Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu
-
Chương 44: Lạc Tiểu Tịch Tham Gia Cuộc Thi Người Mẫu
Sau khi quán bar cuối cùng trên phố Bar cũng từ chối Lạc Tiểu Tịch, cô cuối cùng đã hiểu được, cô thật sự đã bị Lục Bạc Ngôn hoàn toàn chặn đường.
"Mẹ kiếp!" Lạc Tiểu Tịch phát điên với quản lý "Tôi là Lạc Tiểu Tịch! Con gái chủ tịch tập đoàn Lạc Thị, Lạc Tiểu Tịch! Các người có biết ngăn cản tôi sẽ mất bao nhiêu tiền không?"
"Lạc tiểu thư. . . . . ." Quản lí vô cùng khó xử nói, "Lục tiên sinh đã hạ lệnh cấm, chúng tôi . . . . . Chúng tôi cũng không có biện pháp .Tập đoàn Lạc thị không dễ chọc, nhưng mà . . . . . Lục thị lại càng không dễ chọc !" Bọn họ tình nguyện không kiếm tiền của Lạc Tiểu Tịch . . . . .
Lạc Tiểu Tịch cũng không nhẫn tâm làm khó xử quản lí, nổi giận đùng đùng leo lên con xe mới mua bay đi tìm Tô Giản An.
Tô Giản An chẳng hề để ý, chỉ nói: "Lạc Tiểu Tịch, yêu mà là cái cớ để uống rượu và say xỉn mỗi đêm à? Cậu có thể làm chuyện đứng đắn chút không? Bạn gái của anh tôi có người nào không phải là phụ nữ có năng lực ? Cậu cũng chưa nằm trong phạm vi anh ấy thích, sao có để khiến anh ấy để ý."
"Tôi không cần phải là một nữ cường nhân." Lạc Tiểu Tịch trầm ngâm “Thật ra tôi đã có kết luận, những người bạn gái trước đây của anh cậu đều là những người tỏa sáng. Giản An, nếu tôi cũng có thể tỏa sáng, cậu nói xem, có phải anh ấy sẽ chú ý tới tôi?"
Tô Giản An sửng sốt một chút: "Cậu muốn làm gì?"
Lạc Tiểu Tịch cười haha: "Sau này nói cho cậu."
Nói xong cô liền chạy như một cơn gió.
Tô Giản An rất hiểu Lạc Tiểu Tịch, chỉ là hứng thú nhất định mà thôi. Lạc Tiểu Tịch có thể làm bất cứ điều gì, chuyện vang trời nổ đất cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng có thể kiên trì đến cuối cùng hay không . . . . . Sẽ rất khó nói.
Một khi chán rồi sẽ cảm thấy nhàm chán , cậu ấy lại phát hiện đồ chơi mới, từ bỏ cũng chỉ là hai chữ đơn giản mà thôi,
Chỉ có việc thích Tô Diệc Thừa, là cậu ấy kiên trì nhiều năm đến vậy.
Tô Giản An không biết đây là may mắn của Tô Diệc Thừa, hay là bất hạnh.
Gặp lại Lạc Tiểu Tịch, là chuyện của ba ngày sau .
Tô Giản An mới vừa tan tầm về nhà, Lạc Tiểu Tịch đã gọi tới: "Tối hôm nay 8 giờ tối, nhớ xem đài Hoa Nam!"
"Đừng nói với tôi cậu tham gia phỏng vấn trên đài truyền hình ." Tô Giản An thầm nghĩ có khả năng này
Lạc Tiểu Tịch cười thần bí: "Đến lúc đó cô sẽ biết! Nhớ chú ý theo dõi!"
Tô Giản An đột nhiên có chút chờ mong, thay đổi bộ đồ ở nhà, cầm một bát kem lớn ngồi ở sô pha , mở TV chuyển đến kênh nhà đài Hoa Nam——
Đài truyền hình này đang phát sóng. . . . . cuộc thi người mẫu.
Tô Giản An thiếu chút nữa bị sặc kem, không thể tin nhìn chằm chằm màn hình TV, không bao lâu quả nhiên thấy Lạc Tiểu Tịch từ từ đi ra..
Cô mặc một bộ Bikini tôn lên vóc dáng chuẩn, sải những bước đầy tự tin và sức sống, trên mặt đầy vẻ tươi cười sáng lạn cùng quyến rũ, khiến ánh mắt của nam giám khảo đều chăm chú.
Lạc Tiểu Tịch gọi điện cho Tô Diệc Thừa: "Anh ơi, đài Hoa Nam, Tiểu Tịch."
Tô Diệc Thừa còn ở văn phòng, nghe vậy mở TV ra, đập vào mắt anh là đôi chân thon dài thẳng tắp của Lạc Tiểu Tịch, sau đó là đường cong cơ thể của cô.
Đài truyền hình cũng không biết có phải cố ý hay không , đem máy quay chếch về hướng khán giả vài giây, mấy người đàn ông không giấu nổi sự ngạc nhiên và thèm muốn trong ánh mắt, nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Tịch mà nuốt nước miếng, mà Lạc Tiểu Tịch ở trên sân khấu vẫn tươi cười, bất cứ nơi nào ánh mắt của cô quét qua đều sôi trào, cô cũng cười càng thêm vui vẻ .
Cô rất hưởng thụ những ánh mắt trần trụi như vậy?
Điều khiển TV bị Tô Diệc Thừa bóp nát, hung hăng rút đầu cắm.
Chướng mắt!
"Anh, anh thương xót thu nạp Lạc Tiểu Tịch được không?" Tô Giản An thở dài, "Cậu ấy nói cái gì mà phải sáng lên tỏa sáng cho anh nhìn đến. Cầu xin anh, hiện tại có nhiều chuyện, đừng để cậu ấy bị bới móc ."
Tô Diệc Thừa ngồi vào ghế sô pha , xoa xoa Thái Dương: "Không bao lâu nữa cô ấy sẽ hết hứng thú , em không cần lo lắng."
"Không phải em lo lắng cho cậu ấy." Tô Giản An cố ý nhắc nhở Tô Diệc Thừa, "Điều em lo là trong giới giải trí, mặt ngoài có bao nhiêu rực rõ thì có bấy nhiêu dơ bẩn. Có bao nhiêu tên đàn ông đang chực chờ Lạc Tiểu Tịch tuổi trẻ lại mới mẻ , anh không phải không biết. Tóm lại, anh xem rồi tính đi."
Tô Giản An cúp điện thoại, Lạc Tiểu Tịch đã kết thúc phần trình diễn , tiếp theo là những người mẫu dự thi khác, dáng người và nhan sắc đều đáng để kiêu ngạo, nhưng vẫn luôn kém Lạc Tiểu Tịch một chút.
Lạc Tiểu Tịch trên sân khấu thật tỏa sáng, hấp dẫn ánh mắt mọi người, khiến người ta kinh ngạc.
Tô Giản An xúc kem, nghĩ thầm, có lẽ Lạc Tiểu Tịch lần này là thật sự thích hợp với sân khấu thì sao?
"Thiếu phu nhân." Bác Từ đi tới, "Một vị họ Tô tới tìm cô. Ông ta nói là cha của cô."
Tô Hồng Viễn!
Tô Giản An đặt kem xuống, phòng bị nhìn phía ngoài cửa, sau một lúc lâu mới nói: "Mời ông ta vào."
Cô không biết Tô Hồng Viễn tìm cô làm gì, nhưng cô tin tưởng Tô Hồng Viễn không dám xuống tay với cô ở nhà họ Lục.
Tô Hồng Viễn mặc bộ đồ sang trọng đắt tiền, cười đi vào: "Giản An, tục ngữ quả nhiên nói, con gái là con người ta, hiện tại ngay cả cha muốn gặp con, cũng phải ấn chuông cửa được con đồng ý mới có thể vào được."
"Tô tiên sinh, ông nhớ lầm rồi sao?" Tô Giản An cười lạnh, "Ngày đó ở bữa tiệc từ thiện tôi đãnói qua, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ . Ông hiện tại tự xưng là cha tôi, có chút buồn cười."
"Cô dùng tội tiết lộ thông tin cá nhân tống viện viện vào sở cảnh sát, lại dùng tội hành hung cảnh sát bắt dì cô." Tô Hồng Viễn sắc mặt chìm xuống, "Như vậy còn không hết giận?"
Tô Giản An nghe ra được gì đó : "Ông tới yêu cầu tôi rút đơn kiện, thả hai người kia trở về? Nếu thật là như vậy, tôi. . . . . ."
Cô tuyệt đối không bao giờ đồng ý!
"Đương nhiên không phải." Tô Hồng Viễn cười ngắt lời Tô Giản An, "Ta tới là muốn nói con cùng Lục Bạc Ngôn, không cần phải cố tình diễn nữa ."
Tô Giản An che dấu, bảo trì ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Tô Hồng Viễn, giống như hoàn toàn nghe không hiểu ông ta đang nói gì, nhìn không ra cảm xúc qua gương mặt.
"Giản An, cô thật sự rất giống mẹ cô, thậm chí so còn giỏi hơn bà ấy.” Tô Hồng Viễn nói, "Cô xem, nếu ta không biết rõ mọi chuyện, đã bị vẻ mặt kia đánh lừa rồi."
Tô Giản An duy trì trấn định: "Ngài đã biết cái gì ? Không ngại chia sẻ một chút?”
"Cô cùng Lục Bạc Ngôn không có tình cảm, các người kết hôn, ta đoán chỉ là vì để ta sợ." Tô Hồng Viễn yên lặng nhìn Tô Giản An, "Ta nói, đúng không?"
"Việc này tôi cũng không biết đâu." Tô Giản An cười cười, "Tô tiên sinh, tin tức của ông thật thần kỳ."
"Ta biết cô ở nước ngoài từng học tâm lý học tội phạm, đừng chơi đấu tranh tâm lý với ta." Tô Hồng Viễn mất kiên nhẫn, nghiêm mặt nói, "Không có chứng cớ, ta sẽ tới đây sao?"
Trên tay ông ta quả nhiên có cái gì!
Tô Giản An hiểu Tô Hồng Viễn , ông ta chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc, cô chỉ muốn biết Tô Hồng Viễn sao lại biết được vụ ly hôn của cô và Lục Bạc Ngôn hai năm sau. Tô Hồng Viễn lấy ra di động, mở một đoạn ghi âm lên.
"Lục Bạc Ngôn đã tự hứa hẹn với tôi, hai năm sau sẽ cùng Tô Giản An ly hôn."
"Tôi không nhìn thấy Bạc Ngôn diễn vẻ ân ái mệt mỏi như vậy nữa."
. . . . . .
Giọng Hàn Nhược Hi rất bình tĩnh, mỗi một từ mỗi một câu đều như đang cười nhạo Tô Giản An.
Tô Giản An thùy hạ mi mắt, đáy mắt không dấu vết xẹt qua chút gì đó.
Trận này cô cùng Tô Hồng Viễn giằng co, cô thừa nhận bản thân đã thua, thua bởi câu của Hàn Nhược Hi "Lục Bạc Ngôn rất mệt mỏi" .
Cô cuối cùng cũng hiểu Lục Bạc Ngôn đối với cô không phải là quan tâm, anh chỉ diễn rất chân thật.
Hơn nữa, diễn đến mệt mỏi.
Tô Hồng Viễn thấy Tô Giản An cúi đầu, châm một điếu xì gà, nghiễm nhiên nắm giữ quyền chủ động : "Ta hoài nghi cuộc kết hôn của hai đứa, nhưng không nghĩ tới, Lục Bạc Ngôn lại thật sự đồng ý kết hôn rồi lừa gạt ta, còn diễn tốt như vậy. Nhưng hiện tại xem ra, người cậu ta yêu thật lòng là Hàn Nhược Hi, bố thí cho cô hai năm mà thôi. Ta thiếu chút nữa nghĩ cậu ta thật sự như vậy để ý cô.
"Giản An, cô cùng Diệc Thừa đấu không lại ta!" khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Tô Hồng Viễn cuối cũng cũng xuất hiện vẻ tàn độc, ông ta đứng lên, "Diệc Thừa không có khả năng chèn ép đến Tô Thị! Còn nữa, chín năm trước, là ta để dì cô xuất hiện trước mặt mẹ cô.”
Khi đó mẹ của Tô Giản An sức khỏe rất kém, bác sĩ đã căn dặn nhất định không để bà chịu kích thích, nhưng Tô Hồng Viễn lại cố ý để Tưởng Tuyết Lệ xuất hiện trước mặt bà?
Tô Giản An nhận ra được cái gì, đột nhiên hai mắt đỏ bừng xông lên: "Là ông cố ý , cố ý yếu hại chết mẹ tôi!"
Tô Hồng Viễn cười lạnh, giống như một tên tiểu nhân đắc chí, cất bước rời đi.
Lòng căm phẫn đang trào dâng trong lòng Tô Giản An ,nếu trên tay có dao, nói không chừng cô đã xông lên đâm cho Tô Hồng Viễn vài nhát.
Nhưng lý trí không cho phép cô làm như vậy, ngực cô phập phồng dữ dội, như là hô hấp rất khó khăn.
Nước mắt đột nhiên cũng trào ra.
Không biết là bởi vì cái chết của mẹ,
Hay bởi vì câu "Lục Bạc Ngôn diễn thật sự mệt mỏi " .
Bác Từ lần đầu tiên thấy Tô Giản An khóc, cầm điện thoại vội vàng chạy qua: "Thiếu phu nhân, thiếu gia tìm cô."
"Nói với anh ấy tôi đang bận."
Cô lau nước mắt, xoay người bỏ chạy lên tầng.
Thật ra Lục Bạc Ngôn mới là thật sự đang bận, cuộc họp tiến hành được một nửa, bác Từ đột nhiên gọi báo Tô Hồng Viễn tới , không biết nói gì đó, Tô Giản An cảm xúc không ổn, nên anh bảo bác Từ đưa điện thoại cho Tô Giản An.
"Thiếu gia, Thiếu phu nhân không muốn nghe điện thoại." Bác Từ khó xử "Cậu còn biện pháp khác liên hệ với cô ấy không?"
Lục Bạc Ngôn nhíu mi, cúp điện thoại tuyên bố hội nghị tạm dừng, cầm di động ra khỏi phòng họp.
Một nhóm nhân viên nước ngoài nhìn Thẩm Việt Xuyên vừa từ Nê-pan đuổi tới New York , dùng ánh mắt hỏi anh: sao lại thế này?
"Không có việc gì!" Thẩm Việt Xuyên cười nói, "Ai cũng có những lúc nhớ vợ đúng không? Huống chi Boss chúng ta vừa trải qua tân hôn."
Chuyện Lục Bạc Ngôn kết hôn ở trong ngoài nước đều nổ tung , trong phòng hội nghị mọi người đều tỏ ra thấu hiểu.
Vợ chồng mới cưới mà, tách ra vài ngày sẽ thấy như vài năm, bình thường .
Đối với Lục Bạc Ngôn hiện tại mà nói, quả thật là một giây như một năm.
Tô Giản An không chịu nghe điện thoại, gọi riêng di động cũng không có phản ứng gì.
Lục Bạc Ngôn nhíu mày càng sâu, trái tim như bị bàn tay vô hình nắm lấy, vừa cáu kỉnh vừa lo lắng không giải thích được.
Tay chạm vào màn hình điện thoại, lại gọi cho Tô Giản An . . . . . .
"Mẹ kiếp!" Lạc Tiểu Tịch phát điên với quản lý "Tôi là Lạc Tiểu Tịch! Con gái chủ tịch tập đoàn Lạc Thị, Lạc Tiểu Tịch! Các người có biết ngăn cản tôi sẽ mất bao nhiêu tiền không?"
"Lạc tiểu thư. . . . . ." Quản lí vô cùng khó xử nói, "Lục tiên sinh đã hạ lệnh cấm, chúng tôi . . . . . Chúng tôi cũng không có biện pháp .Tập đoàn Lạc thị không dễ chọc, nhưng mà . . . . . Lục thị lại càng không dễ chọc !" Bọn họ tình nguyện không kiếm tiền của Lạc Tiểu Tịch . . . . .
Lạc Tiểu Tịch cũng không nhẫn tâm làm khó xử quản lí, nổi giận đùng đùng leo lên con xe mới mua bay đi tìm Tô Giản An.
Tô Giản An chẳng hề để ý, chỉ nói: "Lạc Tiểu Tịch, yêu mà là cái cớ để uống rượu và say xỉn mỗi đêm à? Cậu có thể làm chuyện đứng đắn chút không? Bạn gái của anh tôi có người nào không phải là phụ nữ có năng lực ? Cậu cũng chưa nằm trong phạm vi anh ấy thích, sao có để khiến anh ấy để ý."
"Tôi không cần phải là một nữ cường nhân." Lạc Tiểu Tịch trầm ngâm “Thật ra tôi đã có kết luận, những người bạn gái trước đây của anh cậu đều là những người tỏa sáng. Giản An, nếu tôi cũng có thể tỏa sáng, cậu nói xem, có phải anh ấy sẽ chú ý tới tôi?"
Tô Giản An sửng sốt một chút: "Cậu muốn làm gì?"
Lạc Tiểu Tịch cười haha: "Sau này nói cho cậu."
Nói xong cô liền chạy như một cơn gió.
Tô Giản An rất hiểu Lạc Tiểu Tịch, chỉ là hứng thú nhất định mà thôi. Lạc Tiểu Tịch có thể làm bất cứ điều gì, chuyện vang trời nổ đất cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng có thể kiên trì đến cuối cùng hay không . . . . . Sẽ rất khó nói.
Một khi chán rồi sẽ cảm thấy nhàm chán , cậu ấy lại phát hiện đồ chơi mới, từ bỏ cũng chỉ là hai chữ đơn giản mà thôi,
Chỉ có việc thích Tô Diệc Thừa, là cậu ấy kiên trì nhiều năm đến vậy.
Tô Giản An không biết đây là may mắn của Tô Diệc Thừa, hay là bất hạnh.
Gặp lại Lạc Tiểu Tịch, là chuyện của ba ngày sau .
Tô Giản An mới vừa tan tầm về nhà, Lạc Tiểu Tịch đã gọi tới: "Tối hôm nay 8 giờ tối, nhớ xem đài Hoa Nam!"
"Đừng nói với tôi cậu tham gia phỏng vấn trên đài truyền hình ." Tô Giản An thầm nghĩ có khả năng này
Lạc Tiểu Tịch cười thần bí: "Đến lúc đó cô sẽ biết! Nhớ chú ý theo dõi!"
Tô Giản An đột nhiên có chút chờ mong, thay đổi bộ đồ ở nhà, cầm một bát kem lớn ngồi ở sô pha , mở TV chuyển đến kênh nhà đài Hoa Nam——
Đài truyền hình này đang phát sóng. . . . . cuộc thi người mẫu.
Tô Giản An thiếu chút nữa bị sặc kem, không thể tin nhìn chằm chằm màn hình TV, không bao lâu quả nhiên thấy Lạc Tiểu Tịch từ từ đi ra..
Cô mặc một bộ Bikini tôn lên vóc dáng chuẩn, sải những bước đầy tự tin và sức sống, trên mặt đầy vẻ tươi cười sáng lạn cùng quyến rũ, khiến ánh mắt của nam giám khảo đều chăm chú.
Lạc Tiểu Tịch gọi điện cho Tô Diệc Thừa: "Anh ơi, đài Hoa Nam, Tiểu Tịch."
Tô Diệc Thừa còn ở văn phòng, nghe vậy mở TV ra, đập vào mắt anh là đôi chân thon dài thẳng tắp của Lạc Tiểu Tịch, sau đó là đường cong cơ thể của cô.
Đài truyền hình cũng không biết có phải cố ý hay không , đem máy quay chếch về hướng khán giả vài giây, mấy người đàn ông không giấu nổi sự ngạc nhiên và thèm muốn trong ánh mắt, nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Tịch mà nuốt nước miếng, mà Lạc Tiểu Tịch ở trên sân khấu vẫn tươi cười, bất cứ nơi nào ánh mắt của cô quét qua đều sôi trào, cô cũng cười càng thêm vui vẻ .
Cô rất hưởng thụ những ánh mắt trần trụi như vậy?
Điều khiển TV bị Tô Diệc Thừa bóp nát, hung hăng rút đầu cắm.
Chướng mắt!
"Anh, anh thương xót thu nạp Lạc Tiểu Tịch được không?" Tô Giản An thở dài, "Cậu ấy nói cái gì mà phải sáng lên tỏa sáng cho anh nhìn đến. Cầu xin anh, hiện tại có nhiều chuyện, đừng để cậu ấy bị bới móc ."
Tô Diệc Thừa ngồi vào ghế sô pha , xoa xoa Thái Dương: "Không bao lâu nữa cô ấy sẽ hết hứng thú , em không cần lo lắng."
"Không phải em lo lắng cho cậu ấy." Tô Giản An cố ý nhắc nhở Tô Diệc Thừa, "Điều em lo là trong giới giải trí, mặt ngoài có bao nhiêu rực rõ thì có bấy nhiêu dơ bẩn. Có bao nhiêu tên đàn ông đang chực chờ Lạc Tiểu Tịch tuổi trẻ lại mới mẻ , anh không phải không biết. Tóm lại, anh xem rồi tính đi."
Tô Giản An cúp điện thoại, Lạc Tiểu Tịch đã kết thúc phần trình diễn , tiếp theo là những người mẫu dự thi khác, dáng người và nhan sắc đều đáng để kiêu ngạo, nhưng vẫn luôn kém Lạc Tiểu Tịch một chút.
Lạc Tiểu Tịch trên sân khấu thật tỏa sáng, hấp dẫn ánh mắt mọi người, khiến người ta kinh ngạc.
Tô Giản An xúc kem, nghĩ thầm, có lẽ Lạc Tiểu Tịch lần này là thật sự thích hợp với sân khấu thì sao?
"Thiếu phu nhân." Bác Từ đi tới, "Một vị họ Tô tới tìm cô. Ông ta nói là cha của cô."
Tô Hồng Viễn!
Tô Giản An đặt kem xuống, phòng bị nhìn phía ngoài cửa, sau một lúc lâu mới nói: "Mời ông ta vào."
Cô không biết Tô Hồng Viễn tìm cô làm gì, nhưng cô tin tưởng Tô Hồng Viễn không dám xuống tay với cô ở nhà họ Lục.
Tô Hồng Viễn mặc bộ đồ sang trọng đắt tiền, cười đi vào: "Giản An, tục ngữ quả nhiên nói, con gái là con người ta, hiện tại ngay cả cha muốn gặp con, cũng phải ấn chuông cửa được con đồng ý mới có thể vào được."
"Tô tiên sinh, ông nhớ lầm rồi sao?" Tô Giản An cười lạnh, "Ngày đó ở bữa tiệc từ thiện tôi đãnói qua, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ . Ông hiện tại tự xưng là cha tôi, có chút buồn cười."
"Cô dùng tội tiết lộ thông tin cá nhân tống viện viện vào sở cảnh sát, lại dùng tội hành hung cảnh sát bắt dì cô." Tô Hồng Viễn sắc mặt chìm xuống, "Như vậy còn không hết giận?"
Tô Giản An nghe ra được gì đó : "Ông tới yêu cầu tôi rút đơn kiện, thả hai người kia trở về? Nếu thật là như vậy, tôi. . . . . ."
Cô tuyệt đối không bao giờ đồng ý!
"Đương nhiên không phải." Tô Hồng Viễn cười ngắt lời Tô Giản An, "Ta tới là muốn nói con cùng Lục Bạc Ngôn, không cần phải cố tình diễn nữa ."
Tô Giản An che dấu, bảo trì ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Tô Hồng Viễn, giống như hoàn toàn nghe không hiểu ông ta đang nói gì, nhìn không ra cảm xúc qua gương mặt.
"Giản An, cô thật sự rất giống mẹ cô, thậm chí so còn giỏi hơn bà ấy.” Tô Hồng Viễn nói, "Cô xem, nếu ta không biết rõ mọi chuyện, đã bị vẻ mặt kia đánh lừa rồi."
Tô Giản An duy trì trấn định: "Ngài đã biết cái gì ? Không ngại chia sẻ một chút?”
"Cô cùng Lục Bạc Ngôn không có tình cảm, các người kết hôn, ta đoán chỉ là vì để ta sợ." Tô Hồng Viễn yên lặng nhìn Tô Giản An, "Ta nói, đúng không?"
"Việc này tôi cũng không biết đâu." Tô Giản An cười cười, "Tô tiên sinh, tin tức của ông thật thần kỳ."
"Ta biết cô ở nước ngoài từng học tâm lý học tội phạm, đừng chơi đấu tranh tâm lý với ta." Tô Hồng Viễn mất kiên nhẫn, nghiêm mặt nói, "Không có chứng cớ, ta sẽ tới đây sao?"
Trên tay ông ta quả nhiên có cái gì!
Tô Giản An hiểu Tô Hồng Viễn , ông ta chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc, cô chỉ muốn biết Tô Hồng Viễn sao lại biết được vụ ly hôn của cô và Lục Bạc Ngôn hai năm sau. Tô Hồng Viễn lấy ra di động, mở một đoạn ghi âm lên.
"Lục Bạc Ngôn đã tự hứa hẹn với tôi, hai năm sau sẽ cùng Tô Giản An ly hôn."
"Tôi không nhìn thấy Bạc Ngôn diễn vẻ ân ái mệt mỏi như vậy nữa."
. . . . . .
Giọng Hàn Nhược Hi rất bình tĩnh, mỗi một từ mỗi một câu đều như đang cười nhạo Tô Giản An.
Tô Giản An thùy hạ mi mắt, đáy mắt không dấu vết xẹt qua chút gì đó.
Trận này cô cùng Tô Hồng Viễn giằng co, cô thừa nhận bản thân đã thua, thua bởi câu của Hàn Nhược Hi "Lục Bạc Ngôn rất mệt mỏi" .
Cô cuối cùng cũng hiểu Lục Bạc Ngôn đối với cô không phải là quan tâm, anh chỉ diễn rất chân thật.
Hơn nữa, diễn đến mệt mỏi.
Tô Hồng Viễn thấy Tô Giản An cúi đầu, châm một điếu xì gà, nghiễm nhiên nắm giữ quyền chủ động : "Ta hoài nghi cuộc kết hôn của hai đứa, nhưng không nghĩ tới, Lục Bạc Ngôn lại thật sự đồng ý kết hôn rồi lừa gạt ta, còn diễn tốt như vậy. Nhưng hiện tại xem ra, người cậu ta yêu thật lòng là Hàn Nhược Hi, bố thí cho cô hai năm mà thôi. Ta thiếu chút nữa nghĩ cậu ta thật sự như vậy để ý cô.
"Giản An, cô cùng Diệc Thừa đấu không lại ta!" khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Tô Hồng Viễn cuối cũng cũng xuất hiện vẻ tàn độc, ông ta đứng lên, "Diệc Thừa không có khả năng chèn ép đến Tô Thị! Còn nữa, chín năm trước, là ta để dì cô xuất hiện trước mặt mẹ cô.”
Khi đó mẹ của Tô Giản An sức khỏe rất kém, bác sĩ đã căn dặn nhất định không để bà chịu kích thích, nhưng Tô Hồng Viễn lại cố ý để Tưởng Tuyết Lệ xuất hiện trước mặt bà?
Tô Giản An nhận ra được cái gì, đột nhiên hai mắt đỏ bừng xông lên: "Là ông cố ý , cố ý yếu hại chết mẹ tôi!"
Tô Hồng Viễn cười lạnh, giống như một tên tiểu nhân đắc chí, cất bước rời đi.
Lòng căm phẫn đang trào dâng trong lòng Tô Giản An ,nếu trên tay có dao, nói không chừng cô đã xông lên đâm cho Tô Hồng Viễn vài nhát.
Nhưng lý trí không cho phép cô làm như vậy, ngực cô phập phồng dữ dội, như là hô hấp rất khó khăn.
Nước mắt đột nhiên cũng trào ra.
Không biết là bởi vì cái chết của mẹ,
Hay bởi vì câu "Lục Bạc Ngôn diễn thật sự mệt mỏi " .
Bác Từ lần đầu tiên thấy Tô Giản An khóc, cầm điện thoại vội vàng chạy qua: "Thiếu phu nhân, thiếu gia tìm cô."
"Nói với anh ấy tôi đang bận."
Cô lau nước mắt, xoay người bỏ chạy lên tầng.
Thật ra Lục Bạc Ngôn mới là thật sự đang bận, cuộc họp tiến hành được một nửa, bác Từ đột nhiên gọi báo Tô Hồng Viễn tới , không biết nói gì đó, Tô Giản An cảm xúc không ổn, nên anh bảo bác Từ đưa điện thoại cho Tô Giản An.
"Thiếu gia, Thiếu phu nhân không muốn nghe điện thoại." Bác Từ khó xử "Cậu còn biện pháp khác liên hệ với cô ấy không?"
Lục Bạc Ngôn nhíu mi, cúp điện thoại tuyên bố hội nghị tạm dừng, cầm di động ra khỏi phòng họp.
Một nhóm nhân viên nước ngoài nhìn Thẩm Việt Xuyên vừa từ Nê-pan đuổi tới New York , dùng ánh mắt hỏi anh: sao lại thế này?
"Không có việc gì!" Thẩm Việt Xuyên cười nói, "Ai cũng có những lúc nhớ vợ đúng không? Huống chi Boss chúng ta vừa trải qua tân hôn."
Chuyện Lục Bạc Ngôn kết hôn ở trong ngoài nước đều nổ tung , trong phòng hội nghị mọi người đều tỏ ra thấu hiểu.
Vợ chồng mới cưới mà, tách ra vài ngày sẽ thấy như vài năm, bình thường .
Đối với Lục Bạc Ngôn hiện tại mà nói, quả thật là một giây như một năm.
Tô Giản An không chịu nghe điện thoại, gọi riêng di động cũng không có phản ứng gì.
Lục Bạc Ngôn nhíu mày càng sâu, trái tim như bị bàn tay vô hình nắm lấy, vừa cáu kỉnh vừa lo lắng không giải thích được.
Tay chạm vào màn hình điện thoại, lại gọi cho Tô Giản An . . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook