5 giờ chiều, giờ cao điểm.

Tọa lạc giữa khu trung tâm thương mại tài chính là tòa tháp mang tên TK. Xung quanh tòa tháp cao 60 tầng được bao phủ bằng kính phản chiếu màu ánh bạc, bề mặt 3D như mặt biển đang chuyển động.

Từ xa, nhìn tòa nhà giống như mặt biển đại dương vào lúc sáng sớm, óng ánh, gợn nước.

Trên tầng thượng, chiếc trực thăng Bell 525 Relentless đang từ từ hạ cánh xuống.

Từ "Relentless" trong tên của chiếc trực thăng này cũng giống như tâm tình hiện tại của chủ nhân nó, đang rất sôi sục và tàn nhẫn.

Từ lúc A Luân thông báo tình hình của Khả Vi vào 1 tiếng đồng hồ trước, chiếc trực thăng đã bay nhanh vượt qua mức cho phép của không vụ.

Từ Trấn Khiêm liên tiếp đã gọi ra hai cuộc gọi.

Cuộc gọi thứ nhất là đến bộ trưởng không quân, Mr. Craig, mở cho anh một đường bay thẳng, không cản trở, không chất vấn.

Cuộc gọi thứ hai là cách bây giờ 30 phút, đến bộ trưởng giao thông đường bộ, Mr. Yu.

Tất cả là dựa trên mối quan hệ cá nhân.

A Luân đang đứng ở một khoảng cách nhất định, thêm hai người khác đứng sau lưng anh. Cả ba đều mang vẻ trầm mặc. Ngôn ngữ cơ thể hoàn toàn rơi vào khoảng lo lắng cực độ.

Cả ba gập người cúi chào.

Từ Trấn Khiêm hạ mắt lạnh lùng nhìn trực diện đến họ. Anh không nói, không làm gì. Chỉ đứng nhìn.

A Luân mím chặt môi, hai tay nắm lại thành quyền, chậm rãi thông báo, "Lão đại...đã điều tra ra, đối phương là Lý Quan, ông ta đang ráo riết tìm tung tích của con trai mình, Lý Khánh Thần.

Một nhân viên của quán bar tên Ánh Hồng đã nhận lời moi tin, nhưng thất tín. Cuối cùng là đúng lúc Hà Tiểu thư bắt gặp cô ta đang bị đám người đàn ông bắt cóc...nên Hà tiểu thư đã..."

Không cần nói đoạn cuối, Từ Trấn Khiêm anh ta đã nghe đoạn đó cách đây 1 tiếng rồi. Lân Phi kế tiếp đã được lệnh, lao thẳng xuyên qua chín tầng mây. Không được có nửa phần lưỡng lự.

A Luân là người Hoa gốc Nhật, được chính Từ Trấn Khiêm chọn lựa. Lý lịch của anh ta thật sự khiến nhiều tai to mặt lớn tranh giành, nhưng anh lại tình nguyện trung thành dưới trướng của ông trùm Mafia Từ Trấn Khiêm.

Vậy mà, anh lại không bảo vệ được người mà lão đại giao phó cho anh.

Công việc tưởng chừng như dễ dàng nhất.

Rút trong người một thanh dao dài 12 tấc, lưỡi dao hơi cong hình lưỡi liềm, gần cán dao khắc một dòng tiếng Nhật かたな (Katana).

A Luân cầm lấy lưỡi dao, hai tay dâng cán dao về phía Từ Trấn Khiêm.

Người Nhật xa xưa có tập tục mang trên thân hai thanh dao. Thanh dài nhất, đeo ngang hông để đấu với kẻ địch. Thanh ngắn nhất dắt sau lưng, là để khi thất trách, sẽ tự diệt mình để rửa tội.

"Anh đã làm gì thất trách?" Từ Trấn Khiêm trầm tĩnh hỏi.

Xa xa một câu hỏi mở là một cái kết rất gãy gọn. Thường là vậy.

A Luân càng cúi người xuống thêm một tấc. Anh chỉ phát ra hai từ:

"Lão Đại......"

"Tôi sẽ tính chuyện này với anh sau." ngữ khí dứt khoát, Từ Trấn Khiêm xoay người sải bước hướng đến thang máy chuyên dụng.

A Luân dần lấy lại được một chút hơi thở, nối bước theo sau hai người Phong Phi.

Sáu người đàn ông bước vào trong thang máy lớn. Tuấn Phong đặt ngón tay vào một khe nhỏ, một dòng điện từ mỏng như sợi chỉ, quét qua ngón tay. Kế tiếp, anh bấm nút "L".

Cầu thang máy từ tầng 60 chạy xuống lobby của tòa nhà, trong vỏn vẹn 60 giây. Bước ra khỏi thang máy, cánh cửa kính to lớn được vệ sĩ tòa nhà mở rộng.

Trên đường, 10 chiếc xe Mercedes Benz màu đen đang đậu. Hai bên xe là hai hàng người, cung kính đứng nhìn Từ Trấn Khiêm.

Tuấn Phong trên tay cầm một chiếc điện thoại công nghệ cao, bước đến bên cạnh lão đại:

"Lão đại, Mr. Yu đã định vị được vị trí GPS điện thoại của Hà tiểu thư. Trùng khớp là rất gần với hình ảnh cuối cùng của chiếc xe hàng được ghi lại trong hệ thống CCTV ven đường."

Từ Trấn Khiêm gật đầu.

Anh băng lãnh bước đến chiếc xe đua Lykan Hypersport màu đen nhám đang đậu phía trên cùng.

Lập tức cả toán người ngồi vào trong hàng xe.

Từ Trấn Khiêm nhìn vào trên màn hình trong xe, một đường màu xanh dương dẫn đến một nhà kho cách đây 30 phút.

Chiếc Lykan Hypersport khởi động, là dòng siêu xe đầu tiên của Arab, 780 mã lực nổ lên, xé tan bầu không khí đô thị vào giờ tan tầm.

Dòng xe lướt như bay trên đường. Tuyệt nhiên, trên đường cái trống trải, không có sự cản trở nào. Phía trước không có bóng xe nào khác. Đoàn xe di chuyển đến đâu, đèn giao thông đều đã chuyển xanh đến đó. Các phía đường còn lại, toàn bộ đều là đèn đỏ.

Xe cộ, con người đang dừng hai bên đường, kinh ngạc nhìn theo dòng xe lao vút qua.

****

Tại nhà kho,

" Lý lão đại, tôi có thể hỏi ông một chuyện không?"

"..Ừhm?..." giọng trầm đặc.

"Nếu ông đã sẵn sàng đưa ra một số tiền cho Ánh Hồng, nhưng cô ấy không thể lấy được bất cứ thông tin gì. Vậy nếu như tôi đang rất hợp tác, lại không nhận bất cứ điều gì...Tôi có thể hỏi ông, cho phép thuộc hạ cởi trói cho tôi hay không?...Thực sự rất đau..."

♤ #107 trong việc đàm phán: Nói cho đối phương biết mình cùng chiến tuyến với họ. Cả hai cần giúp nhau để đạt mục đích chung.

"Ha!..." Hai ngón tay đang kẹp điếu sigar chỉ về hướng cô. Lý Quan gật gật đầu. Môi mỉm cười ưng thuận.

Về căn bản, ông không nghĩ Khả Vi có khả năng bỏ chạy hay phản kháng. Chỉ vậy thôi.

Ông ra dấu cho thuộc hạ.

Tên khi nãy, nay đã băng bó đầu, bước đến cởi trói cho cô.

Khả Vi khép chặt đôi chân, không cho ai có cơ hội nhìn thấy thứ mà cô đang cố hết sức che dấu.

"Cám ơn anh...chuyện khi nãy, thật xin lỗi..."

"........."

Lý Quan nhìn hai người họ, rồi bật cười một tiếng.

Nhanh chóng đã trở về gương mặt chết chóc.

Khi Lý Quan đang chuẩn bị hỏi cô về tung tích con trai ông ta, thì điện thoại lại có tín hiệu cuộc gọi đến.

Lý Quan không mấy nhẫn nại, nhưng dường như cuộc gọi đến rất quan trọng. Ông ta ngay lập tức thay đổi thái độ, bấm nút nhận cuộc gọi.

Khả Vi từ từ tựa người ra sau...cô căng thẳng đến nỗi không cảm giác được hơi thở của chính mình.

Ánh mắt không rời người Lý Quan, ông ta đang xoay lưng về hướng cô. Rất chú tâm lắng nghe người đầu dây bên kia.

Ba giây đồng hồ trôi qua, đột ngột Lý Quan xoay người cực nhanh, nhìn trừng trừng đến cô.

Khả Vi đang mím môi tập trung cao độ, đột nhiên bật môi, thân mình giật lên.

Lý Quan tắt máy. Bước đến trước mặt cô.

"Cô là người phụ nữ của Từ Trấn Khiêm?" Gương mặt không trưng bày ra một chút nộ khí gì, nhưng ánh mắt không mang chút thiện cảm nào.





Báo hiệu

______

Trong lịch sử, Katana (刀 hoặc か た な) là một trong những thanh kiếm truyền thống, từ thế kỷ 14, của Nhật Bản, đã được sử dụng bởi các samurai của Nhật Bản cổ đại và phong kiến...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương