Edit&Beta: VyVy
——
Lúc Lý Chu tỉnh lại đã là buổi chiều, giấc ngủ này của anh đặc biệt sâu, chưa bao giờ an ổn như vậy.

Anh đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, tinh mắt anh nhìn thấy dưới lầu sân sau có một người nằm, chuẩn xác mà nói là một thi thể.

Ngã xuống à?
Lý Chu ngây ngốc, anh nhanh chóng đi xuống lầu.

“Anh, anh tỉnh rồi sao?” Tô Hòa ăn khoai tây chiên ngồi xem TV trên sô pha trong phòng khách, dì Lâm ngồi bên cạnh Tô Hòa cùng cô xem.

Cô gái nhỏ nhìn thấy Lý Chu xuống, trong mắt đều là thần thái sáng láng.

“Thiếu gia, tôi đi chuẩn bị cơm trưa cho cậu.”
Dì Lâm vội vàng đứng dậy, muốn chuẩn bị bữa trưa cho Lý Chu.

Lý Chu bước chân vẫn không dừng lại, trực tiếp đi ra ngoài.

“Dì, anh trai làm sao vậy?” Tô Hòa chớp chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn dì Lâm, trong con ngươi tràn đầy khó hiểu.

“Tiểu Hòa ngoan ngoãn xem TV, dì đi chuẩn bị cơm trưa.” Dì Lâm không nói gì, mà đi vào bếp.

Chuyện của Lý Chu bà sẽ không nhiều chuyện, bà chỉ cần làm tốt bổn phận công việc của mình là được rồi, những chuyện khác không nên quản.


Tô Hòa suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cũng đi theo ra ngoài.

Lý Chu nhìn thi thể ở sân sau này, ang cẩn thận quan sát trong chốc lát, kì thực xem ra chính là từ trên cao rơi xuống mà chết, nhưng Lý Chu cảm thấy chuyện này không có khả năng.

Lầu hai vốn không có cao lắm, người bên thành phố A phái tới không có khả năng yếu ớt như vậy, ngay cả leo trèo cũng sẽ rơi xuống, điều này không hợp lẽ thường.

Thời gian nạn nhân chết không lâu, hẳn là sáng nay, anh không thể ngủ sâu đến mức đồ vật rơi xuống cũng không nghe thấy.

Người gặp phải nguy hiểm theo bản năng la hô, cho dù không có hô, đầu ngã lên tảng đá cũng sẽ phát ra âm thanh, anh cái gì cũng không nghe được vốn là chuyện kỳ quái.

Cái chết của tên mặc đồ đen làm người ta không thể tưởng tượng được.

“Anh ơi, a...” Tô Hòa đi theo tới, cô nhìn thấy thi thể trong nháy mắt, nhịn không được thét chói tai, vẻ mặt hoảng sợ.

“Anh, hắn, hắn...” Tô Hòa lấy tay chỉ vào tên áo đen, sợ hãi tràn đầy khuôn mặt, cô hơi lui về phía sau vài bước, bộ dạng như sắp khóc tới nơi.

“Tiểu Hòa đừng sợ, đây chỉ là đang diễn kịch.” Lý Chu vùi đầu Tô Hòa vào trong ngực mình, anh vuốt ve đầu Tô Hòa, ôn nhu nói.

Rất nhanh đã có người đến và xử lý thi thể.

Lý Chu Sơ kéo tay Tô Hòa rời đi, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh, thật đáng tiếc em không nhìn thấy toàn bộ quá trình.”
Tô Hòa vẻ mặt tiếc hận nói, tựa như thật sự cho rằng đây chỉ là diễn xuất, trong con ngươi của cô lóe ra tia sáng.

Lý Chu trầm mặc không nói, chuyện, anh đang suy nghĩ.

“Anh, không vui sao? Anh ơi ăn kẹo.” Tô Hòa chớp chớp mắt, cô từ trong túi lấy ra một cây kẹo mút, lột vỏ, kiễng mũi chân đưa tới bên môi Lý Chu.

Lý Chu nhìn cây kẹo mút đột nhiên xuất hiện, ngẩn người một chút, anh luôn luôn không thích đồ ngọt, đối mặt với ánh mắt chờ mong của cô, Lý Chu há miệng, ngậm kẹo mút vào trong miệng.

“Rất ngọt.” Lý Chu cúi đầu nhìn cô, bên môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

Kẹo rất ngọt, ngọt đến có chút ngấy, bất quá nhìn nụ cười thật lòng trên mặt cô, anh không đành lòng nhổ kẹo ra.

Lý Chu bảo cô bé ở phòng khách xem TV, anh trở về mở camera giám sát sân sau, lại phát hiện...!
Camera giám sát cho thấy tên áo đen dùng dây thừng câu lấy mép cửa sổ, sau đó tay chân lưu loát bò lên trên, khi bò được một nửa thì dây thừng bị đứt, tên áo đen lập tức ngã xuống, đầu đụng vào tảng đá, trực tiếp tử vong.

Lý Chu lục tục xem giám sát mấy lần, một chút vấn đề, một chút dấu vết cũng tìm không thấy.

Không, đây là điều đáng ngờ nhất.

Thành phố A bên kia không thể phái một người...!ngu xuẩn đến đây.

“Người anh em, tôi cảm thấy chuyện này đặc biệt khác thường.” Lý Chu đang tự hỏi, điện thoại của Nguyễn Thư Ninh liền gọi tới, hắn có chút thở hồng hộc.


“Tôi vừa mới từ Tương Dương đi ra, hiện tại đi tới tìm cậu.” Còn chưa để Lý Chu mở miệng nói chuyện, Nguyễn Thư Ninh liền cúp điện thoại.

Nhiếp Tương Dương là một bác sĩ pháp y, cùng Nguyễn Thư Ninh, Lý Chu từ nhỏ lớn lên, ba người cùng đi tới thành phố B.

Lý Chu nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, hồi lâu, anh đi xuống lầu, nhìn cô bé ngồi trên sô pha xem TV nghiêm túc, anh khẽ thở dài một hơi.

Có vẻ như giữ cô bên cạnh không phải là một lựa chọn sáng suốt.

“Tiểu Hòa, anh trai đưa em về nhà, được không?” Lý Chu đi đến bên cạnh Tô Hòa ngồi xuống, chậm rãi mở miệng nói.

Cô gái nhỏ vẻ mặt ngây thơ ngước mắt nhìn Lý Chu, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, “Anh trai tìm được người nhà em sao?”
“Ừm, đã tìm được.” Lý Chu gật đầu, kỳ thật cũng không có, đưa Tô Hòa đi là lựa chọn sáng suốt nhất, bằng không cô gái nhỏ nhu nhược yếu đuối, đi theo anh nhất định sẽ mỗi ngày lo lắng sợ hãi.

“Nhưng anh trai...” Nước mắt cô lập tức dâng lên, cô nước mắt lưng tròng nhìn Lý Chu, gắt gao cắn môi mình.

Lý Chu: “Hả?”
“Tiểu Hòa muốn ở cùng một chỗ với anh, Tiểu Hòa không muốn về nhà.” Tô Hòa mãnh liệt lắc đầu, vẻ mặt kháng cự, gắt gao ôm lấy Lý Chu bên cạnh, cả người chính là bộ dáng đáng thương hề hề.

Trong mắt cô tràn đầy nước mắt, trông đáng thương, đặc biệt khiến người ta mềm lòng.

Lý Chu vừa định mở miệng nói chuyện.

Tô Hòa đột nhiên ôm đầu, cô rụt mình thành một đoàn nho nhỏ, “Tiểu Hòa không cần về nhà, không cần về nhà.”
Trong miệng không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại, tựa hồ đang kháng cự thứ gì đó, thân thể cũng không ngừng run rẩy.

Lý Chu lập tức luống cuống tay chân.

“Tô tiểu thư hẳn là đang kháng cự cái gì đó, cô ấy đối với chuyện về nhà này là kháng cự, có lẽ...”
Dì Lâm từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy một màn như vậy, bà lắm mồm nói một câu.


Cô bé rất dễ thương, bà cũng thích cô.

“Tiểu Hòa ngoan, anh không đưa em về nhà, được không?”
Lý Chu ôm Tô Hòa vào trong ngực, anh thật cẩn thận vỗ lưng Tô Hòa, thanh âm cũng nhẹ nhàng.

Cô có lẽ không thích nhà mình lắm, cho nên kháng cự chuyện về nhà, đại khái là bởi vì lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy chính là anh, cho nên cô đối với anh sinh ra cảm giác ỷ lại.

“Anh nói thật không?” Tô Hòa hít hít mũi, vẻ mặt cô đáng thương nhìn Lý Chu, mặt đầy nước mắt.

Lê Sơ gật đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tô Hòa, “Ừm.”
“Vậy, chúng ta kéo câu được không?” Tô Hòa vươn ngón út ra, cô nhẹ nhàng cắn môi, nhìn Lý Chu nói.

Lý Chu: “Được rồi.”
Cô thật đáng yêu.

“Kéo câu treo, một trăm năm không được thay đổi, gạt người chính là chó con.”
Hai ngón tay nhỏ bé câu lấy nhau, Tô Hòa bật cười, cô ngốc nghếch nhìn Lý Chu, miệng lẩm bẩm khẩu quyết.

Nụ cười trên khuôn mặt của cô đều là chân thành và tươi đẹp.

“Nha đầu ngốc.” Lý Chu dùng ngón trỏ, điểm mũi Tô Hòa, cười khẽ nói.

——.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương