Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu
-
Chương 16: Vợ Và Người Yêu Cũ, Chọn Một
Dưới sự chú ý của mọi người, Hàn Nhược Hi lập tức đi thẳng về hướng Tô Giản An.
Khí chất mạnh mẽ tự nhiên, tiếng giày cao gót như đang mạnh mẽ uy hiếp.
Tô Giản An cảm giác được ——
Nếu Hàn Nhược Hi thật sự là boss trong game, vậy thì cũng là trùm cuối.
Đám người vây xem không tự chủ được nín thở, theo dõi xem cuộc đụng độ giữa bạn gái tin đồn, và người vợ hợp pháp sẽ như thế nào.
Hàn Nhược Hi tháo kính râm của Prada, lộ rõ khuôn mặt với những đường nét tinh xảo.. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, rất khó để không bị kinh diễm. Các đường nét trên khuôn mặt của cô ta dường như được thượng đế tỉ mỉ tạo thành theo tỉ lệ vàng, hoàn hảo đến mức khiến người ta nín thở.
Trong "Tiệc cưới", Đường Ngọc Lan đã từng nói với Lục Bạc Ngôn, Tô Giản An lớn lên càng thêm trổ mã xinh đẹp, lúc ấy phản ứng của Lục Bạc Ngôn bình thản như uống nước.
Hiện tại Tô Giản An hiểu được , so sánh với cực phẩm như Hàn Nhược Hi này, cô. . . . . . là nước sôi cũng tốt rồi.
"Tô tiểu thư, hành vi bất lịch sự của Tuyên Tuyên, tôi thay cô ấy xin lỗi cô."
Hàn Nhược Hi cao ngạo lạnh lùng, cho dù xin lỗi, cô ta cũng duy trì phong thái nữ vương thượng đẳng.
Dưới loại tình huống này, nếu chỉ trả lời một câu "Không thành vấn đề" , khí thế của Tô Giản An không thể nghi ngờ sẽ bị lép vế trước Hàn Nhược Hi.Nhưng Tô Giản An dường như cũng không phải người dễ bị bắt nạt như vậy.
Những người hóng chuyện đều rất chờ mong phản ứng của Tô Giản An.
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô."
Tô Giản An tự nhiên hào phóng, nụ cười trong đôi mắt hoa đào sáng ngời, động lòng người, mơ hồ có ý cảnh cáo Hàn Nhược Hi lần sau không được tiếp diễn chuyện này, hình thành một cỗ khí chất mạnh mẽ, hoàn toàn không bị lấn áp bởi phong phạm nữ hoàng của Hàn Nhược Hi.
Khóe môi Lục Bạc Ngôn không kìm được mà nhếch lên —— xem ra cô vợ nhỏ của anh cũng không dễ bị bặt nạt.
Chỉ có Hàn Nhược Hi là không cảm thấy kinh ngạc, theo điều tra của cô ta, Tô Giản An từ lúc đại học đã bắt đầu độc lập, thậm chí một mình ra nước ngoài du học chuyện môn ngành pháp y, còn thuận tiện lấy được chứng chỉ bác sĩ ngoại khoa, vừa về nước đã công tác ở cục cảnh sát góp tay vào công cuộc phá mấy vụ án giết người, mà cô năm nay chỉ 24 tuổi.
Một người phụ nữ như vậy, sẽ giống như cái bánh bao mặc người xoa nắn sao?
Kỳ phùng địch thủ, sự kiêu ngạo hiếu thắng từ trong xương của Hàn Nhược Hi không chịu được mà sôi trào.
"Bạc Ngôn, có thể tìm một nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện về hợp đồng quảng cáo không?"
Hàn Nhược Hi hoàn toàn không nhìn Tô Giản An, vô cùng thân thiết gọi thẳng tên Lục Bạc Ngôn. . . . . . Rõ ràng đang muốn tuyên chiến với Tô Giản An!
Nếu Tô Giản An trơ mắt nhìnLục Bạc Ngôn cùng cô ta rời đi, liền hoàn toàn thua. Nhưng có thể làm gì? Làm nũng bảo chồng ơi em rất sợ hãi, anh đừng rời đi chắc?
Chuyện xấu hổ như vậy, Tô Giản An từ chối làm, hơn nữa người xưa không phải đã nói sao , quân tử giúp người hoàn thành ước nguyện ~
Lục Bạc Ngôn buôn ly rượu trong tay: "Đi đến phòng nghỉ."
"Được."
Hàn Nhược Hi cười cười, đôi chân thon dài cất bước cùng Lục Bạc Ngôn hướng về phía phòng nghỉ, người vây xem đều nhìn Tô Giản An với ánh mắt đồng tình thương hại.
Tô Giản An chỉ ngước nhìn trần nhà nghĩ nghĩ: Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi đều dám công khai như vậy , vì sao lại không thừa nhận bọn họ là một đôi luôn đi? Suy nghĩ của đám người quý tộc thật khó hiểu . . . . .
"Ngốc cái gì vậy?"
Giọng nói không vui của Lục Bạc Ngôn đột nhiên truyền đến, Tô Giản An theo bản năng nhìn lại, không biết từ lúc nào anh đã dừng lại , nhíu mày nhìn cô, rồi lại vươn tay về phía cô: "Đi theo tôi."
Tô Giản An trừng mắt không hiểu gì như vẫn đưa tay cho Lục Bạc Ngôn, hạ giọng nói: "Tôi cho anh cơ hội ở cùng bạn gái, anh biết đang mình làm gì không? Cảm thấy bóng đèn phòng ngủ chưa đủ sáng, cần mang theo tôi làm bóng đèn à?"
Lục Bạc Ngôn đột nhiên nhớ tới, mẹ thường xuyên nói với anh, Giản An là đứa nhỏ rất hiểu chuyện.
"Quả nhiên rất hiểu chuyện.”Anh cười như không cười, khóe môi khẽ nhếch.
Tô Giản An chớp chớp mắt —— Lục Bạc Ngôn đang khen cô sao? Sao giọng điệu lại có chút kỳ lạ vậy?
Đám người quần chúng liền cảm thấy khó hiểu ——
"Tôi còn nghĩ Tô Giản An thật sự không phản ứng.Thì ra người ta rõ ràng đã nắm chắc thắng lợi, biết Lục Bạc Ngôn khẳng định sẽ mang theo cô ấy!"
"Ai ai, Hàn Nhược Hi lần đầu tiên bị xem thường mà không tốn sức a. . . . . ."
Hàn Nhược Hi cũng không quay đầu lại, duy trì tư thế kiêu ngạo, nhưng bàn tay trắng nõn không biết từ khi nào đã nắm chặt.
Cô ta không cam lòng!
Đột nhiên, khi tất cả mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, trong phòng nghỉ đột nhiên lao ra một người đàn ông bịt mặt chỉ để lộ đôi mắt.
Người kia bất ngờ đưa dao lên dí vào cổ Hàn Nhược Hi .
"A ——!" Hàn Nhược Hi thất thanh kêu toáng lên, các vị khách khác cũng giật mình hoảng sợ, vì an toàn của bản thân đều lui về phía sau.
Lục Bạc Ngôn nheo mắt, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
Ngay cả khi thủ phạm che mặt, anh cũng có thể nhận ra đó là người mới không lâu đã cạnh tranh thất bại với tập đoàn Lục Thị và cũng đã bị phá sản- Phó tổng giám đốc của tập đoàn Thiệu Thị, Thiệu Minh Nhân, anh ta còn một anh trai là Thiệu Minh Trung, là tổng giám đốc Thiệu Thị.
"Bắt cóc?" Tô Giản An nhanh chóng phản ứng lại, thoát khỏi tay Lục Bạc Ngôn, "Tôi báo cảnh sát."
"Đừng chạy loạn." Lục Bạc Ngôn nắm chặt tay Tô Giản An "Hiện tại nơi này không an toàn." Thiệu Minh Trung rất có có thể cũng đến đây, nhưng không biết đang đứng ở đâu chờ đợi cơ hội.
Tô Giản An nào biết rằng có thể còn có một đồng bon khác, chỉ chỉ dao đặt trên cổ Hàn Nhược Hi: "Tình huống của Hàn Nhược Hi không an toàn. Anh buông, tôi đi liên hệ với đội trưởng yến."
"Lục Bạc Ngôn!" Thiệu Minh Nhân đột nhiên gọi to tên Lục Bạc Ngôn "Anh lại đây! Nếu không tôi sẽ hủy dung Hàn Nhược Hi!"
Đáng người hoảng hốt, sắc mặt Hàn Nhược Hi nháy mắt trắng bệch, Lục Bạc Ngôn dời mắt, mà Tô Giản An thừa dịp lực chú ý của anh bị phân tán, nhanh chóng chạy thoát khỏi tay anh.
Cô đặt điện thoại ở ngắn tủ bên ngoài, ngay khi bảo nhân viên quầy lấy ra, trên cổ liền truyền đến một cảm giác ớn lạnh, Ngay sau đó là tiếng đàn ông truyền đến sau lưng: "Muốn báo cảnh sát? Bà Lục, cô đúng là khờ dại!"
Tô Giản An rùng mình, rốt cục hiểu được vì sao Lục Bạc Ngôn nói nơi này không an toàn : "Không phải chỉ một người?"
"Phải bắt cóc cô cùng Hàn Nhược Hi, sao có thể một người làm được?"
Thiệu Minh Trung di chuyển dao qua lại trên cổ Tô Giản An , giống như giây tiếp theo sẽ để chiếc cổ trắng nõn mảnh mai của cô vây máu, nhân viên quầy cũng rung lẩy bẩy.
Tô Giản An lại không hề có chút sợ hãi, ngược lại còn nở nụ cười: "Các người xác định phải bắt cóc tôi sao?"
"Lại còn có tâm tư hỏi tôi, không phải là nên cầu xin thôi thả cô sao?" Dao của Thiệu Minh Trung lại kề sát "Không sợ chết ?"
"Không sợ chết tôi đã không gả cho Lục Bạc Ngôn ." Tô Giản An bĩu môi "Hơn nữa, nếu tôi cầu xin, anh sẽ thả tôi sao?"
Thiệu Minh Trung hứng thú cười cười: "Cô nói xem?"
". . . . . ."
Tô Giản An cũng không muốn nói gì cả.
Nếu cầu xin tha thứ có tác dụng, đám người này còn bắt cóc cô làm gì?
"A, xem ra cô thú vị hơn nhiều so với Hàn Nhược Hi. Tôi thật muốn nhìn xem Lục Bạc Ngôn sẽ lựa chọn như thế nào."
Thiệu Minh Trung đẩy Tô Giản An đi vào hội trường, lớn tiếng kiêu ngạo gọi Lục Bạc Ngôn: "Lục Bạc Ngôn! Nhìn xem là ai này!"
Linh cảm có chuyện xấu, Lục Bạc Ngôn nghe theo tiếng gọi quay đầu, quả nhiên, Tô Giản An rơi vào tay Thiệu Minh Trung.
Ánh mắt Lục Bạc Ngôn lạnh như băng: "Anh muốn làm gì?"
Thiệu Minh Trung cười lạnh: "Lúc trước là anh ép tôi đưa ra lựa chọn, hiện tại, anh lựa chọn giữ bạn gái cũ và vợ đi, giữ lại một người, chúng tôi mang theo một người."
"Thả cô ấy ra." Lục Bạc Ngôn lạnh lùng đi tới, sắc mặt âm trầm như Tu La từ ngục "Nếu không các người sẽ không đơn giản là bị phá sản đâu."
"Hôm nay chúng tôi lấy mạng chơi với anh ! Thảm nhất cũng chỉ là chết mà thôi!" Trong lòng Thiệu Minh Trung bị xâm chiếm bởi thù hận "Người bị chúng tôi mang đi sẽ xảy ra chuyện gì, anh cũng hiểu đúng không?"
Nói xong, Thiệu Minh Trung xoa xoa hai má Tô Giản An, ám chỉ điều gì không cần nói cũng biết.
Khí chất mạnh mẽ tự nhiên, tiếng giày cao gót như đang mạnh mẽ uy hiếp.
Tô Giản An cảm giác được ——
Nếu Hàn Nhược Hi thật sự là boss trong game, vậy thì cũng là trùm cuối.
Đám người vây xem không tự chủ được nín thở, theo dõi xem cuộc đụng độ giữa bạn gái tin đồn, và người vợ hợp pháp sẽ như thế nào.
Hàn Nhược Hi tháo kính râm của Prada, lộ rõ khuôn mặt với những đường nét tinh xảo.. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, rất khó để không bị kinh diễm. Các đường nét trên khuôn mặt của cô ta dường như được thượng đế tỉ mỉ tạo thành theo tỉ lệ vàng, hoàn hảo đến mức khiến người ta nín thở.
Trong "Tiệc cưới", Đường Ngọc Lan đã từng nói với Lục Bạc Ngôn, Tô Giản An lớn lên càng thêm trổ mã xinh đẹp, lúc ấy phản ứng của Lục Bạc Ngôn bình thản như uống nước.
Hiện tại Tô Giản An hiểu được , so sánh với cực phẩm như Hàn Nhược Hi này, cô. . . . . . là nước sôi cũng tốt rồi.
"Tô tiểu thư, hành vi bất lịch sự của Tuyên Tuyên, tôi thay cô ấy xin lỗi cô."
Hàn Nhược Hi cao ngạo lạnh lùng, cho dù xin lỗi, cô ta cũng duy trì phong thái nữ vương thượng đẳng.
Dưới loại tình huống này, nếu chỉ trả lời một câu "Không thành vấn đề" , khí thế của Tô Giản An không thể nghi ngờ sẽ bị lép vế trước Hàn Nhược Hi.Nhưng Tô Giản An dường như cũng không phải người dễ bị bắt nạt như vậy.
Những người hóng chuyện đều rất chờ mong phản ứng của Tô Giản An.
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô."
Tô Giản An tự nhiên hào phóng, nụ cười trong đôi mắt hoa đào sáng ngời, động lòng người, mơ hồ có ý cảnh cáo Hàn Nhược Hi lần sau không được tiếp diễn chuyện này, hình thành một cỗ khí chất mạnh mẽ, hoàn toàn không bị lấn áp bởi phong phạm nữ hoàng của Hàn Nhược Hi.
Khóe môi Lục Bạc Ngôn không kìm được mà nhếch lên —— xem ra cô vợ nhỏ của anh cũng không dễ bị bặt nạt.
Chỉ có Hàn Nhược Hi là không cảm thấy kinh ngạc, theo điều tra của cô ta, Tô Giản An từ lúc đại học đã bắt đầu độc lập, thậm chí một mình ra nước ngoài du học chuyện môn ngành pháp y, còn thuận tiện lấy được chứng chỉ bác sĩ ngoại khoa, vừa về nước đã công tác ở cục cảnh sát góp tay vào công cuộc phá mấy vụ án giết người, mà cô năm nay chỉ 24 tuổi.
Một người phụ nữ như vậy, sẽ giống như cái bánh bao mặc người xoa nắn sao?
Kỳ phùng địch thủ, sự kiêu ngạo hiếu thắng từ trong xương của Hàn Nhược Hi không chịu được mà sôi trào.
"Bạc Ngôn, có thể tìm một nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện về hợp đồng quảng cáo không?"
Hàn Nhược Hi hoàn toàn không nhìn Tô Giản An, vô cùng thân thiết gọi thẳng tên Lục Bạc Ngôn. . . . . . Rõ ràng đang muốn tuyên chiến với Tô Giản An!
Nếu Tô Giản An trơ mắt nhìnLục Bạc Ngôn cùng cô ta rời đi, liền hoàn toàn thua. Nhưng có thể làm gì? Làm nũng bảo chồng ơi em rất sợ hãi, anh đừng rời đi chắc?
Chuyện xấu hổ như vậy, Tô Giản An từ chối làm, hơn nữa người xưa không phải đã nói sao , quân tử giúp người hoàn thành ước nguyện ~
Lục Bạc Ngôn buôn ly rượu trong tay: "Đi đến phòng nghỉ."
"Được."
Hàn Nhược Hi cười cười, đôi chân thon dài cất bước cùng Lục Bạc Ngôn hướng về phía phòng nghỉ, người vây xem đều nhìn Tô Giản An với ánh mắt đồng tình thương hại.
Tô Giản An chỉ ngước nhìn trần nhà nghĩ nghĩ: Lục Bạc Ngôn và Hàn Nhược Hi đều dám công khai như vậy , vì sao lại không thừa nhận bọn họ là một đôi luôn đi? Suy nghĩ của đám người quý tộc thật khó hiểu . . . . .
"Ngốc cái gì vậy?"
Giọng nói không vui của Lục Bạc Ngôn đột nhiên truyền đến, Tô Giản An theo bản năng nhìn lại, không biết từ lúc nào anh đã dừng lại , nhíu mày nhìn cô, rồi lại vươn tay về phía cô: "Đi theo tôi."
Tô Giản An trừng mắt không hiểu gì như vẫn đưa tay cho Lục Bạc Ngôn, hạ giọng nói: "Tôi cho anh cơ hội ở cùng bạn gái, anh biết đang mình làm gì không? Cảm thấy bóng đèn phòng ngủ chưa đủ sáng, cần mang theo tôi làm bóng đèn à?"
Lục Bạc Ngôn đột nhiên nhớ tới, mẹ thường xuyên nói với anh, Giản An là đứa nhỏ rất hiểu chuyện.
"Quả nhiên rất hiểu chuyện.”Anh cười như không cười, khóe môi khẽ nhếch.
Tô Giản An chớp chớp mắt —— Lục Bạc Ngôn đang khen cô sao? Sao giọng điệu lại có chút kỳ lạ vậy?
Đám người quần chúng liền cảm thấy khó hiểu ——
"Tôi còn nghĩ Tô Giản An thật sự không phản ứng.Thì ra người ta rõ ràng đã nắm chắc thắng lợi, biết Lục Bạc Ngôn khẳng định sẽ mang theo cô ấy!"
"Ai ai, Hàn Nhược Hi lần đầu tiên bị xem thường mà không tốn sức a. . . . . ."
Hàn Nhược Hi cũng không quay đầu lại, duy trì tư thế kiêu ngạo, nhưng bàn tay trắng nõn không biết từ khi nào đã nắm chặt.
Cô ta không cam lòng!
Đột nhiên, khi tất cả mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, trong phòng nghỉ đột nhiên lao ra một người đàn ông bịt mặt chỉ để lộ đôi mắt.
Người kia bất ngờ đưa dao lên dí vào cổ Hàn Nhược Hi .
"A ——!" Hàn Nhược Hi thất thanh kêu toáng lên, các vị khách khác cũng giật mình hoảng sợ, vì an toàn của bản thân đều lui về phía sau.
Lục Bạc Ngôn nheo mắt, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
Ngay cả khi thủ phạm che mặt, anh cũng có thể nhận ra đó là người mới không lâu đã cạnh tranh thất bại với tập đoàn Lục Thị và cũng đã bị phá sản- Phó tổng giám đốc của tập đoàn Thiệu Thị, Thiệu Minh Nhân, anh ta còn một anh trai là Thiệu Minh Trung, là tổng giám đốc Thiệu Thị.
"Bắt cóc?" Tô Giản An nhanh chóng phản ứng lại, thoát khỏi tay Lục Bạc Ngôn, "Tôi báo cảnh sát."
"Đừng chạy loạn." Lục Bạc Ngôn nắm chặt tay Tô Giản An "Hiện tại nơi này không an toàn." Thiệu Minh Trung rất có có thể cũng đến đây, nhưng không biết đang đứng ở đâu chờ đợi cơ hội.
Tô Giản An nào biết rằng có thể còn có một đồng bon khác, chỉ chỉ dao đặt trên cổ Hàn Nhược Hi: "Tình huống của Hàn Nhược Hi không an toàn. Anh buông, tôi đi liên hệ với đội trưởng yến."
"Lục Bạc Ngôn!" Thiệu Minh Nhân đột nhiên gọi to tên Lục Bạc Ngôn "Anh lại đây! Nếu không tôi sẽ hủy dung Hàn Nhược Hi!"
Đáng người hoảng hốt, sắc mặt Hàn Nhược Hi nháy mắt trắng bệch, Lục Bạc Ngôn dời mắt, mà Tô Giản An thừa dịp lực chú ý của anh bị phân tán, nhanh chóng chạy thoát khỏi tay anh.
Cô đặt điện thoại ở ngắn tủ bên ngoài, ngay khi bảo nhân viên quầy lấy ra, trên cổ liền truyền đến một cảm giác ớn lạnh, Ngay sau đó là tiếng đàn ông truyền đến sau lưng: "Muốn báo cảnh sát? Bà Lục, cô đúng là khờ dại!"
Tô Giản An rùng mình, rốt cục hiểu được vì sao Lục Bạc Ngôn nói nơi này không an toàn : "Không phải chỉ một người?"
"Phải bắt cóc cô cùng Hàn Nhược Hi, sao có thể một người làm được?"
Thiệu Minh Trung di chuyển dao qua lại trên cổ Tô Giản An , giống như giây tiếp theo sẽ để chiếc cổ trắng nõn mảnh mai của cô vây máu, nhân viên quầy cũng rung lẩy bẩy.
Tô Giản An lại không hề có chút sợ hãi, ngược lại còn nở nụ cười: "Các người xác định phải bắt cóc tôi sao?"
"Lại còn có tâm tư hỏi tôi, không phải là nên cầu xin thôi thả cô sao?" Dao của Thiệu Minh Trung lại kề sát "Không sợ chết ?"
"Không sợ chết tôi đã không gả cho Lục Bạc Ngôn ." Tô Giản An bĩu môi "Hơn nữa, nếu tôi cầu xin, anh sẽ thả tôi sao?"
Thiệu Minh Trung hứng thú cười cười: "Cô nói xem?"
". . . . . ."
Tô Giản An cũng không muốn nói gì cả.
Nếu cầu xin tha thứ có tác dụng, đám người này còn bắt cóc cô làm gì?
"A, xem ra cô thú vị hơn nhiều so với Hàn Nhược Hi. Tôi thật muốn nhìn xem Lục Bạc Ngôn sẽ lựa chọn như thế nào."
Thiệu Minh Trung đẩy Tô Giản An đi vào hội trường, lớn tiếng kiêu ngạo gọi Lục Bạc Ngôn: "Lục Bạc Ngôn! Nhìn xem là ai này!"
Linh cảm có chuyện xấu, Lục Bạc Ngôn nghe theo tiếng gọi quay đầu, quả nhiên, Tô Giản An rơi vào tay Thiệu Minh Trung.
Ánh mắt Lục Bạc Ngôn lạnh như băng: "Anh muốn làm gì?"
Thiệu Minh Trung cười lạnh: "Lúc trước là anh ép tôi đưa ra lựa chọn, hiện tại, anh lựa chọn giữ bạn gái cũ và vợ đi, giữ lại một người, chúng tôi mang theo một người."
"Thả cô ấy ra." Lục Bạc Ngôn lạnh lùng đi tới, sắc mặt âm trầm như Tu La từ ngục "Nếu không các người sẽ không đơn giản là bị phá sản đâu."
"Hôm nay chúng tôi lấy mạng chơi với anh ! Thảm nhất cũng chỉ là chết mà thôi!" Trong lòng Thiệu Minh Trung bị xâm chiếm bởi thù hận "Người bị chúng tôi mang đi sẽ xảy ra chuyện gì, anh cũng hiểu đúng không?"
Nói xong, Thiệu Minh Trung xoa xoa hai má Tô Giản An, ám chỉ điều gì không cần nói cũng biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook