Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu
Chương 42: Vừa Gặp Đã Thương

Một lát sau, phục vụ mang tới một hộp đồ, Lạc Tiểu Tịch mở ra, là một cây thuốc dài mảnh màu trắng.

Có người hỏi cô muốn thử hay không, nói này chơi thử có thể khiến cô rất vui vẻ, cô mơ hồ liền gật đầu, người nọ đưa cho cô một cây : "Từng thử qua chưa?"

Cô lắc đầu, người nọ rất kiên nhẫn từ từ hít vào cho đến khi thở ra vòng khói, còn nói: "Cô rất được, dáng vẻ hút thuốc nhất định rất gợi cảm và phong tình."

Phong tình?

Lạc Tiểu Tịch nở nụ cười, Tô Diệc Thừa không phải là thích cái loại phong tình mà không lẳng lơ sao?

Cô nhoài người về phía trước, hút một ngụm, lập tức cả người giống rơi vào một thế giới khác.

Đầu óc choáng váng, ánh đèn bỗng nhiên mờ mịt mơ màng, mặt người xung quanh cũng trở nên không rõ ràng, tất cả thanh âm đều trở thành phông nền, âm thanh xung quanh, ồn ào lại xa xôi.

Giờ khắc này, chỉ có bản thân cô rõ ràng, phảng phất trong trời đất chỉ còn lại mình cô.

Nhưng sức lực hai chân lại không biết bị ai lấy mất, cả người đều mềm nhũn. Dường như có một đôi tay ở phía dưới đang nâng cô lên, nâng lên. . . . . .

Cô rời xa mọi thứ, rời xa thế giới này, rời xa sự đau đớn khi Tô Diệc Thừa ở cạnh người phụ nữ khác.

Thật tốt. . . . . .

Tần Ngụy trở về, liền thấy Lạc Tiểu Tịch đang cầm thuốc ngả trên ghế sô pha, mặt cô tươi cười quái di, dáng người xinh đẹp ẩn hiện, mấy tên đàn ông nhìn như hận không thể lao vào.

Mặc kệ vết thương ở khóe miệng, anh đột nhiên rống giận: "Ai mẹ nó chỉ cô ấy chơi cái này"

Người đưa thuốc cho Lạc Tiểu Tịch nhún vai: "Là tự cô ấy muốn thử!"

"Mẹ kiếp!"

Tần Ngụy giật điếu thuốc, gõ vào bàn mấy cái, quả nhiên có bột mịn rơi ra

Anh biến sắc, một quyền đấm trên mặt người kia: "Mẹ nó, đã nói là em gái tôi! Để lần sau cậu nhớ hiểu tiếng người!"

Anh nâng Lạc Tiểu Tịch dậy, điện thoại của Lạc Tiểu Tịch lại vang lên

Cô biết đây là điện thoại của Tô Giản An, nói được vài câu thì di động"Loảng xoảng" rơi trên mặt đất, cô đột nhiên bắt đầu ho khan, Tần Ngụy vỗ vỗ mặt cô: "Có khó chịu không? Có biết tôi là ai không? Lạc Tiểu Tịch, cô tỉnh táo một chút!"

"Lão Tần, trước kia không phải anh trâu bò lắm sao?" Có người giễu cợt Tần Ngụy, "Mới hít chút thuốc? Khẩn trương quái gì!"

"Các người biết cái gì?" Tần Ngụy rống giận, "Cô ấy không chơi đùa!"

Lạc Tiểu Tịch cũng không phải loại người này.

Chỉ là hôm nay cô quá đau khổ, muốn mượn một chút gì đó để trốn tránh sự thật.

Lạc Tiểu Tịch đột nhiên mở mắt, cười với Tần Ngụy, chính cô cũng không biết bản thân cười giống một tiểu yêu tinh, một đám người huýt sáo, đều hỏi: "Lão Tần, đêm nay em gái cậu để tôi chăm sóc đi?"

"Cút mẹ cậu đi!"

Tần Ngụy hối hận đã mang Lạc Tiểu Tịch đến uống rượu , cô nhóc chết tiệt này còn phiền phức hơn ai hết,

Không bao lâu Tô Giản An đã đi ra , tài xế đã chào hỏi quản lý quán bar từ trước, khi cô vừa bước vào, người phục vụ đã dẫn cô đến tìm Lạc Tiểu Tịch.

"Yô? Lão Tần, đây cũng không phải là em gái khác của cậu chứ?"

Một đám đàn ông thấy Tô Giản An xinh đẹp, lập tức ồn ào , không chút che dấu chính khát vọng, ồn ào bắt Tần Ngụy giới thiệu.

Tần Ngụy cười lạnh, anh không nói cho đám này biết Tô Giản An là ai, bọn họ nếu dám đến gần, muốn sống được ở thành phố A thì phải viết ngược họ tên mình đi!



Tô Giản An không có hứng thú với đám người trong quán bar, nâng Lạc Tiểu Tịch dậy: "Chú Tiền, giúp tôi một chút."

"Này, chớ đi!" Kẻ có gan lớn đi lên ngăn cản Tô Giản An, "Mỹ nữ, nếu đã đến đây, ở lại cùng chúng tôi uống hai chén đi."

Chú Tiền một tay hỗ trợ đỡ Lạc Tiểu Tịch, tay kia bắt lấy tay người vừa đến: "Người trẻ tuổi, cậu không thể ép buộc Thiếu phu nhân chúng tôi."

Tô Giản An cũng không biết chú Tiền lại lợi hại như vậy, âm thầm líu lưỡi, người trẻ tuổi cũng không cam tâm bại bởi một ông chú đã qua 50, liền hô hoán đám anh em chó mèo của hắn xông lên giáo huấn chú Tiền.

Một đám đàn ông có thể nghĩ tuyệt đối đánh thắng được chú Tiền, lục đục muốn lên, Tô Giản An sợ chú Tiền bị thương, đang nghĩ ngợi, tới lúc không được thì đem tên Lục Bạc Ngôn nói ra, vẫn dọa được mấy người này nhỉ?

Ngay lúc này ——

"Rắc" một tiếng, tiếng xương gãy vang lên, Ngay sau đó là tiếng người đàn ông kêu la thảm thiết.

Không phải chú Tiền ra tay, Tô Giản An sửng sốt một chút, nhìn qua lại thấy Tô Diệc Thừa, theo sau là vệ sĩ của Lục Bạc Ngôn.

"Anh?" Cô ngẩn người "Sao anh lại ở cùng bọn họ?"

Tô Diệc Thừa nhìn Lạc Tiểu Tịch liếc mắt một cái, ánh mắt không có biểu cảm: "Em mang cô ấy ra ngoài trước."

Lạc Tiểu Tịch nghe thấy giọng Tô Diệc Thừa, đột nhiên mở mắt đánh về phía anh : "Tô Diệc Thừa, mọi người đều nói anh rất lợi hại, anh có thể để thời gian quay ngược lại năm tôi học năm hai được không?"

Năm hai trung học, cô nhìn thấy Tô Diệc Thừa, vừa gặp đã thương lầm cả đời.

Nếu thời gian có thể quay ngược, nếu cô biết tương lai mười năm sau cô phải đau đớn suy sụp như vậy, nhất định sẽ lựa chọn không cần gặp Tô Diệc Thừa.

Cả đời này, cũng không cần gặp.

"Anh để tôi quay về được không?" Cô cười rơi lệ, cô lập lời thề son sắc "Tôi nhất định sẽ không chạy đến gặp anh, anh cũng không cần chịu đựng sự đeo bám của tôi nhiều năm như vậy. Chúng ta trở về, thành người xa lạ, như vậy tôi có thể yêu người khác. . . . . ."

Đây là lần đầu tiên Lạc Tiểu Tịch khóc trước mặt Tô Diệc Thừa, anh chán ghét nhìn thấy Lạc Tiểu Tịch như vậy, hơn nữa lời cô nói “thành người xa lạ, cô có thể đi yêu người khác" thật chói tai..

"Lạc Tiểu Tịch." Anh bóp chặt khuôn mặt xinh đẹp của cô, “Nếu cô cảm thấy hủy hoại bản thân như thế này, tôi sẽ cảm thấy có lỗi, thì cô đã sai rồi. Nếu cô say xỉn và hút thuốc thì chỉ khiến tôi càng thêm ghét.”

Lạc Tiểu Tịch buông Tô Diệc Thừa, khóc khóc cười cười, giống như con búp bê vải mất kiểm soát.

Tô Giản An đột nhiên đau lòng thay Lạc Tiểu Tịch.

Cô đã từng nghe nhiều người nói rằng tôi không hối hận khi yêu anh, nếu có tái phạm, tôi vẫn sẽ lựa chọn mối quan hệ không có kết quả với anh.

Đó là những gì những người đã từng có đủ tư cách để nói.

Mười năm qua, Lạc Tiểu Tịch chỉ có nhìn Tô Diệc Thừa lần lượt đổi bạn gái, chưa từng được yêu thương.

Cậu ấy hôm nay cuối cùng đã có thể nói ra những lời từ bỏ, có lẽ là thật sự đau đến mệt mỏi.

Tô Giản An giúp đỡ Lạc Tiểu Tịch ra ngoài, vừa ra khỏi cửa chợt nghe thấy tiếng đánh nhau, cô không quan tâm nữa, cùng chú Tiền hỗ trợ đưa Lạc Tiểu Tịch ngồi vào ghế sau, Lạc Tiểu Tịch cũng không an phận, giống một đứa nhỏ cáu kỉnh, ở phía sau vừa khóc vừa nháo.

"Tô Diệc Thừa, tôi phải quay về. . . . . ."

"Tôi không muốn gặp anh , yêu anh không vui chút nào, không có một chút khả năng . . . ."

"Tô Diệc Thừa, Tô Diệc Thừa, Tô Diệc Thừa. . . . . ."

Lúc Tô Diệc Thừa đi ra, Lạc Tiểu Tịch còn gọi tên anh, anh thản nhiên nhìn cô một cái: "Giản An, mang cô ấy quay về nhà em, tối nay đừng để cô ấy một mình."

"Anh lo lắng?"



Tô Diệc Thừa cười khinh thường: "Cô ấy dùng thứ đồ tốt lắm, anh chỉ sợ cô ấy không biết gì mà tự sát."

Tô Giản An biến sắc: "Ai cho cậu ấy dùng?"

Tô Diệc Thừa lạnh lùng cười: "Đương nhiên là ‘ anh trai ’ cô ấy."

"Cậu ấy như vậy em không có khả năng cùng cậu ấy một đêm, anh đi mà dỗ dành." Tô Giản An nói.

Tô Diệc Thừa đương nhiên sẽ không đồng ý, xoay người muốn đi, Tô Giản An giữ chặt anh: "Anh không thể mềm lòng với cậu ấy dù chỉ một chút sao? Hiện tại cậu ấy không tỉnh táo, sẽ không quấn quít lấy anh."

Nhíu mày hồi lâu, Tô Diệc Thừa mới lên Lục Bạc Ngôn , không bao lâu đã đi xuống. Tô Giản An không biết anh sẽ làm gì Lạc Tiểu Tịch, nhưng cậu ấy cũng thôi làm loạn, ngủ như một đứa trẻ.

Lúc này, Tần Ngụy vừa lúc từ quán bar lý đi ra, anh sợ bản thân nhịn không được đi lên đánh nhau với Tô Diệc Thừa, không nhìn đối phương mà lập tức đi về hướng Tô Giản An: "Lúc bọn họ đưa thuốc cho cô ấy tôi không ở đó. Nếu biết, tôi đã không để cô ấy thử ."

Tô Giản An gật gật đầu: "Tối nay tôi sẽ chăm sóc Tiểu Tịch, anh yên tâm đi."

Cô không tính toán với Tần Ngụy, Lạc Tiểu Tịch ít nhiều cũng nhắc đến Tần Ngụy , nói Tần Ngụy này không giống mấy kẻ đáng khinh, ít nhất không muốn hãm hại cậu ấy.

"Được, có cô chăm sóc tôi cũng yên tâm ." Tần Ngụy liếc xe Lạc Tiểu Tịch một cái, đi tới lấy xe mình.

Tô Giản An lúc này mới nhớ đến Tô Diệc Thừa: "Anh, sao anh lại cùng vệ sĩ của Lục Bạc Ngôn đến?"

Chú Tiền "Khụ" một tiếng rồi giải thích: "Thiếu phu nhân, tôi sợ gặp chuyện không may, trên đường có gọi cho thiếu gia."

Tô Diệc Thừa : "Lục Bạc Ngôn bảo anh mang theo người đến ."

Không hiểu sao , Tô Giản An nhớ tới dáng vẻ Lục Bạc Ngôn nheo mắt, quả thực run như cầy sấy.

Lục Bạc Ngôn trước khi qua phòng kiểm tra an ninh còn dặn cô không chạy lung tung, cô xoay người đã tới quán bar, nếu Lục Bạc Ngôn ở thành phố A, trán cô khẳng định sẽ sưng lên rồi.

May mắn anh hiện tại đang ở trên bầu trời!

Tô Giản An nghĩ đến bản thân đã tránh được một kiếp, nhẹ nhàng thở ra: "Em mang Tiểu Tịch trở về trước."

Tô Diệc Thừa thay Tô Giản An mở cửa xe, ánh mắt không tự giác liếc về phía Lạc Tiểu Tịch, trước khi Tô Giản An phát hiện anh đã thu hồi tầm mắt, nhìn theo xe Tô Giản An xe rồi mới trở về xe mình.

Nhưng không lái xe ngay lập tức.

Anh lấy ra một điếu thuốc, không bao lâu trợ lý từ quán bar lý đi ra, ngồi trên xe: "Hỏi rõ ràng , điếu thuốc rất bình thường , không ảnh hưởng đến thân thể Lạc tiểu thư , lượng rất nhỏ, anh cũng không cần lo lắng tới vấn đề bị nghiện."

Tô Diệc Thừa"Ừ" một tiếng, lại châm một điếu thuốc khác, ánh mắt tối đen như màn đêm ngoài cửa xe, thâm sâu khó lường.

"Anh Thừa, không phải tôi quản lý anh." Mặt trợ lý nhăn lại, “Anh gần đây hút thuốc càng lúc càng nhiều, từ lúc công ty chỉ mới thành lập, còn tiếp tục như vậy thì sẽ ung thư phổi mất.Tôi ăn nói sao với em gái anh đây?"

Tô Diệc Thừa sửng sốt, cười cười dui thuốc.

Người quen đều biết anh hiểu rõ Tô Giản An nhất, cũng sợ nhất là Tô Giản An, trên thế giới này chỉ có Tô Giản An mới có thể quản được anh.

Lúc công ty mới vừa thành lập, anh áp lực lớn đến mức một ngày hút hai ba bao thuốc, mọi người trong công ty đều cảm thấy anh sẽ bị thuốc lấy đi tính mạng trước năm 45 tuổi.Sau khi Tô Giản An biết chuyện, đã bắt anh bỏ thuốc.

Không ai biết Tô Giản An đã làm cái gì, nhưng toàn bộ công ty đều hiểu được : Tô Giản An có thể trị được người này.

Hiện tại ngẫm lại thủ đoạn Tô Giản An bắt buộc anh bỏ thuốc mấy năm trước, đột nhiên cảm thấy Lục Bạc Ngôn cưới phải em gái. . . . . . cũng khá đáng thương . . . . . .

Đương nhiên, đó là dưới tình huống bị Tô Giản An tra tấn.

"Tiểu Trần, về đến nhà thì gọi tôi."

Anh nhắm mắt ngủ ở băng ghế sau, tiểu Trần lặng lẽ khởi động xe, đưa anh về nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương