Cô Vợ Mềm Mại Dễ Thương Của Lý Thiếu
3: Cô Gái Nhỏ Sợ Sấm Sét


Edit&Beta: Vy Vy
——
Cô gái nhỏ dính người rất lợi hại, Lý Chu ban đêm tỉnh lại, anh cảm giác được có người đứng ở bên giường, bật đèn liền nhìn thấy cô ôm một con búp bê đứng ở bên giường anh.

“Sao em không ngủ?”
Tháng bảy thời tiết có chút oi bức, Lý Chu bật điều hòa ngủ, điều hòa có chút lạnh, anh đắp chăn.

Tô Hòa ôm búp bê đứng ở bên giường Lý Chu, thân thể có chút phát run, cô cứ như vậy mở to một đôi mắt vô tội nhìn Lý Chu, “Anh, em sợ.”
“Sợ cái gì?” Lý Chu nghi hoặc nhìn cô gái vẻ mặt sợ hãi.

Rèm cửa sổ kéo, Lý Chu đứng dậy kéo rèm cửa sổ, bên ngoài mưa to, Lý Chu ngủ say, cửa sổ cũng đóng lại, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Tô Hòa đáng thương nhìn Lý Chu, tay ôm chặt lấy búp bê, thân thể run rẩy lợi hại.

“Tiểu Hòa không sợ, anh ở đây.” Lý Chu ngồi xổm xuống, anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tô Hòa, ôn nhu dỗ dành.

Lý Chu cao 1m8, Tô Hòa cao 1m55 ở bên cạnh anh càng có vẻ nhỏ nhắn đáng yêu.

“Anh ơi, ôm.” Tô Hòa đâm đầu vào trong ngực Lý Chu, cô ôm rất chặt, đầu đều vùi vào trong ngực Lý Chu.

Thân thể Lý Chu mới đầu có chút cứng ngắc, sau thì ngược lại không cảm thấy phản cảm, anh cúi đầu nhìn cái đầu xù trong ngực mình, thế nhưng lại cảm thấy loại xúc cảm này không tồi.

Cô bé sợ sấm sét.


“Tiểu Hòa không sợ, anh trai ở đây.” Lý Chu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tô Hòa, ôn nhu dỗ dành.

Cô bé run rẩy đặc biệt.

“Anh ơi, anh dẫn Tiểu Hòa về phòng có được không?” Tô Hòa ngẩng đầu lên, cô nhẹ nhàng cắn môi, trong mắt ướt sũng, cô nhìn Lý Chu, trong mắt có chút cầu khẩn.

“Được.” Lý Chu cười khẽ, bế ngang cô gái nhỏ, đi vào phòng ngủ của cô.

Cô nhìn có chút thịt, nhưng bế lên lại nhẹ nhàng, một chút trọng lượng cũng không có.

Cẩn thận đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô.

“Anh đừng đi, em sợ lắm.” Tô Hòa nắm lấy cánh tay Lý Chu, cô khẽ cắn môi dưới, trong mắt ướt sũng, lộ ra tia sợ hãi.

Bên ngoài đột nhiên có sấm sét, cô bé sợ tới mức run rẩy, cô nắm lấy tay Lý Chu càng chặt, trong mắt sợ hãi không cần nói cũng biết.

“Được, anh không đi, anh ở cùng em.” Lý Chu ngồi ở bên giường, giúp Tô Hòa đắp chăn, thanh âm nhẹ nhàng nhu nhu.

Anh làm sao lại không có bất kỳ lực chống cự nào đối với cô gái nhỏ này?
Tâm địa anh luôn luôn không mềm, không biết vì cái gì chính là đối với cô cứng rắn không nổi.

Đáng chết! Cảm giác này không tốt.

“Ngoan ngoãn ngủ, anh ở cạnh em.”
Tô Hòa chớp chớp đôi mắt nhìn Lý Chu, “Anh lên đây ngủ đi.” Cô vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh mình, đáy mắt tràn đầy sự chân thành tha thiết, không pha trộn bất cứ thứ gì, đơn thuần lợi hại.

“Anh ngồi là được rồi.” Lý Chu trong nháy mắt sửng sốt, cô gái này chẳng lẽ không biết nam nữ có chuyện khác?
Cô gái nhỏ mềm mại manh manh, thoạt nhìn rất đơn thuần, giống như một tờ giấy trắng sạch sẽ, cô hẳn là được người trong nhà cưng chiều lớn lên đi.

“Anh, cái kia, đã nói rồi, không thể rời đi nha.” Ánh mắt cô mở to, nhìn Lý Chu tràn ngập tín nhiệm.

Tô Hòa nắm lấy tay Lý Chu, nặng nề ngủ, lúc cô ngủ đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh giống như một con búp bê sứ.

——
“Anh, chào buổi sáng.” Tô Hòa dậy rất sớm, cô vừa tỉnh lại liền nhìn thấy mặt Lý Chu, lập tức lộ ra một nụ cười tươi sáng.

“Chào buổi sáng!” Lý Chu cơ hồ cả đêm không ngủ, vẫn canh Tô Hòa, nhiều lắm chỉ là chống đỡ ngủ một lát.

“Anh về phòng trước.” Lý Chu nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tô Hòa, sau đó đi ra khỏi phòng.


Lúc anh mở cửa phòng mình, nhìn thấy tình huống bên trong, cả người ngây ra.

Cửa sổ bị mở ra, trong phòng một mảnh hỗn độn, trên chăn còn có dấu vết bị dao cắt qua, tủ quần áo là cũng bị mở, tóm lại trong phòng rất loạn.

Không đúng, đêm qua lúc anh rời khỏi phòng, vẫn còn bình thường, hiện tại cư nhiên một mảnh hỗn độn, cửa sổ rõ ràng là bị người cạy mở qua.

Trong phòng tràn ngập một chút mùi vị không thuộc về căn phòng.

Lý Chu có bệnh sạch sẽ, trong phòng đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, có mùi nước hoa Cổ Trì nhàn nhạt, sẽ không có thứ khác, hiện tại trong không khí rõ ràng xen lẫn hương vị khác.

Hương, hoặc?
Lý Chu căn bản không dám nghĩ, nếu không phải đêm qua Tô Hòa sợ sấm sét không dám ngủ một mình tới tìm anh, hiện tại anh chỉ sợ đã quy thiên luôn rồi.

“Anh, phòng của anh sao lại lộn xộn như vậy?” Tô Hòa đi đến bên cạnh Lý Chu, cô nghi hoặc nhìn Lý Chu đứng ở cửa phòng, liếc mắt một cái, kỳ quái hỏi.

“Không cẩn thận làm loạn.” Lý Chu chậm rãi nói, trong lòng anh rõ ràng đây là một vụ ám sát, có người muốn mạng của anh.

Trên thế giới này người muốn mạng anh thật sự rất nhiều, yên tĩnh một đoạn thời gian, hiện tại xem ra lại bắt đầu.

“Anh, phòng anh sao lại có mùi ethanal* vậy?” Tô Hòa ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ nhìn Lý Chu, trong con ngươi tràn ngập tò mò, giống như một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu.

(*Acetaldehyde (tên hệ thống: ethanal) là một hợp chất hữu cơ với công thức hóa học CH3CHO, đôi khi được viết tắt thành MeCHO (Me = methyl)....!Nguồn: wikipedia.)
Ethanal? Lý Chu nhíu nhíu mày, “Tiểu Hòa, làm sao em biết trong phòng có mùi ethanal?”
Lý Chu hơi cúi người xuống, anh nhìn Tô Hòa nghiêm túc mở miệng hỏi, mùi vị không phải rất gay mũi, cơ hồ không có.

Bởi vì trong phòng anh trước sau như một đều là mùi nước hoa Cổ Trì, xen lẫn một ít mùi hương không biết tên, cho nên Lý Chu lập tức ngửi ra mùi không giống nhau.

Tô Hòa cư nhiên lập tức biết vật thể không xác định là ethanal.


“Em ngửi ra nha.” Tô Hòa chớp chớp mắt, vẻ mặt đơn thuần nói.

Ethanal, có thể làm cho người ta lâm vào hôn mê, ngày mưa vốn có thể làm cho người ta ngủ rất sâu, nếu như không có Tô Hòa, có thể anh cũng giống như chăn trên giường, hôm nay có lẽ mặt trời cũng không nhìn thấy.

“Tiểu Hòa ngoan, tự mình đi rửa mặt trước rồi xuống ăn sáng.” Lý Chu xoa xoa đầu Tô Hòa, nhẹ giọng dỗ dành Tô Hòa xuống.

Tô Hòa đi xuống, vừa vặn dì Lâm lên lầu, “Thiếu gia, tôi đến dọn dẹp.”
Bà đi theo Lý Chu đã lâu, loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra, bất quá đây là lần đầu tiên Lý Chu còn nguyên vẹn không tổn hao gì.

“Ừm.” Lý Chu đáp một tiếng, sau đó đi đến chỗ hành lang gọi điện thoại.

“Đi điều tra một chút người tối hôm qua tập kích tôi.” Lý Chu nói ngắn gọn.

“Mẹ kiếp, cậu lại bị người tập kích, thế nào rồi, nghiêm trọng không?” Nguyễn Thư Ninh ở đầu dây bên kia lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế sa lon.

Lý Chu thân phận đặc thù, bị người tập kích là chuyện rất bình thường, mỗi lần như vậy, ít nhiều gì cũng đều bị một chút vết thương ngoài da.

“Không có việc gì, cậu đi điều tra là được.” Lý Chu nói xong liền cúp điện thoại, cô gái nhỏ ở dưới lầu hẳn là sốt ruột chờ đi.

——
VyVy: Vote vote ~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương