Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu
-
Chương 46: Lục Bạc Ngôn Hàn Nhược Hi gặp gỡ bí mật?
Ngày đó trong cuộc thi người mẫu của đài truyền hình Hoa Nam, Lạc Tiểu Tịch vinh quang đoạt được giải quán quân.
Nhưng vì giải quán quân này, cô khiến cha mình tức giận thiếu chút nữa nhập viện, lão cha lập tức cắt hết viện trợ của con gái, ngay cả mẹ cô luôn cưng chiều con gái cũng không có cách.
Lý do?
Cha cô cảm thấy cô mặc như vậy trên TV là bại hoại nề nếp gia đình, yêu cầu cô lập tức ném cái gải quán quân kia, trở về làm việc ở công ty.
"Không trở về! Con không muốn ngoan ngoãn mặc đồ công sở làm việc ngày 9 tiếng , tuần 5 ngày."
Lạc Tiểu Tịch ngoan cố từ chối cha mình, hoàn toàn không để ý đến chuyện không có sinh hoạt phí, nhốt mình trong căn hộ nhỏ chờ công ty liên hệ lại.
Cô đoạt giải quán quân, khẳng định sẽ có rất nhiều công ty tìm đến muốn ký hợp đồng, tương lai cô nhất định sẽ trở thành một siêu mẫu quốc tế.
Tô Giản An khuyên Lạc Tiểu Tịch đừng tiến vào giới giải trí, rất hỗn loạn, nhưng Lạc Tiểu Tịch quyết tâm nói: "Tôi phải tỏa sáng cho Tô Diệc Thừa xem! Những người chắn đường tôi sẽ phải chết!"
Tô Giản An đã sớm dự đoán được Lạc Tiểu Tịch sẽ không thỏa hiệp dễ dàng, đem mang đến bốn vạn tiền mặt đặt trên bàn: "Tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi ."
Lạc Tiểu Tịch bị cắt tiền sinh hoạt, đang lo không biết vay tiền ở đâu, thấy sấp tiền màu hồng nhạt, hai mắt lập tức sáng lên , cô dùng sức ôm Tô Giản An: "Chị đây nếu nổi tiếng nhất định không quên cậu đâu. A, Lục Boss nhà cậu còn chưa về sao?"
Tô Giản An: "Hai ngày nữa."
"Chậc, chậc, nhớ rõ như vậy." Lạc Tiểu Tịch ái muội chọc chọc vào vai Tô Giản An "Có phải rất mong anh ta nhanh trở về không?"
"Hừ, có nghĩ ."
Tô Giản An gật đầu như Lạc Tiểu Tịch mong muốn.
Câu nói kia của Lục Bạc Ngôn cô vẫn nhớ rõ, chờ anh trở về, sẽ đưa cho cô cái gì đó cô.
Cô đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra Lục Bạc Ngôn sẽ mang về cái cái gì, rất chờ mong, đương nhiên muốn Lục Bạc Ngôn nhanh trở về.
Lạc Tiểu Tịch"Ừm" một tiếng, di chuyển ngón tay: "Tôi bấm đốt ngón tay tính toán, Tô Giản An, cậu đừng yêu bằng sự đồng cảm !"
Tô Giản An cố để bản thân cười, đôi mắt trong sốt trở nên có hồn hơn bình thường: "Cho tôi bộ áo ngủ, đêm nay ngủ với cậu."
Không biết có phải bởi ngày nghĩ đêm mơ hay không, Tô Giản An đã mơ thấy Lục Bạc Ngôn.
Anh như bình thường đi làm về, một thân tây trang, có chút mỏi mệt xuất hiện trước cửa nhà.
Cô đột nhiên hưng phấn, không quan tâm gì khác mà nhìn Lục Bạc Ngôn, chờ anh mang đồ đến cho cô.
Lục Bạc Ngôn sờ sờ tóc cô: "Lâu như vậy không gặp, bà Lục, sao không ôm tôi một chút?"
"Vậy để xem đồ anh mang về cho bà Lục đó đủ bất ngờ hay không đã!" Cô quấn lấy Lục Bạc Ngôn, "Rốt cuộc mang về cái gì, mau cho tôi xem."
Lục Bạc Ngôn vươn tay, mắt thấy bí mật sắp bại lộ, hai má đột nhiên đau nhức, cô tỉnh lại từ trong mộng.
"Cậu sắp muộn làm rồi !" Lạc Tiểu Tịch vừa véo và tai và mặt cô bạn vừa rống."Ở trong mộng cười ngọt như vậy, có phải mơ về Lục Boss nhà các cậu không?"
Thật đúng vậy.
Nhưng cũng không thể nói cho Lạc Tiểu Tịch!
Tâm trạng Tô Giản An vì giấc mộng mà thấy tốt hơn, đá văng chăn đi chuẩn bị, nhẹ nhàng khoan khía đi ra, lại thấy Lạc Tiểu Tịch đang cầm di động ở trên giường ngây người .
Đã có công ty muốn ký hợp đồng?
Tô Giản An lặng yên bước qua, lại phát hiện Lạc Tiểu Tịch đang xem tin tức giải trí, cô mơ hồ nhìn thấy "Lục Bạc Ngôn" , "Hàn Nhược Hi" , "Khách sạn triền miên", Lạc Tiểu Tịch phát hiện ra cô, vội vàng đem điện thoại dấu đi.
"Hả? Cậu thay đồ xong rồi, vậy chuẩn bị ăn bữa sáng đi!" Lạc Tiểu Tịch cố gắng tươi cười, "Truy Nguyệt Cư nhé, tôi mời khách!"
Tô Giản An bình tĩnh vươn tay: "Đưa điện thoại cho tôi."
Lạc Tiểu Tịch ôm di động lắc đầu: "Không có gì hay để xem , chúng ta đi ăn bữa sáng. Cậu không thích Truy Nguyện Cư, chúng ta. . . . . ."
Ánh mắt Tô Giản An bình tĩnh, mặt không chút thay đổi, Lạc Tiểu Tịch cũng nhìn qua.
Lạc Tiểu Tịch biết cô khẳng định nhìn đến cái gì , giấu cũng vô dụng, cuối cùng cũng đưa điện thoại ra
Tô Giản An mở khóa, đọc được tin tức tiêu đề ——
"Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi đến Mĩ hẹn hò bí mật, ở cùng một khách sạn triền miên trong 4 giờ."
Như có thứ gì đó nổ tung trong đầu, quay cuồng như trong sương mù, cô không thể nghĩ về bất cứ điều gì, ngóng tay kéo xuông một cách máy móc.
Tiếp theo liền có mấy ảnh chụp.
Vào lúc mười giờ tối, Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi bị bắt gặp đang ngồi trong nhà hàng của một khách sạn nổi tiếng, Hàn Nhược Hi lười biếng lắc lư ly rượu vang ngồi đối diện Lục Bạc Ngôn, nhưng khuôn mặt anh vốn tỏ ra lạnh lùng , như vậy đối với Hàn Nhược Hi, đã được gọi là dịu dàng.
Bức ảnh thử hai, bọn họ đã trở về phòng khách sạn , áo choàng của Hàn Nhược Hi rơi trên mặt đất, cô ta cùng Lục Bạc Ngôn ôm sát nhau, chiếc giường lớn bên cạnh như ám chỉ điều gì đó.
Mấy tấm ảnh tiếp theo cũng giống tấm thứ 2. Chỉ khác là trên người của Hàn Nhược Hi càng lúc càng lộ, quần áo trên người Lục Bạc Ngôn cũng dần xộc xệch, hai người cách giường lớn ngày càng gần, khiến mọi người tưởng tượng bay xa. . . . . .
Dòng cuối cùng viết, Lục Bạc Ngôn đi vào phòng Hàn Nhược Hi thẳng đến rạng sáng mới đi ra, tổng cộng gần bốn giờ, đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều hiểu rõ . Hơn nữa, bọn họ đi cùng một chuyến bay tới Mĩ , nhìn như vì công việc, nhưng trên thực tế. . . . . . mục đích thật sự không phải là công việc.
Xem xong, Tô Giản An đã khôi phục lại khả năng suy nghĩ , cô hít sâu một hơi, trả lại điện thoại cho Lạc Tiểu Tịch: "Còn thất thần làm gì? Đi thay quần áo đi, không phải mới vừa nói mời tôi ăn bữa sáng ở Truy Nguyệt Cư sao?"
"Giản An. . . . . ." Lạc Tiểu Tịch đi tới, "Nếu cậu cảm thấy. . . . . ."
Tô Giản An khẽ mỉm cười ngắt lời Lạc Tiểu Tịch: "Không phải cậu muốn đổi ý chứ?"
Lạc Tiểu Tịch nghiến răng: "Tôi đi thay quần áo! Chờ một chút." Để Tô Giản An có thời gian suy nghĩ rõ ràng đã, sau đó các cô lại cùng nhau giải quyết cũng được.
Tô Giản An cầm di động ra khỏi phòng, nụ cười trên mặt rốt cục duy trì không nổi nữa , cô hoài nghi chuyện mình vừa nhìn thấy, nhưng không có can đảm nhìn lại
Lại bị Lạc Tiểu Tịch nói trúng rồi, đi công tác là nguy hiểm nhất .
Trái tim cô như bị tảng đá lớn đè xuống, cô muốn hỏi Lục Bạc Ngôn chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng nếu Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi là thật , vậy. . . . . . Cô có tư cách gì chất vấn chứ? Lục Bạc Ngôn đã sớm nói không có tình cảm với cô, hai năm sẽ cùng cô ly hôn không phải sao?
Giờ phút này Tô Giản An giống như một con côn trùng sa vào mạng nhện, cho dù nơi này trống trải vô cùng, cô cũng chật vật đến nghẹt thở.
Nếu không tìm chút việc để làm, nói không chừng cô sẽ xúc động chạy đến Mĩ tìm Lục Bạc Ngôn mất.
Không thể như vậy, tuyệt đối không thể. . . . . .
Đúng lúc này, di động của Tô Giản An vang lên, cô tưởng là Lục Bạc Ngôn, cầm lấy di động thì thấy là đội trưởng Yến gọi tới .
Không phải anh gọi tới để hỏi chuyện Lục Bạc Ngôn Hàn và Nhược Hi đấy chứ?
Tô Giản An nghe điện thoại, giọng đội trưởng Yến gấp gáp: "Giản An, có án mạng xảy ra ở số 502 tòa nhà 16 khu Điền An, cô có thể đến hiện trường không?"
"Có thể! 30 phút sẽ đến!"
Tô Giản An đặt điện thoại xuống, vội vàng tìm chìa khóa, cùng Lạc Tiểu Tịch nói một tiếng rồi bước đi .
Lạc Tiểu Tịch chạy ra thì đã không thấy Tô Giản An đâu nữa, chỉ có di động nằm ở sô pha , cô lắc đầu: "Không bị ảnh hưởng mới là lạ! Điện thoại cũng quên mang."
Tô Giản An muốn gọi cho Giang Thiếu Khải lại tìm không thấy di động, lúc này mới nhớ tới đã để quên trên sô pha , cô quyết định đánh cược sự ăn ý của mình và Giang Thiếu Khải , cố chấp lái xe thẳng đến khu Điền An.
Khi đứng dưới sảnh của tòa nhà 16, thấy khoanh vùng chằng chịt và những người xung quanh tòa nhà, Tô Giản An rốt cục hiểu được vừa rồi giọng đội trưởng Yến sao lại nóng nảy như vậy, vụ án này khá nghiêm trọng.
Cô đưa giấy chứng nhận cho cảnh sát canh giữ, hỏi: "Giang Thiếu Khải tới rồi sao?"
"Anh ấy cùng đội trưởng Yến đều đ tới rồi."
"Cám ơn."
Tô Giản An trực tiếp lên tầng 5.
Giang Thiếu Khải đang đợi Tô Giản An , trực tiếp ném găng tay và quần áo cho cô: "Đồ của cô tôi đều mang qua đây ."
"Cảm ơn." Tô Giản An lưu loát mặ vào "Biết ngay anh sẽ giúp tôi mang đồ qua mà." Đây là lần ăn ý hiếm hoi mà cô cùng Giang Thiếu Khải bồi dưỡng được trong nhiều năm qua.
"Giản An, " Đội trưởng Yến đi tới, "Cô có thể làm việc trong trạng thái bình thường được không? Nếu không thể, thì chúng ta điều người khác qua, cô nghỉ ngơi vài ngày. Lần này vụ án này không đơn giản, không đùa được."
"Mọi người đều xem tin tức ?" Tô Giản An nhịn không được than thở, "Đều do Giang Thiếu Khải nhiều chuyện phải không . Yên tâm, việc tư sẽ không ảnh hưởng đến công việc cũng như phán đoán của tôi."
Đội trưởng Yến lựa chọn tin tưởng Tô Giản An, gật gật đầu: "Vậy bắt đầu đi."
Tô Giản An cùng Giang Thiếu Khải khám nghiệm tử thi tại hiện trường, liếc mắt một cái liền nhìn ra nạn nhân bị hành hạ đến chết , Phương pháp của kẻ sát nhân giống như kẻ giết người biến thái trong các bộ phim bạo lực của châu Âu Mĩ. Hung thủ chạm khắc nhiều hoa văn khác nhau trên cơ thể nạn nhân, cuối cùng lại tách rời tứ chi, khiến nạn nhân mất quá nhiều máu dẫn đến tử vong trong quá trình bị hành hạ.
Tô Giản An nhíu mày càng lúc càng sâu, lòng căm thù đối với kẻ sát nhân từ từ lấn át mọi tâm trạng thất thường lúc sáng, cô tình nguyện xin theo dõi vụ án này.
Cô cần tìm chút gì đó có tính khiêu chiến để dời đi lực chú ý, đánh một ván cờ, kẻ sát nhân máu lạnh này là một lựa chọn tốt.
"Cô không nói chúng tôi cũng đang muốn phân nhiệm vụ cho cô." Sắc mặt đội trưởng Yến ngưng trọng, "Giản An, chúng tôi nghi ngờ hung thủ sẽ còn tiếp tục gây án. Nạn nhân bình thường thái độ làm người hiền lành, không có kết thù kết oán với ai, bước đầu phán đoán hung thủ không có quan hệ với nạn nhân. Hung thủ có khả năng gặp vấn đề về tâm lý, nghi ngờ đối phương sẽ tiếp tục tìm kiếm những cô gái sống một mình làm mục tiêu giết người. Cô đã học qua tâm lý học tội phạm, khám nghiệm tử thi gioa cho Thiếu Khải, cô giúp chúng tôi tìm hung thủ."
Tô Giản An gật gật đầu: "Được."
Sự thật chứng minh phán đoán của đội trưởng Yến là chính xác.Ngay buổi chiều cùng ngày, trong một khu khác lại xảy ra vụ ấn giết người, nạn nhân cũng là một cô gái trẻ tuổi sống một mình, cái chết giống hệt cô gái ở khu Điền An, cảnh sát nhận định hung thủ đều là cùng một người cùng một phương thức gây án.
"Sát nhân liên hoàn" bốn chữ khủng bố này như làn sóng kinh hoàn bao trùm khắp thành phố A, tất cả những cô gái sống một mình đều hoảng loạn, Tô Giản An cùng đội ngũ cảnh sát vì truy lùng kẻ sát nhân mà bận tối mắt tối mũi.
Cũng vào giữa trưa hôm nay, Lạc Tiểu Tịch nhận được điện thoại từ một công ty, người đại diện yêu cầu cô nói chuyện ký kết hợp đồng.
Chỉ có di động của Tô Giản An nằm trên sô pha nhà Lạc Tiểu Tịch đổ chuông không ngừng, mặt trên có ba chữ "Lục Bạc Ngôn".
Lạc Tiểu Tịch không ở nhà, điện thoại cũng không ai nghe, qua không bao lâu, di động hết pin tự động tắt máy, điện thoại gọi không được. . . . . .
Note : vì truyện khá dài (1 C từ 2600-3000 chữ) và thời gian dịch cũng từ 1,5h/C nên mình sẽ update 1ngày 1 chương ạ, nếu có thời gian thì sẽ là 2 C
Nhưng vì giải quán quân này, cô khiến cha mình tức giận thiếu chút nữa nhập viện, lão cha lập tức cắt hết viện trợ của con gái, ngay cả mẹ cô luôn cưng chiều con gái cũng không có cách.
Lý do?
Cha cô cảm thấy cô mặc như vậy trên TV là bại hoại nề nếp gia đình, yêu cầu cô lập tức ném cái gải quán quân kia, trở về làm việc ở công ty.
"Không trở về! Con không muốn ngoan ngoãn mặc đồ công sở làm việc ngày 9 tiếng , tuần 5 ngày."
Lạc Tiểu Tịch ngoan cố từ chối cha mình, hoàn toàn không để ý đến chuyện không có sinh hoạt phí, nhốt mình trong căn hộ nhỏ chờ công ty liên hệ lại.
Cô đoạt giải quán quân, khẳng định sẽ có rất nhiều công ty tìm đến muốn ký hợp đồng, tương lai cô nhất định sẽ trở thành một siêu mẫu quốc tế.
Tô Giản An khuyên Lạc Tiểu Tịch đừng tiến vào giới giải trí, rất hỗn loạn, nhưng Lạc Tiểu Tịch quyết tâm nói: "Tôi phải tỏa sáng cho Tô Diệc Thừa xem! Những người chắn đường tôi sẽ phải chết!"
Tô Giản An đã sớm dự đoán được Lạc Tiểu Tịch sẽ không thỏa hiệp dễ dàng, đem mang đến bốn vạn tiền mặt đặt trên bàn: "Tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi ."
Lạc Tiểu Tịch bị cắt tiền sinh hoạt, đang lo không biết vay tiền ở đâu, thấy sấp tiền màu hồng nhạt, hai mắt lập tức sáng lên , cô dùng sức ôm Tô Giản An: "Chị đây nếu nổi tiếng nhất định không quên cậu đâu. A, Lục Boss nhà cậu còn chưa về sao?"
Tô Giản An: "Hai ngày nữa."
"Chậc, chậc, nhớ rõ như vậy." Lạc Tiểu Tịch ái muội chọc chọc vào vai Tô Giản An "Có phải rất mong anh ta nhanh trở về không?"
"Hừ, có nghĩ ."
Tô Giản An gật đầu như Lạc Tiểu Tịch mong muốn.
Câu nói kia của Lục Bạc Ngôn cô vẫn nhớ rõ, chờ anh trở về, sẽ đưa cho cô cái gì đó cô.
Cô đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra Lục Bạc Ngôn sẽ mang về cái cái gì, rất chờ mong, đương nhiên muốn Lục Bạc Ngôn nhanh trở về.
Lạc Tiểu Tịch"Ừm" một tiếng, di chuyển ngón tay: "Tôi bấm đốt ngón tay tính toán, Tô Giản An, cậu đừng yêu bằng sự đồng cảm !"
Tô Giản An cố để bản thân cười, đôi mắt trong sốt trở nên có hồn hơn bình thường: "Cho tôi bộ áo ngủ, đêm nay ngủ với cậu."
Không biết có phải bởi ngày nghĩ đêm mơ hay không, Tô Giản An đã mơ thấy Lục Bạc Ngôn.
Anh như bình thường đi làm về, một thân tây trang, có chút mỏi mệt xuất hiện trước cửa nhà.
Cô đột nhiên hưng phấn, không quan tâm gì khác mà nhìn Lục Bạc Ngôn, chờ anh mang đồ đến cho cô.
Lục Bạc Ngôn sờ sờ tóc cô: "Lâu như vậy không gặp, bà Lục, sao không ôm tôi một chút?"
"Vậy để xem đồ anh mang về cho bà Lục đó đủ bất ngờ hay không đã!" Cô quấn lấy Lục Bạc Ngôn, "Rốt cuộc mang về cái gì, mau cho tôi xem."
Lục Bạc Ngôn vươn tay, mắt thấy bí mật sắp bại lộ, hai má đột nhiên đau nhức, cô tỉnh lại từ trong mộng.
"Cậu sắp muộn làm rồi !" Lạc Tiểu Tịch vừa véo và tai và mặt cô bạn vừa rống."Ở trong mộng cười ngọt như vậy, có phải mơ về Lục Boss nhà các cậu không?"
Thật đúng vậy.
Nhưng cũng không thể nói cho Lạc Tiểu Tịch!
Tâm trạng Tô Giản An vì giấc mộng mà thấy tốt hơn, đá văng chăn đi chuẩn bị, nhẹ nhàng khoan khía đi ra, lại thấy Lạc Tiểu Tịch đang cầm di động ở trên giường ngây người .
Đã có công ty muốn ký hợp đồng?
Tô Giản An lặng yên bước qua, lại phát hiện Lạc Tiểu Tịch đang xem tin tức giải trí, cô mơ hồ nhìn thấy "Lục Bạc Ngôn" , "Hàn Nhược Hi" , "Khách sạn triền miên", Lạc Tiểu Tịch phát hiện ra cô, vội vàng đem điện thoại dấu đi.
"Hả? Cậu thay đồ xong rồi, vậy chuẩn bị ăn bữa sáng đi!" Lạc Tiểu Tịch cố gắng tươi cười, "Truy Nguyệt Cư nhé, tôi mời khách!"
Tô Giản An bình tĩnh vươn tay: "Đưa điện thoại cho tôi."
Lạc Tiểu Tịch ôm di động lắc đầu: "Không có gì hay để xem , chúng ta đi ăn bữa sáng. Cậu không thích Truy Nguyện Cư, chúng ta. . . . . ."
Ánh mắt Tô Giản An bình tĩnh, mặt không chút thay đổi, Lạc Tiểu Tịch cũng nhìn qua.
Lạc Tiểu Tịch biết cô khẳng định nhìn đến cái gì , giấu cũng vô dụng, cuối cùng cũng đưa điện thoại ra
Tô Giản An mở khóa, đọc được tin tức tiêu đề ——
"Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi đến Mĩ hẹn hò bí mật, ở cùng một khách sạn triền miên trong 4 giờ."
Như có thứ gì đó nổ tung trong đầu, quay cuồng như trong sương mù, cô không thể nghĩ về bất cứ điều gì, ngóng tay kéo xuông một cách máy móc.
Tiếp theo liền có mấy ảnh chụp.
Vào lúc mười giờ tối, Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi bị bắt gặp đang ngồi trong nhà hàng của một khách sạn nổi tiếng, Hàn Nhược Hi lười biếng lắc lư ly rượu vang ngồi đối diện Lục Bạc Ngôn, nhưng khuôn mặt anh vốn tỏ ra lạnh lùng , như vậy đối với Hàn Nhược Hi, đã được gọi là dịu dàng.
Bức ảnh thử hai, bọn họ đã trở về phòng khách sạn , áo choàng của Hàn Nhược Hi rơi trên mặt đất, cô ta cùng Lục Bạc Ngôn ôm sát nhau, chiếc giường lớn bên cạnh như ám chỉ điều gì đó.
Mấy tấm ảnh tiếp theo cũng giống tấm thứ 2. Chỉ khác là trên người của Hàn Nhược Hi càng lúc càng lộ, quần áo trên người Lục Bạc Ngôn cũng dần xộc xệch, hai người cách giường lớn ngày càng gần, khiến mọi người tưởng tượng bay xa. . . . . .
Dòng cuối cùng viết, Lục Bạc Ngôn đi vào phòng Hàn Nhược Hi thẳng đến rạng sáng mới đi ra, tổng cộng gần bốn giờ, đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều hiểu rõ . Hơn nữa, bọn họ đi cùng một chuyến bay tới Mĩ , nhìn như vì công việc, nhưng trên thực tế. . . . . . mục đích thật sự không phải là công việc.
Xem xong, Tô Giản An đã khôi phục lại khả năng suy nghĩ , cô hít sâu một hơi, trả lại điện thoại cho Lạc Tiểu Tịch: "Còn thất thần làm gì? Đi thay quần áo đi, không phải mới vừa nói mời tôi ăn bữa sáng ở Truy Nguyệt Cư sao?"
"Giản An. . . . . ." Lạc Tiểu Tịch đi tới, "Nếu cậu cảm thấy. . . . . ."
Tô Giản An khẽ mỉm cười ngắt lời Lạc Tiểu Tịch: "Không phải cậu muốn đổi ý chứ?"
Lạc Tiểu Tịch nghiến răng: "Tôi đi thay quần áo! Chờ một chút." Để Tô Giản An có thời gian suy nghĩ rõ ràng đã, sau đó các cô lại cùng nhau giải quyết cũng được.
Tô Giản An cầm di động ra khỏi phòng, nụ cười trên mặt rốt cục duy trì không nổi nữa , cô hoài nghi chuyện mình vừa nhìn thấy, nhưng không có can đảm nhìn lại
Lại bị Lạc Tiểu Tịch nói trúng rồi, đi công tác là nguy hiểm nhất .
Trái tim cô như bị tảng đá lớn đè xuống, cô muốn hỏi Lục Bạc Ngôn chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng nếu Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi là thật , vậy. . . . . . Cô có tư cách gì chất vấn chứ? Lục Bạc Ngôn đã sớm nói không có tình cảm với cô, hai năm sẽ cùng cô ly hôn không phải sao?
Giờ phút này Tô Giản An giống như một con côn trùng sa vào mạng nhện, cho dù nơi này trống trải vô cùng, cô cũng chật vật đến nghẹt thở.
Nếu không tìm chút việc để làm, nói không chừng cô sẽ xúc động chạy đến Mĩ tìm Lục Bạc Ngôn mất.
Không thể như vậy, tuyệt đối không thể. . . . . .
Đúng lúc này, di động của Tô Giản An vang lên, cô tưởng là Lục Bạc Ngôn, cầm lấy di động thì thấy là đội trưởng Yến gọi tới .
Không phải anh gọi tới để hỏi chuyện Lục Bạc Ngôn Hàn và Nhược Hi đấy chứ?
Tô Giản An nghe điện thoại, giọng đội trưởng Yến gấp gáp: "Giản An, có án mạng xảy ra ở số 502 tòa nhà 16 khu Điền An, cô có thể đến hiện trường không?"
"Có thể! 30 phút sẽ đến!"
Tô Giản An đặt điện thoại xuống, vội vàng tìm chìa khóa, cùng Lạc Tiểu Tịch nói một tiếng rồi bước đi .
Lạc Tiểu Tịch chạy ra thì đã không thấy Tô Giản An đâu nữa, chỉ có di động nằm ở sô pha , cô lắc đầu: "Không bị ảnh hưởng mới là lạ! Điện thoại cũng quên mang."
Tô Giản An muốn gọi cho Giang Thiếu Khải lại tìm không thấy di động, lúc này mới nhớ tới đã để quên trên sô pha , cô quyết định đánh cược sự ăn ý của mình và Giang Thiếu Khải , cố chấp lái xe thẳng đến khu Điền An.
Khi đứng dưới sảnh của tòa nhà 16, thấy khoanh vùng chằng chịt và những người xung quanh tòa nhà, Tô Giản An rốt cục hiểu được vừa rồi giọng đội trưởng Yến sao lại nóng nảy như vậy, vụ án này khá nghiêm trọng.
Cô đưa giấy chứng nhận cho cảnh sát canh giữ, hỏi: "Giang Thiếu Khải tới rồi sao?"
"Anh ấy cùng đội trưởng Yến đều đ tới rồi."
"Cám ơn."
Tô Giản An trực tiếp lên tầng 5.
Giang Thiếu Khải đang đợi Tô Giản An , trực tiếp ném găng tay và quần áo cho cô: "Đồ của cô tôi đều mang qua đây ."
"Cảm ơn." Tô Giản An lưu loát mặ vào "Biết ngay anh sẽ giúp tôi mang đồ qua mà." Đây là lần ăn ý hiếm hoi mà cô cùng Giang Thiếu Khải bồi dưỡng được trong nhiều năm qua.
"Giản An, " Đội trưởng Yến đi tới, "Cô có thể làm việc trong trạng thái bình thường được không? Nếu không thể, thì chúng ta điều người khác qua, cô nghỉ ngơi vài ngày. Lần này vụ án này không đơn giản, không đùa được."
"Mọi người đều xem tin tức ?" Tô Giản An nhịn không được than thở, "Đều do Giang Thiếu Khải nhiều chuyện phải không . Yên tâm, việc tư sẽ không ảnh hưởng đến công việc cũng như phán đoán của tôi."
Đội trưởng Yến lựa chọn tin tưởng Tô Giản An, gật gật đầu: "Vậy bắt đầu đi."
Tô Giản An cùng Giang Thiếu Khải khám nghiệm tử thi tại hiện trường, liếc mắt một cái liền nhìn ra nạn nhân bị hành hạ đến chết , Phương pháp của kẻ sát nhân giống như kẻ giết người biến thái trong các bộ phim bạo lực của châu Âu Mĩ. Hung thủ chạm khắc nhiều hoa văn khác nhau trên cơ thể nạn nhân, cuối cùng lại tách rời tứ chi, khiến nạn nhân mất quá nhiều máu dẫn đến tử vong trong quá trình bị hành hạ.
Tô Giản An nhíu mày càng lúc càng sâu, lòng căm thù đối với kẻ sát nhân từ từ lấn át mọi tâm trạng thất thường lúc sáng, cô tình nguyện xin theo dõi vụ án này.
Cô cần tìm chút gì đó có tính khiêu chiến để dời đi lực chú ý, đánh một ván cờ, kẻ sát nhân máu lạnh này là một lựa chọn tốt.
"Cô không nói chúng tôi cũng đang muốn phân nhiệm vụ cho cô." Sắc mặt đội trưởng Yến ngưng trọng, "Giản An, chúng tôi nghi ngờ hung thủ sẽ còn tiếp tục gây án. Nạn nhân bình thường thái độ làm người hiền lành, không có kết thù kết oán với ai, bước đầu phán đoán hung thủ không có quan hệ với nạn nhân. Hung thủ có khả năng gặp vấn đề về tâm lý, nghi ngờ đối phương sẽ tiếp tục tìm kiếm những cô gái sống một mình làm mục tiêu giết người. Cô đã học qua tâm lý học tội phạm, khám nghiệm tử thi gioa cho Thiếu Khải, cô giúp chúng tôi tìm hung thủ."
Tô Giản An gật gật đầu: "Được."
Sự thật chứng minh phán đoán của đội trưởng Yến là chính xác.Ngay buổi chiều cùng ngày, trong một khu khác lại xảy ra vụ ấn giết người, nạn nhân cũng là một cô gái trẻ tuổi sống một mình, cái chết giống hệt cô gái ở khu Điền An, cảnh sát nhận định hung thủ đều là cùng một người cùng một phương thức gây án.
"Sát nhân liên hoàn" bốn chữ khủng bố này như làn sóng kinh hoàn bao trùm khắp thành phố A, tất cả những cô gái sống một mình đều hoảng loạn, Tô Giản An cùng đội ngũ cảnh sát vì truy lùng kẻ sát nhân mà bận tối mắt tối mũi.
Cũng vào giữa trưa hôm nay, Lạc Tiểu Tịch nhận được điện thoại từ một công ty, người đại diện yêu cầu cô nói chuyện ký kết hợp đồng.
Chỉ có di động của Tô Giản An nằm trên sô pha nhà Lạc Tiểu Tịch đổ chuông không ngừng, mặt trên có ba chữ "Lục Bạc Ngôn".
Lạc Tiểu Tịch không ở nhà, điện thoại cũng không ai nghe, qua không bao lâu, di động hết pin tự động tắt máy, điện thoại gọi không được. . . . . .
Note : vì truyện khá dài (1 C từ 2600-3000 chữ) và thời gian dịch cũng từ 1,5h/C nên mình sẽ update 1ngày 1 chương ạ, nếu có thời gian thì sẽ là 2 C
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook