Cô Vợ Luật Sư Của Tổng Tài Mafia (Trái Tim Của Sói)
-
Chương 38: Tan nát tâm can
Thanks Beta HongTranHuyenMong
Cứ như vậy, anh im lặng để cô xem, cũng như trong lòng đang đếm ngược...Rất nhanh, cô sẽ nhìn thấy điều mà bản thân phải nhìn thấy.
Đúng như chờ đợi, cả người Khả Vi trở nên cứng đờ, vai gầy khẽ giật...
Cô phát hiện ra, tờ giấy này được công chứng...cùng đêm mà cô và anh ký tên.
Làm sao có thể!?
Khi đó anh và cô ký tên xong, cũng đã gần 10 giờ đêm...
Đôi mắt cô trừng to, bao nhiêu câu hỏi lướt qua trong đầu. Cuối cùng, một chi tiết khác, quan trọng không kém đập vào mắt cô.
Người công chứng chính là Bộ Trưởng Tống Thiệu Minh!
Việc nó được công chứng cùng đêm đó đã là điều không thể, mà lại là chính bộ trưởng ký vào.
“...Làm sao có thể...?” Lần này, cô đã thốt lên thành lời. Rất nhỏ, nhưng đủ để người đang ôm cô trong lòng nghe được.
Bên tai cô, anh quyến rũ thốt lên một câu: “Trên thế giới này, nếu có chỗ nào dám nhận đơn xin ly hôn của em, anh sẽ sẵn sàng đi hầu!”
Lời nói có bao nhiêu phần cường chế, bao nhiêu phần kìm nén, bao nhiêu phần nhắc nhở, đều được anh gói gọn một lần, bạc môi mà nói ra.
Lời nói khiến cả người Khả Vi bừng tỉnh. Bàn tay đã bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
Thì ra cố chấp giữa một nhân vật mang tên Từ Trấn Khiêm và một cô gái bình thường như Hà Khả Vi, sẽ là vô cùng khác nhau.
Tất cả đều nằm ở khả năng.
Khả năng của cô là truy cầu pháp lý.
Khả năng của anh...chính là tạo ra pháp lý.
Nếu anh muốn họ trở thành vợ chồng hợp pháp vào lúc đồng hồ chuẩn bị chuyển sang ngày mới, thì nó phải được thực thi.
Chỉ chưa đến ba phút, tờ giấy vốn nhẹ như không khí, bây giờ lại nặng như nghìn cân. Cả người cô không còn một chút sức lực. Những ngón tay như không chịu được mà buông rơi tờ giấy. Khi giấy chạm mặt bàn, một âm thanh cực nhỏ phát ra. Cũng giống như tiếng sụp đổ ở nơi đáy lòng cô.
Không có gì tàn nhẫn hơn là thiêu rụi đi hy vọng của người khác. Cô bây giờ mới nhìn thấy được một phần sự áp bách và cường ngạnh chân chính của anh. Không phải là đêm cô bị anh trói buộc. Bởi vì, hôn nhân nhìn căn bản như những bản hợp đồng khác. Ly hôn là có thể giải thoát. Nhưng lúc này đây, cô mới thực sự là hết hy vọng. Anh bày ra trên bàn tất cả sự thật. Không một chút che đậy và chần chừ. Thẳng thắn cho cô biết, đạo lý mà cô luôn tin tưởng, chính là luật pháp, cũng không thể nào giúp được cô.
Thấy được sự thất vọng tràn trề của Khả Vi, mi tâm anh khẽ nhíu. Trong lòng không cưỡng được mà có cảm giác khó chịu.
Bởi vì, muốn biết một người từng hy vọng vào một thứ bao nhiêu, thì hãy nhìn biểu tình của họ khi không đạt được nó. Thì ra, cô có bao nhiêu phần tan nát.
Khóe môi anh lạnh nhạt khẽ nhếch lên: “Có phải rất thất vọng hay không?”
Bàn tay đang giữ lấy eo cô siết chặt, Khả Vi ngước mặt nhìn anh, ánh mắt đã trở nên mơ hồ, gương mặt trắng bệch, một tầng mồ hôi trên trán xuất hiện.
Từ phía trên cao anh nhìn xuống, ánh mắt anh âm u nhìn không thấy đáy. Bỗng một tay anh ôm lấy đầu cô, muốn cúi đến nghiền nát bờ môi đang lặng thinh kia. Nhưng Khả Vi ngay lập tức xoay đầu, vùi mặt vào ngực anh...
“Từ tổng....đừng......” Nép trong lòng anh, giọng cô yếu ớt vỡ vụn.
Vài giây sau, thật kinh ngạc là anh thật sự không có làm gì...Anh như vậy lại bỏ qua cho cô?...Nhưng cô quá hoảng loạn, ngay cả ngước lên nhìn anh, cô cũng không dám.
Cô không biết là trong lúc này, anh đang sững sờ nhìn những vết xước trên cổ cô. Khi nãy trên ghế sofa, cô chôn người trong chăn ấm, anh đã không nhìn thấy. Lẳng lặng xoay đi, hạ ánh mắt nhìn xuống vạt váy ngủ đang hờ hững rũ trên đùi thon của cô...
Vết thương do cô phản kháng Lý Khánh Thần cưỡng hiếp, đã trở thành màu tím thẫm. Trên làn da trắng mịn của cô, chúng trở nên vô cùng chướng mắt...
_
Vài giờ sau, Khả Vi chính thức lên cơn sốt. Đau bụng đến mặt xanh môi tái.
Ở bên ngoài, Minh Đông cũng vừa đến. Lúc bước xuống xe, đã nhìn thấy từ xa trong khuôn viên là bóng dáng ma mị của Từ Trấn Khiêm.
Một mình anh đứng đó nhìn ngắm vòi phun nước nhỏ, lưng hướng về phía Minh Đông, trên người không khoác thêm chiếc áo khoác nào, trong lúc sáng sớm trời vẫn còn se lạnh. Một mình anh đứng giữa hoa lá vô cùng xinh đẹp, những bụi hoa hồng đỏ thắm xung quanh....
Minh Đông nheo mày, từng bước đi tới sau lưng anh ta. Khi đến gần mới biết, Từ Trấn Khiêm đang nhắm mắt, khuôn mặt tối tăm, nhưng môi lại nửa cười nửa không...
"Cô ấy ở trong phòng ngủ..."
Minh Đông kế tiếp nhìn anh thêm năm giây, sau đó thở dài lẳng lặng đi vào trong căn biệt thự. Thẳng tiến đến phòng ngủ ở tầng một.
Nâng tay gõ cửa, sau đó anh đẩy cửa bước vào, đã thấy Khả Vi nằm co ro trên giường, chăn dày đắp kín.
“....Bác sĩ Minh Đông......” Khả Vi trông thấy anh liền chào...
“...Gọi anh là Minh Đông được rồi.......”
Minh Đông ngồi xuống bên cạnh giường, vội vàng lấy ra vài dụng cụ y tế, bắt đầu đo thân nhiệt cho cô....Khi tay chạm đến người cô, mới biết là thân nhiệt rất nóng, nhưng cơ thể lại run rẩy như cả người đang tẩm trong nước đá...
“...Em còn đau ở đâu nữa?”
“...........Em không sao...chỉ bị....đến tháng thôi....” Khả Vi yếu ớt giữ lấy cái chăn ấm, dường như có đắp sao cũng không đủ, mặc cho mồ hôi ra ướt hết cả tóc...
Minh Đông nhìn nhìn cô một chút, nghi vấn hỏi: “Chỉ vậy thôi?...Nhìn em như còn có tâm bệnh...còn là loại tan nát tâm can....”
Khả Vi không đáp anh, cô cụp mắt, biểu hiện mím môi như có điều khó nói, nén đau không kêu than...
Chỉ cần nhìn một chút, cũng đủ biết không chỉ đơn thuần là đau vì đến tháng. Mặc dù anh không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng người ngoài kia không bình thường, người trong này thì lại càng không thể bình thường...Thậm chí cơ thể còn chịu không được.
Vô thức thở dài một hơi...Anh cúi nhìn vào con số hiện lên trong cây đo thân nhiệt...
...Cô sốt 40.6 độ C.
"...Khi ở Boston, em đã học đại học ở đâu?" Minh Đông trầm ổn hỏi, muốn phân tâm cô một chút. Đúng lúc này tay anh cầm cây thuốc tiêm nhỏ, nhẹ nhàng đâm vào mạch máu trên tay cô.
Khả Vi nhíu mày...Lúc này, cô cũng chợt nhận ra, cả Minh Đông cũng đã biết lý lịch của mình. Không vòng vo, cô trả lời anh: "Là ở Boston University....."
"Vậy là rất gần với trường Harvard rồi?" Rút cây kim tiêm ra, anh dùng băng keo cá nhân băng lại vết máu.
"...Khoản nửa tiếng đi tàu điện ngầm......"
".......Khi anh học y ở Boston, anh cũng đã từng lấy lớp triết học xa xưa....William Shakespeare [1] có viết một câu thoại như thế này: Tình yêu đó, thật là ôn nhu trong ánh nhìn, nhưng lại rất là thô cằn khi người ta trải qua nó (*)...”
*Đây là lời thoại trong vở kịch trứ danh Romeo và Juliet, là dành cho thần tình yêu (Cupid). Hàm ý nói thần tình yêu nhìn thì rất nhẹ nhàng, yêu nhu, nhưng trong thực tế là một bậc thầy tàn nhẫn, tạo ra nhiều cuộc tình ngang trái.
Khả Vi im lặng nghe, cuối cùng cô ngẩn người hết năm phút. Cảm xúc mênh mông, không rõ hàm ý của Minh Đông...Mặc khác lại dường như hiểu được...
"...Câu chuyện tình yêu của Romeo và Juliet quả thật...rất kinh điển.....Nhưng em thì lại thích triết học của Plato [2] hơn....”
Ánh mắt Minh Đông như có phần sáng lên...anh mỉm cười, nhẹ gật đầu: ”...Không phải ai cũng có thể là tri âm của Plato...”
Cả hai chỉ trò chuyện một chút, vô tình thưởng thức cảm thụ triết học của đối phương...Khả Vi như tìm ra được một người biết về thân phận của cô, lại có thể cùng cô trò chuyện, thứ mà cô không nghĩ sẽ có lúc lại đặc biệt cảm kích....
Thuốc cũng dần ngấm vào...cảm giác đau cũng dần dịu đi hẳn. Sắc mặt của Khả Vi cũng khá hơn lúc anh mới vừa bước vào rất nhiều.
Khi chắc chắn tình hình của cô đã ổn định hơn, Minh Đông mới chuẩn bị ra về, cũng không quên căn dặn cô một vài điều...
Trước khi rời đi, từ cửa, anh nhìn đến cô, cất giọng cảm thán nói:
"Em biết không?.....Trấn Khiêm, anh ta cũng khá thưởng thức Plato đấy!"
Cánh cửa đóng lại, để lại Khả Vi nhiều cảm xúc và một nỗi kinh ngạc không tên.
__________
[1] William Shakespeare: nhà thơ và nhà biên kịch đại tài người Anh, ông mất năm 1616.
[2] Plato: một triết gia ở Hy Lạp cổ điển và là người sáng lập học viện ở Athens, ông mất 348/347 trước Công Nguyên. Ông có sức ảnh hưởng rất lớn về tư duy chính trị, triết học phương Tây.
Cứ như vậy, anh im lặng để cô xem, cũng như trong lòng đang đếm ngược...Rất nhanh, cô sẽ nhìn thấy điều mà bản thân phải nhìn thấy.
Đúng như chờ đợi, cả người Khả Vi trở nên cứng đờ, vai gầy khẽ giật...
Cô phát hiện ra, tờ giấy này được công chứng...cùng đêm mà cô và anh ký tên.
Làm sao có thể!?
Khi đó anh và cô ký tên xong, cũng đã gần 10 giờ đêm...
Đôi mắt cô trừng to, bao nhiêu câu hỏi lướt qua trong đầu. Cuối cùng, một chi tiết khác, quan trọng không kém đập vào mắt cô.
Người công chứng chính là Bộ Trưởng Tống Thiệu Minh!
Việc nó được công chứng cùng đêm đó đã là điều không thể, mà lại là chính bộ trưởng ký vào.
“...Làm sao có thể...?” Lần này, cô đã thốt lên thành lời. Rất nhỏ, nhưng đủ để người đang ôm cô trong lòng nghe được.
Bên tai cô, anh quyến rũ thốt lên một câu: “Trên thế giới này, nếu có chỗ nào dám nhận đơn xin ly hôn của em, anh sẽ sẵn sàng đi hầu!”
Lời nói có bao nhiêu phần cường chế, bao nhiêu phần kìm nén, bao nhiêu phần nhắc nhở, đều được anh gói gọn một lần, bạc môi mà nói ra.
Lời nói khiến cả người Khả Vi bừng tỉnh. Bàn tay đã bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
Thì ra cố chấp giữa một nhân vật mang tên Từ Trấn Khiêm và một cô gái bình thường như Hà Khả Vi, sẽ là vô cùng khác nhau.
Tất cả đều nằm ở khả năng.
Khả năng của cô là truy cầu pháp lý.
Khả năng của anh...chính là tạo ra pháp lý.
Nếu anh muốn họ trở thành vợ chồng hợp pháp vào lúc đồng hồ chuẩn bị chuyển sang ngày mới, thì nó phải được thực thi.
Chỉ chưa đến ba phút, tờ giấy vốn nhẹ như không khí, bây giờ lại nặng như nghìn cân. Cả người cô không còn một chút sức lực. Những ngón tay như không chịu được mà buông rơi tờ giấy. Khi giấy chạm mặt bàn, một âm thanh cực nhỏ phát ra. Cũng giống như tiếng sụp đổ ở nơi đáy lòng cô.
Không có gì tàn nhẫn hơn là thiêu rụi đi hy vọng của người khác. Cô bây giờ mới nhìn thấy được một phần sự áp bách và cường ngạnh chân chính của anh. Không phải là đêm cô bị anh trói buộc. Bởi vì, hôn nhân nhìn căn bản như những bản hợp đồng khác. Ly hôn là có thể giải thoát. Nhưng lúc này đây, cô mới thực sự là hết hy vọng. Anh bày ra trên bàn tất cả sự thật. Không một chút che đậy và chần chừ. Thẳng thắn cho cô biết, đạo lý mà cô luôn tin tưởng, chính là luật pháp, cũng không thể nào giúp được cô.
Thấy được sự thất vọng tràn trề của Khả Vi, mi tâm anh khẽ nhíu. Trong lòng không cưỡng được mà có cảm giác khó chịu.
Bởi vì, muốn biết một người từng hy vọng vào một thứ bao nhiêu, thì hãy nhìn biểu tình của họ khi không đạt được nó. Thì ra, cô có bao nhiêu phần tan nát.
Khóe môi anh lạnh nhạt khẽ nhếch lên: “Có phải rất thất vọng hay không?”
Bàn tay đang giữ lấy eo cô siết chặt, Khả Vi ngước mặt nhìn anh, ánh mắt đã trở nên mơ hồ, gương mặt trắng bệch, một tầng mồ hôi trên trán xuất hiện.
Từ phía trên cao anh nhìn xuống, ánh mắt anh âm u nhìn không thấy đáy. Bỗng một tay anh ôm lấy đầu cô, muốn cúi đến nghiền nát bờ môi đang lặng thinh kia. Nhưng Khả Vi ngay lập tức xoay đầu, vùi mặt vào ngực anh...
“Từ tổng....đừng......” Nép trong lòng anh, giọng cô yếu ớt vỡ vụn.
Vài giây sau, thật kinh ngạc là anh thật sự không có làm gì...Anh như vậy lại bỏ qua cho cô?...Nhưng cô quá hoảng loạn, ngay cả ngước lên nhìn anh, cô cũng không dám.
Cô không biết là trong lúc này, anh đang sững sờ nhìn những vết xước trên cổ cô. Khi nãy trên ghế sofa, cô chôn người trong chăn ấm, anh đã không nhìn thấy. Lẳng lặng xoay đi, hạ ánh mắt nhìn xuống vạt váy ngủ đang hờ hững rũ trên đùi thon của cô...
Vết thương do cô phản kháng Lý Khánh Thần cưỡng hiếp, đã trở thành màu tím thẫm. Trên làn da trắng mịn của cô, chúng trở nên vô cùng chướng mắt...
_
Vài giờ sau, Khả Vi chính thức lên cơn sốt. Đau bụng đến mặt xanh môi tái.
Ở bên ngoài, Minh Đông cũng vừa đến. Lúc bước xuống xe, đã nhìn thấy từ xa trong khuôn viên là bóng dáng ma mị của Từ Trấn Khiêm.
Một mình anh đứng đó nhìn ngắm vòi phun nước nhỏ, lưng hướng về phía Minh Đông, trên người không khoác thêm chiếc áo khoác nào, trong lúc sáng sớm trời vẫn còn se lạnh. Một mình anh đứng giữa hoa lá vô cùng xinh đẹp, những bụi hoa hồng đỏ thắm xung quanh....
Minh Đông nheo mày, từng bước đi tới sau lưng anh ta. Khi đến gần mới biết, Từ Trấn Khiêm đang nhắm mắt, khuôn mặt tối tăm, nhưng môi lại nửa cười nửa không...
"Cô ấy ở trong phòng ngủ..."
Minh Đông kế tiếp nhìn anh thêm năm giây, sau đó thở dài lẳng lặng đi vào trong căn biệt thự. Thẳng tiến đến phòng ngủ ở tầng một.
Nâng tay gõ cửa, sau đó anh đẩy cửa bước vào, đã thấy Khả Vi nằm co ro trên giường, chăn dày đắp kín.
“....Bác sĩ Minh Đông......” Khả Vi trông thấy anh liền chào...
“...Gọi anh là Minh Đông được rồi.......”
Minh Đông ngồi xuống bên cạnh giường, vội vàng lấy ra vài dụng cụ y tế, bắt đầu đo thân nhiệt cho cô....Khi tay chạm đến người cô, mới biết là thân nhiệt rất nóng, nhưng cơ thể lại run rẩy như cả người đang tẩm trong nước đá...
“...Em còn đau ở đâu nữa?”
“...........Em không sao...chỉ bị....đến tháng thôi....” Khả Vi yếu ớt giữ lấy cái chăn ấm, dường như có đắp sao cũng không đủ, mặc cho mồ hôi ra ướt hết cả tóc...
Minh Đông nhìn nhìn cô một chút, nghi vấn hỏi: “Chỉ vậy thôi?...Nhìn em như còn có tâm bệnh...còn là loại tan nát tâm can....”
Khả Vi không đáp anh, cô cụp mắt, biểu hiện mím môi như có điều khó nói, nén đau không kêu than...
Chỉ cần nhìn một chút, cũng đủ biết không chỉ đơn thuần là đau vì đến tháng. Mặc dù anh không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng người ngoài kia không bình thường, người trong này thì lại càng không thể bình thường...Thậm chí cơ thể còn chịu không được.
Vô thức thở dài một hơi...Anh cúi nhìn vào con số hiện lên trong cây đo thân nhiệt...
...Cô sốt 40.6 độ C.
"...Khi ở Boston, em đã học đại học ở đâu?" Minh Đông trầm ổn hỏi, muốn phân tâm cô một chút. Đúng lúc này tay anh cầm cây thuốc tiêm nhỏ, nhẹ nhàng đâm vào mạch máu trên tay cô.
Khả Vi nhíu mày...Lúc này, cô cũng chợt nhận ra, cả Minh Đông cũng đã biết lý lịch của mình. Không vòng vo, cô trả lời anh: "Là ở Boston University....."
"Vậy là rất gần với trường Harvard rồi?" Rút cây kim tiêm ra, anh dùng băng keo cá nhân băng lại vết máu.
"...Khoản nửa tiếng đi tàu điện ngầm......"
".......Khi anh học y ở Boston, anh cũng đã từng lấy lớp triết học xa xưa....William Shakespeare [1] có viết một câu thoại như thế này: Tình yêu đó, thật là ôn nhu trong ánh nhìn, nhưng lại rất là thô cằn khi người ta trải qua nó (*)...”
*Đây là lời thoại trong vở kịch trứ danh Romeo và Juliet, là dành cho thần tình yêu (Cupid). Hàm ý nói thần tình yêu nhìn thì rất nhẹ nhàng, yêu nhu, nhưng trong thực tế là một bậc thầy tàn nhẫn, tạo ra nhiều cuộc tình ngang trái.
Khả Vi im lặng nghe, cuối cùng cô ngẩn người hết năm phút. Cảm xúc mênh mông, không rõ hàm ý của Minh Đông...Mặc khác lại dường như hiểu được...
"...Câu chuyện tình yêu của Romeo và Juliet quả thật...rất kinh điển.....Nhưng em thì lại thích triết học của Plato [2] hơn....”
Ánh mắt Minh Đông như có phần sáng lên...anh mỉm cười, nhẹ gật đầu: ”...Không phải ai cũng có thể là tri âm của Plato...”
Cả hai chỉ trò chuyện một chút, vô tình thưởng thức cảm thụ triết học của đối phương...Khả Vi như tìm ra được một người biết về thân phận của cô, lại có thể cùng cô trò chuyện, thứ mà cô không nghĩ sẽ có lúc lại đặc biệt cảm kích....
Thuốc cũng dần ngấm vào...cảm giác đau cũng dần dịu đi hẳn. Sắc mặt của Khả Vi cũng khá hơn lúc anh mới vừa bước vào rất nhiều.
Khi chắc chắn tình hình của cô đã ổn định hơn, Minh Đông mới chuẩn bị ra về, cũng không quên căn dặn cô một vài điều...
Trước khi rời đi, từ cửa, anh nhìn đến cô, cất giọng cảm thán nói:
"Em biết không?.....Trấn Khiêm, anh ta cũng khá thưởng thức Plato đấy!"
Cánh cửa đóng lại, để lại Khả Vi nhiều cảm xúc và một nỗi kinh ngạc không tên.
__________
[1] William Shakespeare: nhà thơ và nhà biên kịch đại tài người Anh, ông mất năm 1616.
[2] Plato: một triết gia ở Hy Lạp cổ điển và là người sáng lập học viện ở Athens, ông mất 348/347 trước Công Nguyên. Ông có sức ảnh hưởng rất lớn về tư duy chính trị, triết học phương Tây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook