Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu
-
Chương 48: Mạo Hiểm Lớn Nhất Là Mất Đi Cô
New York, Mĩ.
Lục Bạc Ngôn xem bản thân như máy móc, không ngừng xử lý công việc, Thẩm Việt Xuyên là trợ lý đặc biệt, đành phải xem mình cũng không phải con người, đồng hành cùng Boss.
Thật vất vả mới có thời gian uống cà phê, anh lấy ra di động xem tin tức, muốn nhìn một chút # Hàn Nhược Hi và Lục Bạc Ngôn ở khách sạn triền miên 4 giờ # bây giờ đã thế nào , lại phát hiện tin tức đứng đầu không phải cái này , mà là ——
"Ôi trời!"
Thẩm Việt Xuyên đã lâu rồi không hoảng sợ tới vậy , vội vàng trở lại văn phòng ném điện thoại cho Lục Bạc Ngôn: "Xem tin tức!"
Lục Bạc Ngôn tưởng chuyện vớ vẩn gì, tùy ý nhìn lướt qua, lại thấy ảnh của Tô Giản An .
Cô ấy bị trói trên ghế, rõ ràng là đã ngất xỉu, đầu nghiêng sang một bên, trên má có một con dao sáng quắc, bức ảnh kèm theo một dòng chữ: 12 giờ trưa ngày mai, truyền hình trực tiếp tách rời cô gái xinh đẹp này, chào mừng người xem.
Lục Bạc Ngôn đột ngột đứng lên, động tác quá lớn, cho nên thất cả đồ vật linh kiện máy tính đều rơi vỡ xuống đất.
Tay anh mắt chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, đôi mắt nheo lại như sắp nổi bão.
Thẩm Việt Xuyên đã lâu không thấy Lục Bạc Ngôn trông khủng bố như vậy , cẩn thận hỏi: "Làm sao bây giờ? Hung thủ biến thái này so với Tô Hồng Viễn còn khủng bố hơn."
"Bảo Uông Dương có mặt ở sân bay sau 30 phút."
Câu nói kết thúc, Lục Bạc Ngôn biến mất khỏi văn phòng, Thẩm Việt Xuyên còn chưa hoàn toàn phản ứng lại.
Uông Dương là phi công máy bay tư nhân của Lục Bạc Ngôn , bảo Uông Dương đến sân bay. . . . . . Lục Bạc Ngôn phải về nước ?
Nhưng mà hợp đồng sắp được ký kết , Lục Thị sắp có thể chinh phục thị trường Bắc Mỹ , giờ cậu ta trở về, tổn thất chưa nói đến, công sức của bọn họ biết bao ngày cũng đổ sông đổ biển.
Nhưng mà so với an nguy của Tô Giản An , Thẩm Việt Xuyên xác định Lục Bạc Ngôn căn bản thèm để ý tới mấy cái kia.
Anh đành phải gọi cho Uông Dương để anh ta có mặt ở sân bay trong vòng 30 phút, nếu không đừng bao giờ về nước nữa .
Mà lúc này trong nước, từ ngoài đời đến internet đều đang sục sôi.
Rạng sáng , đột nhiên có người phát tán lên mạng thông tin sẽ phát trực tiếp cảnh xẻ thân của một cô gái, kèm theo đó là bức ảnh
Rất nhiều người chú ý tới , mới đầu ai cũng nghĩ là người đăng bài nói đùa, vừa thấy định vị: Phòng 502, toàn nhà 16, khu Điền An.
Nơi xảy ra án mạng đầu tiên!
Ngay sau đó, có người nhanh chóng nhận ra người trong bức ảnh là Tô Giản An, hơn nữa cộng với việc cảnh sát điều động khẩn cấp, bọn họ rốt cục tin tưởng đây là sự thật. Tô Giản An rơi tay kẻ sát nhân biến thái.
Có người nói đùa trên mạng: Không phải kẻ sát nhân này là fan của Hàn Nhược Hi chứ?
Cảnh sát nhanh chóng công bố tin tức, hung thủ đả thương và bắt cóc hai người, một là Tô Giản An, người còn lại là Giang Thiếu Khải.
Hai người kia, một đại thiếu gia danh gia vọng tộc nhà họ Giang, một là vợ mới cưới của Lục Bạc Ngôn, cũng không phải là nhân vật đơn giản, vì thế rất nhiều người đã canh giữ máy tính cả đêm, tài khoản tuyên bố sẽ phát sóng trực tiếp cảnh phay thây Tô Giản An, lượt theo dõi từ 0 tăng lên mấy vạn, vẫn đang không ngừng tăng lên. . . . . .
Vô số người đều đang chờ xem Tô Giản An có thật sự sẽ bị tàn nhẫn sát hại, thậm chí có người còn tỏ vẻ sùng bái hung thủ, cảm thấy đối phương dùng loại phương pháp này loại trừ Tô Giản An, đem Lục Bạc Ngôn trả lại cho Hàn Nhược Hi quả thực rất hợp lý.
Mới sáng sớm, toàn bộ thành phố rơi vào khủng hoảng, toàn bộ khu Điền An đèn đuốc sáng trưng. Có hàng chục xe cảnh sát đậu ở tầng dưới của tòa nhà số 16, bao gồm cả cảnh sát bình thường có súng và cảnh sát đặc nhiệm được vũ trang đầy đủ.
Đội trưởng Yến nhận được tin báo liền cấp tốc chạy đến, cúi đầu thương lượng phương án cứu viện. Đội trưởng Yến không ngừng chảy mồ hôi, Tô Giản An cùng Giang Thiếu Khải đều thuộc quyền chỉ huy của anh ta, tất nhiên không hy vọng bọn họ gặp chuyện không may.
Cục trưởng lại càng lo lắng, Giang Thiếu Khải đến cục cảnh sát báo danh ngày đầu tiên, cha anh ta đã đánh tiếng, Tô Giản An lại không cần phải nói, hiện tại hai người kia đều xảy ra chuyện, dù là vì họ hay vì an toàn của thành phố, đều phải bắt được tên hung thủ.
Sự bất an bao trùm toàn bộ khu Điền An, nhưng Tô Giản An cùng Giang Thiếu Khải đều không có cảm giác.
Sau khi Tô Giản An ngất xỉu, Giang Thiếu Khải không bao lâu cũng bị đánh đến hôn mê, hai người bị trói trên ghế , thẳng đến rạng sáng mới lần lượt tỉnh lại.
Bọn họ bị nhốt trong một căn phòng, kéo kín rèm, căn phòng trở nên tối om.
Giang Thiếu Khải vùng vẫy một chút, phát hiện không có khả năng tháo dây ra, liền nở nụ cười: ""Khi còn bé, tôi đã bị kẻ gian bắt cóc tống tiền bố tôi. Bây giờ tôi đã bị một tên sát nhân biến thái bắt cóc. Cả đời này, tôi đã không sống uổng phí."
Ót Tô Giản An còn đau nhức , nói chuyện rất tốn sức: "Giang Thiếu Khải, đêm qua sao anh lại đến?"
"Đội trưởng Yến nói cô một mình đến hiện trường vụ án, lo lắng cô sẽ sợ hãi, nên tới tìm cô ." Giang Thiếu Khải hối hận thở dài, "Không nghĩ tới gặp phải tên khốn kia . Tôi bình thường theo huấn luyện với đội cảnh sát hình sự , cho dù không thể đánh tên khốn kia nằm úp sấp, ít nhất cũng có thể để cô chạy trốn được."
Sau hồi lâu Tô Giản An mới nói: "Giang Thiếu Khải, thật xin lỗi. Anh không đến tìm tôi, sẽ không sẽ bị bắt cóc."
"Cô không cần xin lỗi anh ta.” Giọng của tên sát nhân từ trong góc truyền ra “Tôi không có hứng thú với đàn ông và sẽ không động tới anh ta”.
Giang Thiếu Khải theo tiếng động, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng tên sát nhân: "Mày mẹ nó muốn làm gì?"
Đối phương cười cười: "Mày không phải thích cô gái kia chứ?"
"Tao thích con gái cũng là bình thường." Giang Thiếu Khải bị trói ngồi như một chú, "Nhưng mày, có thể đừng biến thái vậy không?"
"Ngày hôm qua mày tiến vào, thấy cô gái kia đã chết như thế nào ?" Sát nhân đi tới trước mặt Giang Thiếu Khải, bắt lấy cằm Tô Giản An "Giữa trưa nay, cô ta cũng sẽ biến thành dáng vẻ kia. Mày cảm thấy tao biến thái đúng không? Tao sẽ để mày thưởng thức toàn bộ quá trình và cư dân mạng cũng cùng xem."
"Thả cô ấy ra!" Giang Thiếu Khải đạp qua "Mày còn là đàn ông không?"
Hung thủ cũng không bị ảnh hưởng, hung hăng giẫm thật mạnh vào chân Giang Thiếu Khải, dùng sức nghiền: Giang Thiếu Khải đau đến muốn chửi thề, lại = cắn răng nhịn xuống : "Mày nếu ở thành phố A, cũng biết tới Lục Bạc Ngôn. Cô ấy là vợ của Lục Bạc Ngôn, động vào cô ấy, mày nghĩ còn có thể sống sót sao?"
"Lúc bắt cóc chúng mày, tao đã không nghĩ sẽ sống sót ." Đối phương sờ mặt Tô Giản An "Cho cô cũng khá may mắn, ít nhất, tôi sẽ chết cùng cô ."
Giang Thiếu Khải nhận định bên này biến thái hoàn toàn từ tâm lý đến sinh lý, chỉ có thể đem hy vọng gửi gắm vào nhóm người Đội trưởng Yến, anh nhìn Tô Giản An liếc mắt một cái: "Đừng sợ."
Tô Giản An hiểu ý Giang Thiếu Khải, phía sau ót cũng dần bớt đau, gật gật đầu.
Hung thủ nghe bọn họ nói thì cười ha ha: "Cửa lớn và cửa sổ, tôi đều trang bị bom, cảnh sát mạnh mẽ vào, khó đảm bảo bọn họ còn có thể còn sống trở về. Hơn nữa, tôi đã cảnh cáo một khi nghe được tiếng nổ mạnh, sẽ giết chết hai người, bọn họ ngoan một chút, Giang Thiếu Khải còn có thể sống sót trở về."
"Người anh muốn là tôi " Tô Giản An hỏi, "Vì sao không để Giang Thiếu Khải đi? Tôi đánh không lại anh, nhưng anh ấy là nam thì rất khó nói. Thả anh ấy đi, anh không cần đề phòng, có thể tập trung phanh thây tôi ."
"Tô Giản An!" Giang Thiếu Khải hổn hển, "Cô câm miệng!"
Lúc này, sao anh có thể bỏ lại Tô Giản An và đi một mình? Bọn họ tốt xấu gì cũng là một nhóm thí nghiệm 6 năm, một năm làm đồng nghiệp?
"Tôi thiếu chút nữa đã bị cảm động ." Gã đàn ông vỗ tay, đi đến trước mặt Tô Giản An cúi người tới gần cô, "Nhưng tôi sẽ không thả anh ta đi, tôi còn muốn anh ta là khán giả có mặt tại hiện trường duy nhất trong buổi phát sóng trực tiếp của tôi. Về phần cô, im lặng chờ đến 12 giờ là được rồi."
Tô Giản An không nói chuyện, nhìn nhìn thời gian, đã hơn 9 giờ.
Còn hơn hai giờ, cô hoặc là sống sót, hoặc là biến thành cô gái thứ ba bị cắt xẻo bởi tên sát nhân biến thái.
Tự dưng ,khuôn mặt Lục Bạc Ngôn lại hiện lên trong tâm trí cô.
Anh đã biết rồi sao?
Có chút lo lắng nào cho cô không?
Cô không biết, chuyện duy nhất có thể xác định , là Tô Diệc Thừa khẳng định lo lắng muốn chết, cô cười cười: "Giang Thiếu Khải, nếu hôm nay tôi thật sự chết, anh giúp tôi nói với anh trai, đừng quá khổ sở, tôi chỉ đi trước tìm mẹ mà thôi ."
"Không có gì nói với Lục Bạc Ngôn?" Giang Thiếu Khải hỏi.
Có.
Có một câu, Tô Giản An vẫn luôn muốn nói cho Lục Bạc Ngôn, suy nghĩ mười mấy năm .
Hiện tại, đã không cần phải nói .
"Còn tôi thì sao?" Giang Thiếu Khải quay đầu nhìn cô, "Đối với tôi cũng không có gì để nói?"
"Cám ơn anh." Tô Giản An cười cười, "Lúc học đại học hay ở Mĩ, anh đã giúp tôi không ít. Giang Thiếu Khải, thật sự cám ơn anh."
Giang Thiếu Khải che dấu động tác nhỏ sau lưng, cũng cười cười: "Cám ơn cái đầu cô!"
Anh lặng lẽ cho Tô Giản An một ánh mắt.
Tô Giản An ăn ý chú ý tới động tác của Giang Thiếu Khải, che dấu đáy lòng không yên, tiếp tục cùng Giang Thiếu Khải tán gẫu mấy chuyện không đâu, để đánh lạc hướng sự chú ý của kẻ sát nhân.
Người đàn ông đang ngồi trong góc với khẩu súng, phần lớn sự chú ý của anh ta đều là động tĩnh bên ngoài cửa, nghe Tô Giản An cùng Giang Thiếu Khải tán gẫu đều là mấy chuyện vớ vẩn, cũng không để ý bọn họ.
Đây là những gì Giang Thiếu Khải muốn, anh cười tủm tỉm nhìn Tô Giản An tiếp tục nói nhảm: "Cô nói xem, Lục Bạc Ngôn hiện tại đang làm gì?"
Tô Giản An sửng sốt: "Tôi cũng không có thiên lý nhãn có thể nhìn đến nước Mĩ, sao biết được?"
Giang Thiếu Khải giật giật lông mày —— chuyện đã nháo rất lớn , Lục Bạc Ngôn. . . . . . Không nhất định ở Mĩ đâu.
Lục Bạc Ngôn ở trên máy bay.
Uông Dương nói cho anh, nhanh nhất phải 11 giờ mới có thể trở lại thành phố A.
Hiện tại là 10 giờ, Tô Giản An cùng Giang Thiếu Khải vẫn bị nhốt ở hiện trường vụ án, cảnh sát tìm không ra điểm đột phá nào để đi vào cứu người, người của anh cũng không tiện hành động.
Mọi người đều cảm thấy Tô Giản An không tránh khỏi kiếp này, vô số người trên internet đang chờ trực tiếp.
Lục Bạc Ngôn đã liên tục vài ngày không nghỉ ngơi, mặt mày mệt mỏi, nhưng anh không thể nghỉ ngơi, mấy lần suy nghĩ muốn đấu tranh, cho dù thân phận có bị bại lộ.
Cuối cùng anh vẫn liên hệ với Mục Tư Tước.
"Không được!" Mục Tư Tước cự tuyệt , "Để họ đến cứu Giản An cũng được, nhưng chờ đợi cậu là một thảm họa lớn hơn . Không đến thời khắc cuối cùng, tôi sẽ không cho cậu mạo hiểm. Giản An rất thông minh, thằng nhóc họ Giang kia tuy là công tử bột nhưng cũng không phải đèn cạn dầu, cảnh sát không có biện pháp cứu bọn họ, nói không chừng họ cũng có thể tự cứu mình thì sao?"
"Tôi không muốn cô ấy bị thương."
"Tôi biết." Mục Tư Tước cuối cùng vẫn nhường một bước, "Tôi đồng ý với cậu, phái bọn họ qua đợi mệnh, nếu phút cuối vẫn không được, bọn họ nhất định sẽ vào cứu người. Nhưng trước đó, cậu không được mạo hiểm! Đó cũng là vì suy nghĩ cho cô ấy!"
Lục Bạc Ngôn cúp điện thoại, uống cạn ly cà phê trước mặt, căn dặn Uông Dương trực tiếp về cục thành phố, nơi đó đường băng máy bay. Xuống ở sân bay phía ngoại ô mất quá nhiều thời gian để đến khu Điền An.
"Vâng!"
Uông Dương liên hệ với bên kia.
Hơn mười một giờ, một chiếc máy bay tư nhân từ từ đáp xuống đường băng trong cục thành phố, chiếc máy bay tư nhân màu trắng đậu phía trên vài chiếc trực thăng cảnh sát màu đen, có chút phạm luật.
Lái xe đã tới sẵn chờ Lục Bạc Ngôn , anh vừa xuống máy bay liền phi lên xe, chạy thẳng tới khu Điền An.
Mục Tư Tước bảo anh không cần mạo hiểm.
Nhưng với anh, mất đi Tô Giản An mới là rủi ro duy nhất anh không thể chấp nhận nổi.
Lục Bạc Ngôn xem bản thân như máy móc, không ngừng xử lý công việc, Thẩm Việt Xuyên là trợ lý đặc biệt, đành phải xem mình cũng không phải con người, đồng hành cùng Boss.
Thật vất vả mới có thời gian uống cà phê, anh lấy ra di động xem tin tức, muốn nhìn một chút # Hàn Nhược Hi và Lục Bạc Ngôn ở khách sạn triền miên 4 giờ # bây giờ đã thế nào , lại phát hiện tin tức đứng đầu không phải cái này , mà là ——
"Ôi trời!"
Thẩm Việt Xuyên đã lâu rồi không hoảng sợ tới vậy , vội vàng trở lại văn phòng ném điện thoại cho Lục Bạc Ngôn: "Xem tin tức!"
Lục Bạc Ngôn tưởng chuyện vớ vẩn gì, tùy ý nhìn lướt qua, lại thấy ảnh của Tô Giản An .
Cô ấy bị trói trên ghế, rõ ràng là đã ngất xỉu, đầu nghiêng sang một bên, trên má có một con dao sáng quắc, bức ảnh kèm theo một dòng chữ: 12 giờ trưa ngày mai, truyền hình trực tiếp tách rời cô gái xinh đẹp này, chào mừng người xem.
Lục Bạc Ngôn đột ngột đứng lên, động tác quá lớn, cho nên thất cả đồ vật linh kiện máy tính đều rơi vỡ xuống đất.
Tay anh mắt chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, đôi mắt nheo lại như sắp nổi bão.
Thẩm Việt Xuyên đã lâu không thấy Lục Bạc Ngôn trông khủng bố như vậy , cẩn thận hỏi: "Làm sao bây giờ? Hung thủ biến thái này so với Tô Hồng Viễn còn khủng bố hơn."
"Bảo Uông Dương có mặt ở sân bay sau 30 phút."
Câu nói kết thúc, Lục Bạc Ngôn biến mất khỏi văn phòng, Thẩm Việt Xuyên còn chưa hoàn toàn phản ứng lại.
Uông Dương là phi công máy bay tư nhân của Lục Bạc Ngôn , bảo Uông Dương đến sân bay. . . . . . Lục Bạc Ngôn phải về nước ?
Nhưng mà hợp đồng sắp được ký kết , Lục Thị sắp có thể chinh phục thị trường Bắc Mỹ , giờ cậu ta trở về, tổn thất chưa nói đến, công sức của bọn họ biết bao ngày cũng đổ sông đổ biển.
Nhưng mà so với an nguy của Tô Giản An , Thẩm Việt Xuyên xác định Lục Bạc Ngôn căn bản thèm để ý tới mấy cái kia.
Anh đành phải gọi cho Uông Dương để anh ta có mặt ở sân bay trong vòng 30 phút, nếu không đừng bao giờ về nước nữa .
Mà lúc này trong nước, từ ngoài đời đến internet đều đang sục sôi.
Rạng sáng , đột nhiên có người phát tán lên mạng thông tin sẽ phát trực tiếp cảnh xẻ thân của một cô gái, kèm theo đó là bức ảnh
Rất nhiều người chú ý tới , mới đầu ai cũng nghĩ là người đăng bài nói đùa, vừa thấy định vị: Phòng 502, toàn nhà 16, khu Điền An.
Nơi xảy ra án mạng đầu tiên!
Ngay sau đó, có người nhanh chóng nhận ra người trong bức ảnh là Tô Giản An, hơn nữa cộng với việc cảnh sát điều động khẩn cấp, bọn họ rốt cục tin tưởng đây là sự thật. Tô Giản An rơi tay kẻ sát nhân biến thái.
Có người nói đùa trên mạng: Không phải kẻ sát nhân này là fan của Hàn Nhược Hi chứ?
Cảnh sát nhanh chóng công bố tin tức, hung thủ đả thương và bắt cóc hai người, một là Tô Giản An, người còn lại là Giang Thiếu Khải.
Hai người kia, một đại thiếu gia danh gia vọng tộc nhà họ Giang, một là vợ mới cưới của Lục Bạc Ngôn, cũng không phải là nhân vật đơn giản, vì thế rất nhiều người đã canh giữ máy tính cả đêm, tài khoản tuyên bố sẽ phát sóng trực tiếp cảnh phay thây Tô Giản An, lượt theo dõi từ 0 tăng lên mấy vạn, vẫn đang không ngừng tăng lên. . . . . .
Vô số người đều đang chờ xem Tô Giản An có thật sự sẽ bị tàn nhẫn sát hại, thậm chí có người còn tỏ vẻ sùng bái hung thủ, cảm thấy đối phương dùng loại phương pháp này loại trừ Tô Giản An, đem Lục Bạc Ngôn trả lại cho Hàn Nhược Hi quả thực rất hợp lý.
Mới sáng sớm, toàn bộ thành phố rơi vào khủng hoảng, toàn bộ khu Điền An đèn đuốc sáng trưng. Có hàng chục xe cảnh sát đậu ở tầng dưới của tòa nhà số 16, bao gồm cả cảnh sát bình thường có súng và cảnh sát đặc nhiệm được vũ trang đầy đủ.
Đội trưởng Yến nhận được tin báo liền cấp tốc chạy đến, cúi đầu thương lượng phương án cứu viện. Đội trưởng Yến không ngừng chảy mồ hôi, Tô Giản An cùng Giang Thiếu Khải đều thuộc quyền chỉ huy của anh ta, tất nhiên không hy vọng bọn họ gặp chuyện không may.
Cục trưởng lại càng lo lắng, Giang Thiếu Khải đến cục cảnh sát báo danh ngày đầu tiên, cha anh ta đã đánh tiếng, Tô Giản An lại không cần phải nói, hiện tại hai người kia đều xảy ra chuyện, dù là vì họ hay vì an toàn của thành phố, đều phải bắt được tên hung thủ.
Sự bất an bao trùm toàn bộ khu Điền An, nhưng Tô Giản An cùng Giang Thiếu Khải đều không có cảm giác.
Sau khi Tô Giản An ngất xỉu, Giang Thiếu Khải không bao lâu cũng bị đánh đến hôn mê, hai người bị trói trên ghế , thẳng đến rạng sáng mới lần lượt tỉnh lại.
Bọn họ bị nhốt trong một căn phòng, kéo kín rèm, căn phòng trở nên tối om.
Giang Thiếu Khải vùng vẫy một chút, phát hiện không có khả năng tháo dây ra, liền nở nụ cười: ""Khi còn bé, tôi đã bị kẻ gian bắt cóc tống tiền bố tôi. Bây giờ tôi đã bị một tên sát nhân biến thái bắt cóc. Cả đời này, tôi đã không sống uổng phí."
Ót Tô Giản An còn đau nhức , nói chuyện rất tốn sức: "Giang Thiếu Khải, đêm qua sao anh lại đến?"
"Đội trưởng Yến nói cô một mình đến hiện trường vụ án, lo lắng cô sẽ sợ hãi, nên tới tìm cô ." Giang Thiếu Khải hối hận thở dài, "Không nghĩ tới gặp phải tên khốn kia . Tôi bình thường theo huấn luyện với đội cảnh sát hình sự , cho dù không thể đánh tên khốn kia nằm úp sấp, ít nhất cũng có thể để cô chạy trốn được."
Sau hồi lâu Tô Giản An mới nói: "Giang Thiếu Khải, thật xin lỗi. Anh không đến tìm tôi, sẽ không sẽ bị bắt cóc."
"Cô không cần xin lỗi anh ta.” Giọng của tên sát nhân từ trong góc truyền ra “Tôi không có hứng thú với đàn ông và sẽ không động tới anh ta”.
Giang Thiếu Khải theo tiếng động, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng tên sát nhân: "Mày mẹ nó muốn làm gì?"
Đối phương cười cười: "Mày không phải thích cô gái kia chứ?"
"Tao thích con gái cũng là bình thường." Giang Thiếu Khải bị trói ngồi như một chú, "Nhưng mày, có thể đừng biến thái vậy không?"
"Ngày hôm qua mày tiến vào, thấy cô gái kia đã chết như thế nào ?" Sát nhân đi tới trước mặt Giang Thiếu Khải, bắt lấy cằm Tô Giản An "Giữa trưa nay, cô ta cũng sẽ biến thành dáng vẻ kia. Mày cảm thấy tao biến thái đúng không? Tao sẽ để mày thưởng thức toàn bộ quá trình và cư dân mạng cũng cùng xem."
"Thả cô ấy ra!" Giang Thiếu Khải đạp qua "Mày còn là đàn ông không?"
Hung thủ cũng không bị ảnh hưởng, hung hăng giẫm thật mạnh vào chân Giang Thiếu Khải, dùng sức nghiền: Giang Thiếu Khải đau đến muốn chửi thề, lại = cắn răng nhịn xuống : "Mày nếu ở thành phố A, cũng biết tới Lục Bạc Ngôn. Cô ấy là vợ của Lục Bạc Ngôn, động vào cô ấy, mày nghĩ còn có thể sống sót sao?"
"Lúc bắt cóc chúng mày, tao đã không nghĩ sẽ sống sót ." Đối phương sờ mặt Tô Giản An "Cho cô cũng khá may mắn, ít nhất, tôi sẽ chết cùng cô ."
Giang Thiếu Khải nhận định bên này biến thái hoàn toàn từ tâm lý đến sinh lý, chỉ có thể đem hy vọng gửi gắm vào nhóm người Đội trưởng Yến, anh nhìn Tô Giản An liếc mắt một cái: "Đừng sợ."
Tô Giản An hiểu ý Giang Thiếu Khải, phía sau ót cũng dần bớt đau, gật gật đầu.
Hung thủ nghe bọn họ nói thì cười ha ha: "Cửa lớn và cửa sổ, tôi đều trang bị bom, cảnh sát mạnh mẽ vào, khó đảm bảo bọn họ còn có thể còn sống trở về. Hơn nữa, tôi đã cảnh cáo một khi nghe được tiếng nổ mạnh, sẽ giết chết hai người, bọn họ ngoan một chút, Giang Thiếu Khải còn có thể sống sót trở về."
"Người anh muốn là tôi " Tô Giản An hỏi, "Vì sao không để Giang Thiếu Khải đi? Tôi đánh không lại anh, nhưng anh ấy là nam thì rất khó nói. Thả anh ấy đi, anh không cần đề phòng, có thể tập trung phanh thây tôi ."
"Tô Giản An!" Giang Thiếu Khải hổn hển, "Cô câm miệng!"
Lúc này, sao anh có thể bỏ lại Tô Giản An và đi một mình? Bọn họ tốt xấu gì cũng là một nhóm thí nghiệm 6 năm, một năm làm đồng nghiệp?
"Tôi thiếu chút nữa đã bị cảm động ." Gã đàn ông vỗ tay, đi đến trước mặt Tô Giản An cúi người tới gần cô, "Nhưng tôi sẽ không thả anh ta đi, tôi còn muốn anh ta là khán giả có mặt tại hiện trường duy nhất trong buổi phát sóng trực tiếp của tôi. Về phần cô, im lặng chờ đến 12 giờ là được rồi."
Tô Giản An không nói chuyện, nhìn nhìn thời gian, đã hơn 9 giờ.
Còn hơn hai giờ, cô hoặc là sống sót, hoặc là biến thành cô gái thứ ba bị cắt xẻo bởi tên sát nhân biến thái.
Tự dưng ,khuôn mặt Lục Bạc Ngôn lại hiện lên trong tâm trí cô.
Anh đã biết rồi sao?
Có chút lo lắng nào cho cô không?
Cô không biết, chuyện duy nhất có thể xác định , là Tô Diệc Thừa khẳng định lo lắng muốn chết, cô cười cười: "Giang Thiếu Khải, nếu hôm nay tôi thật sự chết, anh giúp tôi nói với anh trai, đừng quá khổ sở, tôi chỉ đi trước tìm mẹ mà thôi ."
"Không có gì nói với Lục Bạc Ngôn?" Giang Thiếu Khải hỏi.
Có.
Có một câu, Tô Giản An vẫn luôn muốn nói cho Lục Bạc Ngôn, suy nghĩ mười mấy năm .
Hiện tại, đã không cần phải nói .
"Còn tôi thì sao?" Giang Thiếu Khải quay đầu nhìn cô, "Đối với tôi cũng không có gì để nói?"
"Cám ơn anh." Tô Giản An cười cười, "Lúc học đại học hay ở Mĩ, anh đã giúp tôi không ít. Giang Thiếu Khải, thật sự cám ơn anh."
Giang Thiếu Khải che dấu động tác nhỏ sau lưng, cũng cười cười: "Cám ơn cái đầu cô!"
Anh lặng lẽ cho Tô Giản An một ánh mắt.
Tô Giản An ăn ý chú ý tới động tác của Giang Thiếu Khải, che dấu đáy lòng không yên, tiếp tục cùng Giang Thiếu Khải tán gẫu mấy chuyện không đâu, để đánh lạc hướng sự chú ý của kẻ sát nhân.
Người đàn ông đang ngồi trong góc với khẩu súng, phần lớn sự chú ý của anh ta đều là động tĩnh bên ngoài cửa, nghe Tô Giản An cùng Giang Thiếu Khải tán gẫu đều là mấy chuyện vớ vẩn, cũng không để ý bọn họ.
Đây là những gì Giang Thiếu Khải muốn, anh cười tủm tỉm nhìn Tô Giản An tiếp tục nói nhảm: "Cô nói xem, Lục Bạc Ngôn hiện tại đang làm gì?"
Tô Giản An sửng sốt: "Tôi cũng không có thiên lý nhãn có thể nhìn đến nước Mĩ, sao biết được?"
Giang Thiếu Khải giật giật lông mày —— chuyện đã nháo rất lớn , Lục Bạc Ngôn. . . . . . Không nhất định ở Mĩ đâu.
Lục Bạc Ngôn ở trên máy bay.
Uông Dương nói cho anh, nhanh nhất phải 11 giờ mới có thể trở lại thành phố A.
Hiện tại là 10 giờ, Tô Giản An cùng Giang Thiếu Khải vẫn bị nhốt ở hiện trường vụ án, cảnh sát tìm không ra điểm đột phá nào để đi vào cứu người, người của anh cũng không tiện hành động.
Mọi người đều cảm thấy Tô Giản An không tránh khỏi kiếp này, vô số người trên internet đang chờ trực tiếp.
Lục Bạc Ngôn đã liên tục vài ngày không nghỉ ngơi, mặt mày mệt mỏi, nhưng anh không thể nghỉ ngơi, mấy lần suy nghĩ muốn đấu tranh, cho dù thân phận có bị bại lộ.
Cuối cùng anh vẫn liên hệ với Mục Tư Tước.
"Không được!" Mục Tư Tước cự tuyệt , "Để họ đến cứu Giản An cũng được, nhưng chờ đợi cậu là một thảm họa lớn hơn . Không đến thời khắc cuối cùng, tôi sẽ không cho cậu mạo hiểm. Giản An rất thông minh, thằng nhóc họ Giang kia tuy là công tử bột nhưng cũng không phải đèn cạn dầu, cảnh sát không có biện pháp cứu bọn họ, nói không chừng họ cũng có thể tự cứu mình thì sao?"
"Tôi không muốn cô ấy bị thương."
"Tôi biết." Mục Tư Tước cuối cùng vẫn nhường một bước, "Tôi đồng ý với cậu, phái bọn họ qua đợi mệnh, nếu phút cuối vẫn không được, bọn họ nhất định sẽ vào cứu người. Nhưng trước đó, cậu không được mạo hiểm! Đó cũng là vì suy nghĩ cho cô ấy!"
Lục Bạc Ngôn cúp điện thoại, uống cạn ly cà phê trước mặt, căn dặn Uông Dương trực tiếp về cục thành phố, nơi đó đường băng máy bay. Xuống ở sân bay phía ngoại ô mất quá nhiều thời gian để đến khu Điền An.
"Vâng!"
Uông Dương liên hệ với bên kia.
Hơn mười một giờ, một chiếc máy bay tư nhân từ từ đáp xuống đường băng trong cục thành phố, chiếc máy bay tư nhân màu trắng đậu phía trên vài chiếc trực thăng cảnh sát màu đen, có chút phạm luật.
Lái xe đã tới sẵn chờ Lục Bạc Ngôn , anh vừa xuống máy bay liền phi lên xe, chạy thẳng tới khu Điền An.
Mục Tư Tước bảo anh không cần mạo hiểm.
Nhưng với anh, mất đi Tô Giản An mới là rủi ro duy nhất anh không thể chấp nhận nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook