Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu
Chương 66: Khốn Kiếp, Lại Lừa Tôi (2)

Lục Bạc Ngôn bảo tài xế lái xe về nội thành khu phố cổ.

Thành phố G là thành phố phát triển nhanh nhất ở Trung Quốc trong mười năm qua, khu trung tâm tài chính phát triển, biến đổi từng ngày, hiển nhiên là diện mạo đô thị hóa hiện đại tiên tiến Khu phố cổ thành nội lại như được thời gian bảo vệ, nhịp điệu công nghiệp hóa hiện đại hóa mạnh mẽ cũng không thể xâm lấn nơi này.

Những mái vòm cổ kích được xây dựng hướng ra dọc theo bờ sông xanh biếc, những con ngõ cổ sâu thăm thẳm, trước cửa nhà nào cũng treo hai ngọn đèn lồng đỏ thẫm, hai con sư tử đá canh giữ ở trước cửa, nếu không phải ánh đèn rực rỡ ở bờ sông nhắc nhở du khách đây là thế kỷ 21 thì nơi này thật dễ dàng khiến người ta hiểu lầm mình đang trở về thời cổ đại.

Sự phát triển du lịch ở thành phố cổ được kết hợp khéo léo giữa nét cổ kính và hiện đại, ánh đèn điện cùng đèn lồng chia nhau chiếu sáng từng góc bờ kè con sông, không có chút cảm giác vi phạm lẫn nhau.

Có âm thanh từ sân khấu xa xa vọng lại, tiếng chiêng trống dồn dập và tiếng “Sinh Đán”(*) hí rõ ràng réo rắt, nghe vào tai lại có một cảm giác đặc biệt mới lạ.

(*) Sinh Đán : loại vai trong biểu diễn kinh kịch của Trung Quốc

Lục Bạc Ngôn đưa Tô Giản An vào một nhà hàng ven bờ sông.

Nhà hàng là một khu cải tạo cũ kỹ, từng viên gạch ngói đều mang đậm ý nghĩa cổ kính, còn mờ mờ dấu vết của năm tháng, chiếc bàn gỗ kê cạnh cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy dòng sông và cây cỏ xanh tươi, nhìn xa một chút chính là sân khấu kịch, nghệ nhân hóa trang lên sân khấu hát hí khúc đang biểu diễn một vở kịch kinh điển 《 Bá vương biệt cơ 》.

Mấy năm nay, Tô Diệc Thừa mang theo Tô Giản An đi đến không ít nơi, những nhà hàng được trang trí xa hoa cô cũng từng đến qua, nhưng nhà hàng này, nơi có cửa sổ đối diện với sân khấu kịch, vẫn là lần đầu tiên cô gặp được.

Không thể phủ nhận rằng cô thích sự yên tĩnh vô tình giữa những ồn ào huyên náo thế này.

Cô nhìn Lục Bạc Ngôn: "Anh không hay ở lại Thành phố G, làm sao lại biết đến nơi này?"

"Là do một người bạn mở ra , nơi này vốn dĩ là nhà cũ của cậu ta."

Lục Bạc Ngôn kéo ghế dựa ra để Tô Giản An ngồi xuống, ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn dẫn theo hai cậu đàn em trông có vẻ ít tuổi cùng bước vào.

Người đàn ông kia rất cao, gần như có thể sánh ngang với Lục Bạc Ngôn nhưng thân hình lại cường tráng hơn Lục Bạc Ngôn rất nhiều, dưới lớp quần áo ngày thường đắt đỏ,cơ thể rắn chắc được thể hiện rõ ưu điểm. Đường nét khuôn mặt anh ta rõ nét, góc cạnh, khuôn mặt anh tuấn và hơi thở đầy nam tính, thêm cả làn da màu lúa mì khỏe mạnh, khiến toàn thân anh ta mang lại cảm giác bộc trực, hào sảng khó kiềm chế.



Khóe môi anh ta nhếch lên nụ cười nhẹ, luôn khiến người ta cảm thấy trong đôi mắt đen huyền kia ẩn chứa một tia tà ác.

Anh ta vươn tay hướng về phía Tô Giản An: "Tôi chính là người bạn mà Bạc Ngôn vừa nói tới, họ Mục, tôi gọi là Mục Tư Tước."

Tô Giản An chưa từng nghĩ đến một nhà hàng nổi bật như vậy lại do một người đàn ông mở ra , cô ngẩn người rồi mới vươn tay: "Xin chào, tôi gọi là Tô. . . . . ."

"Tôi biết cô."

Mục Tư Tước híp mắt cười cười, Tô Giản An luôn cảm thấy được nụ cười của anh ta có thâm ý khác, ánh mắt dần dần trở nên nghi hoặc.

Lục Bạc Ngôn liếc nhìn Mục Tư Tước một cái, trong ánh mắt ngầm có ý cảnh cáo, Mục Tư Tước "Khụ" một tiếng :"Chuyện của hai người đã nhiều lần phủ khắp mặt báo vào tạp chí rồi, tôi biết là rất bình thường."

Trong lời nói của Mục Tư Tước không có chút lỗ hổng nào, nhưng chỉ có chính anh ta biết, đây hoàn toàn là lừa Tô Giản An . Một ngày nào đó anh sẽ lặng lẽ khui một bình rượu ngon rồi chậm rãi nói cho Tô Giản An nghe sự thật, ánh mắt của cô sẽ sẽ không khỏi bối rối .

Tô Giản An đầu óc vốn đã đơn giản, làm sao có thể nhìn ra ý tứ quanh co trong lòng đối phương, cũng đối đãi với người trước mặt như bạn bè: "Không biết anh đã ăn cơm chưa? Có muốn ngồi xuống ăn cùng chúng tôi luôn không?"

"Không quấy rầy hai người ." Mục Tư Tước nói, "Tôi chỉ qua đây tiếp đón hai người chút thôi, dù sao sau nay vẫn còn tụ tập nhiều . Muốn ăn cái gì thì cứ tùy tiện, bữa cơm này tôi mời nhé."

Trên người Mục Tư Tước có một loại khí phách hắc ám, lúc anh ta cười rộ lên cũng khó nắm bắt như Lục Bạc Ngôn, nhưng Lục Bạc Ngôn là kiểu lùng khiến người ta không rõ ràng, khiến họ âm thầm mướt mồ hôi. Mục Tư Tước thì khác hẳn, phía sau anh ta dường như một thế giới đen tối tinh khiết, thuần túy, mà anh ta chính là chúa tể ở thế giới đó, người khác nhìn không thấu thực lực của anh ta, nhưng anh ta lại có thể cười rồi nuốt trọn cuộc đời người đó.

"Anh bảy, bên phía Hắc Tử đang ở thúc giục chúng ta đến cảng ." Tên đàn em nhỏ giọng thúc giục Mục Tư Tước.

Hai tay Mục Tư Tước nhàn nhã đút vào túi, cười cười: "Hai người cứ thong thả dùng bữa nhé, tôi còn có chuyện cần phải giải quyết."

Anh ta mang theo hai người trẻ tuổi đi rồi, Tô Giản An nhìn theo bóng lưng đối phương, thấy anh ta nện bước kiên định mà lại cuồng vọng, cô càng lúc càng cảm thấy được người này quả thật không đơn giản, nghi hoặc nhìn về phía Lục Bạc Ngôn: "Anh ta thật sự là bạn bè của anh hả?"

"Làm sao vậy?"

"Cảm thấy con người anh ta. . . . . ." Tô Giản An muốn nói lại thôi, "Cảm thấy anh không có khả năng kết bạn với kiểu người như vậy."



Lục Bạc Ngôn nhướng mày hỏi: "Tại sao vậy?"

"Không phải nói một núi không để có hai hổ sao?" Tô Giản An nói, "Anh ta nhìn có vẻ không phải nhân vật đơn giản nha."

Tuy nhiên nói đi nói lại, kết hôn cùng Lục Bạc Ngôn đã lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên Tô Giản An gặp gỡ bạn bè của anh. Bình thường cũng không có nghe thấy anh nhắc tới, cô còn tưởng rằng kiểu người đứng từ trên cao quan sát thế giới như anh cũng không có bạn bè nữa cơ. Nhưng Mục Tư Tước và anh nhìn khá tùy ý, hai người chắc hẳn đã rất quen thuộc .

"Bọn tôi quen nhau đã lâu, cũng không có xung đột về lợi ích." Lục Bạc Ngôn nói, "Mang em tới nơi này, là muốn để em làm quen với cậu ta. Nhớ kỹ, sau này nếu lỡ xảy ra chuyện gì, em có thể tới nơi này tìm cậu ta."

Tô Giản An luôn cảm thấy rằng Lục Bạc Ngôn đang dặn dò cái gì đó, kỳ quái nhìn anh: "Sau này có thể xảy ra chuyện gì?"

Người trong nhà hàng biết thói quen của Lục Bạc Ngôn thói quen, mang cho anh một bình trà Long Tĩnh búp Minh Tiền tốt nhất, lá trà xanh nhạt chao nghiêng trong chén nóng hổi, tay Lục Bạc Ngôn nắm lấy chén trà chợt căng thẳng.

"Chỉ là nói qua cho em biết, đề phòng lỡ như."

Ánh mắt anh rất bình tĩnh, dường như không có việc gì.

Tô Giản An "Ồ" một tiếng : "Chúng ta ăn cái gì thế?"

Loại dự cảm kỳ quái không tốt lành này, chắc là do cô suy nghĩ nhiều quá rồi? Dáng vẻ Lục Bạc Ngôn như vậy, không giống như có chuyện gì xảy ra cả mà.

Người phục vụ đã sớm đưa thực đơn lên từ lâu, Lục Bạc Ngôn đưa cho Tô Giản An: "Em gọi đi."

Vừa mở thực đơn ra mới biết được, nơi này thực chất là một quán lẩu, dùng cách nói của người Thành phố G , được gọi là lò phụ.

Lò phụ cũng tương tự như lẩu nhưng lại có chút khác biệt, nước dùng là nước lèo, dùng với hải sản cùng đặc sản rừng ngon miệng, không có màu đỏ và cay như lẩu thông thường, khi ăn có mùi thanh nhẹ và thơm, phụ nữ trong thời kỳ đặc biệt vẫn có thể thưởng thức được.

Hơn nữa Lục Bạc Ngôn đã nói cô muốn ăn cái gì cũng được, giờ thật sự cô có thể ăn bất cứ món gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương