưa tay ra với Hà Nam.

muốn kéo cô: “Lên đi”.

“Anh dịch vào trong đi”.

Hà Nam không cần anh đỡ.

Trần Lâm Dụ dịch vào trong theo lời cô,Hà Nam lên xe và đóng cửa.


Trong khu vườn hoa hồng, Hà Nam đứng trước bồn hoa đợi Hà Nam.

thấy cô lên xe, trong lòng hơi lo lắng, hỏi ông K: “Chị sẽ không có nguy hiểm chứ?”
Ông K là người cứng rắn, nhìn về hướng không xa với sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Không sợ, tôi đã sắp xếp rồi, cô chủ không xuống xe, thì xe đó không đi khỏi đây được”.

Lê Lâm gật đầu, Hà Nam chỉ nói muốn cô ta đợi một lúc, cô đi gặp người bạn.

Nhưng cô ta nhìn sắc mặt của chị cả, sao cứ cảm thấy không giống như đi gặp bạn, mà như đi gặp kẻ thù cũ
Lúc này cô gái mà anh nhớ nhung cả một đêm ngồi ngay bên cạnh,Trần Lâm Dụ lại căng thẳng một cách khó hiểu, trái tim cũng không kiềm chế được mà đập thình thịch.

" Cô…”
Anh lúng túng lên tiếng, dồn nén đầy một bụng lời nói, đến bên miệng lại biến thành: “Cô ăn gì chưa?”
Tài xế và Hà Chiếu đều đã xuống xe, trong xe chỉ còn lại hai người họ, Hà Nam lạnh lùng nhìn anh một cái, vốn không thèm để ý dến anh, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.

Trần Lâm Dụ hơi xấu hổ, một đại lão kinh doanh bàn chuyện hùng hồn mặt không đổi sắc trên hội nghị quốc tế, lúc này lại trở nên tay chân luống cuống, giống như cậu bé vừa học nói.

" Thời gian có hạn, chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi”.

So với Trần Lâm Dụ, Hà Nam mới thực sự có phong cách đại lão kinh doanh, hôm nay cô mặc đồ vest màu đỏ cam, vừa đoan trang thanh lịch lại không mất vẻ trẻ trung, vừa đẹp vừa ngầu.

Trông lạnh lùng, không có chút ấm áp.

“Được”, Trần Lâm Dụ trước nay luôn là người thẳng thắn, thực sự cũng rất ghét đối phương vòng vo, Hà Nam đã yêu cầu như vậy thì anh cũng nói thẳng:
“Cô có phải là cô bé bị bắt cóc trong rừng rậm mười năm trước không?”
Trái tim bỗng thắt lại, Hà Nam cứ tưởng rằng mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng khi anh hỏi câu này, có những ký ức từ lâu không kiểm soát được hiện lên trong đầu.

Cô ép mình nhìn thẳng vào câu hỏi của anh, ánh mắt của anh: “Đúng, năm đó là anh đã cứu tôi”.

Trong lòng Trần Lâm Dụ căng thẳng như dây đàn bị kéo căng.

Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời, nhưng khi suy đoán được người trong cuộc xác nhận, anh vẫn run run, ánh mắt nhìn Hà Nam hừng hực bốc hỏa.

Đây là duyên phận thế nào, người mà mười năm trước gặp được trong tình hình đó, mười năm sau lại ngồi bên nhau trong tình huống này.

Bờ môi anh khô khốc, cổ họng ứ nghẹn, nhìn Hà Nam sâu sắc: “Cho nên, ba năm trước cô đến bên tôi, gả cho tôi, đều vì trả ân tình tôi cứu cô năm đó?”
Hà Nam cũng không trốn tránh, hỏi anh rõ ràng từng chữ: “Anh cảm thấy tôi là loại phụ nữ đơn thuần vì trả ơn thì lấy thân báo đáp sao?”
Ánh mắt Trần Lâm Dụ lóe lên, trong lòng run run: “Vậy cô…”
“Tôi gả cho anh là vì tôi thích anh”.

Thì ra tình cảm dồn nén trong lòng mười năm khi được nói ra lại nhẹ nhõm như vậy, giống như trong lòng có một tảng đá khổng lồ cuối cùng cũng được lấy đi.

Như giải được gánh nặng,
Nhưng khi nghe thấy Hà Nam nói ra ba chữ “tôi thích anh”, trái tim của Trần Lâm Dụ giống như một tảng đá lớn đột nhiên nổ tung trong biển lòng của anh.


“Đã từng”,Hà Nam lại thêm hai chữ: “Tôi đã từng thích anh.

Nói chính xác là yêu thầm anh trong khoảng thời gian rất dài”.

Cả thanh xuân của cô đều trải qua trong tình yêu thầm lặng.

Cảm giác yêu thầm, ban đầu thì ngọt ngào, sau đó dần dần đau khổ, rượu ngọt biến thành trà đắng, còn thanh xuân của cô cũng một đi không trở lại, cuộc hôn nhân thất bại của cô chính là lễ truy điệu của tình yêu thầm
Nhưng cô không hối hận, ít nhất Trần Lâm Dụ khiến cô biết hương vị yêu một người là thế nào.

Trần Lâm Dụ nghe thấy hai chữ “đã từng”, trong lòng nổi lên cảm xúc vô cùng khó hiểu, miệng đột nhiên đắng ngắt.

Anh mím đôi môi mỏng: “Vậy tại sao cô phải lừa tôi? Tại sao cố ý che giấu thân phận?”
Bởi vì tôi là cô cả nhà họ Lê”.

Hà Nam thản nhiên nói: “Những việc khác thì không nói, chỉ nói riêng quan hệ cạnh tranh giữa Trần thị và Lê thị, lúc đó bố mẹ tôi vừa qua đời không lâu, gia đình tôi lại xảy ra chuyện, che giấu thân phận là lựa chọn tốt nhất với tôi”.

Trần Lâm Dụ nghẹn họng: “Tôi nghe nói năm đó bố mẹ cô đến thành phồ Bắc là đi giúp cô bàn chuyện hôn nhân?”
“Đúng thế”.

Đã nói đến đây rồi thì không còn gì phải giấu nữa, Hà Nam nói: “Họ biết tôi thích anh, không khuyên được tôi, kể cả quan hệ hai nhà chúng ta như vậy, họ cũng muốn cho tôi toại nguyện”.

Cô khẽ nhói lòng: “Có lúc tôi nghĩ, nếu không có tình yêu đơn phương của tôi, nếu bố mẹ không đến thành phố Bắc vì tôi, thì liệu tất cả chuyện sau đó sẽ không xảy ra không?”
Trần Lâm Dụ nhìn khuôn mặt bỗng tái nhợt của Hà Nam, nổi lên thương xót: “Hà Nam…”
“Tôi không sao”.

Hà Nam cố xoa dịu nỗi đau bỗng dâng lên trong lòng: “Anh không cần an ủi tôi, thích anh là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.

Tôi cũng nói rồi, là đã từng”.

Cô nhìn thẳng ánh mắt của anh,nói rõ ràng với anh:“Trần Lâm Dụ, tôi nợ anh,cũng trả cho anh rồi.


Rất may mắn, tôi đã không còn yêu anh nữa”.

Khi Hà Nam mặt không cảm xúc nói rõ từng câu từng chữ với anh rằng cô đã không còn yêu anh nữa,Trần Lâm Dụ cảm thấy khoảnh khắc đó, trái tim như ngừng đập theo.

Thì ra thất vọng, đau lòng là cảm giác thế này.

Không phải anh chưa từng bị người khác bỏ.

Ban đầu khi Trác Uyển đề nghị chia tay với anh, anh nổi giận, anh cảm thấy cô ta không tin tưởng anh, không tin anh có thể bảo vệ cô ta.

Lúc đó, anh cho rằng quả nhiên tình cảm không vượt qua được thử thách của hiện thực, cũng hoàn toàn đóng cửa trái tim mình.

Khi Hà Nam xuất hiện bên cạnh anh, là mấy năm anh yếu nhất, tính khí nóng nảy xấu xa nhất, thậm chí anh cũng chưa từng cười với cô, nói một câu tốt đẹp với cô.

Bây giờ nghĩ lại, nếu không phải phần tình cảm “thích” đó chống đỡ cô, làm sao cô có thể vượt qua lâu như vậy bên cạnh anh?
“Xin lỗi”, Trần Lâm Dụ nói lời xin lỗi cô lần nữa: “Là tôi đã phá hỏng mọi thứ”.

Hà Nam cười thản nhiên, nụ cười không đến đáy mắt: “Anh chỉ là không thích tôi thôi, làm sai chuyện gì chứ?”
chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ.

.

thả cho em like ???????? nhé.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương