Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu
-
Chương 61: Buông Tay Để Cô Đi (1)
Ánh sáng chói mắt bên kia sông dần mù mịt hơn, bóng êm không có ánh sáng càng thêm ảm đạm, thành phố dường như đã chìm vào giấc ngủ say.
Lục Bạc Ngôn đang đứng trên khu vườn trên cao, một điểm đo đỏ ở điếu thuốc nơi đầu ngón tay đang chầm chậm nhen nhóm , làn khói mỏng từ từ bay lên, lướt qua khuôn mặt anh, lượn lờ rồi dần dần tan biến mất .
Chỉ còn lại mùi khói thuốc nồng nặc.
Những lần trước anh hút thuốc là đêm Tô Giản An bị bắt làm con tin, lần cô mang theo canh xương hầm đi đến bệnh viện thăm Giang Thiếu Khải, đã khuya còn không trở về, giống như đã quên mất việc cô đã kết hôn rồi, có gia đình có ông xã.
Buổi sáng hôm đó anh ở phía sau lưng cô, cởi dây trói cho cô, cô lại lao thẳng về phía Giang Thiếu Khải. Anh ta gọi cô, cô lại vì Giang Thiếu Khải mà rơi lệ.
Ngay giây phút đó anh liền tự hỏi, có phải lại bị Thẩm Việt Xuyên nói trúng rồi hay không, người mà cô thích kia chính là Giang Thiếu Khải.
Nếu vậy, anh có nên buông tay hay không?
Xem ra nên là như vậy, bối cảnh nhà họ Giang cũng rất sạch sẽ, Giang Thiếu Khải cũng cũng có đủ năng lực để bảo vệ cô.
So sánh với anh, Giang Thiếu Khải rõ ràng là ứng cử viên thích hợp hơn cả.
Nhưng trong lòng anh, lại hận không thể lao đầu đến bệnh viện trói cô lại, giam cầm cô bên người anh cả đời, khiến cho cả đời này , một đời này trong mắt trong lòng cô đều chỉ có mình anh.
Lý trí và con tim đấu đá nhau, sự phiền toái này trước nay anh chưa từng gặp phải, chiếc gạt tàn thuốc trước mặt đã đầy ắp vô số tàn thuốc.
Sau đó trên đường đi đến bệnh viện, Tô Giản An đã hỏi anh đang suy nghĩ cái gì.
Phải nói với cô như thế nào? Anh phải nói cho Tô Giản An thế nào đây, anh sợ hãi biểu cảm của cô khi anh nói sẽ để cô đi, lỡ như cô vui sướng vạn phần rồi không chút do dự xoay người rời đi thì sao,anh sợ chính mình sẽ mất bình tĩnh mà bóp chết cô.
Hoặc là giống như vừa rồi vậy, ép buộc cô.
Nếu không phải bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn không dám xác định hiện tại bản thân mình đang làm cái gì.
Anh đã rất muốn, anh chịu đựng đã lâu lắm rồi.
Âm thanh cửa phòng tắm được mở ra truyền đến, Lục Bạc Ngôn dụi tắt thuốc rồi quay lại, Tô Giản An đứng ở bên giường có chút sững sờ nhìn anh, trên cổ con dấu vết hồng hồng lúc nãy anh để lại.
Ngọn lửa lại bùng cháy từ phía bụng dưới, anh dời tầm mắt rồi nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô "Chuyện vừa rồi. . . . . ."
"Tôi đều đã quên sạch!" Tô Giản An quyết đoán ngắt lời Lục Bạc Ngôn, rõ ràng không muốn nghĩ lại chuyện xấu hổ vừa rồi nữa.
"Tôi thật sự xin lỗi em." Anh nói.
Tô Giản An cũng không nói chấp nhận lời xin lỗi hay không, xốc chăn lên rồi nằm xuống giường, cô nghiêng người hướng về vách tường, nghĩ nghĩ, sau đó lại đặt hai cái gối ở giữa giường.
Lục Bạc Ngôn nhìn thấy hành động của cô, một tia tự giễu lướt qua ánh mắt, anh lập tức đi thẳng về hướng phòng làm việc.
Khi đã không còn nghe thấy tiếng bước chân của anh , Tô Giản An mới trở mình nằm ngửa , nhìn nhìn cánh cửa gỗ sồi phía phòng làm việc đang đóng chặt rồi nhắm mắt lại ngủ.
Lục Bạc Ngôn không ở trong phòng thì càng tốt, đỡ khiến cô phải ngủ trong tư thế cứng ngắc vừa rồi.
Cô đã sớm mệt mỏi, chỉ chốc lát cơn buồn ngủ đã mãnh liệt đánh úp lại, cô dường như đang ngủ, lại tựa hồ đang mơ mơ màng màng về vài ngày trước, khi cô đang rơi vào tay tên sát nhân biến thái.
Cô một mình bị trói chặt tay chân nằm trên mặt đất, hung thủ lướt con dao di chuyển trên người cô: "Khắc một hoa văn thật đẹp mắt lên cơ thể cô, được không?"
"Không cần. . . . . ." Cô khóc lóc liều mạng lắc đầu, "Thả tôi đi, thả tôi đi. . . . . ."
Đêm khuya thanh vắng, giọng nói cầu xin của cô xuyên qua cánh cửa gỗ sồi lọt vào tai Lục Bạc Ngôn .
Lục Bạc Ngôn lập tức khép văn kiện chạy ra ngoài, thấy Tô Giản An đang thu mình trong ổ chăn rồi giãy dụa , nước mắt từ khóe mắt của cô không ngừng chảy ra, giọng cô thất thanh không biết cô đang cầu xin ai buông tha cô ra, rõ ràng là đang gặp ác mộng .
Tim anh tựa như có kim đâm, bước nhanh tới cầm tay cô, cô đột nhiên lại thốt lên: "Cứu em . . . . . Lục Bạc Ngôn, anh đang ở đâu, cứu em. . . . . ."
Ban ngày Tô Giản An thì giương nanh múa vuốt, dường như có dũng khí vô tận, nhưng khi gặp phải ác mộng, cô yếu ớt giống như con thú nhỏ bị thương, giọng nói run rẩy khiến Lục Bạc Ngôn cảm thấy đau lòng.
"Giản An, tỉnh lại đi." Anh cố gắng đánh thức Tô Giản An, "Em gặp ác mộng rồi ."
Tô Giản An đột ngột siết chặt tay anh, giống như người đang đuối nước khó khăn lắm mới vớ được một khúc gỗ trôi nổi, một gọi tên anh hết lần này tới lần khác : "Lục Bạc Ngôn, Lục Bạc Ngôn. . . . . . Cứu em . . . . ."
Lúc cô bị bắt cóc, có phải trong lòng cô đã thầm gọi tên anh như thế này không?
Trái tim Lục Bạc Ngôn đau đến mềm nhũn, anh nằm lên giường đem Tô Giản An ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, giống như đang xoa dịu một đứa trẻ đang khóc đêm, mà kỳ diệu chính là lúc này cô đã ngừng khóc lóc van xin, chậm rãi nép vào trong lòng anh, con thú nhỏ bị thương cuối cùng đã tìm được một nơi trú ẩn an toàn để liếm láp miệng vết thương.
Khóe mắt cô vẫn còn đọng nước, lông mi thật dài hơi ướt át, dáng vẻ nhìn qua vô cùng đáng thương.
Lục Bạc Ngôn nghe thấy tiếng bản thân thở dài.
Tô Giản An như vậy, bảo anh phải buông tay cô thế nào đây?
Ngày hôm sau Lục Bạc Ngôn thức dậy rất sớm, Tô Giản An còn duy trì tư thế cuộn mình vào lòng anh như ngày hôm qua tư, anh nhẹ nhàng buông cô ra, cô lập tức rụt người lại như bị kinh sợ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa bừng tỉnh, nhíu nhíu mày trốn trong ổ chăn, con người như con tôm khô.
Lục Bạc Ngôn đang đứng trên khu vườn trên cao, một điểm đo đỏ ở điếu thuốc nơi đầu ngón tay đang chầm chậm nhen nhóm , làn khói mỏng từ từ bay lên, lướt qua khuôn mặt anh, lượn lờ rồi dần dần tan biến mất .
Chỉ còn lại mùi khói thuốc nồng nặc.
Những lần trước anh hút thuốc là đêm Tô Giản An bị bắt làm con tin, lần cô mang theo canh xương hầm đi đến bệnh viện thăm Giang Thiếu Khải, đã khuya còn không trở về, giống như đã quên mất việc cô đã kết hôn rồi, có gia đình có ông xã.
Buổi sáng hôm đó anh ở phía sau lưng cô, cởi dây trói cho cô, cô lại lao thẳng về phía Giang Thiếu Khải. Anh ta gọi cô, cô lại vì Giang Thiếu Khải mà rơi lệ.
Ngay giây phút đó anh liền tự hỏi, có phải lại bị Thẩm Việt Xuyên nói trúng rồi hay không, người mà cô thích kia chính là Giang Thiếu Khải.
Nếu vậy, anh có nên buông tay hay không?
Xem ra nên là như vậy, bối cảnh nhà họ Giang cũng rất sạch sẽ, Giang Thiếu Khải cũng cũng có đủ năng lực để bảo vệ cô.
So sánh với anh, Giang Thiếu Khải rõ ràng là ứng cử viên thích hợp hơn cả.
Nhưng trong lòng anh, lại hận không thể lao đầu đến bệnh viện trói cô lại, giam cầm cô bên người anh cả đời, khiến cho cả đời này , một đời này trong mắt trong lòng cô đều chỉ có mình anh.
Lý trí và con tim đấu đá nhau, sự phiền toái này trước nay anh chưa từng gặp phải, chiếc gạt tàn thuốc trước mặt đã đầy ắp vô số tàn thuốc.
Sau đó trên đường đi đến bệnh viện, Tô Giản An đã hỏi anh đang suy nghĩ cái gì.
Phải nói với cô như thế nào? Anh phải nói cho Tô Giản An thế nào đây, anh sợ hãi biểu cảm của cô khi anh nói sẽ để cô đi, lỡ như cô vui sướng vạn phần rồi không chút do dự xoay người rời đi thì sao,anh sợ chính mình sẽ mất bình tĩnh mà bóp chết cô.
Hoặc là giống như vừa rồi vậy, ép buộc cô.
Nếu không phải bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn không dám xác định hiện tại bản thân mình đang làm cái gì.
Anh đã rất muốn, anh chịu đựng đã lâu lắm rồi.
Âm thanh cửa phòng tắm được mở ra truyền đến, Lục Bạc Ngôn dụi tắt thuốc rồi quay lại, Tô Giản An đứng ở bên giường có chút sững sờ nhìn anh, trên cổ con dấu vết hồng hồng lúc nãy anh để lại.
Ngọn lửa lại bùng cháy từ phía bụng dưới, anh dời tầm mắt rồi nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô "Chuyện vừa rồi. . . . . ."
"Tôi đều đã quên sạch!" Tô Giản An quyết đoán ngắt lời Lục Bạc Ngôn, rõ ràng không muốn nghĩ lại chuyện xấu hổ vừa rồi nữa.
"Tôi thật sự xin lỗi em." Anh nói.
Tô Giản An cũng không nói chấp nhận lời xin lỗi hay không, xốc chăn lên rồi nằm xuống giường, cô nghiêng người hướng về vách tường, nghĩ nghĩ, sau đó lại đặt hai cái gối ở giữa giường.
Lục Bạc Ngôn nhìn thấy hành động của cô, một tia tự giễu lướt qua ánh mắt, anh lập tức đi thẳng về hướng phòng làm việc.
Khi đã không còn nghe thấy tiếng bước chân của anh , Tô Giản An mới trở mình nằm ngửa , nhìn nhìn cánh cửa gỗ sồi phía phòng làm việc đang đóng chặt rồi nhắm mắt lại ngủ.
Lục Bạc Ngôn không ở trong phòng thì càng tốt, đỡ khiến cô phải ngủ trong tư thế cứng ngắc vừa rồi.
Cô đã sớm mệt mỏi, chỉ chốc lát cơn buồn ngủ đã mãnh liệt đánh úp lại, cô dường như đang ngủ, lại tựa hồ đang mơ mơ màng màng về vài ngày trước, khi cô đang rơi vào tay tên sát nhân biến thái.
Cô một mình bị trói chặt tay chân nằm trên mặt đất, hung thủ lướt con dao di chuyển trên người cô: "Khắc một hoa văn thật đẹp mắt lên cơ thể cô, được không?"
"Không cần. . . . . ." Cô khóc lóc liều mạng lắc đầu, "Thả tôi đi, thả tôi đi. . . . . ."
Đêm khuya thanh vắng, giọng nói cầu xin của cô xuyên qua cánh cửa gỗ sồi lọt vào tai Lục Bạc Ngôn .
Lục Bạc Ngôn lập tức khép văn kiện chạy ra ngoài, thấy Tô Giản An đang thu mình trong ổ chăn rồi giãy dụa , nước mắt từ khóe mắt của cô không ngừng chảy ra, giọng cô thất thanh không biết cô đang cầu xin ai buông tha cô ra, rõ ràng là đang gặp ác mộng .
Tim anh tựa như có kim đâm, bước nhanh tới cầm tay cô, cô đột nhiên lại thốt lên: "Cứu em . . . . . Lục Bạc Ngôn, anh đang ở đâu, cứu em. . . . . ."
Ban ngày Tô Giản An thì giương nanh múa vuốt, dường như có dũng khí vô tận, nhưng khi gặp phải ác mộng, cô yếu ớt giống như con thú nhỏ bị thương, giọng nói run rẩy khiến Lục Bạc Ngôn cảm thấy đau lòng.
"Giản An, tỉnh lại đi." Anh cố gắng đánh thức Tô Giản An, "Em gặp ác mộng rồi ."
Tô Giản An đột ngột siết chặt tay anh, giống như người đang đuối nước khó khăn lắm mới vớ được một khúc gỗ trôi nổi, một gọi tên anh hết lần này tới lần khác : "Lục Bạc Ngôn, Lục Bạc Ngôn. . . . . . Cứu em . . . . ."
Lúc cô bị bắt cóc, có phải trong lòng cô đã thầm gọi tên anh như thế này không?
Trái tim Lục Bạc Ngôn đau đến mềm nhũn, anh nằm lên giường đem Tô Giản An ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, giống như đang xoa dịu một đứa trẻ đang khóc đêm, mà kỳ diệu chính là lúc này cô đã ngừng khóc lóc van xin, chậm rãi nép vào trong lòng anh, con thú nhỏ bị thương cuối cùng đã tìm được một nơi trú ẩn an toàn để liếm láp miệng vết thương.
Khóe mắt cô vẫn còn đọng nước, lông mi thật dài hơi ướt át, dáng vẻ nhìn qua vô cùng đáng thương.
Lục Bạc Ngôn nghe thấy tiếng bản thân thở dài.
Tô Giản An như vậy, bảo anh phải buông tay cô thế nào đây?
Ngày hôm sau Lục Bạc Ngôn thức dậy rất sớm, Tô Giản An còn duy trì tư thế cuộn mình vào lòng anh như ngày hôm qua tư, anh nhẹ nhàng buông cô ra, cô lập tức rụt người lại như bị kinh sợ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa bừng tỉnh, nhíu nhíu mày trốn trong ổ chăn, con người như con tôm khô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook