Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu
Chương 52: Bọn họ chỉ có tình cảm trên tin tức mà thôi

Tô Giản An dường như nhìn thấy tia lo lắng xẹt qua ánh mắt Lục Bạc Ngôn , nhưng cô không thể nắm bắt được, cho nên cũng không dám xác định, lại càng không dám mừng thầm.

Cô chỉ chỉ vào sau ót mình, Lục Bạc Ngôn đứng lên, vươn tay ấn vào phía sau ót cô, cô ăn đau hít vào một hơi "Đau, anh nhẹ tay một chút đi."

Lục Bạc Ngôn nhíu mày thật sâu: "Vì sao lúc ban ngày lại không nói?"

Anh lôi kéo tay Tô Giản An cùng đi ra ngoài.

"Này, Lục Bạc Ngôn!" Tô Giản An tránh không thoát, chỉ có thể bị Lục Bạc Ngôn lôi đi, "Anh muốn dẫn tôi đi đâu vậy? Tủ thuốc gia đình của chúng ta đặt ở vườn hoa phía sau à?"

"Đi bệnh viện!"

"Tôi đang mặc áo ngủ!"

Bước chân của Lục Bạc Ngôn lúc này mới đột ngột dừng lại, khi anh quay đầu lại, Tô Giản An quả nhiên đang mặc chiếc váy ngủ bằng lụa rộng thùng thình, gió đêm thổi nhẹ, bắt chân thon thả thẳng tắp lộ ra , đường cong lả lướt dưới tà váy như ẩn như hiện.

Có một tia mất tự nhiên xẹt qua mắt anh, ánh mắt rời đi nơi khác: "Đi thay quần áo rồi xuống dưới, tôi ở bên ngoài chờ cô."

"Quá muộn rồi, ngày mai tôi. . . . . ."

Tô Giản An muốn nói ngày mai sẽ tự mình đến bệnh viện nhìn xem, nhưng thấy ánh mắt rét lạnh đến ghê người của Lục Bạc Ngôn đang nhìn phía mình, cô lập tức không có cốt khí đem những lời định nói nuốt ngược trở về, đi lên thay đổi quần áo rồi xuống dưới nhà, ngoan ngoãn đi theo Lục Bạc Ngôn đến bệnh viện.

Đường cao tốc về đêm, xe cộ đi lại rất thưa thớt, Lục Bạc Ngôn phóng xe rất nhanh, Tô Giản An trộm nhìn anh, phát hiện thấy đường nét góc nghiêng trên khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng sắc bén như cũ, tựa như mỗi một phút của anh cũng không thể phá vỡ.

Chẳng lẽ vừa rồi hình ảnh anh cô độc ngồi trên sô pha hút thuốc, chỉ là ảo giác của cô mà thôi?

Vì muốn xác định, Tô Giản An cẩn thận hỏi: "Anh vừa rồi, đang suy nghĩ cái gì?"

"Nghĩ về một vài chuyện."

Trong giọng nói của anh không có nhiều cảm xúc, rõ ràng không muốn nói thêm về chuyện này, Tô Giản An rất biết điều gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó ngậm chặt miệng.

Trong đoạn đường tiếp trem, bầu không khí trong xe trở nên trầm mặc, tuy nhiên cũng may mắn là quãng đường đến bệnh viện không phải quá xa.

Đây là bệnh viện tư nhân đắt đỏ nhất ở thành phố A, cơ sở vật chất có thể được so với khách sạn cấp năm sao, có một quán cà phê, nhà hàng đồ tây mở cửa suốt 24 giờ, còn có một dàn âm thanh có thể so sánh được với hiệu ứng âm thanh ở rạp chiếu phim, khu sân vườn có rất nhiều hình thức giải trí, wifi tốc độ cao bao trùm cả bệnh viện, nghe nói nhóm thanh niên con nhà giàu ở Thành phố A chỉ muốn đến đây khám bệnh mà thôi.

Cho dù là đang lúc đêm khuya, toàn bộ bệnh viện vẫn đèn đuốc sáng trưng, giống một khu phức hợp xa hoa.

Tô Giản An đã sớm nghe nói qua về nơi này, nhưng mà cô còn không kịp cẩn thận quan sát thì đã bị Lục Bạc Ngôn giao cho bác sĩ, bác sĩ cười khách sáo với cô: "Bà Lục, xin theo tôi qua bên này, chúng tôi sẽ làm một cuộc kiểm tra tổng quát cho cô."

Cô theo bản năng nhìn về phía Lục Bạc Ngôn: "Vậy còn anh?"

Lục Bạc Ngôn lập tức cau mày: "Tôi không cần phải kiểm tra."

Tô Giản An: ". . . . . ." Ý cô không phải như vậy.

Vẫn là bác sĩ nghe hiểu ý của Tô Giản An, cho cô một ánh nhìn trấn an rồi nói: "Lục tiên sinh, bà Lục đang muốn hỏi ngài đi đâu ngồi đợi cô ấy."

Lục Bạc Ngôn nhìn Tô Giản An một cái thật sâu, lúc này mới nói: "Tôi ngồi ở quán cà phê, sẽ không đi đâu cả."

Bác sĩ cười với vẻ ái muội khiến hai má Tô Giản An không khỏi nóng lên, cúi đầu đi theo bác sĩ vào tiến hành kiểm tra.

Cô không phải sợ Lục Bạc Ngôn rời đi, mà là không muốn một thân một mình đứng ở bệnh viện.

Chín năm trước, mẹ cô đã qua đời trong bệnh viện, từ đó về sau cô đối với bệnh viện luôn có một sự kháng cự khó hiểu, đây cũng là lý do cô đã chọn làm pháp y sau khi tốt nghiệp, cũng là nguyên nhân chủ yếu mà cô không muốn trở thành bác sĩ.

Nữ bác sĩ bên này nào biết được suy nghĩ trong lòng Tô Giản An, chỉ nhìn Tô Giản An đầy hâm mộ: "Bà Lục, mối quan hệ giữa ngài Lục và cô quả thật tốt như tin tức nói."

Tô Giản An chỉ biết cười cười, không nói lời nào.

Cô phải nói cho bác sĩ như thế nào chứ, cô cùng Lục Bạc Ngôn chỉ có tình cảm trên tin tức thôi sao?



Không có những thủ tục rườm rà như xếp hàng đóng tiền, việc kiểm tra được tiến hành rất nhanh chóng, sau khi kết thúc, Tô Giản An lại cùng bác sĩ đi tìm Lục Bạc Ngôn.

Lục Bạc Ngôn ngồi trong quán cà phê, bác sĩ tỉ mỉ căn dặn anh: "Bà Lục đau đớn là do đã bị giáng một đòn khá nặng phía sau ót , sau khi kiểm tra thì thấy không có gì nghiêm trọng, dùng thêm chút thuốc thì rất nhanh sẽ khôi phục."

"Cám ơn."

Lục Bạc Ngôn tiếp nhận thuốc từ tay bác sĩ, nắm tay Tô Giản An mang theo cô rời khỏi bệnh viện.

Ra đến cửa bệnh viện đã là rạng sáng , mọi nơi đều yên tĩnh, Tô Giản An tùy ý để Lục Bạc Ngôn nắm tay đi bên cạnh anh, đột nhiên cảm thấy, lúc trước đồng ý việc kết hôn cùng Lục Bạc Ngôn là một lựa chọn không thể đúng đắn hơn được nữa.

Ít nhất, cuộc đời sau này của cô sẽ không phải ôm những ký ức trống rỗng về Lục Bạc Ngôn mà đi tiếp.

Đến bãi đỗ xe, Lục Bạc Ngôn mở cửa xe, Tô Giản An lại chui đầu vào hàng ghế phía sau, Lục Bạc Ngôn đem cô kéo trở về: "Cô không biết những lúc chỉ có hai người, chui vào ngồi phía sau là hành động bất lịch sự sao?"

Tô Giản An chớp chớp đôi mắt: "Ngồi ở ghế sau mà ngủ,thì có vẻ thoải mái hơn nhiều. . . . . ." Giờ đã là rạng sáng rồi, anh nghĩ ai cũng không biết buồn ngủ như anh sao?

Lục Bạc Ngôn dường như hơi sửng sốt một chút, anh buông tay Tô Giản An ra, tìm thêm một cái chăn mỏng ném vào hàng ghế sau cho cô.

Tô Giản An cười cười, quấn chăn rồi ngủ thiếp đi ở hàng ghế sau.

Chiếc xe hạng sang đắt tiền, trải nghiệm cho người ngồi đương nhiên cũng là hàng đầu , không gian im ắng trong xe lúc này không hề có một chút tạp âm, im lặng đến mức Lục Bạc Ngôn còn nghe được cả tiếng hít thở nhẹ nhàng, đều đều của Tô Giản An ở hàng ghế sau.

Chỉ có những lúc ngủ, cô mới có thể im lặng ở bên cạnh anh, cũng chỉ có những lúc này, Lục Bạc Ngôn mới có thể cảm giác được Tô Giản An là bà xã của anh.

Lúc này, cô mới hoàn toàn thuộc về anh.

Lục Bạc Ngôn vô thức thả chậm tốc độ xe.

Anh tham lam muốn kéo dài khoảnh khắc này.

Nhưng con đường nào cũng có điểm cuối, không bao lâu sau xe đã đến trước cửa nhà, Tô Giản An giống như tự cảm giác được, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, tự động tự phát bước xuống xe.

Cô buồn ngủ mông lung, nghiêng ngả lảo đảo đi trở về phòng mình, nghiêng người ngã xuống giường rồi ôm chặt chăn bông, dáng vẻ như hiện tại có thể ngủ một giấc dài trăm năm vậy.

Trong lúc mê man, cô nghe thấy tiếng cửa bị ai đó đẩy ra, sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc càng lúc càng gần, nhưng giờ cô chỉ muốn ngủ, không muốn quan tâm đến điều gì nữa.

Lục Bạc Ngôn cau mày nhìn dáng ngủ lộn xộn rối tung của Tô Giản An , vén chăn bông của cô lên: "Nằm úp sấp xuống đi."

Tô Giản An vội vàng mở to mắt: "Lục Bạc Ngôn? Anh . . . . . Anh vào đây làm gì?"

Lục Bạc Ngôn vặn mở chai thuốc: "Cô cảm thấy tôi vào đây để làm gì hả?"

"Tôi. . . . . ." Tô Giản An nhìn thấy chai thuốc trên tay anh mới tỉnh ngộ, khó khăn gằn từng tiếng rồi nói, "Tôi cảm thấy anh muốn vào bôi thuốc cho tôi. . . . . ."

"Nằm yên đi!"

Tô Giản An không dám suy nghĩ lung tung, ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống, chỉ chốc lát liền cảm giác sự mát lạnh của thuốc bôi trên da, sau đó Lục Bạc Ngôn vươn tay xoa xoa chỗ vết thương cho cô.

Lực anh dùng cũng không mạnh, nhưng phần bị thương thật sự rất đau, cô đau đến mức mười đầu ngón chân co quắp vào nhau, phát ra tiếng kêu nhỏ như mèo con.

"Nhịn một chút." Lục Bạc Ngôn nói, "Chờ một chút nữa sẽ không thấy đau ."

Tô Giản An đã nghẹn một hơi thật lâu, đau đớn cũng không có chút giảm bớt nào, cô nức nở quở trách Lục Bạc Ngôn: "Đồ lừa đảo!"

Lục Bạc Ngôn không còn cách nào khác, đành giảm bớt lực trên tay, Tô Giản An thoải mái "Ưm" một tiếng, chỉ chốc lát, cơn buồn ngủ vừa qua lại ập đến. . . . . .

Anh nhìn thấy Tô Giản An đã ngủ say, cũng dừng lại động tác trên tay, dùng tay đỡ cô rồi ôm lật cô lại ,đổi cho cô một tư thế ngủ thoải mái hơn.

Tô Giản An ngủ đến bất tỉnh nhân sự, lúc bị anh ôm thì hơi giãy dụa một chút, nơi đầy đặn mềm mại nào đó cọ cọ vào tay anh, hô hấp của Lục Bạc Ngôn chợt trở nên nặng nề, anh vội vàng đắp chăn lên cho cô rồi xoay người rời đi.

Ở lại thêm một giây, anh không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa.



Cơn đau nhức phía sau ót đã dịu đi, buổi tối này, Tô Giản An ngủ vô cùng thoải mái.

Ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại đã là mười giờ trưa, Lục Bạc Ngôn đã đến công ty đi làm, thím Lưu và vài người khác đang dọn dẹp vệ sinh ở phòng khách.

"Thiếu phu nhân, " bác Từ chào đón hỏi, "Có muốn tôi hâm nóng bữa sáng giúp cô không?"

"Không cần." Tô Giản An đã hứa sẽ mang cơm trưa đến cho Giang Thiếu Khải , cô vừa xắn tay áo vừa hướng về phía phòng bếp, "Cũng không đói lắm, tôi trực tiếp ăn luôn cơm trưa là được rồi."

Tuy nhiên bữa trưa của cô lại không ăn ở nhà , cô nấu nướng xong sẽ mang đến bệnh viện rồi ăn cùng Giang Thiếu Khải luôn.

"Thật trượng nghĩa." Giang Thiếu Khải uống cạn bát canh trắng đặc sệt , "Không uổng công tôi mạo hiểm cứu cô."

Anh vẫn luôn thèm nhỏ dãi tài nấu ăn của Tô Giản An, lần đầu tiên thưởng thức xong liền tuyên bố sau này sẽ tìm một bà xã biết nấu ăn giống như Tô Giản An vậy.

Tô Giản An múc hết canh trong bình giữ nhiệt cho Giang Thiếu Khải: "Bổ máu , uống nhiều một chút nhé."

Giang Thiếu Khải "canh đến sẽ không từ chối” , vừa uống vừa nói: "Đúng rồi, cô có nghe nói gì không? Kẻ sát nhân bắt cóc chúng ta đã bị thương nặng trong trại giam và gần như sắp chết."

"Loại phạm nhân này không phải là sẽ được giam giữ một mình một phòng sao?" Tô Giản An trố mắt sửng sốt, "Làm sao có thể bị đánh được chứ?"

Giang Thiếu Khải nhún nhún vai: "Chuyện này tôi cũng không biết, buổi sáng nay đội trưởng Nguyệt đến nói với tôi ."

Với loại người giết người biến thái như vậy, bị đánh thành cái dạng gì thì Tô Giản An cũng không cảm thấy thương tiếc, sau khi ăn uống xong xuôi cùng Giang Thiếu Khải xong thì cô lập tức thu dọn xong đồ ăn, Giang Thiếu Khải thấy dáng vẻ của cô liền hỏi: "Giờ phải về nhà rồi sao ?"

"Đi mua đồ ăn, buổi tối tôi nấu canh cá cho anh."

Hai mắt Giang Thiếu Khải lập tức sáng lên: "Vậy chạy nhanh đi đi! Đúng rồi, nhiều mua một chút, Lạc Tiểu Tịch nói không chừng cũng qua đây ăn chực nữa ."

Tô Giản An lái xe đi đến chợ hải sản mua được hai con cá tươi sống, sau khi về nhà liền giao cho đầu bếp xử lý , cô tự tay nấu một nồi canh cá tươi mát, Lạc Tiểu Tịch quả nhiên cũng gọi điện thoại đến bảo cô mang qua bệnh viện nhiều một chút, cô ấy phải tiếp tục chơi chém hoa quả cùng Giang Thiếu Khải.

Lục Bạc Ngôn tan tầm về đến nhà sau 6 giờ, bát canh cá cùng hai món khác đã bốc hơi nóng hổi đặt trên bàn ăn, vừa thấy đã biết là do Tô Giản An làm, lại không thấy bóng dáng Tô Giản An đâu cả.

Bác Từ đi tới: "Thiếu phu nhân đi bệnh viện đưa cơm cho Giang tiên sinh rồi."

"Cả ngày hôm nay cô ấy đều ở nhà?"

Bác Từ mang vẻ mặt khó xử: "Không phải, hôm nay giữa trưa. . . . . . Thiếu phu nhân cũng đi đưa cơm cho Giang tiên sinh."

Nói cách khác, phần lớn thời gian trong ngày hôm nay, cô đều vì Giang Thiếu Khải mà bận rộn.

Lục Bạc Ngôn nới lỏng cà- vạt, nhưng vẫn cảm thấy không được thoải mái, anh dứt khoát tháo luôn cà- vạt xuống rồi đưa cho bác Từ: "Cô ấy có nói lúc nào thì quay lại hay không?"

Bác Từ lắc đầu: "Không có."

Lục Bạc Ngôn nheo mắt lại.

Anh mới là ông xã của cô, nhưng cô không nói không rằng lại chạy qua kia ăn tối với người đàn ông khác.

Có phải vì anh chưa làm ra hành động gì cả, cho nên cô căn bản không ý thức được bọn họ đã là vợ chồng rồi ư?

Hay là cũng giống như lời Thẩm Việt Xuyên nói , người mà cô thích nhiều năm kia, chính là Giang Thiếu Khải?

Tô Giản An cơm nước ở bệnh viện xong lại cùng Lạc Tiểu Tịch đi dạo qua phố đi bộ gần đó, cho nên mãi đến khuya mới trở về, bác Từ cùng nhóm người làm đều đã đi ngủ cả rồi , nhưng cô không nghĩ tới Lục Bạc Ngôn sẽ đứng ở cửa chờ cô.

Anh vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi và quần tây đi làm lúc sáng, sắc mặt lạnh lùng và nặng nề , cô không hiểu sao lại cảm thấy bất an: "Lục Bạc Ngôn, anh. . . . . . anh đứng ở cửa làm gì thế?"

"Vì sao muộn như vậy rồi mới trở về?" Lục Bạc Ngôn nhìn nhìn thời gian, hơn mười một giờ rồi , "Giang Thiếu Khải cần cô ở bên cạnh đến giờ này?"

"Tôi. . . . . ."

Không đợi Tô Giản An thốt ra từ thứ hai, Lục Bạc Ngôn đột nhiên vươn tay kéo cô rồi đẩy cô ép vào bức tường phía sau anh . . . . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương